Chương : 33
Author: Dịch Tử Hiên
"Ưm..." - Cô gái nằm trên giường duỗi mình, thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn lại, mí mắt giật giật.
"Mèo nhỏ, sáng rồi, dậy thôi." - Phong Dịch lay lay vai cô, tuấn nhan như ngọc được ánh sáng chiếu vào, mông lung mà xinh đẹp đến kì lạ.
Hai mắt giống như bị dính chặt vào nhau, nhơm nhớp dính. Bỗng, một bàn tay lạnh toát kề vào khóe mắt cô, nó dịu dàng dụi đi ghỉ mắt bám dính thành một cục, dù mắt vẫn đang đóng chặt, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự quen thuộc đến kì lạ.
"Tiểu Dịch?" - Mạch Nham mơ màng gọi. Giọng nói nhẹ nhàng như gãi nhẹ vào tim hắn.
"Nham Nham, em nhớ lại rồi sao?" - Bàn tay đang kề trên má cô run run, Phong Dịch không khống chế được sự xúc động lan tràn trong lòng. Mạch Nham đã nhớ lại rồi, cô đã nhớ lại quãng thời gian khi hai người ở bên nhau rồi.
Mạch Nham không hiểu gì cả, cô nhìn gương mặt không mấy xa lạ trước mắt, cô thật không nhớ nổi vừa rồi mình nói gì mà lại khiến cho người trước mắt kích động như vậy.
"Phong thiên vương, đây là đâu?" - Mạch Nham quan sát căn phòng. Nó được trang trí rất đẹp, tạo cho người ta cảm giác ấm cúng của một gia đình, cho dù mới lần đầu bước chân vào nhưng vẫn thấy gần gũi lạ thường.
"Nham Nham?" - Ánh sáng trong mắt hắn dần tối đi, bộ dáng như con hổ nhỏ đang mất hết khí lực, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Bóng dáng cao lớn thon dài chiếu ngược vào mắt, hôm nay Phong Dịch mặc một chiếc áo phông ngắn tay và một chiếc quần jean đen, mái tóc mềm mại hơi xù nhẹ, dù không còn bộ dáng phong lưu phóng khoáng như công tử đào hoa nhưng Mạch Nham lại cảm thấy rất thích nhìn thấy hắn như thế này. Rất trẻ trung, nhìn vào cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Mạch Nham không nhịn được mà rướn người lên, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của hắn, ngón tay luồn vào giữa những lọn tóc, mơn mớn da đầu hắn.
Phong Dịch không nghĩ tới cô sẽ làm hành động như vậy, khuôn mặt thanh thoát ngu ngơ nhìn cô, đôi mắt hẹp dài dường như không đào hoa như trước mà lại rất trong sáng. Cô không nhịn được mà chạm nhẹ vào khuyên tai màu đen ở vành tai hắn, vân vê nó như muốn tìm thú vui.
"Sao vậy, Phong thiên vương?" - Mạch Nham tà ác cười cười, hai tay dơ ra hai bên, nắn nắn xoa xoa gò má mịn màng: "Tôi có thể coi đây là em đang sàm sỡ tôi không?"
Phong Dịch nhướng mày, đáy mắt hiện ra ý cười nhè nhẹ. Dịu dàng như thế, bao dung như thế, nhưng Mạch Nham lại chẳng thấy khác thường ở đâu cả. Cô mỉm cười, buông thõng tay xuống: "Được thôi."
"Vậy em nên bồi thường cho tôi chứ nhỉ?" - Phong Dịch được một bước lại lấn lên một thước, biểu cảm hề hề trên mặt thật sự đáng yêu vô cùng, nếu như có thể thì Mạch Nham rất muốn bóp bóp cái bản mặt họa thủy kia.
"Được thôi, chỉ cần không phải là phóng hỏa giết người, bán tôi, ăn thịt tôi thì ok hết." - Mạch Nham vô tư nhún vai.
"Bán? Ăn thịt?" - Phong Dịch nghiêng đầu, vài lọn tóc rơi xuống bên má, che đi đôi mắt hút hồn người.
"Đúng vậy, ngày xưa mẹ tôi đều nói, nếu như con còn làm vậy nữa mẹ sẽ bán con đi, sau đó người ta sẽ ăn thịt con, nhai rồm rộp trong miệng." - Mạch Nham híp mắt, con ngươi đen láy như tỏa sáng, xinh đẹp rạng người.
Phong Dịch đơ người nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt bằng phẳng như bị làn sóng lướt qua, nhấp nhô mà lóe lên tia sáng kì dị. Sự việc năm đó hắn đã điều tra được, chỉ là...
"Thôi, tôi đói rồi, có gì ăn không vậy?" - Mạch Nham ưỡn người, duỗi lưng gập người. Làm ra vài động tác cơ bản mà mình thường dùng.
"Vậy em đáp ứng tôi rồi. Hãy gọi một tiếng Dịch đi nào!" - Phong Dịch nâng ly nước hơi đục màu, ở trong còn có miếng màu trắng trôi nổi.
Ực, Mạch Nham lén lút nuốt nước miếng xuống cổ họng. Cô chu miệng lên, không tình nguyện kêu: "Dịch"
"Ừm, ngoan" - Phong Dịch để ống mút vào trong cốc cho cô, bàn tay lấy đôi dép bị bay ở đằng xa đến.
Mạch Nham vui vẻ uống, ai nói cho cô biết Dịch đây là biết cô muốn uống nước dừa hay là vô ý nha? Thôi, dù sao chỉ là khác cách gọi đi thôi, thay vào đó là được uống đồ uống mình thích nhất, ôi, đời còn gì tuyệt hơn thế?
"Rồi, mau đi làm vệ sinh đi rồi cùng nhau xuống ăn bữa sáng." - Phong Dịch xoa đầu cô. Mắt lặng lẽ dõi theo cái lưỡi hồng mềm mại đang liếm liếm khóe miệng.
"Được, vậy anh xuống trước đi." - Ngón tay chọc vào trong cốc, cô lôi miếng cùi dừa mềm mại ra, híp đôi mắt to tròn lại, dơ nó lên mà thả vào trong miệng.
Ôi, thật ngon quá đi
"Ưm..." - Cô gái nằm trên giường duỗi mình, thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn lại, mí mắt giật giật.
"Mèo nhỏ, sáng rồi, dậy thôi." - Phong Dịch lay lay vai cô, tuấn nhan như ngọc được ánh sáng chiếu vào, mông lung mà xinh đẹp đến kì lạ.
Hai mắt giống như bị dính chặt vào nhau, nhơm nhớp dính. Bỗng, một bàn tay lạnh toát kề vào khóe mắt cô, nó dịu dàng dụi đi ghỉ mắt bám dính thành một cục, dù mắt vẫn đang đóng chặt, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự quen thuộc đến kì lạ.
"Tiểu Dịch?" - Mạch Nham mơ màng gọi. Giọng nói nhẹ nhàng như gãi nhẹ vào tim hắn.
"Nham Nham, em nhớ lại rồi sao?" - Bàn tay đang kề trên má cô run run, Phong Dịch không khống chế được sự xúc động lan tràn trong lòng. Mạch Nham đã nhớ lại rồi, cô đã nhớ lại quãng thời gian khi hai người ở bên nhau rồi.
Mạch Nham không hiểu gì cả, cô nhìn gương mặt không mấy xa lạ trước mắt, cô thật không nhớ nổi vừa rồi mình nói gì mà lại khiến cho người trước mắt kích động như vậy.
"Phong thiên vương, đây là đâu?" - Mạch Nham quan sát căn phòng. Nó được trang trí rất đẹp, tạo cho người ta cảm giác ấm cúng của một gia đình, cho dù mới lần đầu bước chân vào nhưng vẫn thấy gần gũi lạ thường.
"Nham Nham?" - Ánh sáng trong mắt hắn dần tối đi, bộ dáng như con hổ nhỏ đang mất hết khí lực, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Bóng dáng cao lớn thon dài chiếu ngược vào mắt, hôm nay Phong Dịch mặc một chiếc áo phông ngắn tay và một chiếc quần jean đen, mái tóc mềm mại hơi xù nhẹ, dù không còn bộ dáng phong lưu phóng khoáng như công tử đào hoa nhưng Mạch Nham lại cảm thấy rất thích nhìn thấy hắn như thế này. Rất trẻ trung, nhìn vào cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Mạch Nham không nhịn được mà rướn người lên, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của hắn, ngón tay luồn vào giữa những lọn tóc, mơn mớn da đầu hắn.
Phong Dịch không nghĩ tới cô sẽ làm hành động như vậy, khuôn mặt thanh thoát ngu ngơ nhìn cô, đôi mắt hẹp dài dường như không đào hoa như trước mà lại rất trong sáng. Cô không nhịn được mà chạm nhẹ vào khuyên tai màu đen ở vành tai hắn, vân vê nó như muốn tìm thú vui.
"Sao vậy, Phong thiên vương?" - Mạch Nham tà ác cười cười, hai tay dơ ra hai bên, nắn nắn xoa xoa gò má mịn màng: "Tôi có thể coi đây là em đang sàm sỡ tôi không?"
Phong Dịch nhướng mày, đáy mắt hiện ra ý cười nhè nhẹ. Dịu dàng như thế, bao dung như thế, nhưng Mạch Nham lại chẳng thấy khác thường ở đâu cả. Cô mỉm cười, buông thõng tay xuống: "Được thôi."
"Vậy em nên bồi thường cho tôi chứ nhỉ?" - Phong Dịch được một bước lại lấn lên một thước, biểu cảm hề hề trên mặt thật sự đáng yêu vô cùng, nếu như có thể thì Mạch Nham rất muốn bóp bóp cái bản mặt họa thủy kia.
"Được thôi, chỉ cần không phải là phóng hỏa giết người, bán tôi, ăn thịt tôi thì ok hết." - Mạch Nham vô tư nhún vai.
"Bán? Ăn thịt?" - Phong Dịch nghiêng đầu, vài lọn tóc rơi xuống bên má, che đi đôi mắt hút hồn người.
"Đúng vậy, ngày xưa mẹ tôi đều nói, nếu như con còn làm vậy nữa mẹ sẽ bán con đi, sau đó người ta sẽ ăn thịt con, nhai rồm rộp trong miệng." - Mạch Nham híp mắt, con ngươi đen láy như tỏa sáng, xinh đẹp rạng người.
Phong Dịch đơ người nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt bằng phẳng như bị làn sóng lướt qua, nhấp nhô mà lóe lên tia sáng kì dị. Sự việc năm đó hắn đã điều tra được, chỉ là...
"Thôi, tôi đói rồi, có gì ăn không vậy?" - Mạch Nham ưỡn người, duỗi lưng gập người. Làm ra vài động tác cơ bản mà mình thường dùng.
"Vậy em đáp ứng tôi rồi. Hãy gọi một tiếng Dịch đi nào!" - Phong Dịch nâng ly nước hơi đục màu, ở trong còn có miếng màu trắng trôi nổi.
Ực, Mạch Nham lén lút nuốt nước miếng xuống cổ họng. Cô chu miệng lên, không tình nguyện kêu: "Dịch"
"Ừm, ngoan" - Phong Dịch để ống mút vào trong cốc cho cô, bàn tay lấy đôi dép bị bay ở đằng xa đến.
Mạch Nham vui vẻ uống, ai nói cho cô biết Dịch đây là biết cô muốn uống nước dừa hay là vô ý nha? Thôi, dù sao chỉ là khác cách gọi đi thôi, thay vào đó là được uống đồ uống mình thích nhất, ôi, đời còn gì tuyệt hơn thế?
"Rồi, mau đi làm vệ sinh đi rồi cùng nhau xuống ăn bữa sáng." - Phong Dịch xoa đầu cô. Mắt lặng lẽ dõi theo cái lưỡi hồng mềm mại đang liếm liếm khóe miệng.
"Được, vậy anh xuống trước đi." - Ngón tay chọc vào trong cốc, cô lôi miếng cùi dừa mềm mại ra, híp đôi mắt to tròn lại, dơ nó lên mà thả vào trong miệng.
Ôi, thật ngon quá đi