Chương : 20
Mạch Nham đứng đó, nước mắt lăn dài. Cô đã biết là chính mình không nên vọng tưởng tới anh, nhưng biết làm sao đây? Hình như trái tim cô đã bắt đầu có sự chuyển biến khi đứng trước mặt anh rồi. Dù biết mình chỉ là một con vịt ngu ngốc có mơ tưởng hão huyền với con thiên nga cao quý trên kia, nhưng cô vẫn cố giữ chuyện đó ở trong lòng. Nhưng đến hôm nay, ngày mà bộ mặt xấu xí của cô bị vạch trần đã đến, đúng như lời Hoa Lệ đã nói, cô không xứng đứng bên cạnh Dịch Tử Hiên. Lọ lem không bao giờ có thể thành một đôi với Hoàng Tử được, người hợp với Hoàng Tử chỉ có công chúa mà thôi.
Cả thân thể mềm yếu trượt xuống, Mạch Nham dí đầu mình vào đầu gối. Cô mệt quá, thật sự rất mệt. Cô có thể ngủ một chút không? Ngủ rồi sẽ không sao nữa...không sao nữa.
Dịch Tử Hiên chạy như điên đi tìm Mạch Nham. Cố gắng nghĩ lại những nơi Mạch Nham thường xuyên lui đến, anh không thể nào chấp nhận được việc này. Rõ ràng anh đã bảo cô ở đó và đừng đi đâu cơ mà? Chẳng lẽ ông trời không muốn tâm nguyện mười mấy năm qua của ta thành hiện thực sao? Anh muốn nắm tay cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn xoa dịu lòng cô mỗi khi cô buồn, anh muốn hôn cô, muốn ở cùng nhà với cô, muốn cô ở cùng nhà với anh, muốn cưới cô làm người vợ hợp pháp của mình. Chẳng lẽ như thế cũng không được hay sao?
Mạch Nham, em đang ở đâu?
"Cạch"
Nhanh chóng mở cánh cửa nhà Mạch Nham ra, Dịch Tử Hiên chạy thật nhanh vào trong, giọng nói khàn khàn:
"Mạch Nham, em có ở đây không?"
"Mạch Nham"
"Mạch Nham"
Mở từng phòng ra, lật từng đồ lên, vẫn không thấy, Mạch Nham không ở đây, cô ấy không ở nhà, làm sao có thể? Nhìn bầu trời u ám, từng đám mây đen đang nổi lên mấy tia chớp, Dịch Tử Hiên cảm thấy có điều không tốt sẽ xảy ra. Đặt nhẹ bàn tay lên ngực trái của mình, Dịch Tử Hiên thở dài một cái: Cái trái tim chết tiệt này, nó đã đập loạn xạ lên vì cô rồi. Mạch Nham, em đã cướp trái tim tôi đi rồi, vậy cả thân thể này tôi cũng sẽ dành tặng nó cho em. Tôi lấy cả tính mạng ra để đặt cược, tôi nhất định sẽ tìm ra em, sẽ cho em thấy trái tim phản nghịch bỏ chủ theo mỹ nhân này của tôi. Em sẽ là trái tim, còn tôi sẽ là cái xác bảo vệ nó.
"Lộp bộp...lộp bộp..."
Từng hạt mưa tí tách rơi xuống, giữa màn đêm vô tận không chút ánh sáng đó, thân thể Dịch Tử Hiên ướt nhẹp, anh lao như điên đi khắp mọi nơi, mọi chỗ để tìm ra người phụ nữ ác độc mang tên Mạch Nham.
"Nham Nham, em ở đâu?"
"Nham Nham"
"Nham Nham"
Trong không gian tĩnh lặng không bóng người đó, chỉ có tiếng gọi của Dịch Tử Hiên vang vọng, anh muốn tìm cô, ngay bây giờ anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, nói với cô rằng:"Mạch Nham, người phụ nữ không có trái tim này, tôi yêu em."
Mạch Nham co ro ngồi sát vào mẹp tường.
"Lạnh, lạnh..."
Làn môi tím tái nặng nề nói ra từng chữ. Cô lạnh, lạnh lắm.
"Nham Nham, cậu không sao chứ?"
Lại là đứa bé ấy, cậu bé chạy nhanh tới trước mặt bé gái, giọng nói trẻ con mang theo sự quan tâm, lo lắng. Cậu cởi chiếc áo đồng phục của mình ra, khoác lên người bé gái rồi nở một nụ cười thật tươi.
"Nham Nham, không sao đâu, có tớ ở đây rồi."
Lại là đứa bé ấy. Cậu bé đáng yêu trùng tên với Đại Thần.
Cả thân thể mềm yếu trượt xuống, Mạch Nham dí đầu mình vào đầu gối. Cô mệt quá, thật sự rất mệt. Cô có thể ngủ một chút không? Ngủ rồi sẽ không sao nữa...không sao nữa.
Dịch Tử Hiên chạy như điên đi tìm Mạch Nham. Cố gắng nghĩ lại những nơi Mạch Nham thường xuyên lui đến, anh không thể nào chấp nhận được việc này. Rõ ràng anh đã bảo cô ở đó và đừng đi đâu cơ mà? Chẳng lẽ ông trời không muốn tâm nguyện mười mấy năm qua của ta thành hiện thực sao? Anh muốn nắm tay cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn xoa dịu lòng cô mỗi khi cô buồn, anh muốn hôn cô, muốn ở cùng nhà với cô, muốn cô ở cùng nhà với anh, muốn cưới cô làm người vợ hợp pháp của mình. Chẳng lẽ như thế cũng không được hay sao?
Mạch Nham, em đang ở đâu?
"Cạch"
Nhanh chóng mở cánh cửa nhà Mạch Nham ra, Dịch Tử Hiên chạy thật nhanh vào trong, giọng nói khàn khàn:
"Mạch Nham, em có ở đây không?"
"Mạch Nham"
"Mạch Nham"
Mở từng phòng ra, lật từng đồ lên, vẫn không thấy, Mạch Nham không ở đây, cô ấy không ở nhà, làm sao có thể? Nhìn bầu trời u ám, từng đám mây đen đang nổi lên mấy tia chớp, Dịch Tử Hiên cảm thấy có điều không tốt sẽ xảy ra. Đặt nhẹ bàn tay lên ngực trái của mình, Dịch Tử Hiên thở dài một cái: Cái trái tim chết tiệt này, nó đã đập loạn xạ lên vì cô rồi. Mạch Nham, em đã cướp trái tim tôi đi rồi, vậy cả thân thể này tôi cũng sẽ dành tặng nó cho em. Tôi lấy cả tính mạng ra để đặt cược, tôi nhất định sẽ tìm ra em, sẽ cho em thấy trái tim phản nghịch bỏ chủ theo mỹ nhân này của tôi. Em sẽ là trái tim, còn tôi sẽ là cái xác bảo vệ nó.
"Lộp bộp...lộp bộp..."
Từng hạt mưa tí tách rơi xuống, giữa màn đêm vô tận không chút ánh sáng đó, thân thể Dịch Tử Hiên ướt nhẹp, anh lao như điên đi khắp mọi nơi, mọi chỗ để tìm ra người phụ nữ ác độc mang tên Mạch Nham.
"Nham Nham, em ở đâu?"
"Nham Nham"
"Nham Nham"
Trong không gian tĩnh lặng không bóng người đó, chỉ có tiếng gọi của Dịch Tử Hiên vang vọng, anh muốn tìm cô, ngay bây giờ anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, nói với cô rằng:"Mạch Nham, người phụ nữ không có trái tim này, tôi yêu em."
Mạch Nham co ro ngồi sát vào mẹp tường.
"Lạnh, lạnh..."
Làn môi tím tái nặng nề nói ra từng chữ. Cô lạnh, lạnh lắm.
"Nham Nham, cậu không sao chứ?"
Lại là đứa bé ấy, cậu bé chạy nhanh tới trước mặt bé gái, giọng nói trẻ con mang theo sự quan tâm, lo lắng. Cậu cởi chiếc áo đồng phục của mình ra, khoác lên người bé gái rồi nở một nụ cười thật tươi.
"Nham Nham, không sao đâu, có tớ ở đây rồi."
Lại là đứa bé ấy. Cậu bé đáng yêu trùng tên với Đại Thần.