Chương : 275
“....”
Diệp Tử cảm thấy rất kinh ngạc, miệng mở thành hình chữ O, ngay cả lời nói cũng quên đáp lại.
Đây là đã xảy ra chuyện gì?
Không phải vẫn luôn tuân thủ ước định, quyết tâm để cô gả cho Thẩm Minh ư, sao đột nhiên liền giao cô cho người khác rồi...
Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của cô, Tần Cận không kiềm được liền nở nụ cười, không đợi Diệp Tử nói chuyện, anh liền trực tiếp cúp điện thoại, sau đó để điện thoại về trong tay Diệp Tử, tiến tới sát mặt của cô mờ ám mở miệng, “Về sau đi theo Tần gia tôi, có thịt ăn.”
Hơi thở ấm áp nặng nề thổi lên trên mặ Diệp Tử, khiến mặt của cô bắt đầu đỏ nóng lên, cô dùng sức siết chặc điện thoại, căng thẳng không thôi.
”Ăn thịt gì chứ....”
Nghe được cô hỏi như vậy, nụ cười nơi khóe môi Tần Cận càng thêm nồng đậm, xấu xa bóp ở trên mặt của cô một cái, “Thịt của tôi, muốn ăn không?”
Bộ dáng của anh rõ ràng giống như là một tên lưu manh hoa tâm, lại làm cho người ta làm sao cũng không chống cự nổi.
Diệp Tử không nghe rõ lời của anh, cũng không có hỏi nhiều, mặt còn có chút hồng hồng, nhìn có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Cuối cùng Tần Cận ngồi thẳng thân thể, khởi động xe, không có bất kỳ dấu hiệu nào, xe liền nhanh chóng lái rời đi.
Tốc độ xe quá nhanh, Diệp Tử không có cài dây an toàn, phản ứng đầu tiên chỉ dùng tay đi bắt tay vịn trên xe, còn chưa bắt được, xe đã quẹo đi thật nhanh rồi.
Một lực quán tính, thân thể của cô đã nghiêng sang bên cạnh, người liền nhào tới trên người Tần Cận.
Tần Cận được như ý liền cười, chân dẫm sát chân ga tăng thêm cường độ, tốc độ xe nhanh chóng nâng cao, nhanh kinh người.
”Ôm chặt.”
Nghe được Tần Cận nhắc nhở, Diệp Tử lại ngoan ngoãn ôm lấy anh, hơn nữa còn ôm rất chặt.
Mắt Tần Cận nhìn thẳng lái xe, nụ cười xấu xa nơi khóe môi luôn biểu hiện rõ ràng.
Sau khi Thẩm Chanh đi ra từ bệnh viện, gọi điện thoại cho Tôn Nham.
Bởi vì xe còn đổ ở bên ngoài công ty, cho nên cô tính để Tôn Nham lái xe qua đón cô.
Không đến mười phút, một chiếc xe sang trọng màu đen dừng lại ngay ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú yêu mị.
Thi Vực nghiêng dựa vào ở trên ghế ngồi, một tay gác ở trên cửa kính xe, bộ dạng lười nhác, nhìn kiểu gì cũng mang theo một loại cảm giác hấp dẫn trí mạng.
Chỉ là, trên mặt như đao khắc không có một chút nhiệt độ, lạnh đến mức có chút dọa người.
Xem ra, tâm trạng có chút xấu.
Anh nhìn Thẩm Chanh, mắt lạnh nhẹ híp, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, tràn ra từ giữa răng môi hai chữ lạnh lùng, “Lên xe.”
Trực giác nói cho Thẩm Chanh biết, người đàn ông này đang tức giận, về phần tại sao anh lại tức giận, cô thật sự đoán không được.
Cô không nghĩ nhiều, trực tiếp đi qua mở cửa xe, ngồi trên chỗ ngồi phía sau.
Nhìn thấy cô buộc chặt dây an toàn từ trong kính chiếu hậu, Thi Vực mới khởi động xe, tay thon dài lưu loát đánh tay lái, quay đầu xe, lái ở trên một con đường một chiều khác.
Trong xe, hai người ai cũng không có mở miệng nói chuyện, yên tĩnh đến mức có chút dị thường.
Gió thổi vào từ nửa cửa sổ hạ xuống, tóc dài Thẩm Chanh hỗn loạn, cô nhắm nửa con mắt, cực kỳ yên tĩnh.
Két....
Đột nhiên, xe ngừng lại.
Bởi vì ngừng quá mau, thân thể Thẩm Chanh không kiềm chế được nghiêng tới trước, cũng may đã cài dây an toàn, cô mới không có ngã sấp xuống.
Cô vịn chỗ ngồi phía sau, một lần nữa ngồi vững vàng, cũng không tức giận, chỉ là liếc nhìn người đàn ông phía trước, hỏi anh, “Ai chọc giận anh vậy?”
”Emi!”
Cô?
”Từ buổi sáng đến hiện tại, tôi chưa từng gặp anh?”
Mặt Thi Vực âm trầm, trong con ngươi toát ra hơi thở nguy hiểm, “Đừng nói nhảm, xuống xe ngồi vào chỗ phía trước.”
”À! Thì ra là bởi vì tôi không có ngồi bên cạnh anh!”
“....”
”Nói sớm đi!”
“....”
Diệp Tử cảm thấy rất kinh ngạc, miệng mở thành hình chữ O, ngay cả lời nói cũng quên đáp lại.
Đây là đã xảy ra chuyện gì?
Không phải vẫn luôn tuân thủ ước định, quyết tâm để cô gả cho Thẩm Minh ư, sao đột nhiên liền giao cô cho người khác rồi...
Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của cô, Tần Cận không kiềm được liền nở nụ cười, không đợi Diệp Tử nói chuyện, anh liền trực tiếp cúp điện thoại, sau đó để điện thoại về trong tay Diệp Tử, tiến tới sát mặt của cô mờ ám mở miệng, “Về sau đi theo Tần gia tôi, có thịt ăn.”
Hơi thở ấm áp nặng nề thổi lên trên mặ Diệp Tử, khiến mặt của cô bắt đầu đỏ nóng lên, cô dùng sức siết chặc điện thoại, căng thẳng không thôi.
”Ăn thịt gì chứ....”
Nghe được cô hỏi như vậy, nụ cười nơi khóe môi Tần Cận càng thêm nồng đậm, xấu xa bóp ở trên mặt của cô một cái, “Thịt của tôi, muốn ăn không?”
Bộ dáng của anh rõ ràng giống như là một tên lưu manh hoa tâm, lại làm cho người ta làm sao cũng không chống cự nổi.
Diệp Tử không nghe rõ lời của anh, cũng không có hỏi nhiều, mặt còn có chút hồng hồng, nhìn có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Cuối cùng Tần Cận ngồi thẳng thân thể, khởi động xe, không có bất kỳ dấu hiệu nào, xe liền nhanh chóng lái rời đi.
Tốc độ xe quá nhanh, Diệp Tử không có cài dây an toàn, phản ứng đầu tiên chỉ dùng tay đi bắt tay vịn trên xe, còn chưa bắt được, xe đã quẹo đi thật nhanh rồi.
Một lực quán tính, thân thể của cô đã nghiêng sang bên cạnh, người liền nhào tới trên người Tần Cận.
Tần Cận được như ý liền cười, chân dẫm sát chân ga tăng thêm cường độ, tốc độ xe nhanh chóng nâng cao, nhanh kinh người.
”Ôm chặt.”
Nghe được Tần Cận nhắc nhở, Diệp Tử lại ngoan ngoãn ôm lấy anh, hơn nữa còn ôm rất chặt.
Mắt Tần Cận nhìn thẳng lái xe, nụ cười xấu xa nơi khóe môi luôn biểu hiện rõ ràng.
Sau khi Thẩm Chanh đi ra từ bệnh viện, gọi điện thoại cho Tôn Nham.
Bởi vì xe còn đổ ở bên ngoài công ty, cho nên cô tính để Tôn Nham lái xe qua đón cô.
Không đến mười phút, một chiếc xe sang trọng màu đen dừng lại ngay ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú yêu mị.
Thi Vực nghiêng dựa vào ở trên ghế ngồi, một tay gác ở trên cửa kính xe, bộ dạng lười nhác, nhìn kiểu gì cũng mang theo một loại cảm giác hấp dẫn trí mạng.
Chỉ là, trên mặt như đao khắc không có một chút nhiệt độ, lạnh đến mức có chút dọa người.
Xem ra, tâm trạng có chút xấu.
Anh nhìn Thẩm Chanh, mắt lạnh nhẹ híp, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, tràn ra từ giữa răng môi hai chữ lạnh lùng, “Lên xe.”
Trực giác nói cho Thẩm Chanh biết, người đàn ông này đang tức giận, về phần tại sao anh lại tức giận, cô thật sự đoán không được.
Cô không nghĩ nhiều, trực tiếp đi qua mở cửa xe, ngồi trên chỗ ngồi phía sau.
Nhìn thấy cô buộc chặt dây an toàn từ trong kính chiếu hậu, Thi Vực mới khởi động xe, tay thon dài lưu loát đánh tay lái, quay đầu xe, lái ở trên một con đường một chiều khác.
Trong xe, hai người ai cũng không có mở miệng nói chuyện, yên tĩnh đến mức có chút dị thường.
Gió thổi vào từ nửa cửa sổ hạ xuống, tóc dài Thẩm Chanh hỗn loạn, cô nhắm nửa con mắt, cực kỳ yên tĩnh.
Két....
Đột nhiên, xe ngừng lại.
Bởi vì ngừng quá mau, thân thể Thẩm Chanh không kiềm chế được nghiêng tới trước, cũng may đã cài dây an toàn, cô mới không có ngã sấp xuống.
Cô vịn chỗ ngồi phía sau, một lần nữa ngồi vững vàng, cũng không tức giận, chỉ là liếc nhìn người đàn ông phía trước, hỏi anh, “Ai chọc giận anh vậy?”
”Emi!”
Cô?
”Từ buổi sáng đến hiện tại, tôi chưa từng gặp anh?”
Mặt Thi Vực âm trầm, trong con ngươi toát ra hơi thở nguy hiểm, “Đừng nói nhảm, xuống xe ngồi vào chỗ phía trước.”
”À! Thì ra là bởi vì tôi không có ngồi bên cạnh anh!”
“....”
”Nói sớm đi!”
“....”