Chương : 243
Chương 243: Khám phá ra bí mật của cô ấy.
Mẹ Hoa nhớ thương con gái và đã đợi ở dưới nhà từ lâu.
Thấy họ từ trong xe bước ra, vội vàng chạy ra chào hỏi.
“Quân, đây là mẹ Hoa.” Hoa Hiền Phương giới thiệu bà với con trai.
Túi sữa nhỏ chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, lễ phép gọi: “Mẹ Hoa.”
“Tốt!” Mẹ Hoa rất yêu thương bọn họ, chào hỏi xong liền kéo họ vào thang máy.
Sáng sớm, bà đã bắt đầu nướng bánh kếp, một nồi hương dâu, một nồi hương việt quất.
Vào phòng khách, cô lấy bánh nướng trên đĩa cho đứa trẻ..
Túi sữa nhỏ tóp tép ăn hết xong, quay sang bà nói: “Mẹ Hoa, bà làm bánh nướng ngon qua, giòn giòn ngon ngon.”
“Ngon lắm, ăn thêm đi.” Mẹ Hoa xoa đầu đứa nhỏ, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Mẹ Hoa, bà và mẹ con có quan hệ gì ạ?” Túi sữa nhỏ tò mò hỏi, nghiêng đầu đợi bà trả lời..
Cậu biết mẹ đến từ Bơ Ru Ni, không phải người Nguyệt hạ, cậu nghĩ rằng mẹ không có họ hàng ở Nguyệt Hạ, không ngờ lại quen biết với một bà lão.
“Bà… bà là họ hàng xa của mẹ con.” Mẹ Hoa trầm mặc nói.
Trong lòng bà có chút chua xót, nếu như con gái bà không bao giờ có thể trở lại làm Hoa Hiền Phương, có nghĩa là họ sẽ không bao giờ được nhận nhau, đó không phải là điều bà muốn nhìn thấy.
Ăn bánh nướng xong, túi sữa nhỏ lên phòng chợp mắt.
Ba Hoa nắm tay con gái: “Hiền Phương, con gặp Kiến Nghi rồi đúng không?”
“Vâng.” Hoa Hiền Phương gật đầu.
“Cậu ta có nhận ra con không?” Mẹ Hoa vội hỏi.
“…Không có.” Hoa Hiền Phương lắc đầu, chuyện giữa cô và Lục Kiến Nghi không được nói cho mẹ cô biết, nếu không cô nhất định sẽ rất lo lắng.
Mẹ Hoa lo lắng nói: “Con cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách hay. Giấy không thể gói được lửa, và một ngày nào đó cậu ta sẽ biết sự thật thôi.”
“Con biết, qua được ngày nào hay ngày đó thôi vậy. Con nghe nói nhà họ Lục đang chọn vợ cho anh ấy. Có lẽ sau khi lấy vợ mới, anh ấy sẽ thích và sẽ không quan tâm đến con nữa.” giọng nói của cô rất thấp, không chỉ là an ủi mẹ, mà còn an ủi chính mình.
“Đây là cách tốt nhất. Bốn năm qua, tháng nào anh ấy cũng đến nghĩa trang thăm con. Nhiều lúc, mẹ cảm thấy không đành lòng” Mẹ Hoa thở dài.
Những lời này lại một lần nữa quấy rầy sự bình yên của Hoa Hiền Phương, khiến cô cảm thấy rối loạn, cắt đứt không nổi, vô cùng hỗn loạn.
“Mẹ, mẹ cho rằng con và Lục Kiến Nghi còn có thể quay về không?”
Mẹ Hoa nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: “Con của mẹ, mẹ không biết con và Kiến Nghi đã xảy ra chuyện gì mà đến mức này. Dù thế nào thì hạnh phúc của đời con mới là điều quan trọng nhất.”
Trên mặt Hoa Hiền Phương dần dần hiện lên một màu u sầu.
Đứng trước Lục Kiến Nghi, cô không có tư cách lựa chọn, cũng không biết làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh hiện tại, nên chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Buổi chiều, sau khi túi sữa nhỏ tỉnh dậy, cô và mẹ Hoa đưa cậu ra ngoài ăn tối và nếm thử đồ ăn vặt đặc biệt của Giang Thành.
Họ không biết rằng có ai đó đang trốn trong bóng tối và theo dõi họ.
Một người họ hàng của mẹ cô tình cờ sống ở khu này. Bà đến để chơi mạt chược. Nhìn thấy bóng dáng của Hoa Hiền Phương, bà đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc. Khi thấy mẹ Hoa chào họ ở tầng dưới, ba đột nhiên cảm thấy nghi ngờ. Rất kỳ lạ, vì vậy bà lặng lẽ nấp bên ngoài sảnh để nhìn trộm.
Hoa Hiền Phương bước vào thang máy và tháo khẩu trang xuống, ngay khi nhìn thấy cô, bà gần như hét lên vì sợ hãi.
Bà gặp phải ma rồi hay sao? Hay mắt bà bị mờ rồi?
Tại sao bà lại dường như nhìn thấy Hoa Hiền Phương?
Bà không còn tâm trạng chơi mạt chược nữa, bà tìm một góc khuất để ngồi xuống, nhất định phải tìm hiểu cho ra chuyện này.
Sau cái chết Hoa Hiền Phương Lục Kiến Nghi đã dùng những lý do trên trời dưới biển để đòi là một nửa hồi môn, đem cho nhà lão hai, làm bà tức giận đến mức nôn ra máu.
Bà và nhà lão hai tạm thời không có mâu thuẫn.
Lần này bà phát hiện ra chuyện kỳ quái như vậy, nhất định phải tìm hiểu cho rõ ngọn ngành.
Sau khi Hoa Hiền Phương lên xe, cô đã tháo khẩu trang xuống.
Qua cửa kính xe, cô lại có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô.
Đó là Hoa Hiền Phương!
Thực sự là Hoa Hiền Phương!
Chúa ơi, cô ấy chưa chết, cô ấy vẫn còn sống và mang một đứa trẻ về.
Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?
Bà nhanh chóng gọi cho Hoa Mộng Lan và nói cho cô ấy biết những gì bà đã thấy hôm nay.
Hoa Mộng Lan sửng sốt, cả người co giật dữ dội: “Mẹ, mẹ có chắc là mẹ đã nhìn thấy Hoa Hiền Phương không?”
“Đó là sự thật. Mẹ đã nhìn thấy nó hai lần. Chắc chắn không hoa mắt. Nó còn dẫn theo một đứa trẻ.”
“Đứa trẻ?” Hoa Mộng Lan đột nhiên nghĩ đến ai đó: Y Nhược.
Cô ta trông giống hệt Hoa Hiền Phương.
Cô ta cũng có một đứa con.
Chẳng lẽ Hoa Hiền Phương không hề chết, mà là giả chết trong một vụ tai nạn ô tô đó, sau đó đến nước ngoài, đổi tên rồi đổi họ, trở thành Y Nhược?
Một đám mây lớn nghi hoặc lớn lởn vởn trong tâm trí cô.
Một mình Hoa Hiền Phương không thể làm ra chuyện như vậy được, phải có người ở sau giúp đỡ cô ta.
Người này chắc hẳn là Hứa Nhã Thanh.
Hoa Hiền Phương trước đây quan hệ với anh ta đã không rõ ràng..
Chỉ là Hứa Nhã Thanh cho dù thế nào cũng không tốt bằng Lục Kiến Nghi.
Thật không thể tin được rằng đường đường làm bà chủ nhà họ Lục cô lại không thèm, con bỏ trốn cùng Hứa Nhã Thanh, trở thành cô chủ nhà họ Hứa, việc này thật sự điên rồ mà.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, giọng nói của mẹ cô lại vang lên: “Mẹ chỉ đợi ở đây. Họ đi ăn cơm rồi, lát nữa sẽ quay lại. Khi nào Hoa Hiền Phương đi đến, mẹ sẽ bắt cô ta ngay tại trận.”
“Mẹ, mẹ về trước đi, đừng lo lắng, chuyện này cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, không thể đánh rắm động rừng.” Hoa Mộng Lan trầm ngâm nói.
Đây chỉ là những suy đoán, cô cần phải xác định trước khi đưa ra những quyết định cụ thể sau này.
Cô ngay lập tức đến gặp Lục Kiều Sam và nói với cô ta về điều đó.
Lục Kiều Sam bị sốc, và các dây thần kinh trên toàn cơ thể cô ấy co giật.
“Cô có chắc rằng Y Nhược là Hoa Hiền Phương không?”
“Tôi không chắc, vì vậy tôi mới đến tìm cô.” Hoa Mộng Lan nhún vai.
“Nhất định phải tìm hiểu kỹ xem, nếu cô ta thực sự là Hoa Hiền Phương, cô ta sẽ chết chắc rồi.” Lục Kiều Sam nắm chặt tay, một tia sáng lạnh lẽo rất ảm đạm xẹt qua mắt cô.
…
Hoa Hiền Phương chỉ ở lại một ngày, sau đó cùng các con trở về Thành Đô.
Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan cũng đến rồi, khi xuống máy bay, họ đi thẳng đến tìm Hoa Hiền Phương.
Hoa Hiền Phương không ngờ bọn họ sẽ quay lại lần nữa, không tự chủ được cau mày rồi kêu quầy lễ tân chặn không cho bọn họ vào.
Hai người không bỏ cuộc, quyết đợi ở bãi đậu xe, Hoa Hiền Phương nhất định phải đi xuống.
Khi Hoa Hiền Phương bước ra khỏi thang máy, họ đã nhanh chóng chạy tới.
“Cô Hứa, lần trước chúng tôi đã tự tiện làm phiền cô, chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi nên muốn mời cô một bữa để thể hiện sự xin lỗi.” Hoa Mộng Lan nói.
Hoa Hiền Phương nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ.
Những người phụ nữ này tụ lại với nhau, hẳn là không có chuyện gì tốt đẹp cả, nhất định bọn họ đang âm mưu một điều gì đó bí mật.
Cô sẽ không bị lừa.
“Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn rồi.”
Cô đang muốn lên xe, Lục Kiều Sam đã bước tới dừng trước cửa xe: “Cô Hứa, chúng tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô. Nếu cô không tới, cô nhất định sẽ hối hận.”