Chương 4
Trong đêm tối vừa ngủ không yên, vừa không có hoạt động giải trí khác, Văn Thu Tỉnh chỉ có thể lên mạng.
Xét thấy cậu mặc dù có ký ức của nguyên chủ, thế nhưng vẫn không quá quen với công nghệ cao thời đại tinh tế, cho nên màn hình sáng loáng hiện ra ngoài.
Phong Đình vừa làm khô tóc vừa không-phải-lén-lút mà thoáng nhìn thứ thanh niên tìm đọc, tất cả đều liên quan đến việc mang thai.
Xem ra đối phương thật sự rất sợ bị lưu đày.
Thế nhưng Phong Đình có thể hiểu được, một cậu chàng tế bì nộn nhục, nếu quả thật bị lưu đày, có thể sống được một năm hay không, rất khó nói.
Tỉ mỉ nghĩ lại thì mang thai tuy rằng có rất nhiều nguy hiểm, nhưng vẫn có thể xem là biện pháp bảo đảm nhất.
Đế quốc rất trọng thị trẻ em, phúc lợi cũng khá tốt, Phong Đình tự an ủi mình.
Sau đó ngồi vào trên giường, cũng mở ra thiết bị cá nhân của mình, nhàn nhạt liếc nhìn tin nhắn thu nhập mới gửi đến đêm nay, sau khi xác định không có sai sót, lại nhìn người bên kia một chút...
Đối phương hiện tại hẳn là không có điểm tín dụng, rất cần tiền.
Nhưng Phong Đình cũng biết, tính cách bạn lữ quật cường, không nhất định sẽ nhận tiền hắn đưa.
Cho nên, do dự chốc lát liền đóng thiết bị lại.
Văn Thu Tỉnh thấy được động tác của Will, xác định hắn vừa nãy cũng đang lên mạng, nhưng mà màn hình của hắn không có hiện ra.
"..." Văn Thu Tỉnh muốn mở miệng dò hỏi, lại nghĩ để hỏi cái rắm, lên mạng tra một chút chẳng phải sẽ biết à.
Vì thế rất nhanh sau đó cậu cũng ẩn màn hình đi.
Phong Đình nhìn mà cười thầm trong lòng, có điều khóe miệng mới cong lên đã bị đủ loại nan đề đè xuống.
Hắn nhìn thanh niên trầm mê lướt web, rồi nhìn giường, đôi môi giật giật: "Văn."
Sau một chốc, Văn Thu Tỉnh mới phản ứng được, Will đang gọi cậu.
Xí, người Trái Đất bọn cậu không hề có tật xấu này.
"Gì?" Văn Thu Tỉnh nhướng đôi lông mày tràn đầy bĩ khí, nơi đuôi mắt đỏ bừng đều là dấu vết chuyện vừa rồi để lại.
Phong Đình thầm nghĩ đến hoa hồng nở rộ, thế nhưng trước đó, hắn chẳng biết gì về hoa hồng, bao gồm cả vẻ đẹp của nó.
Phong Đình không nói gì, chỉ nhìn Văn Thu Tỉnh mà thôi.
Văn Thu Tỉnh yên lặng lại gần, tên cờ hó này đang mời cậu bắn pháo.
"Không làm." Thanh niên hất cằm: "Mẹ nó tôi không chịu nổi."
Câu nói thô tục nhưng trong trẻo dễ nghe, làm vị thân sĩ tốt đẹp nào đó nở nụ cười, có điều vấn đề đặt ra lại làm bầu không khí trở nên trầm trọng: "Thời gian không đủ."
Chỉ có nửa tháng, Phong Đình không có lòng tin khiến đối phương mang thai trong thời gian ngắn như vậy.
Nhấc lên vấn đề này Văn Thu Tỉnh lại giận, lập tức cởi dép lê ném người ta: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói à?! Nếu không phải tại anh ông đây cần làm vậy chắc?"
Từng ngày từng ngày sống như lợn giống, những ngày tháng này mẹ nó là cho người sống hả hả hả?
Tức chết mất!
Phong Đình một tay tiếp được dép lê, cầm trong tay nhìn một chút, không tức giận cũng không giải thích mà đứng lên, để dép lê xuống dưới chân Văn Thu Tỉnh.
Khi hắn đứng lên, Văn Thu Tỉnh lần thứ hai thể nghiệm cái gọi là sợ hãi khi bị người che khuất, nhất thời thu lại lợi trảo, yên tĩnh như gà.
Thân thể cao lớn của Phong Đình, từ trên cao bao phủ xuống thanh niên ngồi cạnh bàn.
Quả thật Văn Thu Tỉnh thân cao mét tám chẳng hề tính là thấp bé, cơ mà vóc người gầy gò, khí tràng không đủ, đặt trước mặt Phong Đình cao gần hai mét, không đáng chú ý chút nào.
"Đừng tùy hứng." Phong Đình khuyên nhủ.
"..." Giời ạ, cái này gọi là tùy hứng?
"Hôm nay có lẽ là ngày tốt." Phong Đình dùng hết khả năng mà dụ dỗ.
"..." Tốt em gái anh!
"Tôi là thật lòng lo lắng cho cậu." Phong Đình nói.
Trong đôi mắt màu xanh lam trĩu nặng, như sự yên bình trước bão táp mưa sa.
Này đó Văn Thu Tỉnh không thấy được, cậu chỉ biết mỗi một điều rằng thời gian không đủ thôi cũng thấy rất phiền rồi!
Nhưng cậu thật sự không chịu nổi!
Đồ Will súc sinh, tuổi tác lớn độ mẫn cảm liền giảm xuống, độ mẫn cảm giảm xuống thời gian sẽ kéo dài, thời gian dài thì khổ người phía dưới, nguyên một vòng tuần hoàn chết!
"..."
"Văn, lý trí một chút." Phong Đình vừa nói, vừa đưa tay ôm lấy thanh niên đầy mặt mặt không vui.
"*%#**%#*" Văn Thu Tỉnh hùng hùng hổ hổ đập 'đá hoa cương' trong tay, khó chịu muốn khóc.
Thế nhưng cũng không trở ngại đến việc cậu áp dụng bài thuốc dân gian thật vất vả mới tìm được trên mạng —— đủ loại động tác kỳ ba có độ khó cao!
Phong Đình: "..."
Đàng hoàng làm một cái máy đóng cọc.
Sau nửa đêm mới yên tĩnh, trên tóc mai thanh niên còn vệt mồ hôi ẩm ướt, nhưng người đã ngủ say.
Phong Đình nhìn thấy, nổi lên lòng trắc ẩn, giúp đối phương rút gối ra, để cậu nằm thẳng.
"Will..." Văn Thu Tỉnh nói mớ, trong giấc mơ cậu mơ thấy mình đang giơ cây chuỳ sắt điên cuồng mà nện.
Vẻ mặt Phong Đình phức tạp, há miệng, lại ngậm lại.
Vì giường quá nhỏ, thanh niên cơ hồ nằm nửa người trên người hắn.
Chút trọng lượng ấy đối với Phong Đình mà nói không đáng là gì.
Sau ba tiếng, mặt trời mọc.
Con ngươi màu xanh quá mức tỉnh táo rốt cục khép lại, chóp mũicao thẳng ngửi được hơi thở quen thuộc, rơi vào giấc ngủ.
Lại qua năm tiếng, Văn Thu Tỉnh chịu đủ dằn vặt đêm qua dần chuyển tỉnh, sau đó há miệng cắn cằm Phong Đình một cái.
Bởi vì toàn thân cậu không thể động đậy, chỉ có miệng là động được.
"Ngu ngốc!" Văn Thu Tỉnh nghe thấy giọng mình vừa thô vừa khàn.
Lông mi Phong Đình giật giật, mở mắt để lộ ra một vùng biển khơi xảnh thẳm: "Văn, chào buổi sáng."
Văn Thu Tỉnh sững sờ: "Chào buổi sáng cái quần què, trưa đến nơi rồi."
"Tên tôi không phải là quần què." Phong Đình nghiêm túc đáp lại.
"Fuck..." Văn Thu Tỉnh bị nghẹn, đột nhiên không có tâm tình mắng người ngoài hành tinh nữa, bởi vì đối phương căn bản nghe không hiểu.
"Hôm qua trong mơ cậu gọi tôi." Phong Đình cất giọng trầm thấp: "Cậu mơ thấy tôi ư?"
Văn Thu Tỉnh nhớ lại một chút, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó dừng lại: "Mơ ông chủ anh ấy, mau dậy đặt cơm đi, tôi đói chết rồi."
Phong Đình thấy được ý cười loé lên rồi biến mất bên miệng cậu, cũng cười theo: "Tôi không có ông chủ."
Cái tên Phong Đình, chính là chủ của tinh cầu này.
Mới không hợp ý được nửa câu, Văn Thu Tỉnh đã mặc kệ Will.
Văn Thu Tỉnh từng cảm thấy cô đơn là một thân một mình hút thuốc muốn yên tĩnh, hoặc là một thân một mình chơi game offline mắng NPC.
Nay cậu mới biết, cô đơn nhất thật ra là, những câu nói đùa bạn nói, chẳng ai hiểu dù chỉ chút xíu.
"Đâu chỉ cô đơn, quả thực trống rỗng luôn." Văn Thu Tỉnh rầm rì.
Ai đó nhĩ lực hơn người, nghe vậy ánh mắt run lên.
Đối phương là đang nghĩ đến cuộc sống sau này ư?
Vậy hắn rất xin lỗi...
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, trước khi đứng dậy, Văn Thu Tỉnh lấy mấy tờ khăn giấy, tựa như linh phù trấn quỷ, kề sát ở chỗ không thể nói.
"Ai bảo bọn mi không có chí tiến thủ!" Văn Thu Tỉnh ném khăn giấy vào bồn cầu: "Phàm là bọn mi biết vươn lên chút, cũng chẳng bị nước cuốn đi, hiểu không?"
Phong Đình: "..."
Có một bạn đời đáng yêu là trải nghiệm như thế nào?
Đáp án: Luôn đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị đáng yêu đầy mặt.
Phong Đình kinh ngạc trở về chỗ, sau đó lắc lắc đầu, hai mắt ngập tràn ấm áp, khôi phục lý trí.
Không quản đối phương có bao nhiêu đáng yêu, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Đồng thời thái độ của cậu chàng dễ thương hết sức rõ ràng, muốn có thai với hắn chỉ là kế tạm thời, vạn bất đắc dĩ.
Phong Đình mặc dù là hoá thân thất tình lục dục của vị kia bạo quân kia, nhưng bản thân bạo quân cũng không phải người đa sầu đa cảm.
Bởi vậy nhân cách bị phân chia ra, cũng nghiêng về lý trí.
Nhìn kế hoạch sạch sẽ lưu loát mà tiến hành của Phong Đình thì rõ ràng hắn không phải một người do dự thiếu quyết đoán.
Văn Thu Tỉnh dạy dỗ đời sau của Will một trận, tức giận đỡ eo đánh răng rửa mặt, sau đó phát hiện, mình con mang khuôn mặt xanh xanh đỏ đỏ như mèo hoa, phắc diu, cậu đột nhiên nghĩ, tối qua sao mà Will làm được say sưa ngon lành vậy nhỉ?
Thật sự là người đàn ông bí ẩn như câu đố mà.
Chẳng qua bọn cậu từ đầu đến cuối không hôn môi, bởi vì hôn là hành động giữa người yêu với nhau, bọn cậu cũng đâu phải người yêu.
Kết hôn ngày thứ ba, bọn cậu đã hoàn thành chuyện đó vượt số lần quy định, nói cách khác trong vòng bốn ngày tới, mỗi một lần làm thêm đều có thể kiếm được điểm tín dụng.
Văn Thu Tỉnh cảm thấy mình có thêm động lực, thế nhưng bước hai bước, liền bỏ ý nghĩ dùng cách này kiếm tiền, bởi vì cậu sợ có mạng kiếm mà không có mạng tiêu.
Lúc xế chiều Will lại ra ngoài, không biết đối phương ra ngoài làm gì, mà dù sao Văn Thu Tỉnh cũng không có hỏi.
Chỉ cần đối phương về đúng giờ là được.
Một người ở trong căn phòng cho thuê, không tránh khỏi buồn chán, Văn Thu Tỉnh nằm trên giường xem phim, thuận tiện nghĩ xem nếu như thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn lần này, cậu phải làm nghề gì.
Sau khi xem xong không thể không tán thưởng, điện ảnh thời đại tinh tế phát triển thật tốt, đặc hiệu chân thực, biên kịch rất đáng gờm, diễn viên còn cố gắng.
Cho nên Văn Thu Tỉnh chỉ có thể bỏ qua dự định dấn thân vào nghệ thuật, dù sao điểm mấu chốt là kỹ thuật nửa vời như cậu, thật sự không cách nào so sánh được với người ta.
Thứ yếu là thương mại, điện ảnh thương mại thời đại kinh tế phát đạt chưa từng có.
Có vẻ như không phải ngành nghề mà một con tôm nhỏ có thể thò chân vào.
Ngành nghề kém nhất, hẳn là phát sóng trực tiếp.
Trên Internet, có đủ kiểu người đa tài đa nghệ, coi đây là kế sinh nhai.
Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, mình đây có năng khiếu gì?
Kết quả cậu nghĩ một hồi đã buồn ngủ, nghĩ mãi cũng không ra một năng khiếu có thể dùng được.
Việc đã đến nước này, bạn học Văn Thu Tỉnh trước đây còn cảm thấy mình rất đáng gờm, rốt cục chịu thừa nhận mình chỉ là đáng gờm bình thường thôi.
Lại tiếp tục nhìn một chút, Văn Thu Tỉnh rốt cục thấy được một nghề có tương lai lại không cần thành phẩm quá lớn, nghề ăn uống.
Bạn học Trái Đất Văn không có bao nhiêu tay nghề, lên mạng tìm tòi súp thập cẩm cay, kết quả không tìm ra thứ gì, đúng ngay ý cậu.
"..." Văn Thu Tỉnh cũng không muốn bình dân vậy đâu, thế nhưng bốn năm đại học, kỹ năng nấu nướng duy nhất cậu nắm giữ chính là súp thập cẩm cay và đồ nướng...
Ngoài ra, nhiều nhất cũng chỉ làm được món cơm rang trứng.
Ầy, miến chua cay cũng biết chút chút.
Văn Thu Tỉnh càng nghĩ càng tuyệt vọng, cảm giác quá có lỗi với hành tinh mẹ thân yêu, bôi đen hành tinh mẹ rồi.
Xấu hổ xong lại xem mấy bộ phim rating hơi cao, phát hiện minh tinh nữ ở tinh cầu này thật xinh đẹp, cơ mà minh tinh nam thì bình thường, trước mắt còn chưa phát hiện ai lớn lên đẹp trai bằng Will.
Văn Thu Tỉnh sờ sờ khuôn mặt như diễn viên hí khúc của mình, dựa trên lương tâm mà nói, khuôn mặt này cũng không tồi, kỳ thực đi làm diễn viên cũng được lắm.
Thêm vào đó cậu hát vẫn ổn, đến lúc đó nói không chắc còn có thể phát triển toàn diện.
Văn Thu Tỉnh thiên mã hành không mà nghĩ, nhưng nghĩ đến tiền đồ trước mắt còn chưa rõ, liền trở nên ủ rũ.
Mở khung tin nhắn ra, muốn gọi Will xem khi nào thì về, lại phát hiện cậu vẫn không có phương thức liên lạc của Will.
"Tiên sư nó, quả nhiên là chồng hờ vợ tạm." Văn Thu Tỉnh cảm khái.
Tiện đà dạo lung tung trên mạng.
Buổi trưa mười hai giờ cậu ăn cơm trưa, chạng vạng sáu giờ đã rất đói bụng, nhưng đáng tiếc Will vẫn chưa về.
Văn Thu Tỉnh nhìn số điểm tín dụng còn lại không nhiều của mình, quyết định vẫn nên nhẫn nại một chút.
Đợi thêm nửa giờ, Phong Đình rốt cục nhấc theo bữa tối phong trần mệt mỏi trở về nhà.
Mang theo một thân gió thu lạnh lẽo.
Văn Thu Tỉnh không nói tiếng nào, mở hộp đồ ăn ăn như hùm như sói.
Vừa nhìn liền biết đói bụng lắm luôn.
Phong Đình hôm nay cũng im lặng lạ thường, im lặng đến nỗi khiến Văn Thu Tỉnh ngửi được một mùi vị của sự chột dạ.
Sự chột dạ tuyệt đối không phải bỏi vì đối phương về trễ.
Tám phần mười là vì chuyện khác.
"Will." Văn Thu Tỉnh ăn no năm, sáu phần, không thể không ngẩng mặt mở miệng: "Anh... Cho tôi ít điểm tín dụng, sau này anh về muộn thế nào tôi đều mặc kệ."
Về phần đối phương chột dạ cái gì, cậu không thèm quan tâm.
"Ừm." Phong Đình đáp ứng rất kiên quyết, có vẻ đã sớm có ý định này.
"Thuận tiện thêm số điện thoại đi." Văn Thu Tỉnh nói mà không có biểu cảm gì.
Người nọ lại gật đầu lần nữa, sau đó gửi điểm tín dụng, add tài khoản trò chuyện với Văn Thu Tỉnh.
Thông tin chuyển khoản rất nhanh đã được gửi đến, Văn Thu Tỉnh mở ra nhìn một chút, lộ vẻ kinh ngạc, giọng điệu có hơi chần chờ: "... Này nhiều quá thì phải?"
Sau này cậu có khả năng trả không nổi.
"Không sao." Giọng Phong Đình nhỏ đến không thể nghe thấy: "Nếu như cậu thật sự vì tôi mà mang thai, tôi có nghĩa vụ nuôi nấng cậu và đứa bé."
"..." Đến đây, Văn Thu Tỉnh mím môi không lời nào để nói.
Chỉ là có chút buồn bực lướt lướt qua trang web.
"Nhanh ăn đi, cơm nước sắp nguội rồi." Phong Đình trộm nhìn bạn lữ vài lần, lòng đầy sốt sắng, thậm chí muốn bưng cơm lên đút cho đối phương ăn nhiều mấy muỗng.
Thế nhưng hắn không thể.
"Mỗi ngày đều ăn một mùi vị, ông đây ăn đến miệng nhạt như trứng d*i rồi." Văn Thu Tỉnh nói hùng hùng hổ hổ, tay lại từng thìa từng thìa đưa vào miệng, bởi vì cậu không ăn thì chỉ có nước đói bụng.
Phong Đình: "..."
Đã quen bạn đời nhà mình ba câu không rời được lời tục, nhưng hắn không ghét.
Lượng ăn của nam nhân vốn kinh người, thời gian ăn một bữa cơm rất nhanh, nhưng vì bồi Văn Thu Tỉnh, mạnh mẽ giảm tốc độ chậm xuống mấy lần.
Trong lúc Văn Thu Tỉnh đợi Phong Đình về nhà đã tắm rửa xong, ăn xong liền quệt miệng, lại bắt đầu lên mạng.
Phong Đình tắm xong, dùng áo ngủ che mình đến chặt chẽ, sau đó lên giường.
Cái này rất kỳ quái đó có biết không?
Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, lão Will súc sinh này, tối qua rất tích cực mời mọc cậu chế ra người mà, sao hôm nay cả mắt cũng không thèm nhìn cậu?
Cũng không phải nói Văn Thu Tỉnh không muốn nghỉ ngơi, chẳng qua cậu cảm thấy lạ thôi.
Thanh niên nghiện net tắt web, ôm thái độ hoài nghi đi tới bên giường, từ trên cao xuống nhìn xuống khuôn mặt đẹp trai cùng cực của Will, sau đó cảm thán, người ngoài hành tinh tốt ghê, đều sắp đầu năm (U50) vẫn cứ giữ dáng vẻ hai mươi.
Cậu đứng săm soi, từ lúc đầu đã đưa tới sự chú ý của Phong Đình, chỉ có điều Phong Đình cho là cậu chỉ tùy tiện nhìn... Ai ngờ bạn đời lại nhìn mình chằm chằm.
"Có chuyện gì sao?" Phong Đình mở mắt.
Tất nhiên, hắn sẽ không cho rằng Văn Thu Tỉnh lại đây cầu hoan.
"Lời này tôi hỏi anh mới đúng nhỉ?" Văn Thu Tỉnh đáp, mắt liếc áo ngủ bọc kín mít của ai kia, ra lệnh: "Đứng lên, cởi quần áo."
Phong Đình nằm trong chăn tràn đầy kinh ngạc, dường như không ngờ Văn Thu Tỉnh sẽ tích cực như vậy.
"Không được, hôm nay tôi hơi mệt." Hắn nhíu mày.
"Quỷ mới tin anh." Văn Thu Tỉnh không để ý, trực tiếp ra tay kéo hắn dậy, lột áo ngủ trên vai hắn xuống.
Chỉ thấy sau vai Phong Đình, một mảnh máu bầm doạ người ánh vào mi mắt Văn Thu Tỉnh.
Xét thấy cậu mặc dù có ký ức của nguyên chủ, thế nhưng vẫn không quá quen với công nghệ cao thời đại tinh tế, cho nên màn hình sáng loáng hiện ra ngoài.
Phong Đình vừa làm khô tóc vừa không-phải-lén-lút mà thoáng nhìn thứ thanh niên tìm đọc, tất cả đều liên quan đến việc mang thai.
Xem ra đối phương thật sự rất sợ bị lưu đày.
Thế nhưng Phong Đình có thể hiểu được, một cậu chàng tế bì nộn nhục, nếu quả thật bị lưu đày, có thể sống được một năm hay không, rất khó nói.
Tỉ mỉ nghĩ lại thì mang thai tuy rằng có rất nhiều nguy hiểm, nhưng vẫn có thể xem là biện pháp bảo đảm nhất.
Đế quốc rất trọng thị trẻ em, phúc lợi cũng khá tốt, Phong Đình tự an ủi mình.
Sau đó ngồi vào trên giường, cũng mở ra thiết bị cá nhân của mình, nhàn nhạt liếc nhìn tin nhắn thu nhập mới gửi đến đêm nay, sau khi xác định không có sai sót, lại nhìn người bên kia một chút...
Đối phương hiện tại hẳn là không có điểm tín dụng, rất cần tiền.
Nhưng Phong Đình cũng biết, tính cách bạn lữ quật cường, không nhất định sẽ nhận tiền hắn đưa.
Cho nên, do dự chốc lát liền đóng thiết bị lại.
Văn Thu Tỉnh thấy được động tác của Will, xác định hắn vừa nãy cũng đang lên mạng, nhưng mà màn hình của hắn không có hiện ra.
"..." Văn Thu Tỉnh muốn mở miệng dò hỏi, lại nghĩ để hỏi cái rắm, lên mạng tra một chút chẳng phải sẽ biết à.
Vì thế rất nhanh sau đó cậu cũng ẩn màn hình đi.
Phong Đình nhìn mà cười thầm trong lòng, có điều khóe miệng mới cong lên đã bị đủ loại nan đề đè xuống.
Hắn nhìn thanh niên trầm mê lướt web, rồi nhìn giường, đôi môi giật giật: "Văn."
Sau một chốc, Văn Thu Tỉnh mới phản ứng được, Will đang gọi cậu.
Xí, người Trái Đất bọn cậu không hề có tật xấu này.
"Gì?" Văn Thu Tỉnh nhướng đôi lông mày tràn đầy bĩ khí, nơi đuôi mắt đỏ bừng đều là dấu vết chuyện vừa rồi để lại.
Phong Đình thầm nghĩ đến hoa hồng nở rộ, thế nhưng trước đó, hắn chẳng biết gì về hoa hồng, bao gồm cả vẻ đẹp của nó.
Phong Đình không nói gì, chỉ nhìn Văn Thu Tỉnh mà thôi.
Văn Thu Tỉnh yên lặng lại gần, tên cờ hó này đang mời cậu bắn pháo.
"Không làm." Thanh niên hất cằm: "Mẹ nó tôi không chịu nổi."
Câu nói thô tục nhưng trong trẻo dễ nghe, làm vị thân sĩ tốt đẹp nào đó nở nụ cười, có điều vấn đề đặt ra lại làm bầu không khí trở nên trầm trọng: "Thời gian không đủ."
Chỉ có nửa tháng, Phong Đình không có lòng tin khiến đối phương mang thai trong thời gian ngắn như vậy.
Nhấc lên vấn đề này Văn Thu Tỉnh lại giận, lập tức cởi dép lê ném người ta: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói à?! Nếu không phải tại anh ông đây cần làm vậy chắc?"
Từng ngày từng ngày sống như lợn giống, những ngày tháng này mẹ nó là cho người sống hả hả hả?
Tức chết mất!
Phong Đình một tay tiếp được dép lê, cầm trong tay nhìn một chút, không tức giận cũng không giải thích mà đứng lên, để dép lê xuống dưới chân Văn Thu Tỉnh.
Khi hắn đứng lên, Văn Thu Tỉnh lần thứ hai thể nghiệm cái gọi là sợ hãi khi bị người che khuất, nhất thời thu lại lợi trảo, yên tĩnh như gà.
Thân thể cao lớn của Phong Đình, từ trên cao bao phủ xuống thanh niên ngồi cạnh bàn.
Quả thật Văn Thu Tỉnh thân cao mét tám chẳng hề tính là thấp bé, cơ mà vóc người gầy gò, khí tràng không đủ, đặt trước mặt Phong Đình cao gần hai mét, không đáng chú ý chút nào.
"Đừng tùy hứng." Phong Đình khuyên nhủ.
"..." Giời ạ, cái này gọi là tùy hứng?
"Hôm nay có lẽ là ngày tốt." Phong Đình dùng hết khả năng mà dụ dỗ.
"..." Tốt em gái anh!
"Tôi là thật lòng lo lắng cho cậu." Phong Đình nói.
Trong đôi mắt màu xanh lam trĩu nặng, như sự yên bình trước bão táp mưa sa.
Này đó Văn Thu Tỉnh không thấy được, cậu chỉ biết mỗi một điều rằng thời gian không đủ thôi cũng thấy rất phiền rồi!
Nhưng cậu thật sự không chịu nổi!
Đồ Will súc sinh, tuổi tác lớn độ mẫn cảm liền giảm xuống, độ mẫn cảm giảm xuống thời gian sẽ kéo dài, thời gian dài thì khổ người phía dưới, nguyên một vòng tuần hoàn chết!
"..."
"Văn, lý trí một chút." Phong Đình vừa nói, vừa đưa tay ôm lấy thanh niên đầy mặt mặt không vui.
"*%#**%#*" Văn Thu Tỉnh hùng hùng hổ hổ đập 'đá hoa cương' trong tay, khó chịu muốn khóc.
Thế nhưng cũng không trở ngại đến việc cậu áp dụng bài thuốc dân gian thật vất vả mới tìm được trên mạng —— đủ loại động tác kỳ ba có độ khó cao!
Phong Đình: "..."
Đàng hoàng làm một cái máy đóng cọc.
Sau nửa đêm mới yên tĩnh, trên tóc mai thanh niên còn vệt mồ hôi ẩm ướt, nhưng người đã ngủ say.
Phong Đình nhìn thấy, nổi lên lòng trắc ẩn, giúp đối phương rút gối ra, để cậu nằm thẳng.
"Will..." Văn Thu Tỉnh nói mớ, trong giấc mơ cậu mơ thấy mình đang giơ cây chuỳ sắt điên cuồng mà nện.
Vẻ mặt Phong Đình phức tạp, há miệng, lại ngậm lại.
Vì giường quá nhỏ, thanh niên cơ hồ nằm nửa người trên người hắn.
Chút trọng lượng ấy đối với Phong Đình mà nói không đáng là gì.
Sau ba tiếng, mặt trời mọc.
Con ngươi màu xanh quá mức tỉnh táo rốt cục khép lại, chóp mũicao thẳng ngửi được hơi thở quen thuộc, rơi vào giấc ngủ.
Lại qua năm tiếng, Văn Thu Tỉnh chịu đủ dằn vặt đêm qua dần chuyển tỉnh, sau đó há miệng cắn cằm Phong Đình một cái.
Bởi vì toàn thân cậu không thể động đậy, chỉ có miệng là động được.
"Ngu ngốc!" Văn Thu Tỉnh nghe thấy giọng mình vừa thô vừa khàn.
Lông mi Phong Đình giật giật, mở mắt để lộ ra một vùng biển khơi xảnh thẳm: "Văn, chào buổi sáng."
Văn Thu Tỉnh sững sờ: "Chào buổi sáng cái quần què, trưa đến nơi rồi."
"Tên tôi không phải là quần què." Phong Đình nghiêm túc đáp lại.
"Fuck..." Văn Thu Tỉnh bị nghẹn, đột nhiên không có tâm tình mắng người ngoài hành tinh nữa, bởi vì đối phương căn bản nghe không hiểu.
"Hôm qua trong mơ cậu gọi tôi." Phong Đình cất giọng trầm thấp: "Cậu mơ thấy tôi ư?"
Văn Thu Tỉnh nhớ lại một chút, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó dừng lại: "Mơ ông chủ anh ấy, mau dậy đặt cơm đi, tôi đói chết rồi."
Phong Đình thấy được ý cười loé lên rồi biến mất bên miệng cậu, cũng cười theo: "Tôi không có ông chủ."
Cái tên Phong Đình, chính là chủ của tinh cầu này.
Mới không hợp ý được nửa câu, Văn Thu Tỉnh đã mặc kệ Will.
Văn Thu Tỉnh từng cảm thấy cô đơn là một thân một mình hút thuốc muốn yên tĩnh, hoặc là một thân một mình chơi game offline mắng NPC.
Nay cậu mới biết, cô đơn nhất thật ra là, những câu nói đùa bạn nói, chẳng ai hiểu dù chỉ chút xíu.
"Đâu chỉ cô đơn, quả thực trống rỗng luôn." Văn Thu Tỉnh rầm rì.
Ai đó nhĩ lực hơn người, nghe vậy ánh mắt run lên.
Đối phương là đang nghĩ đến cuộc sống sau này ư?
Vậy hắn rất xin lỗi...
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, trước khi đứng dậy, Văn Thu Tỉnh lấy mấy tờ khăn giấy, tựa như linh phù trấn quỷ, kề sát ở chỗ không thể nói.
"Ai bảo bọn mi không có chí tiến thủ!" Văn Thu Tỉnh ném khăn giấy vào bồn cầu: "Phàm là bọn mi biết vươn lên chút, cũng chẳng bị nước cuốn đi, hiểu không?"
Phong Đình: "..."
Có một bạn đời đáng yêu là trải nghiệm như thế nào?
Đáp án: Luôn đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị đáng yêu đầy mặt.
Phong Đình kinh ngạc trở về chỗ, sau đó lắc lắc đầu, hai mắt ngập tràn ấm áp, khôi phục lý trí.
Không quản đối phương có bao nhiêu đáng yêu, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Đồng thời thái độ của cậu chàng dễ thương hết sức rõ ràng, muốn có thai với hắn chỉ là kế tạm thời, vạn bất đắc dĩ.
Phong Đình mặc dù là hoá thân thất tình lục dục của vị kia bạo quân kia, nhưng bản thân bạo quân cũng không phải người đa sầu đa cảm.
Bởi vậy nhân cách bị phân chia ra, cũng nghiêng về lý trí.
Nhìn kế hoạch sạch sẽ lưu loát mà tiến hành của Phong Đình thì rõ ràng hắn không phải một người do dự thiếu quyết đoán.
Văn Thu Tỉnh dạy dỗ đời sau của Will một trận, tức giận đỡ eo đánh răng rửa mặt, sau đó phát hiện, mình con mang khuôn mặt xanh xanh đỏ đỏ như mèo hoa, phắc diu, cậu đột nhiên nghĩ, tối qua sao mà Will làm được say sưa ngon lành vậy nhỉ?
Thật sự là người đàn ông bí ẩn như câu đố mà.
Chẳng qua bọn cậu từ đầu đến cuối không hôn môi, bởi vì hôn là hành động giữa người yêu với nhau, bọn cậu cũng đâu phải người yêu.
Kết hôn ngày thứ ba, bọn cậu đã hoàn thành chuyện đó vượt số lần quy định, nói cách khác trong vòng bốn ngày tới, mỗi một lần làm thêm đều có thể kiếm được điểm tín dụng.
Văn Thu Tỉnh cảm thấy mình có thêm động lực, thế nhưng bước hai bước, liền bỏ ý nghĩ dùng cách này kiếm tiền, bởi vì cậu sợ có mạng kiếm mà không có mạng tiêu.
Lúc xế chiều Will lại ra ngoài, không biết đối phương ra ngoài làm gì, mà dù sao Văn Thu Tỉnh cũng không có hỏi.
Chỉ cần đối phương về đúng giờ là được.
Một người ở trong căn phòng cho thuê, không tránh khỏi buồn chán, Văn Thu Tỉnh nằm trên giường xem phim, thuận tiện nghĩ xem nếu như thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn lần này, cậu phải làm nghề gì.
Sau khi xem xong không thể không tán thưởng, điện ảnh thời đại tinh tế phát triển thật tốt, đặc hiệu chân thực, biên kịch rất đáng gờm, diễn viên còn cố gắng.
Cho nên Văn Thu Tỉnh chỉ có thể bỏ qua dự định dấn thân vào nghệ thuật, dù sao điểm mấu chốt là kỹ thuật nửa vời như cậu, thật sự không cách nào so sánh được với người ta.
Thứ yếu là thương mại, điện ảnh thương mại thời đại kinh tế phát đạt chưa từng có.
Có vẻ như không phải ngành nghề mà một con tôm nhỏ có thể thò chân vào.
Ngành nghề kém nhất, hẳn là phát sóng trực tiếp.
Trên Internet, có đủ kiểu người đa tài đa nghệ, coi đây là kế sinh nhai.
Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, mình đây có năng khiếu gì?
Kết quả cậu nghĩ một hồi đã buồn ngủ, nghĩ mãi cũng không ra một năng khiếu có thể dùng được.
Việc đã đến nước này, bạn học Văn Thu Tỉnh trước đây còn cảm thấy mình rất đáng gờm, rốt cục chịu thừa nhận mình chỉ là đáng gờm bình thường thôi.
Lại tiếp tục nhìn một chút, Văn Thu Tỉnh rốt cục thấy được một nghề có tương lai lại không cần thành phẩm quá lớn, nghề ăn uống.
Bạn học Trái Đất Văn không có bao nhiêu tay nghề, lên mạng tìm tòi súp thập cẩm cay, kết quả không tìm ra thứ gì, đúng ngay ý cậu.
"..." Văn Thu Tỉnh cũng không muốn bình dân vậy đâu, thế nhưng bốn năm đại học, kỹ năng nấu nướng duy nhất cậu nắm giữ chính là súp thập cẩm cay và đồ nướng...
Ngoài ra, nhiều nhất cũng chỉ làm được món cơm rang trứng.
Ầy, miến chua cay cũng biết chút chút.
Văn Thu Tỉnh càng nghĩ càng tuyệt vọng, cảm giác quá có lỗi với hành tinh mẹ thân yêu, bôi đen hành tinh mẹ rồi.
Xấu hổ xong lại xem mấy bộ phim rating hơi cao, phát hiện minh tinh nữ ở tinh cầu này thật xinh đẹp, cơ mà minh tinh nam thì bình thường, trước mắt còn chưa phát hiện ai lớn lên đẹp trai bằng Will.
Văn Thu Tỉnh sờ sờ khuôn mặt như diễn viên hí khúc của mình, dựa trên lương tâm mà nói, khuôn mặt này cũng không tồi, kỳ thực đi làm diễn viên cũng được lắm.
Thêm vào đó cậu hát vẫn ổn, đến lúc đó nói không chắc còn có thể phát triển toàn diện.
Văn Thu Tỉnh thiên mã hành không mà nghĩ, nhưng nghĩ đến tiền đồ trước mắt còn chưa rõ, liền trở nên ủ rũ.
Mở khung tin nhắn ra, muốn gọi Will xem khi nào thì về, lại phát hiện cậu vẫn không có phương thức liên lạc của Will.
"Tiên sư nó, quả nhiên là chồng hờ vợ tạm." Văn Thu Tỉnh cảm khái.
Tiện đà dạo lung tung trên mạng.
Buổi trưa mười hai giờ cậu ăn cơm trưa, chạng vạng sáu giờ đã rất đói bụng, nhưng đáng tiếc Will vẫn chưa về.
Văn Thu Tỉnh nhìn số điểm tín dụng còn lại không nhiều của mình, quyết định vẫn nên nhẫn nại một chút.
Đợi thêm nửa giờ, Phong Đình rốt cục nhấc theo bữa tối phong trần mệt mỏi trở về nhà.
Mang theo một thân gió thu lạnh lẽo.
Văn Thu Tỉnh không nói tiếng nào, mở hộp đồ ăn ăn như hùm như sói.
Vừa nhìn liền biết đói bụng lắm luôn.
Phong Đình hôm nay cũng im lặng lạ thường, im lặng đến nỗi khiến Văn Thu Tỉnh ngửi được một mùi vị của sự chột dạ.
Sự chột dạ tuyệt đối không phải bỏi vì đối phương về trễ.
Tám phần mười là vì chuyện khác.
"Will." Văn Thu Tỉnh ăn no năm, sáu phần, không thể không ngẩng mặt mở miệng: "Anh... Cho tôi ít điểm tín dụng, sau này anh về muộn thế nào tôi đều mặc kệ."
Về phần đối phương chột dạ cái gì, cậu không thèm quan tâm.
"Ừm." Phong Đình đáp ứng rất kiên quyết, có vẻ đã sớm có ý định này.
"Thuận tiện thêm số điện thoại đi." Văn Thu Tỉnh nói mà không có biểu cảm gì.
Người nọ lại gật đầu lần nữa, sau đó gửi điểm tín dụng, add tài khoản trò chuyện với Văn Thu Tỉnh.
Thông tin chuyển khoản rất nhanh đã được gửi đến, Văn Thu Tỉnh mở ra nhìn một chút, lộ vẻ kinh ngạc, giọng điệu có hơi chần chờ: "... Này nhiều quá thì phải?"
Sau này cậu có khả năng trả không nổi.
"Không sao." Giọng Phong Đình nhỏ đến không thể nghe thấy: "Nếu như cậu thật sự vì tôi mà mang thai, tôi có nghĩa vụ nuôi nấng cậu và đứa bé."
"..." Đến đây, Văn Thu Tỉnh mím môi không lời nào để nói.
Chỉ là có chút buồn bực lướt lướt qua trang web.
"Nhanh ăn đi, cơm nước sắp nguội rồi." Phong Đình trộm nhìn bạn lữ vài lần, lòng đầy sốt sắng, thậm chí muốn bưng cơm lên đút cho đối phương ăn nhiều mấy muỗng.
Thế nhưng hắn không thể.
"Mỗi ngày đều ăn một mùi vị, ông đây ăn đến miệng nhạt như trứng d*i rồi." Văn Thu Tỉnh nói hùng hùng hổ hổ, tay lại từng thìa từng thìa đưa vào miệng, bởi vì cậu không ăn thì chỉ có nước đói bụng.
Phong Đình: "..."
Đã quen bạn đời nhà mình ba câu không rời được lời tục, nhưng hắn không ghét.
Lượng ăn của nam nhân vốn kinh người, thời gian ăn một bữa cơm rất nhanh, nhưng vì bồi Văn Thu Tỉnh, mạnh mẽ giảm tốc độ chậm xuống mấy lần.
Trong lúc Văn Thu Tỉnh đợi Phong Đình về nhà đã tắm rửa xong, ăn xong liền quệt miệng, lại bắt đầu lên mạng.
Phong Đình tắm xong, dùng áo ngủ che mình đến chặt chẽ, sau đó lên giường.
Cái này rất kỳ quái đó có biết không?
Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, lão Will súc sinh này, tối qua rất tích cực mời mọc cậu chế ra người mà, sao hôm nay cả mắt cũng không thèm nhìn cậu?
Cũng không phải nói Văn Thu Tỉnh không muốn nghỉ ngơi, chẳng qua cậu cảm thấy lạ thôi.
Thanh niên nghiện net tắt web, ôm thái độ hoài nghi đi tới bên giường, từ trên cao xuống nhìn xuống khuôn mặt đẹp trai cùng cực của Will, sau đó cảm thán, người ngoài hành tinh tốt ghê, đều sắp đầu năm (U50) vẫn cứ giữ dáng vẻ hai mươi.
Cậu đứng săm soi, từ lúc đầu đã đưa tới sự chú ý của Phong Đình, chỉ có điều Phong Đình cho là cậu chỉ tùy tiện nhìn... Ai ngờ bạn đời lại nhìn mình chằm chằm.
"Có chuyện gì sao?" Phong Đình mở mắt.
Tất nhiên, hắn sẽ không cho rằng Văn Thu Tỉnh lại đây cầu hoan.
"Lời này tôi hỏi anh mới đúng nhỉ?" Văn Thu Tỉnh đáp, mắt liếc áo ngủ bọc kín mít của ai kia, ra lệnh: "Đứng lên, cởi quần áo."
Phong Đình nằm trong chăn tràn đầy kinh ngạc, dường như không ngờ Văn Thu Tỉnh sẽ tích cực như vậy.
"Không được, hôm nay tôi hơi mệt." Hắn nhíu mày.
"Quỷ mới tin anh." Văn Thu Tỉnh không để ý, trực tiếp ra tay kéo hắn dậy, lột áo ngủ trên vai hắn xuống.
Chỉ thấy sau vai Phong Đình, một mảnh máu bầm doạ người ánh vào mi mắt Văn Thu Tỉnh.