Chương : 292
Đợi đến sau khi mặt được lau sạch sẽ, Thi Vực xoay người áp Thẩm Chanh dưới thân thể, lại đùa giỡn một phen mới buông tha cô.
Anh vào phòng tắm tắm rửa, Thẩm Chanh đi xuống lầu ăn sáng.
Mới vừa uống vài ngụm cháo loãng, Thi Vực liền đi xuống từ trên lầu.
Anh ngồi vào bên cạnh cô, hai chân tùy ý xếp chồng, thuận tay sờ tìm hộp thuốc lá từ trên bàn, rút từ bên trong ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, đốt lên.
Vừa hút một hơi, Thẩm Chanh liền xoay đầu lại nhìn anh, “Ít hút lại một chút.”
Thi Vực không do dự liền bấm tắt điếu thuốc, sau đó ném cả điếu thuốc vào trong thùng rác, giương khóe môi lên, “Em không thích, anh sẽ không hút.”
”Ừ.”
”Nhanh ăn đi, ăn xong dẫn em đi tới một nơi.”
”Nơi nào?”
”Đi rồi thì em biết ngay thôi.”
....
Trên bọt biển mênh mông bát ngát, một du thuyền màu trắng sang trọng lao nhanh.
Du thuyền đẩy nước biển màu xanh ra, lưu lại một chuỗi bọt nước thật dài, thỉnh thoảng có mấy con cá theo cuộn sóng cuồn cuộn nhảy ra khỏi mặt biển.
Thẩm Chanh đứng ở đầu thuyền, nghiêng dựa vào lan can, bộ dạng lười nhác mang theo vài phần gợi cảm.
Mùi gió biển hơi mặn đập vào mặt, lướt qua mặt cô, vung mái tóc đen dài lên, đẹp không gì sánh nổi.
Giống như là bị cảnh đẹp trước mắt lây nhiễm, khóe môi của cô, từ đầu đến cuối luôn mang theo chút ý cười như có như không.
Đột nhiên, cô bị người ôm lấy từ phía sau, hơi thở chỉ thuộc về anh, trong nháy mắt bao vây cô lại.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô không kháng cự nhiệt tình của anh, ôm như vậy, cô ngược lại cảm thấy có chút mê hoặc.
Cô nhẹ nhàng động thân thể một chút, tìm một tư thế thoải mái, dựa vào ở trong lòng anh.
Thi Vực ôm lấy thân thể mềm mại của cô, cúi đầu nhẹ ngửi cổ của cô, trên người của cô luôn có một cổ hương thơm nhàn nhạt, làm anh ngất ngây.
Anh quay đầu, ngậm lấy vành tai xinh xắn dễ thương này của cô, thổi hơi lên sườn mặt của cô, “Có thích hay không?”
Thẩm Chanh khẽ gật đầu, “Thích.”
Thi Vực ôm cô chặt hơn, dán sát mặt ở trên mặt của cô, đến hô hấp cũng có chút mờ ám, “Không uổng công anh bỏ ra số tiền lớn mua chiếc du thuyền này cho em.”
Thẩm Chanh hơi kinh ngạc, xoay mặt qua liếc nhìn Thi Vực, “Cho em?”
Thi Vực giữ cằm của cô, nâng mặt cô lên, yêu thương cưng chìu nơi đáy mắt càng thêm nồng đậm, “Ừ, tặng cho em.”
Anh cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng như cánh hoa kiều diễm của anh, nhẹ mút nhẹ cọ sát, như là muốn mang cưng chiều của anh vào trong xương.
Thẩm Chanh bất giác nhắm mắt lại, vươn tay vòng ở cổ của anh, chủ động hôn sâu hơn.
Ở trước mặt của anh, cô càng ngày càng không còn cách nào lạnh lùng, kháng cự.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đắm chìm vào, đã không thể toàn thân mà lui....
Trên du thuyền, hai người ôm chặt nhau không rời, nụ hôn nồng cháy, như si như say, hình ảnh đẹp đến nỗi có chút không chân thực.
Sau khi kết thúc nụ hôn này, Thẩm Chanh đẩy anh ra, xoay người sang chỗ khác, trên mặt vẫn đang đỏ nóng lên.
Cô vừa xoay qua chỗ khác, eo nhỏ đã bị hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ kia vây lại, sau đó bên tai vang lên giọng nói khàn khàn mờ ám của anh,“Lúc nào thì, sinh cho anh một đứa bé.”
Thẩm Chanh vừa nghe, đáy mắt có ý cười không ẩn giấu được, thuận miệng trả lời một câu: “Muốn sinh tự anh sinh.”
”Anh phụ trách giống, em phụ trách sinh.” Anh ôm chặt cô, lưu lại vô số nụ hôn nhỏ vụn ở trên cổ trắng nõn của cô, như tuyên thệ biên giới chủ quyền của mình.
Thẩm Chanh câu môi cười, không cự tuyệt cũng không tiếp nhận, chỉ nói câu: “Nói sau.”
”Ừ, buổi tối về giường nói.”
“....”
Giờ phút này, trong không khí tràn ngập ngọt ngào, hạnh phúc....
Anh vào phòng tắm tắm rửa, Thẩm Chanh đi xuống lầu ăn sáng.
Mới vừa uống vài ngụm cháo loãng, Thi Vực liền đi xuống từ trên lầu.
Anh ngồi vào bên cạnh cô, hai chân tùy ý xếp chồng, thuận tay sờ tìm hộp thuốc lá từ trên bàn, rút từ bên trong ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, đốt lên.
Vừa hút một hơi, Thẩm Chanh liền xoay đầu lại nhìn anh, “Ít hút lại một chút.”
Thi Vực không do dự liền bấm tắt điếu thuốc, sau đó ném cả điếu thuốc vào trong thùng rác, giương khóe môi lên, “Em không thích, anh sẽ không hút.”
”Ừ.”
”Nhanh ăn đi, ăn xong dẫn em đi tới một nơi.”
”Nơi nào?”
”Đi rồi thì em biết ngay thôi.”
....
Trên bọt biển mênh mông bát ngát, một du thuyền màu trắng sang trọng lao nhanh.
Du thuyền đẩy nước biển màu xanh ra, lưu lại một chuỗi bọt nước thật dài, thỉnh thoảng có mấy con cá theo cuộn sóng cuồn cuộn nhảy ra khỏi mặt biển.
Thẩm Chanh đứng ở đầu thuyền, nghiêng dựa vào lan can, bộ dạng lười nhác mang theo vài phần gợi cảm.
Mùi gió biển hơi mặn đập vào mặt, lướt qua mặt cô, vung mái tóc đen dài lên, đẹp không gì sánh nổi.
Giống như là bị cảnh đẹp trước mắt lây nhiễm, khóe môi của cô, từ đầu đến cuối luôn mang theo chút ý cười như có như không.
Đột nhiên, cô bị người ôm lấy từ phía sau, hơi thở chỉ thuộc về anh, trong nháy mắt bao vây cô lại.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô không kháng cự nhiệt tình của anh, ôm như vậy, cô ngược lại cảm thấy có chút mê hoặc.
Cô nhẹ nhàng động thân thể một chút, tìm một tư thế thoải mái, dựa vào ở trong lòng anh.
Thi Vực ôm lấy thân thể mềm mại của cô, cúi đầu nhẹ ngửi cổ của cô, trên người của cô luôn có một cổ hương thơm nhàn nhạt, làm anh ngất ngây.
Anh quay đầu, ngậm lấy vành tai xinh xắn dễ thương này của cô, thổi hơi lên sườn mặt của cô, “Có thích hay không?”
Thẩm Chanh khẽ gật đầu, “Thích.”
Thi Vực ôm cô chặt hơn, dán sát mặt ở trên mặt của cô, đến hô hấp cũng có chút mờ ám, “Không uổng công anh bỏ ra số tiền lớn mua chiếc du thuyền này cho em.”
Thẩm Chanh hơi kinh ngạc, xoay mặt qua liếc nhìn Thi Vực, “Cho em?”
Thi Vực giữ cằm của cô, nâng mặt cô lên, yêu thương cưng chìu nơi đáy mắt càng thêm nồng đậm, “Ừ, tặng cho em.”
Anh cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng như cánh hoa kiều diễm của anh, nhẹ mút nhẹ cọ sát, như là muốn mang cưng chiều của anh vào trong xương.
Thẩm Chanh bất giác nhắm mắt lại, vươn tay vòng ở cổ của anh, chủ động hôn sâu hơn.
Ở trước mặt của anh, cô càng ngày càng không còn cách nào lạnh lùng, kháng cự.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đắm chìm vào, đã không thể toàn thân mà lui....
Trên du thuyền, hai người ôm chặt nhau không rời, nụ hôn nồng cháy, như si như say, hình ảnh đẹp đến nỗi có chút không chân thực.
Sau khi kết thúc nụ hôn này, Thẩm Chanh đẩy anh ra, xoay người sang chỗ khác, trên mặt vẫn đang đỏ nóng lên.
Cô vừa xoay qua chỗ khác, eo nhỏ đã bị hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ kia vây lại, sau đó bên tai vang lên giọng nói khàn khàn mờ ám của anh,“Lúc nào thì, sinh cho anh một đứa bé.”
Thẩm Chanh vừa nghe, đáy mắt có ý cười không ẩn giấu được, thuận miệng trả lời một câu: “Muốn sinh tự anh sinh.”
”Anh phụ trách giống, em phụ trách sinh.” Anh ôm chặt cô, lưu lại vô số nụ hôn nhỏ vụn ở trên cổ trắng nõn của cô, như tuyên thệ biên giới chủ quyền của mình.
Thẩm Chanh câu môi cười, không cự tuyệt cũng không tiếp nhận, chỉ nói câu: “Nói sau.”
”Ừ, buổi tối về giường nói.”
“....”
Giờ phút này, trong không khí tràn ngập ngọt ngào, hạnh phúc....