Chương : 263
Chương 263: Sinh khỉ con cho anh.
“Cháu không thích chú Ma Vương sao?” Lục Kiến Nghi vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu bé, “Tiểu Quân.”
“Không phải.” Túi sữa nhỏ lắc đầu, “Chú làm bố mới của cháu, vậy bố cháu phải làm sao bây giờ?”
“Bố cháu vẫn là bố cháu? Cháu có thể thường xuyên đến Thành Đô thăm bố cháu, bố cháu cũng có thể đến thành phố Long Minh thăm cháu.” Lục Kiến Nghi dùng giọng điệu dỗ con nít, kiên nhẫn nói.
Hàng mi dày của túi sữa nhỏ lấp lánh, “Cho nên cháu có hai người bố sao?”
“Đúng, hai người bố đều sẽ rất yêu Tiểu Quân.” Lục Kiến Nghi thơm lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hồng của cậu bé một cái, “Không phải cháu rất thích chơi bóng chày sao? Chú đi đánh bóng chày với cháu, có được không?”
“Được.” Túi sữa nhỏ gật đầu, nín khóc mà cười.
Trẻ con chính là như vậy, cảm xúc tới rất nhanh, đi cũng nhanh.
Hoa Hiền Phương nhìn hai người bọn họ, trên mặt có vẻ mỉm cười.
Lục Kiến Nghi có thể chấp nhận đứa bé này, khiến cô cảm thấy rất vui mừng.
Cô cũng phát hiện Lục Kiến Nghi đã thật sự thay đổi, mặc dù vẫn bá đạo giống như trước, nhưng bên trong bá đạo có cả vẻ dịu dàng.
Buổi trưa, Hoa Phi đến đây.
Sau khi Hoa Hiền Phương đến thành phố Long Minh, đã đi gặp cậu ta, biết được chị mình còn sống, cậu ta kích động đến mức vài ngày mới bình tĩnh lại được.
“Tiểu Quân, cậu mua mô hình chiến hạm cho cháu đây.” Cậu ta bế túi sữa nhỏ lên, yêu thương nâng lên đỉnh đầu, lượn trên không trung một vòng.
Sau đó túi sữa nhỏ ngồi xuống bên cạnh cậu ta, mở hộp đồ chơi ra, “Cậu ơi, cháu ghép mô hình chiến hạm rất giỏi, rất nhanh đã có thể ghép xong rồi.”
“Thật tuyệt, cậu đã sớm biết Tiểu Quân là một đứa trẻ cực kì thông minh mà.” Hoa Phi khẽ cười đến vuốt ve đầu cậu bé.
Hoa Hiền Phương bê bánh ngọt và hoa quả tới, “Phi, thực tập ở bệnh viện đã quen chưa?”
“Rất tốt, hai ngày trước em còn đi theo giáo sư tham gia một cuộc giải phẫu nữa.” Hoa Phi có chút hưng phấn nói.
Hoa Hiền Phương đưa một miếng thanh long cho anh ta, “Phi, em đã có bạn gái chưa?”
Hoa Phi làm một cái mặt quỷ, “Chị, em còn trẻ, muốn lấy công việc làm chủ, không rảnh có bạn gái.”
Lục Kiến Nghi ôm vai Hoa Hiền Phương, nhếch miệng lên thành một nụ cười trêu chọc, “Em trai cô là hot boy của trường đại học, con gái theo đuổi cậu ta xếp đầy sân trường, còn lo lắng cậu ta không có bạn gái sao?”
Hoa Phi ngậm hoa quả trong miệng, dùng giọng nói mơ hồ không rõ nói: “Anh rể, bá tổng giống như anh chính là chuyên đi phá hủy hiện trường, mỗi lần anh liếc nhìn, sinh viên nữ toàn trường bọn em đều sẽ nổi điên, đều biến thành fan cuồng, hô to muốn sinh khỉ con cho anh.”
Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng kéo một phát, liền ôm Hoa Hiền Phương vào trong lòng, “Anh và chị cậu bắt đầu lập kế hoạch sinh khỉ con rồi?”
Hoa Hiền Phương bị sặc, hờn dỗi liếc xéo anh một cái, “Đứng đắn một chút.”
Đôi môi mỏng của anh tạo ra một nụ cười tà, “Chuyện này mà còn không đứng đắn, thì còn có cái gì là nghiêm túc nữa.”
Hoa Phi trừng mắt nhìn, có vẻ nghĩ tới điều gì, cười ha ha, “Anh rể, thật ra có một kiện chuyện đứng đắn, hai người có xử lý không?”
“Chuyện gì?” Lục Kiến Nghi ngẩn ra.
“Cử hành lễ cưới, bốn năm trước hai người đã không tổ chức lễ cưới rồi, có phải bây giờ nên chuẩn bị cẩn thận một chút hay không. Cũng không thể chờ đến khi trong bụng chị em có khỉ nhỏ, ôm bụng lớn xử lý lễ cưới chứ?” Hoa Phi che miệng, trở nên chững chạc đàng hoàng.
Hoa Hiền Phương khẽ run lên, giống như là bị hai chữ “lễ cưới” đâm một cái.
Vừa nghĩ tới một màn xảy ra ở lễ đường trước đó, trong lòng của cô liền mơ hồ nhói đau.
Lục Kiến Nghi đã nhạy cảm nhận ra, môi mỏng tiến tới bên tai cô, “Hứa Nhã Thanh không phải chân mệnh thiên tử của cô, cho nên hôn lễ của hai người mới thất bại, chỉ có tôi mới có thể đưa cô vào lễ đường.”
Cô rũ mắt, lông mi dài dày che khuất một vẻ buồn bã trong đôi mắt.
Cô không có lòng tin này, Thượng Đế dường như rất thích trêu đùa cô.
Bảy năm trước, cô và Thạch đã hẹn, nghỉ hè xong sẽ đến cục dân chính đăng ký kết hôn, kết quả một trận vụ tai nạn xe cộ đã mang Thạch đi, làm cô đau đến mức không muốn sống.
Bốn năm trước, cô cho là có con, Lục Kiến Nghi sẽ đối xử với cô tốt một chút, cô có thể vượt qua thời gian bình an, thế nhưng không nghĩ tới vậy mà đứa con không phải của Lục Kiến Nghi, để cô ngã xuống vực sâu thăm thẳm
Mà bây giờ, rõ ràng cô đã đi vào lễ đường cùng Hứa Nhã Thanh, Y Nhược lại “sống lại”, biến cô từ một người vợ thành tình nhân.
Hạnh phúc chỉ cách một bước, dường như đưa tay ra là có thể bắt được, thế nhưng cô mãi mãi cũng không đi đến.
Cô không biết lần tiếp theo sẽ còn xuất hiện tình huống gì, cho nên không dám ôm hy vọng quá lớn.
“Ăn hoa quả đi, anh thích ăn cam nhất mà.” Cô cầm lấy một miếng cam đưa tới bên miệng anh, giống như là cố gắng nói sang chuyện khác.
Anh hơi nhíu mày, cầm tay của cô, không cho phép cô trốn tránh, “Cô không chờ đợi hôn lễ sao?”
Cô thở dài, một sự đắng chát xông lên đầu, “Tôi lo lắng sẽ lại xảy ra khó khăn trắc trở gì đó, mỗi lần tôi cảm thấy mình sắp thu hoạch được hạnh phúc, liền sẽ có một trận gió lớn thổi tới, thổi tan tất cả đi, đánh tôi vào trong Địa Ngục một lần nữa.”
Lục Kiến Nghi ôm vai của cô, “Đồ ngốc, không nên suy nghĩ bậy bạ, nếu ai dám quấy rối trong hôn lễ của chúng ta, tôi sẽ để người đó phải nghi ngờ và đời người.”
Cô đang nói, chuông cửa vang lên.
Người giúp việc đi mở cửa.
Là Tần Nhân Thiên.
Đây là lần đầu tiên Hoa Phi nhìn thấy Tần Nhân Thiên, cậu ta kinh ngạc nhảy lên khỏi ghế sô pha, đôi mắt mở ta đến mức còn lớn hơn chuông đồng, “Anh Thạch! Anh… Anh còn sống!”
Hoa Hiền Phương vỗ vỗ vai em trai, “Anh ta không phải Thời Thạch, chỉ là có dáng vẻ rất giống Thời Thạch mà thôi. Anh ta tên là Tần Nhân Thiên, là cậu chủ của tập đoàn Tần thị.”
Hoa Phi sờ lên đầu, “Trời, cũng quá giống đi! Anh và anh Thời Thạch không phải là anh em sinh đôi thất lạc nhiều năm đấy chứ?”
“Không chừng đúng là thật.” Tần Nhân Thiên nhún vai, cười nhạt một tiếng.
Túi sữa nhỏ đang xếp mô hình chiếm hạm đứng dậy khỏi đệm, chạy tới trước mặt anh ta, “Chú Tần, đã rất lâu chú không đến thăm cháu và mẹ rồi?”
Tần Nhân Thiên xoa đầu của cậu bé, “Hôm nay, chú đặc biệt tới thăm cháu đây, chú lại mua Transformers cho cháu.” Nói xong, anh ta đưa túi đồ chơi trong tay cho túi sữa nhỏ.
“Cảm ơn chú Tần.” Túi sữa nhỏ vui vẻ ngồi trở lại trên nệm, mở đồ chơi ra choi.
Lục Kiến Nghi sâu xa nhìn Tần Nhân Thiên một chút, “Sao hôm nay anh lại rảnh đến chỗ tôi vậy?”
Tần Nhân Thiên nhún vai, “Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi tới thăm Tiểu Quân, Hiền Phương là em gái của tôi, Tiểu Quân là cháu ngoại của tôi, đương nhiên tôi muốn thường xuyên đến thăm bọn họ một chút.”
Lục Kiến Nghi hơi híp mắt lại, một màu đỏ lặng yên lướt qua đáy mắt.
“Tần Nhân Thiên, tốt nhất anh nên nhớ kỹ, cô ấy mãi mãi là em gái của anh, sẽ không còn có những khả năng khác.”
Trên mặt Tần Nhân Thiên có một vẻ nham hiểm không dễ dàng phát hiện ra, vụng trộm hít vào một hơi, nhếch miệng lên thành một nụ cười lạnh xảo trá, “Nghe nói Lục Kiều Sam sắp kết hôn, thật đáng mừng.” Anh ta lặng lẽ chuyển chủ đề đi.