Chương 1
“Lần đầu tiên cậu ấy trao cho tôi một nụ hôn trên môi, cũng chính là vào khoảnh khắc những giọt mưa khẽ chạm vào chiếc ô này….”
“Từ ấy, trong trái tim tôi đang dao động vì người trước mặt này, tôi đã biết tình yêu đẹp đẽ và độc nhất như thế nào….”
...—————————...
Phong Quân từ trên núi hái các loại cây ăn quả có thể ăn được cùng với những cây nấm có thể đem trồng về, biểu cảm của cậu rất hứng hở vì cậu đã kiếm thêm được bữa tối cho ngày hôm nay.
Cộng với số thảo dược cậu đem trồng từ tháng trước, có thể chữa trị những vết thương nhỏ trên người cậu.
“Chừng này cũng đủ rồi, nên quay về với….”
“Bản thân tôi thôi…..”
Phong Quân xách lấy rổ tre cậu tự mình đan lên, quay trở về nơi ở duy nhất của cậu tại nơi đất khách trên núi cao.
Ở một cô nhi viện bị bỏ hoang trên núi, xung quanh đều bề bộn khắp nơi, mái nhà cũng dần bong tróc đi một mảng gạch, cây cối cũng đều dần héo đi ngoài những cây cổ thụ lâu bền.
Giữa khoảng trống đầy sự tình lặng và không một chút bóng người hay thứ gì lưu đọng lại, chỉ còn mỗi mình Phong Quân sống tại đây suốt 3 năm trời, cùng với nỗi cô độc dài dẵng có thể đếm được bằng từng giờ từng phút.
Vốn dĩ cậu chính là một đứa trẻ mồ côi, bà sơ đã từng ở đây nói với cậu rằng bà đã nhặt được cậu vào một ngày trời đổ mưa, ở chính cửa lớn này. Ở tại đây, bạn bè cùng lứa tuổi với cậu đều rất hoà đồng, bà sơ luôn dạy cậu các kỹ năng sống bắt buộc phải có từ nấu ăn, dọn dẹp, trồng cây,….
Tuy nhiên, ông trời luôn chẳng bao giờ đối xử tử tế với chính con người, nhất là đối với những người sống lương thiện và ngây thơ như cậu.
Mọi bị kịch diễn ra vào lúc cậu 5 tuổi, một máy bay quân sự đang bay xuyên qua bầu trời vô tình thả nhầm một quả tên lửa cỡ nhỏ vào chính khoảng giữa sân chơi, trong khi cậu lại đang một mình ở trong rừng hái táo về cho mọi người cùng thưởng thức.
Lúc cậu đang chìm trong niềm vui có thể tưởng tượng, một tiếng nổ vang lên đã cắt đứt nó, cùng theo đó là những ngọn lửa đang đốt trụi cô nhi viện không góc chết nào còn sót, mới hốt hoảng chạy về.
Cậu chạy không ngừng nghỉ, khu rừng cách xa cô nhi viện tận 5 phút, ngọn lửa vẫn tung hoành khắp nơi, tiếng hét ai oán vang tận đây càng khiến cậu lo lắng hơn, hi vọng rằng họ đều không sao.
Cũng rất đúng lúc có đám mây giông tới, những giọt mưa như thể đã nghe được lời thỉnh cầu nhanh chóng thi nhau rơi xuống nhiều mới dập tắt được nó.
Cậu mặc kệ bản thân đang ướt sũng dần, đôi chân trần cũng dần bị bào mòn, vẫn tiếp tục chạy thật nhanh. Nhưng lửa do đầu đạn tên lửa vốn có sức công phá mạnh, lại cộng thêm ở đây ít khi được tu sửa, nên lúc cậu trở về thì lại chứng kiến nơi mình lớn lên từng ngày lại trở thành đống hoang tàn.
Mọi người đều bị ngọn lửa nuốt chừng đến nỗi một mảnh trở cốt cũng không còn, cậu cố gắng tìm kiếm nhưng sức lực có hạn, lại thêm cơ thể nhỏ bé khó làm việc lớn cùng với vết thương tiếp nối nhau, cậu chỉ có thể ngồi than khóc dưới trời mưa.
Cậu cũng không biết làm gì hơn, nên khi trời tạnh cậu chỉ có thể gấp nhiều hạc giấy nhỏ để trên những thuyền giấy khác nhau từ những tờ giấy còn lành lặn, thả trôi trên sông coi như là dẫn đoạn đường cuối cùng của những người ở đây.
Một ngày sau đó, cậu xuống dưới một ngôi làng cách cô nhi viên tận nửa ngày đi bộ, vì đói bụng quá mà cậu chỉ có thể nài tay cầu xin một mẩu bánh mì để ăn lót bụng.
Nhưng việc không thành lại còn mang thương trong người, người làng ở đây lại coi những đứa trẻ mồ côi là điềm xấu của mùa màng liền ra sức đánh đập cậu không chút từ bi, tàn ác hơn là họ còn dùng đá nhọn ném vào người cậu.
Và từ lúc đó, cậu đã không còn bước chân ra thế giới bên ngoài nữa, chỉ muốn ở lại và ra đi ngay chính nơi từng là nhà của mình.
Cứ như thế đến 3 năm sau, Phong Quân cũng đã lên 8 tuổi, việc nội trợ cũng theo thời gian rất thành thạo, cũng biết tự mình kiếm sống bằng những cách được dạy trước đó và một số cách cậu tự mình tìm tòi mãi và thực hiện, nên cũng không lo lắng về chuyện thức ăn và nước uống.
Nhưng quần áo….đã mặc đi mặc lại suốt 3 năm đúng một bộ rồi.
Điện đóm….cũng không còn, chỉ có thể dựa vào ánh trăng chiếu vào.
Căn phòng từng chất chữa những hình vẽ ngây ngô, cũng bị che vùi hết bởi vết cháy xém năm đó.
Trời ngả tối dần, Phong Quân vẫn theo hành động nhất quán của mình, kiểm tra thảo dược và ăn nốt bữa tối của mình bằng những quả dại, sau đó lại quay trở về phòng hở trần nhà.
Ôm lấy con hạc giấy bầu bạn suốt khoảng thời gian cô độc này, nằm trên chiếc giường bị bám đầy vết đen và từ từ chìm vào giấc ngủ sâu như ngày nào.
Ánh trăng chiếu sáng dần lên người cậu, một ngày của cậu cứ như thế trôi qua rất bình yên, nước mắt cậu vẫn khẽ rơi xuống một giọt lệ cô độc, và cuối cùng rơi vào hạc giấy.
Cuộc sống này đối với cậu, cô đơn biết bao xiết đến nỗi khó thốt thành lời….
“Từ ấy, trong trái tim tôi đang dao động vì người trước mặt này, tôi đã biết tình yêu đẹp đẽ và độc nhất như thế nào….”
...—————————...
Phong Quân từ trên núi hái các loại cây ăn quả có thể ăn được cùng với những cây nấm có thể đem trồng về, biểu cảm của cậu rất hứng hở vì cậu đã kiếm thêm được bữa tối cho ngày hôm nay.
Cộng với số thảo dược cậu đem trồng từ tháng trước, có thể chữa trị những vết thương nhỏ trên người cậu.
“Chừng này cũng đủ rồi, nên quay về với….”
“Bản thân tôi thôi…..”
Phong Quân xách lấy rổ tre cậu tự mình đan lên, quay trở về nơi ở duy nhất của cậu tại nơi đất khách trên núi cao.
Ở một cô nhi viện bị bỏ hoang trên núi, xung quanh đều bề bộn khắp nơi, mái nhà cũng dần bong tróc đi một mảng gạch, cây cối cũng đều dần héo đi ngoài những cây cổ thụ lâu bền.
Giữa khoảng trống đầy sự tình lặng và không một chút bóng người hay thứ gì lưu đọng lại, chỉ còn mỗi mình Phong Quân sống tại đây suốt 3 năm trời, cùng với nỗi cô độc dài dẵng có thể đếm được bằng từng giờ từng phút.
Vốn dĩ cậu chính là một đứa trẻ mồ côi, bà sơ đã từng ở đây nói với cậu rằng bà đã nhặt được cậu vào một ngày trời đổ mưa, ở chính cửa lớn này. Ở tại đây, bạn bè cùng lứa tuổi với cậu đều rất hoà đồng, bà sơ luôn dạy cậu các kỹ năng sống bắt buộc phải có từ nấu ăn, dọn dẹp, trồng cây,….
Tuy nhiên, ông trời luôn chẳng bao giờ đối xử tử tế với chính con người, nhất là đối với những người sống lương thiện và ngây thơ như cậu.
Mọi bị kịch diễn ra vào lúc cậu 5 tuổi, một máy bay quân sự đang bay xuyên qua bầu trời vô tình thả nhầm một quả tên lửa cỡ nhỏ vào chính khoảng giữa sân chơi, trong khi cậu lại đang một mình ở trong rừng hái táo về cho mọi người cùng thưởng thức.
Lúc cậu đang chìm trong niềm vui có thể tưởng tượng, một tiếng nổ vang lên đã cắt đứt nó, cùng theo đó là những ngọn lửa đang đốt trụi cô nhi viện không góc chết nào còn sót, mới hốt hoảng chạy về.
Cậu chạy không ngừng nghỉ, khu rừng cách xa cô nhi viện tận 5 phút, ngọn lửa vẫn tung hoành khắp nơi, tiếng hét ai oán vang tận đây càng khiến cậu lo lắng hơn, hi vọng rằng họ đều không sao.
Cũng rất đúng lúc có đám mây giông tới, những giọt mưa như thể đã nghe được lời thỉnh cầu nhanh chóng thi nhau rơi xuống nhiều mới dập tắt được nó.
Cậu mặc kệ bản thân đang ướt sũng dần, đôi chân trần cũng dần bị bào mòn, vẫn tiếp tục chạy thật nhanh. Nhưng lửa do đầu đạn tên lửa vốn có sức công phá mạnh, lại cộng thêm ở đây ít khi được tu sửa, nên lúc cậu trở về thì lại chứng kiến nơi mình lớn lên từng ngày lại trở thành đống hoang tàn.
Mọi người đều bị ngọn lửa nuốt chừng đến nỗi một mảnh trở cốt cũng không còn, cậu cố gắng tìm kiếm nhưng sức lực có hạn, lại thêm cơ thể nhỏ bé khó làm việc lớn cùng với vết thương tiếp nối nhau, cậu chỉ có thể ngồi than khóc dưới trời mưa.
Cậu cũng không biết làm gì hơn, nên khi trời tạnh cậu chỉ có thể gấp nhiều hạc giấy nhỏ để trên những thuyền giấy khác nhau từ những tờ giấy còn lành lặn, thả trôi trên sông coi như là dẫn đoạn đường cuối cùng của những người ở đây.
Một ngày sau đó, cậu xuống dưới một ngôi làng cách cô nhi viên tận nửa ngày đi bộ, vì đói bụng quá mà cậu chỉ có thể nài tay cầu xin một mẩu bánh mì để ăn lót bụng.
Nhưng việc không thành lại còn mang thương trong người, người làng ở đây lại coi những đứa trẻ mồ côi là điềm xấu của mùa màng liền ra sức đánh đập cậu không chút từ bi, tàn ác hơn là họ còn dùng đá nhọn ném vào người cậu.
Và từ lúc đó, cậu đã không còn bước chân ra thế giới bên ngoài nữa, chỉ muốn ở lại và ra đi ngay chính nơi từng là nhà của mình.
Cứ như thế đến 3 năm sau, Phong Quân cũng đã lên 8 tuổi, việc nội trợ cũng theo thời gian rất thành thạo, cũng biết tự mình kiếm sống bằng những cách được dạy trước đó và một số cách cậu tự mình tìm tòi mãi và thực hiện, nên cũng không lo lắng về chuyện thức ăn và nước uống.
Nhưng quần áo….đã mặc đi mặc lại suốt 3 năm đúng một bộ rồi.
Điện đóm….cũng không còn, chỉ có thể dựa vào ánh trăng chiếu vào.
Căn phòng từng chất chữa những hình vẽ ngây ngô, cũng bị che vùi hết bởi vết cháy xém năm đó.
Trời ngả tối dần, Phong Quân vẫn theo hành động nhất quán của mình, kiểm tra thảo dược và ăn nốt bữa tối của mình bằng những quả dại, sau đó lại quay trở về phòng hở trần nhà.
Ôm lấy con hạc giấy bầu bạn suốt khoảng thời gian cô độc này, nằm trên chiếc giường bị bám đầy vết đen và từ từ chìm vào giấc ngủ sâu như ngày nào.
Ánh trăng chiếu sáng dần lên người cậu, một ngày của cậu cứ như thế trôi qua rất bình yên, nước mắt cậu vẫn khẽ rơi xuống một giọt lệ cô độc, và cuối cùng rơi vào hạc giấy.
Cuộc sống này đối với cậu, cô đơn biết bao xiết đến nỗi khó thốt thành lời….