Chương : 21
Anh đối với Tần Tô, không thể nói cụ thể ra là kiểu cảm xúc gì, là giận, là căm thù, là ghét bỏ.
Nhưng sáu năm nay, dường như anh đã quen, quen với mỗi lần chơi bời nhậu nhẹt xong rồi cuối cùng quay trở về với ngôi nhà này, quen với việc cô là một bà vợ của Tư Đồ, thậm chí có chút quen với....con người này của cô.
Khi hai gia đình gặp mặt bàn chuyện hôn nhân năm đó, Tư Đồ Thận cũng nghĩ rằng, hai người họ có rất nhiều điểm tương đồng, dù là trong cuộc sống hay trong công việc, hai người bọn họ có thể ở bên nhau rất tốt.
Nhưng sắp tới ngày tổ chức hôn lễ, trong một lần anh đi dỡ quan sát công trường thi công, thì anh lại gặp Quý Vũ Đồng lẽ ra lúc này đang ở nước ngoài. Một cảm giác mất đi rồi lại tìm lại được như thế, khiến anh trong thời khắc ấy cảm thấy trời cao như đang hậu ái mình.
Vì không muốn lừa dối, nên anh mới nói hủy hôn lễ với Tần Tô, chí ít như thế cũng không làm cho cô phải lỡ dở, mang tiếng đã kết hôn. Cho rằng kiểu kết hôn theo gia tộc sắp đặt, hai bên gia đình đều rất hiểu rõ nhau, và cũng cho rằng cô là một người cởi mở, có thể rộng lượng chúc phúc. Nhưng ngược lại đã khiến hạnh phúc của anh biến thành một mớ bòng bong, sao anh có thể cam tâm?
Không có được mới là tốt nhất, đặc biệt là đã có rồi nhưng lại mất đi, đây là chân lý mà vô số người đã trải nghiệm qua. Cho nên mỗi khi nghĩ tới, những giọt nước mắt của Quý Vũ Đồng đều khiến trái tim anh đau thắt. Hơn nữa, một người đàn ông sinh ra đã vốn thích được đi chinh phục, bị một người phụ nữ khống chế mọi chuyện, điều này khiến anh như phát điên.
Cũng có thể, so với Quý Vũ Đồng, thì những thủ đoạn khống chế của Tần Tô mới khiến anh chống chọi lại cuộc hôn nhân này.
Cho nên, anh tức giận anh căm thù anh ghét bỏ!
Những cảm xúc như hòa quyện vào nhau, động tác trong tay của Tư Đồ Thận càng mạnh hơn, cảm giác muốn có được dục vọng và ham muốn của cô càng trở nên dồn dập hơn.
Vốn dĩ bản thân về nhà muộn, lại còn rất nhiều việc chưa làm được, cộng với việc luôn nghĩ tới hợp đồng dự án của Dịch Thị, nên cô không hề có cảm giác mệt mỏi, chỉ nghĩ mang những bộ quần áo bẩn xuống lầu, ngày mai đi làm sẽ mang đi đến tiệm giặt.
Nhưng Tần Tô không ngờ rằng khi chưa còn chưa bước được hai bước, đã bị anh kéo lại, đống quần áo ôm trong tay rơi từng chiếc xuống nền nhà, chưa kịp thở, cô đã bị anh hồn dồn dập và đầy mãnh liệt.
Rất ít khi thấy anh vội vàng như vậy, anh hôn cô nhưng có cảm giác như là đang cắn từng khúc thịt của cô, cổ và vai cô từng cơn đau kéo đến, còn bàn tay đặt trước ngực, cũng bóp mạnh lên bộ ngực còn như đang muốn nghẹt thở của cô......
Tần Tô muốn xoay người những không thể nào cử động, thực sự cảm giác này như muốn chết vậy!
"Anh làm gì thế!" Tần Tô ngẩng đầu vùng vẫy, hít thở lúc này đối với cô rất khó khăn.
Nhưng người đàn ông trên người cô như một con thú đói, bàn tay đặt trên ngực, cũng từ từ mò xuống cặp đùi của cô.
Nếu nói trước đó anh còn có lý trí, nhưng khi anh mở cửa nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác như nai vàng nhìn anh của cô, thì đến cuối cùng lý trí đó chẳng còn sót lại một chút nào cả.
Tần Tô khó khăn lắm mới rút được hai tay ra, cô kéo mạnh cái đầu còn đang úp mặt vào bộ ngực của cô, trong miệng cũng thốt lên một tiếng, " đừng, hôm nay không được! hôm nay em có...cái đó rồi"
Vừa nói xong, thân thể người đàn ông trên người cô như cứng lại.
Bàn tay đang ép lên đùi cô của Tư Đồ Thận cũng vừa lúc đưa sâu vào bên trong, quả nhiên, bàn tay anh có cảm giác như vừa chạm vào băng vệ sinh.
"Sao không nói sớm!" anh buông cô ra, bực tức nói.
"Anh cũng đâu có hỏi em, em sao phản ứng kịp chứ." Tần Tô đứng dựa vào tường, tỏ ra vô tội nhìn anh, chiếc áo tắm trên người đã bị cởi đến một nửa.
"......" Tư Đồ Thận mắm môi, cáu kỉnh nhìn sâu vào đôi mắt cô.
Phải phanh gấp đã khiến anh có chút bứt rứt, nên liền vội vàng đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, bước chân thì hùng hục như vẫn còn đang vô cùng bực tức, "két" một tiếng, cửa phòng tắm được mở ra.
Tần Tô vẫn còn muốn hỏi anh thêm vài câu "Thận tổng ở ngoài anh đã ăn gì chưa", nhưng câu hỏi đã bị cửa phòng tắm chặn lại, nên cô đành phải từ từ kéo chiếc áo tắm của mình lên mặc lại cẩn thận. Tiếng nước róc rách trong phòng tắm làm cô nghĩ...
Chẹp, là chưa đủ nhu cầu dục vọng mà!
Nhưng sáu năm nay, dường như anh đã quen, quen với mỗi lần chơi bời nhậu nhẹt xong rồi cuối cùng quay trở về với ngôi nhà này, quen với việc cô là một bà vợ của Tư Đồ, thậm chí có chút quen với....con người này của cô.
Khi hai gia đình gặp mặt bàn chuyện hôn nhân năm đó, Tư Đồ Thận cũng nghĩ rằng, hai người họ có rất nhiều điểm tương đồng, dù là trong cuộc sống hay trong công việc, hai người bọn họ có thể ở bên nhau rất tốt.
Nhưng sắp tới ngày tổ chức hôn lễ, trong một lần anh đi dỡ quan sát công trường thi công, thì anh lại gặp Quý Vũ Đồng lẽ ra lúc này đang ở nước ngoài. Một cảm giác mất đi rồi lại tìm lại được như thế, khiến anh trong thời khắc ấy cảm thấy trời cao như đang hậu ái mình.
Vì không muốn lừa dối, nên anh mới nói hủy hôn lễ với Tần Tô, chí ít như thế cũng không làm cho cô phải lỡ dở, mang tiếng đã kết hôn. Cho rằng kiểu kết hôn theo gia tộc sắp đặt, hai bên gia đình đều rất hiểu rõ nhau, và cũng cho rằng cô là một người cởi mở, có thể rộng lượng chúc phúc. Nhưng ngược lại đã khiến hạnh phúc của anh biến thành một mớ bòng bong, sao anh có thể cam tâm?
Không có được mới là tốt nhất, đặc biệt là đã có rồi nhưng lại mất đi, đây là chân lý mà vô số người đã trải nghiệm qua. Cho nên mỗi khi nghĩ tới, những giọt nước mắt của Quý Vũ Đồng đều khiến trái tim anh đau thắt. Hơn nữa, một người đàn ông sinh ra đã vốn thích được đi chinh phục, bị một người phụ nữ khống chế mọi chuyện, điều này khiến anh như phát điên.
Cũng có thể, so với Quý Vũ Đồng, thì những thủ đoạn khống chế của Tần Tô mới khiến anh chống chọi lại cuộc hôn nhân này.
Cho nên, anh tức giận anh căm thù anh ghét bỏ!
Những cảm xúc như hòa quyện vào nhau, động tác trong tay của Tư Đồ Thận càng mạnh hơn, cảm giác muốn có được dục vọng và ham muốn của cô càng trở nên dồn dập hơn.
Vốn dĩ bản thân về nhà muộn, lại còn rất nhiều việc chưa làm được, cộng với việc luôn nghĩ tới hợp đồng dự án của Dịch Thị, nên cô không hề có cảm giác mệt mỏi, chỉ nghĩ mang những bộ quần áo bẩn xuống lầu, ngày mai đi làm sẽ mang đi đến tiệm giặt.
Nhưng Tần Tô không ngờ rằng khi chưa còn chưa bước được hai bước, đã bị anh kéo lại, đống quần áo ôm trong tay rơi từng chiếc xuống nền nhà, chưa kịp thở, cô đã bị anh hồn dồn dập và đầy mãnh liệt.
Rất ít khi thấy anh vội vàng như vậy, anh hôn cô nhưng có cảm giác như là đang cắn từng khúc thịt của cô, cổ và vai cô từng cơn đau kéo đến, còn bàn tay đặt trước ngực, cũng bóp mạnh lên bộ ngực còn như đang muốn nghẹt thở của cô......
Tần Tô muốn xoay người những không thể nào cử động, thực sự cảm giác này như muốn chết vậy!
"Anh làm gì thế!" Tần Tô ngẩng đầu vùng vẫy, hít thở lúc này đối với cô rất khó khăn.
Nhưng người đàn ông trên người cô như một con thú đói, bàn tay đặt trên ngực, cũng từ từ mò xuống cặp đùi của cô.
Nếu nói trước đó anh còn có lý trí, nhưng khi anh mở cửa nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác như nai vàng nhìn anh của cô, thì đến cuối cùng lý trí đó chẳng còn sót lại một chút nào cả.
Tần Tô khó khăn lắm mới rút được hai tay ra, cô kéo mạnh cái đầu còn đang úp mặt vào bộ ngực của cô, trong miệng cũng thốt lên một tiếng, " đừng, hôm nay không được! hôm nay em có...cái đó rồi"
Vừa nói xong, thân thể người đàn ông trên người cô như cứng lại.
Bàn tay đang ép lên đùi cô của Tư Đồ Thận cũng vừa lúc đưa sâu vào bên trong, quả nhiên, bàn tay anh có cảm giác như vừa chạm vào băng vệ sinh.
"Sao không nói sớm!" anh buông cô ra, bực tức nói.
"Anh cũng đâu có hỏi em, em sao phản ứng kịp chứ." Tần Tô đứng dựa vào tường, tỏ ra vô tội nhìn anh, chiếc áo tắm trên người đã bị cởi đến một nửa.
"......" Tư Đồ Thận mắm môi, cáu kỉnh nhìn sâu vào đôi mắt cô.
Phải phanh gấp đã khiến anh có chút bứt rứt, nên liền vội vàng đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, bước chân thì hùng hục như vẫn còn đang vô cùng bực tức, "két" một tiếng, cửa phòng tắm được mở ra.
Tần Tô vẫn còn muốn hỏi anh thêm vài câu "Thận tổng ở ngoài anh đã ăn gì chưa", nhưng câu hỏi đã bị cửa phòng tắm chặn lại, nên cô đành phải từ từ kéo chiếc áo tắm của mình lên mặc lại cẩn thận. Tiếng nước róc rách trong phòng tắm làm cô nghĩ...
Chẹp, là chưa đủ nhu cầu dục vọng mà!