Chương : 330
330.
Editor: May
Thẩm Chanh cười tựa ở khuỷu tay của anh, vuốt ve ngực của anh từng chút một, câu môi cười, "Phải chờ tới mười tháng sau, anh mới có thể ngủ với em."
Thi Vực một phát bắt được bàn tay nhỏ bé không an phận này của cô, "Có tin hiện tại anh liền làm em không?"
"Không tin!"
"Ừ, vậy thì thử xem!"
Anh vừa dứt lời, Thẩm Chanh đã rút tay ra từ trong lòng bàn tay của anh.
Cô xoay người xuống giường, mở ngăn tủ bên cạnh ra, lấy váy ngủ tơ tằm màu đen mua vào lúc trước ra.
Cô cười yêu mị, giơ lên tay lắc lư váy ngủ trong tay, hỏi anh, "Ông xã, có đẹp hay không?"
Đây là váy ngủ, chỉ là bị cô cầm ở trong tay, liền rất có hương vị hấp dẫn.
"Thả về!"
Thi Vực nhìn cô, cố gắng áp chế dục hỏa đã bị vén lên, chỉ sợ không khắc chế được, nuốt cô vào bụng!
"Không nha, em muốn mặc cho anh xem!"
Thẩm Chanh nói xong, xoay người vào phòng tắm, rất nhanh thay đổi thành váy ngủ, đi chân trần ra từ phòng tắm.
Đồ ngủ tơ tằm màu đen mặc ở trên người của cô, hoàn toàn nổi bật lên tư thái gợi cảm của cô.
Tóc có chút rối loạn, nhưng chẳng ảnh hưởng mỹ cảm, còn càng gợi cảm hấp dẫn.
Cô đi đến bên giường, bò lên giường nằm nghiêng, một tay chống mặt, duỗi thẳng chân dài thẳng tắp, sau đó tay kia chậm rãi lướt lên trên.
Trên mặt cô mang theo ý cười mị hoặc tận xương, cố ý lè lưỡi liếm trên môi một chút.
Thi Vực chỉ nhìn cô một cái, hầu kết vừa động, lửa trong thân thể giống như bị khơi lên toàn bộ.
Thẩm Chanh xê dịch về phía anh, áp thân thể mềm mại lên trên người của anh, đồng thời cũng chống chân lên.
Cảm nhận được nóng hổi trên người của anh, hơi thở cũng từ từ trở nên dồn dập, cô nâng khóe môi lên, cười đến quyến rũ lại xinh đẹp.
"Thẩm Chanh Tử, em đang chọc lửa!"
Thi Vực cúi đầu nhìn cô, nóng rực trong mắt giống như có thể thiêu đốt người ta hầu như không còn.
"Em không trêu chọc lửa, chỉ là muốn ôm anh một cái."
Cô nói xong, liền lấy tay ôm eo của anh.
Cảm giác được nhiệt độ trên người của anh rất cao, cô còn không an phận giật giật thân thể.
Thi Vực hít sâu một hơi, cố gắng hết mức khống chế được tình dục không ngừng dâng lên trong lòng, anh sợ đột nhiên không nhịn được, đả thương cô!
"Đi ngủ sofa!"
"Không sao...."
Thẩm Chanh ôm anh thật chặt, vùi mặt ở trên cổ anh, thổi hơi thở ấm áp lên trên người của anh.
Nhẹ nhàng trêu chọc như vậy, khiến Thi Vực suýt nữa khó có thể tự giữ mình.
"Lăn đi ngủ sofa! Nhanh lên một chút!"
Nhiệt độ trên người của anh còn đang không ngừng lên cao, nóng hổi đến nung cháy người.
Lúc này Thẩm Chanh mới cười xấu xa.
Sau đó buông tay ôm anh ra, bò xuống từ trên giường.
Sau khi xuống giường, ôm chăn mền đi đến ban công.
Vừa thả chăn mền đến trên ghế sofa, lúc chuẩn bị nằm xuống, chỉ thấy Thi Vực đột nhiên xoay người xuống giường, sải bước đi tới bên này.
Anh đi đến trước sofa, không nói một lời, trực tiếp nằm lên, sau đó phun ra một câu: "Anh ngủ sofa, en đi giường ngủ."
Lúc nằm xuống, dường như ảnh hưởng đến vết thương, mày kiếm mơ hồ nhăn lại.
Thẩm Chanh ngồi xổm xuống ở trước ghế sofa, lôi kéo tay của anh lắc lư, "Ông xã...."
Thi Vực nhắm chặt mắt, không để ý tới.
Thấy anh không có phản ứng, cô lại lay động tay của anh một chút, "Ông xã...."
Anh vẫn không để ý.
"Nếu anh thật sự không nhịn được, chúng ta có thể không cần đứa...."
"Em thử nói lại lần nữa xem!"
Không đợi lời của cô nói xong, anh lại đột nhiên mở miệng chặt đứt lời của cô.
Đột nhiên mở mắt ra, nhìn cô, ánh mắt nguy hiểm sắc bén giống như dao găm, "Chuyện đó, em tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Editor: May
Thẩm Chanh cười tựa ở khuỷu tay của anh, vuốt ve ngực của anh từng chút một, câu môi cười, "Phải chờ tới mười tháng sau, anh mới có thể ngủ với em."
Thi Vực một phát bắt được bàn tay nhỏ bé không an phận này của cô, "Có tin hiện tại anh liền làm em không?"
"Không tin!"
"Ừ, vậy thì thử xem!"
Anh vừa dứt lời, Thẩm Chanh đã rút tay ra từ trong lòng bàn tay của anh.
Cô xoay người xuống giường, mở ngăn tủ bên cạnh ra, lấy váy ngủ tơ tằm màu đen mua vào lúc trước ra.
Cô cười yêu mị, giơ lên tay lắc lư váy ngủ trong tay, hỏi anh, "Ông xã, có đẹp hay không?"
Đây là váy ngủ, chỉ là bị cô cầm ở trong tay, liền rất có hương vị hấp dẫn.
"Thả về!"
Thi Vực nhìn cô, cố gắng áp chế dục hỏa đã bị vén lên, chỉ sợ không khắc chế được, nuốt cô vào bụng!
"Không nha, em muốn mặc cho anh xem!"
Thẩm Chanh nói xong, xoay người vào phòng tắm, rất nhanh thay đổi thành váy ngủ, đi chân trần ra từ phòng tắm.
Đồ ngủ tơ tằm màu đen mặc ở trên người của cô, hoàn toàn nổi bật lên tư thái gợi cảm của cô.
Tóc có chút rối loạn, nhưng chẳng ảnh hưởng mỹ cảm, còn càng gợi cảm hấp dẫn.
Cô đi đến bên giường, bò lên giường nằm nghiêng, một tay chống mặt, duỗi thẳng chân dài thẳng tắp, sau đó tay kia chậm rãi lướt lên trên.
Trên mặt cô mang theo ý cười mị hoặc tận xương, cố ý lè lưỡi liếm trên môi một chút.
Thi Vực chỉ nhìn cô một cái, hầu kết vừa động, lửa trong thân thể giống như bị khơi lên toàn bộ.
Thẩm Chanh xê dịch về phía anh, áp thân thể mềm mại lên trên người của anh, đồng thời cũng chống chân lên.
Cảm nhận được nóng hổi trên người của anh, hơi thở cũng từ từ trở nên dồn dập, cô nâng khóe môi lên, cười đến quyến rũ lại xinh đẹp.
"Thẩm Chanh Tử, em đang chọc lửa!"
Thi Vực cúi đầu nhìn cô, nóng rực trong mắt giống như có thể thiêu đốt người ta hầu như không còn.
"Em không trêu chọc lửa, chỉ là muốn ôm anh một cái."
Cô nói xong, liền lấy tay ôm eo của anh.
Cảm giác được nhiệt độ trên người của anh rất cao, cô còn không an phận giật giật thân thể.
Thi Vực hít sâu một hơi, cố gắng hết mức khống chế được tình dục không ngừng dâng lên trong lòng, anh sợ đột nhiên không nhịn được, đả thương cô!
"Đi ngủ sofa!"
"Không sao...."
Thẩm Chanh ôm anh thật chặt, vùi mặt ở trên cổ anh, thổi hơi thở ấm áp lên trên người của anh.
Nhẹ nhàng trêu chọc như vậy, khiến Thi Vực suýt nữa khó có thể tự giữ mình.
"Lăn đi ngủ sofa! Nhanh lên một chút!"
Nhiệt độ trên người của anh còn đang không ngừng lên cao, nóng hổi đến nung cháy người.
Lúc này Thẩm Chanh mới cười xấu xa.
Sau đó buông tay ôm anh ra, bò xuống từ trên giường.
Sau khi xuống giường, ôm chăn mền đi đến ban công.
Vừa thả chăn mền đến trên ghế sofa, lúc chuẩn bị nằm xuống, chỉ thấy Thi Vực đột nhiên xoay người xuống giường, sải bước đi tới bên này.
Anh đi đến trước sofa, không nói một lời, trực tiếp nằm lên, sau đó phun ra một câu: "Anh ngủ sofa, en đi giường ngủ."
Lúc nằm xuống, dường như ảnh hưởng đến vết thương, mày kiếm mơ hồ nhăn lại.
Thẩm Chanh ngồi xổm xuống ở trước ghế sofa, lôi kéo tay của anh lắc lư, "Ông xã...."
Thi Vực nhắm chặt mắt, không để ý tới.
Thấy anh không có phản ứng, cô lại lay động tay của anh một chút, "Ông xã...."
Anh vẫn không để ý.
"Nếu anh thật sự không nhịn được, chúng ta có thể không cần đứa...."
"Em thử nói lại lần nữa xem!"
Không đợi lời của cô nói xong, anh lại đột nhiên mở miệng chặt đứt lời của cô.
Đột nhiên mở mắt ra, nhìn cô, ánh mắt nguy hiểm sắc bén giống như dao găm, "Chuyện đó, em tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ!"