Chương 7
Nói xong hai người rời đi. Đến phòng Tiểu Tuyết, quả nhiên thấy cô bé chăn trùm kín người, không thèm nhúc nhích. Tuyết Linh Hoa ngồi bên giường, nhẹ nhàng lật chăn ra.–" Xem bảo bối nhà ai đang giận dỗi kìa, thật đáng thương. Bảo bối có thể nói cho mẫu thân là ai đã chọc con không?"Tiểu Tuyết chồm dậy ôm cổ mẫu thân nàng mà nũng nịu:–" Mẫu thân có phải Tiểu Tuyết rất đáng ghét không?"–" Làm sao có thể chứ, bảo bối của mẫu thân là đáng yêu nhất, sao có thể đáng ghét như phụ thân con."Vô cớ bị chịu trận, Linh Sa Vương đang ngồi bên bàn cũng tới cạnh giường. Giành bế Tiểu Tuyết–" Xem mẫu thân con nói gì kìa. Phụ thân trông thế này là người gặp người yêu, có phải không Tiểu Tuyết?"–" Huynh còn dám nói người gặp người yêu. Nếu để muội biết huynh ở bên ngoài liếc mắt với cô nương nào khác, muội không tha cho huynh"–" Được! Được! Được! Ta trong lòng chỉ có muội, làm sao có thể để ý tới nữ nhân khác. Có chăng chỉ là...."–" Chỉ là? Chỉ là cái gì? Chỉ là ai?"–" Đương nhiên là nữ nhi bảo bối của ta rồi. Ngoài Tiểu Hoa ta chỉ có Tiểu Tuyết thôi. Con nói có phải không?" Linh Sa Vương hôn nhẹ lên má nàng.Tuyết Linh Hoa cười đắc ý–" Xem như chàng lẻo mép. Mau xem bảo bối của ta có chuyện gì"Tiểu Tuyết vẻ mặt buồn rầu như nữ nhân thất tình. Vừa thương vừa mắc cười, thật không biết làm sao với nàng.–" Bảo bối mau nói cho phụ thân biết có chuyện gì"–" Chỉ chỉ lớn tiếng với con, còn đuổi nữ nhi ra ngoài"Cả hai người lớn đều ngạc nhiên, nhìn thoáng qua thấy Vũ Khanh rất lễ phép, đàng hoàng. Sao có thể có thái độ gay gắt với một đứa trẻ, nói không chừng trong này có khúc mắc.–" Nói cho phụ thân biết tỷ tỷ sao lại đuổi con ra ngoài. Có phải con chọc tức tỷ tỷ không?" Linh Sa Vương có hơi lớn giọng, doạ Tiểu Tuyết chạy sang ngực mẫu thân–" Vương ca chàng nhỏ tiếng chút, doạ bảo bối của ta sợ rồi.... Tiểu Tuyết, mau nói cho mẫu thân biết, tỷ tỷ tại sao đuổi con ra ngoài"Tiểu Tuyết mếu máo kể lại–" Lúc đó mẫu thân bảo con đến chơi cùng tỷ tỷ. Tỷ hỏi mẫu thân đâu? con nói mẫu thân đang cãi nhau cùng phụ thân. Sau đó tỷ tỷ nói phụ mẫu tỷ ấy từng rất hạnh phúc. Con chỉ mới hỏi tỉ ấy, phụ mẫu tỉ tỉ ở đâu, tỉ tỉ mắt đã đỏ hoe rồi.... Thấy tỉ sắp khóc, Tiểu Tuyết chỉ muốn dỗ tỉ. Không ngờ...... không ngờ tỉ tỉ bảo con ra ngoài, muốn nghỉ ngơi. Mẫu thân nói có phải tỉ tỉ ghét con, không muốn chơi với con không?"Thắc mắc nãy giờ, hai người cuối cùng cũng hiểu. Hoá ra là do nữ nhi chọc vào nỗi đau của người ta, là nữa nhi sai trước, còn giở gọng giận dỗi, xem ra phải dạy dỗ cẩn thận. Thấy Linh Sa Vương im lặng không nói gì. Tuyết Linh Hoa dịu dàng giảng dạy.–" Tiểu Tuyết! Không phải con đáng ghét, cũng không phải tỉ tỉ không thích con. Chỉ là lời con nói khiến tỉ tỉ đau lòng. Là tỉ tỉ nhất thời kích động mới đuổi con ra ngoài. Là Tiểu Tuyết sai trước, lát nữa Tiểu Tuyết đi xin lỗi tỉ tỉ, có được không?"–" Con không hiểu, tại sao chỉ chỉ phải đau lòng vì lời nói của con?"Linh Sa Vương cũng nhẹ nhàng mà nói–" Phụ mẫu của tỉ tỉ vừa mới qua đời. Tiểu Tuyết lại hỏi phụ mẫu tỉ tỉ đâu, có phải chọc tỉ tỉ đau lòng không?"Tuyết Linh Hoa lại nói thêm.–" Giả như có một ngày phụ mẫu con mất đi. Lại có người khác nhắc đến sự này, con có đau lòng không?"Tiểu Tuyết lúc này như hiểu ra vấn đề, liền đáp lời.–" Đương nhiên con sẽ không thể để yên. Nếu ai làm như vậy, Tiểu Tuyết sẽ đánh họ"–" Vậy Tiểu Tuyết biết tỷ tỷ tại sao lớn giọng, tại sao đuổi con ra ngoài chưa?" Tuyết Linh Hoa hỏi–" Chiểu Chiết biết sai rồi"–" Biết sai thì phải làm sao nhỉ?" Linh Sa Vương–" Lát nữa Chiểu Chiết sẽ đi xin lỗi chỉ chỉ"Tuyết Linh Hoa cười cười, âu yếm vuốt ve hài tử trong ngực mình–" Biết lỗi sửa sai mới là hài tử ngoan".Linh Sa Vương chợt nhớ lại gì đó, tò mò hỏi.–" Vậy ban nãy Tiểu Tuyết đã an ủi tỉ tỉ thế nào?"Tiểu Tuyết mắt sáng, vẻ mặt thản nhiên đáp–" Con nói: tỉ tỉ ngoan đừng khóc, khóc nhiều xấu xí, sẽ không gả được chồng nữa. Tiểu tỉ tỉ ngoan, lát nữa gia gia sẽ bồi thường cho nàng"Linh Sa Vương phụt cười, Tuyết Linh Hoa vội chỉnh đốn.–" Tiểu Tuyết! Con học những lời này từ đâu vậy?"–" Con học từ mấy tộc nhân. Hôm trước nghe Đang ca ca dỗ thê tử huynh ấy rất hiệu quả"–" Tiểu Tuyết! Đây không phải những lời trẻ con nên nói. Sau này con không được nói những câu này nữa, hiểu không?"–" Tại sao vậy mẫu thân?"–" Tóm lại con chỉ cần biết không được làm là đủ, mẫu thân không thích "Tiểu Tuyết thấy mẫu thân tỏ vẻ khó chịu, nhanh nhẹn gật đầu.–" Con biết rồi, mẫu chân không thích. Con sẽ không nói nữa"Bên ngoài tiếng một nha hoàn truyền tới.– " Thánh trưởng, phu nhân! Đã đến giờ cơm. Mời hai vị dùng bữa."–" Ta biết rồi. Ngươi lui trước đi" Linh Sa Vương lên tiếng. Tuyết Linh Hoa nghĩ ra gì đó, nói với Tiểu Tuyết.–" Tiểu Tuyết ngoan, con gọi tỉ tỉ đến cùng mọi người ăn cơm được không?"–" Nhưng mẫu thân, ban nãy con đã chọc tỉ tỉ giận. Tỉ tỉ có nghe lời con nói không?"–" Ta tin tỷ tỷ không nhỏ mọn như vậy. Sẽ không chấp nhặt một đứa trẻ con đâu. Tiểu Tuyết mau gọi tỷ tỷ tới, mấy ngày hôn mê chưa ăn gì, chắc tỷ tỷ đói lắm rồi."–" Được! Con đi gọi tỉ tỉ đây"Tiểu Tuyết nhanh nhẹn rời khỏi vòng tay mẫu thân chạy ra ngoài. Đến phòng Vũ Khanh, Tiểu Tuyết hơi do dự đứng ngoài cửa. Nhớ lại bộ dáng hung dữ kia, nàng có vẻ hơi sợ. Nhưng từ giọng điệu của mẫu thân nghe ra. Nàng nhất quyết phải gọi được Vũ Khanh đến bữa tối. Lại chỉ sợ Vũ Khanh vì giận mà không đồng ý. Đến lúc đó nàng không bị phụ mẫu mắng một trận mới kì lạ.Thật may, lúc nàng đang do dự, Linh Mẫn đúng lúc đi ngang qua. Thấy Tiểu Tuyết do dự ngoài cửa, dáng vẻ lưỡng lự, bèn hỏi–" Tiểu Tuyết đứng ngoài phòng Vũ Khanh tiểu thư làm gì vậy?"–" Mẫu thân bảo con gọi chỉ chỉ ăn cơm. Nhưng con sợ chỉ chỉ còn giận nên không dám vào."–" Ra là vậy. Để ta gõ cửa giúp Tiểu Tuyết nhé!"–" Nhưng....lỡ chỉ chỉ vẫn không mở cửa thì phải làm sao?"–" Mama gọi, tỷ tỷ sẽ mở cửa mà. Tiểu Tuyết an tâm, ta sẽ gọi tỷ tỷ giúp con."–" Được! Mama mau gọi chỉ chỉ"Cốc! Cốc! Cốc!–" Vũ Khanh tiểu thư có ở đó không?.... Vũ Khanh tiểu thư...."Vũ Khanh bước ra, mở một bên cửa. Thấy một người phụ nữ trung tuổi bế theo một bé gái, kính trọng hỏi–" Ta là Vũ Khanh, không biết bà tìm ta có sự gì?"–" Vũ Khanh tiểu thư, đến giờ com rồi. Ta thay mặt lão gia, phu nhân mời cô đến cùng dùng cơm tối."Vũ Khanh chắp tay cung kính.–" Vậy làm phiền vị cô cô này chỉ đường rồi"Tiểu Tuyết mắt e thẹn không dám nhìn Vũ Khanh quá lâu, như sợ ánh mắt đầy sát khí của y. Vũ Khanh cứ thế mà đi theo Linh Mẫn ra đến đại sảnh. Một căn phòng trông lớn, bày biện đơn giản nhưng không mất vẻ tao nhã. Trong phòng có một bàn gỗ tròn, bên dưới sắp chừng chục cái ghế. Xung quanh có vài nha hoàn nhanh nhẹn đang cẩn thận sắp xếp chén đũa. Vừa bước vào phòng, Vũ Khanh đã bị Linh Sa Vương kéo lại ngồi một bên.–" Vũ Khanh hôn mê lâu như vậy, chắc hẳn đói rồi phải không. Mau đến ngồi cạnh ta dùng bữa tối."Vũ Khanh chậm chạp ngồi trên ghế. Linh Mẫn bế Tiểu Tuyết cũng ngồi xuống. Trên bàn ăn có rất nhiều món ăn, đều là những món làm từ thịt heo, thịt gà. Nhưng qua bàn tay của đầu bếp thì nó đều biến thành cao lương mĩ vị. Linh Sa Vương gắp cho Vũ Khanh đầy một chén thức ăn, nói:–" Vũ Khanh mau ăn đi, trông con ốm yếu thế này, phải ăn nhiều mới có sức lực được"–" Đa tạ Vương thúc thúc!" Vũ Khanh lễ phép đáp trảTuyết Linh Hoa đang bón cháo cho Tiểu Tuyết cũng quay người sang nói–" Vũ Khanh đừng ngại, cứ tự nhiên như ở nhà, ăn thật nhiều vào."–" Cảm tạ Hoa thẩm"Vũ khanh tay run rẩy càm đôi đũa, gắp lên một miếng thịt. Đã rất lâu nàng chưa được ăn bữa ăn ngon và đầy đủ như vậy. Nhất thời ăn mất kiểm soát, mà Linh Sa Vương lẫn Tuyết Linh Hoa chỉ nhìn thương cảm. Ắt hẳn cô bé đã chịu khổ trong thời gian dài.Bữa tối dùng xong, Linh Sa Vương phòng Vũ Khanh. Sau khi xem xong vết thương thì cũng về phòng.Ở phòng mình, Linh Linh Tuyết đang nhớ lại những lời mẫu thân nói. Có lỗi thì phải xin lỗi. Nàng ta bèn đem theo một đĩa nho tươi, thứ mà nàng thích nhất, đem tặng cho tỉ tỉ.Tiểu Tuyết mò đến phòng Vũ Khanh, nấp ở phía ngoài cửa, he hé nhìn vào trong. Cánh cửa phòng bị đẩy ra he hé, nghe tiếng động Vũ Khanh đến gần cửa. Một gương mặt quen thuộc đang nheo mắt nhìn vào trong phòng.–" Đứng ngoài đó làm gì? Mau vào đây đi Tiểu Tuyết"Bàn tay nhỏ bé đẩy cửa ra, Tiểu Tuyết bẽn lẽn–" Vũ Khanh tỷ tỷ, tỷ làm sao biết ta ở ngoài đó? Rõ ràng ta chỉ mở cửa he hé thôi mà".–" Ngươi mở cửa tiếng động lớn như vậy, ta có lãng tai cũng nghe được"–" Ta đã cố gắng nhẹ nhàng rồi mà, như vậy mà tỉ vẫn nghe được sao?"–" Ừm! Ngươi đến đây có việc gì sao?"Tiểu Tuyết bưng đĩa nho lên, gắng sức mà trèo lên giường. Trông bộ dáng nàng ta lúc này rất khả ái, khiến người lạnh như băng cũng dễ mềm lòng. Vũ Khanh thở dài một tiếng rồi đến đỡ Tiểu Tuyết lên.–" Tìm ta có việc gì, có thể nói được rồi chứ?"Tiểu Tuyết cầm một quả bồ đào bỏ vào miệng. Lại đưa một quả cho Vũ Khanh–" Vũ Khanh tỷ tỷ, ngươi cũng thử một miếng"–" Ta không muốn ăn"Tiểu Tuyết mắt to tròn long lanh nhìn Vũ Khanh–" Tỷ tỷ thử một miếng đi mà, bồ đào này mới hái hồi sáng. Vẫn rất tươi đó. Bình thường muội không có cho ai ăn đâu nha"–" Vậy hôm nay sao lại cho ta ăn?"Tiểu Tuyết nghe câu này thì đặt bồ đào xuống, mặt cũng cúi gằm, tay vân vê áo, ấp úng mà trả lời:–" Bởi vì...hôm nay...hôm nay ta đã chọc đến nỗi đau của tỉ. Là do ta không tốt... xin lỗi tỉ tỉ"