Chương : 231
Chương 231: Sự thăm dò của đàn ông.
Tối hôm qua, Hoa Hiền Phương đã trở nên hot trên vòng bạn bè.
Tối nay, đến lượt Lục Kiều Sam hot.
Cô ta ngang nhiên khiêu vũ trong câu lạc bộ, tiêu chuẩn thật đáng kinh ngạc.
Sau khi bị Tần Nhân Thiên “bỏ mặc”, Lục Kiều Sam vô cùng buồn bực, thường xuyên đến câu lạc bộ giết thời gian.
Mặc dù lâu nay cô ta chơi bời rất điên cuồng, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay.
Lần này, có lẽ cô ta đã làm kinh động cả giới nổi tiếng.
Lục Vinh Hàn giận tím mặt mày và muốn thi hành gia pháp, nhưng bị bà Lục vừa khóc vừa can lại, nên bắt cô ta chép lại gia quy một nghìn lần để nhận tội.
Hoa Hiền Phương nhớ rằng Hứa Nhã Phượng từng nói muốn phục thù, đợi cô ấy qua liền hỏi: “Việc của Lục Kiều Sam không phải là cậu làm đúng không?”
Hứa Nhã Phượng rót một ly rượu vang, khóe môi nhếch lên ý cười nham hiểm, cô cũng không làm gì cả, chỉ là thêm một chút dược liệu vào ly rượu của cô ta mà thôi: “Cậu sẽ không đồng cảm với cô ta đó chứ?”
“Làm gì có, cô ta là người đứng đầu trong danh sách đen của tớ, tớ cảm thấy rất hả giận, không ngờ em chồng của tớ lại lợi hại như vậy.”
Hoa Hiền Phương cũng rót một ly rượu, khẽ chạm ly với cô ấy, như thể cảm ơn Hứa Nhã Phượng đã trút giận thay mình.
Hứa Nhã Phượng hớp một ngụm rượu nhỏ, lặng lẽ nhìn cô: “Chị dâu, cậu đơn thuần quá, tớ thật sự rất lo lắng, cậu ở trước mặt Lục Kiến Nghi không chống đỡ được mấy trận.”
“Tớ cũng lo lắm.” Hoa Hiền Phương thở dài, giữa lông mày thoáng hiện lên một tia phiền muộn: “Anh ta là kẻ có bụng dạ đen tối, cực kỳ gian xảo. Mỗi lần tớ đều dùng phương pháp tự thôi miên mà cậu dạy tớ, cố gắng nói với chính mình rằng, tớ không phải Hoa Hiền Phương, tớ là Y Nhược, như vậy sẽ không để lộ bất kỳ sai sót nào. ”
“Vẫn không đủ, cậu phải triệt để thay đổi bản thân.” Hứa Nhã Phượng nói một cách sâu xa.
“Thay đổi triệt để như thế nào?” Hoa Hiền Phương liền vội hỏi, lúc này, cô cũng đang thôi miên chính mình, giả vờ không phát sinh bất cứ quan hệ gì với Lục Kiến Nghi, giả vờ Lục Kiến Nghi chưa lột trần cô, để tránh bị Hứa Nhã Phượng nhận ra được manh mối.
“Thay đổi cách trang điểm, thay đổi tính cách, thay đổi sở thích, hoàn toàn biến thành một con người khác.” Đôi mắt phụng dài hẹp của Hứa Nhã Phượng lóe lên sắc bén dưới ánh đèn.
Đây không chỉ là một gợi ý, mà còn là một phép thử, cô ấy muốn xem Hoa Hiền Phương có thực không có tình cảm với Lục Kiến Nghi hay không, lại khăng khăng một mực đi theo anh trai mình.
Hoa Hiền Phương không chút do dự, khẽ gật đầu: “Những vấn đề về thói quen này rất khó để thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn. Lục Kiến Nghi là người rất nhạy bén, nếu tạm thời khai triển nhất định sẽ bị anh ta phát hiện, tớ phải luyện tập chăm chỉ, bắt đầu từ bây giờ sẽ thay đổi các thói quen trước đây của mình.”
Trên khuôn mặt Hứa Nhã Phượng hiện lên một nụ cười, tuy cô ấy là một bác sĩ tâm lý nhưng cũng có tư tưởng định kiến.
Trong cách nhìn của cô ấy, Hoa Hiền Phương chính là một cô gái ngốc nghếch ngây thơ thuần khiết, không hề mưu tính, cũng không được khôn ngoan, cho nên mới bị anh mình làm khó làm dễ.
Hôm sau, Hoa Hiền Phương chuẩn bị quay về Thành Đô, không ngờ Hứa Nhã Thanh điện thoại đến, bảo cô ở Long Minh đợi anh ta, buổi tối anh ta sẽ đến đó.
Hiện tại anh ta đang vội vàng quay lại, không thể để Lục Kiến Nghi tranh thủ sơ hở mà nạy góc tường nhà anh ta được.
Hoa Hiền Phương ôm túi sữa nhỏ đến biệt thự của anh ta tại Long Minh.
Cô vốn chỉ muốn ở lại hai ngày rồi đi, nhưng không ngờ khi đến ở tại biệt thự thì anh đã quay về rồi, ở bên đó vẫn thuận tiện hơn.
Bữa tối, cô tự mình vào bếp, làm tất cả những món mà anh ta thích ăn.
“Chị dâu, cậu thật là người phụ nữ có đức hạnh, ra được phòng khách, vào được nhà bếp.” Hứa Nhã Phượng đứng ở cửa phòng bếp cười nói.
“Đây và việc mà một người vợ nên làm.” Hoa Hiền Phương mỉm cười.
“Việc đúng đắn nhất mà anh tới làm được chính là cướp cậu tay Lục Kiến Nghi.” Hứa Nhã Phượng lộ ra một vẻ mặt giễu cợt: “Có những tên đàn ông chính là như vậy, khi cậu ở bên cạnh thì coi cậu như giẻ rách. Nhưng sau khi cậu rời đi, anh mới cảm thấy không cam tâm, muốn giành cậu trở về. Nếu cậu còn quay về, cậu sẽ lại trở thành miếng gân gà, ăn thì vô vị mà vứt thì tiếc.”
Lời nói này như nói trúng tim đen, xuyên vào trong tim Hoa Hiền Phương.
Một khi trái tim người ta đã bị tổn thương, thì dù có lành lại cũng sẽ để lại bóng đen tâm lý.
Trong cuộc hôn nhân vỏn vẹn ba tháng, Lục Kiến Nghi chỉ để lại cho cô sự chán ghét, khinh thường, chế nhạo và độc tài.
Chưa kể từ trước đến giờ cô chưa từng cảm nhận được chút hơi ấm nào, ngay cả nửa phần nhiệt độ cũng không có.
Mỗi khi nghĩ đến điều đó, cô lại lạnh cả sống lưng.
Tuy anh nói có thể bắt đầu lại, nhưng cô không đủ dũng khí để thử, cũng không muốn thử lại lần nào nữa.
Anh chỉ vì bị cái tôn nghiêm ma vương ngông cuồng của mình thách thức, nên mới vừa đấm vừa xoa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ để cô quay về.
Một khi cô sa chân vào vòng vây lần nữa, anh liền sẽ lộ rõ bản chất.
Anh sẽ không đối xử tốt với cô, vĩnh viễn không bao giờ, tất cả những gì anh mang đến cho cô chỉ là đau đớn, tổn thương và giày vò.
Cô vốn là người có tính tình thanh bạch, cuộc sống hiện tại rất ổn định, yên ả và mỹ mãn, cô rất hài lòng, không muốn thay đổi bất cứ điều gì nữa.
Nhưng sự bức bách của Lục Kiến Nghi giống như một tia chớp, cắt ngang bầu trời quang đãng, muốn hủy hoại cô, lại còn hủy hoại luôn hạnh phúc của cô.
“Nếu có thể được chọn lại từ đầu, tớ nhất định sẽ chọn chưa từng gặp Lục Kiến Nghi, không bao giờ gả cho anh ta. Như vậy tớ không cần phải nơm nớp lo sợ, lo lắng sẽ bị anh ta bắt lại nữa.”
Khi cô nói lời này, đúng lúc Hứa Nhã Thanh vừa đi vào, anh ta đã nghe thấy mồn một, trái tim thấp thỏm không yên đột nhiên cũng bình tĩnh lại chút ít.
“Có anh ở đây, anh ta đừng mong có thể đưa em đi.”
Giọng nói trầm thấp và kiên định của anh ta truyền đến, khiến Hoa Hiền Phương khẽ run lên, mang theo vài phần kích động, lại thêm chút bất an xoay người lại.
“Nhã Thanh, anh về rồi.”
Anh ta bước tới, một tay ôm cô vào lòng và hôn thật sâu.
Hứa Nhã Phượng cũng biết điều mà rời đi.
Anh ta hôn một lúc lâu, sau đó mới bằng lòng buông Hoa Hiền Phương ra nói: “Anh nhớ em.”
“Em cũng nhớ anh.” Cô nép vào lồng ngực rắn chắc của Hứa Nhã Thanh, cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt của anh ta.
Tim cô cũng đập loạn xạ giống vậy, không chỉ vì kích động mà còn có cảm giác áy náy và lo lắng.
Sợ anh ta biết chuyện tấm ảnh.
Nhưng Hứa Nhã Thanh không hề đề cập đến chuyện đó.
Tối qua, anh ta đã hỏi Hứa Nhã Phượng về vấn đề này, Hứa Nhã Phượng cũng giải thích với anh rằng là đứa nhỏ đã hẹn với Lục Kiến Nghi, nhưng anh vẫn không yên tâm nên phải đích thân quay về một chuyến mới được.
“Gần đây Lục Kiến Nghi luôn mượn cớ chuyện hợp đồng để quấy rầy em, đúng không?”
“Anh ta đang thăm dò em, nhưng em không để lộ gì cả.” Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài dày che đi đôi mắt tội lỗi và hoảng loạn.
“Không để lộ ra ngoài thì tốt rồi.” Anh khẽ xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp như thủ thỉ.
“Nhưng một ngày nào đó anh ta sẽ phát hiện ra, em không muốn quay về, em không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, em sợ, em sợ lắm.” Cô túm lấy vạt áo của anh ta, nước mắt trào ra từ hốc mắt.
Cô sợ bị Lục Kiến Nghi bắt về, lại càng sợ Hứa Nhã Thanh muốn ly hôn với cô, không bao giờ để cô gặp lại con trai nữa.
Hứa Nhã Thanh vùi đầu vào tóc cô, khẽ siết chặt vòng tay, dường như lo rằng chỉ cần mình buông ra thì cô liền bị cướp đi: “Anh sẽ không để anh ta mang em đi, anh ta đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.”