Chương : 40
Người bên ngoài bước vào, làm cho Tư Đồ Tôn đang đọc báo liền ngẩng đầu lên nhìn.
“Con đến rồi.” Tư Đồ Thận lưỡng lự, nói ra câu nói rất bé trong miệng.
Tư Đồ Tôn thu lại ánh mắt nhìn, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong chốc lát không khí trong phòng bệnh đã trở lên căng thẳng hơn.
Đến hôm nay Tư Đồ Thận mới đến bệnh viện, cũng là vì bà nội đã gọi cho anh ba bốn lần để nhắc nhở, anh biết khi mình ở bên cạnh bố đều luôn rất căng thẳng, nên luôn không muốn tới đây thăm ông.
Lúc anh mười tuổi mới cùng mẹ bước vào cửa Tư Đồ gia, trước đây, thậm chí anh còn không được mang họ Tư Đồ, cho đến khi vợ cũ của Tư Đồ Tôn mất đi. Là anh căm hận, nếu không thể cho anh một gia đình hoàn chỉnh, thì lúc đầu đừng có đi lại với mẹ anh, và càng không nên sinh anh ra đời, vì thế từ nhỏ anh đã không hợp với bố mình. Khi mới bắt đầu, Từ Đồ Tôn vẫn còn nhẫn nhịn được với anh, cho đến khi chọn anh là người con trưởng của dòng họ… …
“Không có việc gì, con đi về đây.” Tư Đồ Thận nói, quay người lại định ra khỏi phòng bệnh.
Tần Tô còn đang do dự xem có nên chạy tới ngăn anh lại, cửa phòng bệnh được đẩy ra, lúc này bà nội Tư Đồ Thận tức giận bước vào, đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt anh mắng, “Mày định đi đâu? Mắt nào của mày nhìn thấy bố mày không làm sao hả? con cái mất dạy!”
“Mẹ, mẹ đừng cản nó, để cho nó đi, con không muốn nó ở đây!” Tư Đồ Tôn ngồi trên giường bệnh ngoảnh đầu lại nói, giọng nói cũng vẫn còn rất tức giận.
“Ha, dù sao ông cũng không coi tôi ra gì.” Tư Đồ Thận lạnh lùng cười nhạt.
“Đúng! Là tao không coi mày ra gì! Nếu mày có một nửa là của… ….”
“Đáng tiếc, người ông cần đã không còn nữa rồi.” Tư Đồ Thận ngắt lời của bố mình, giọng nói thì vô cùng lạnh nhạt.
Câu nói này nói ra, giống như một lưỡi dao sắc, rạch từng lớp thịt đâm sâu trúng vào tim của Tư Đồ Tôn, lúc này khi bị làm cho tức điên, toàn thân bắt đầu run lên lẩy bẩy.
Không gặp nhau không sao, nhưng mỗi lần hai người gặp nhau sẽ lại là như thế, nhìn con trai và cháu trai mình lời qua tiếng lại, bà cụ lại đau đớn nhảy lên, “đồ bất hiếu, sao mày lại nói những lời đó với bố mày hả, có phải lâu rồi mày không được dạy dỗ đúng không! Bà già này hôm nay sẽ dạy cho mày một bài học!”
Bà cụ đúng là không khách khí gì, giơ chiếc bà toong cầm trong tay lên lao về phía Tư Đồ Thận, ra tay không hề do dự, bà lão giáng xuống một đòn rất mạnh. Đương nhiên Tư Đồ Thân không chống lại, anh thậm chí còn không kêu lên một tiếng nào, chỉ đứng yên như một khối tượng đá vững chắc.
“Mẹ, mẹ đừng đánh nữa!” Tư Đồ Tôn đau xót không thể ngồi nhìn thêm được nữa, muốn bước tới can ngăn, nhưng bà lão bình thường cũng đã thường xuyên luyện tập môn võ Thái cực, thân pháp tỏ ra rất linh hoạt, đâu dễ có thể ngăn được bà lão lại.
“Bà… …” Nhìn bà lão ngày càng hung bạo hơn, Tần Tô cũng đành phải bước lên.
Nghe thấy hai tiếng kêu lên phía sau lưng, suýt chút nữa bà đã nghiến nát răng, lúc này mới không nghe thấy âm thanh nào kêu lên nữa.
Nhìn thấy đã đánh trúng vào cô, bà lão liền dừng tay lại, nhưng vẫn khí thế sẵn sàng tiếp tục lao lên bất cứ lúc nào.
“Ai da, Tô Tô, con không sao chứ?” Mẹ Tư Đồ Thận chạy tới quan tâm hỏi.
“Mẹ, con không sao.” Cô quay sang nhìn bà lão vẫn còn đang hung hăng, vẫn bình tĩnh trả lời mẹ chồng.
Sau khi cuộc hỗn loạn dừng lại một lúc, Tư Đồ Thận mời từ từ lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh chạy tới Giang Bắc, khi về nhà thì trời đã tối.
Tư Đồ Thận thay giày rồi bước vào trong, nhìn thấy trong phòng khách có một ánh đèn đang phát sáng.
Một người phụ nữ mặc bộ quần áo tắm đang ngồi trên ghế sofa, cô đang ngồi trước gương lặng lẽ dán từng miếng cao dán lên vết thương của mình.
Lúc này Tư Đồ Thận mới nhớ ra, lúc ở bệnh viện sáng nay, khi cô lao lên kéo bà nội ra, dường như đã bị đánh trúng người hai cái.
Đứng im một chỗ khoảng hai ba giây, định xoay người bước lên trên lầu, khi bước lại gần cầu thang, hai vết đỏ kéo dài đó, lằn trên lưng cô hiện ra lại càng rõ nét hơn.
Suy nghĩ trong anh trở lên hỗn loạn hơn, có cảm giác thương xót hư ảo đang trào lên trong trái tim anh.
“Con đến rồi.” Tư Đồ Thận lưỡng lự, nói ra câu nói rất bé trong miệng.
Tư Đồ Tôn thu lại ánh mắt nhìn, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong chốc lát không khí trong phòng bệnh đã trở lên căng thẳng hơn.
Đến hôm nay Tư Đồ Thận mới đến bệnh viện, cũng là vì bà nội đã gọi cho anh ba bốn lần để nhắc nhở, anh biết khi mình ở bên cạnh bố đều luôn rất căng thẳng, nên luôn không muốn tới đây thăm ông.
Lúc anh mười tuổi mới cùng mẹ bước vào cửa Tư Đồ gia, trước đây, thậm chí anh còn không được mang họ Tư Đồ, cho đến khi vợ cũ của Tư Đồ Tôn mất đi. Là anh căm hận, nếu không thể cho anh một gia đình hoàn chỉnh, thì lúc đầu đừng có đi lại với mẹ anh, và càng không nên sinh anh ra đời, vì thế từ nhỏ anh đã không hợp với bố mình. Khi mới bắt đầu, Từ Đồ Tôn vẫn còn nhẫn nhịn được với anh, cho đến khi chọn anh là người con trưởng của dòng họ… …
“Không có việc gì, con đi về đây.” Tư Đồ Thận nói, quay người lại định ra khỏi phòng bệnh.
Tần Tô còn đang do dự xem có nên chạy tới ngăn anh lại, cửa phòng bệnh được đẩy ra, lúc này bà nội Tư Đồ Thận tức giận bước vào, đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt anh mắng, “Mày định đi đâu? Mắt nào của mày nhìn thấy bố mày không làm sao hả? con cái mất dạy!”
“Mẹ, mẹ đừng cản nó, để cho nó đi, con không muốn nó ở đây!” Tư Đồ Tôn ngồi trên giường bệnh ngoảnh đầu lại nói, giọng nói cũng vẫn còn rất tức giận.
“Ha, dù sao ông cũng không coi tôi ra gì.” Tư Đồ Thận lạnh lùng cười nhạt.
“Đúng! Là tao không coi mày ra gì! Nếu mày có một nửa là của… ….”
“Đáng tiếc, người ông cần đã không còn nữa rồi.” Tư Đồ Thận ngắt lời của bố mình, giọng nói thì vô cùng lạnh nhạt.
Câu nói này nói ra, giống như một lưỡi dao sắc, rạch từng lớp thịt đâm sâu trúng vào tim của Tư Đồ Tôn, lúc này khi bị làm cho tức điên, toàn thân bắt đầu run lên lẩy bẩy.
Không gặp nhau không sao, nhưng mỗi lần hai người gặp nhau sẽ lại là như thế, nhìn con trai và cháu trai mình lời qua tiếng lại, bà cụ lại đau đớn nhảy lên, “đồ bất hiếu, sao mày lại nói những lời đó với bố mày hả, có phải lâu rồi mày không được dạy dỗ đúng không! Bà già này hôm nay sẽ dạy cho mày một bài học!”
Bà cụ đúng là không khách khí gì, giơ chiếc bà toong cầm trong tay lên lao về phía Tư Đồ Thận, ra tay không hề do dự, bà lão giáng xuống một đòn rất mạnh. Đương nhiên Tư Đồ Thân không chống lại, anh thậm chí còn không kêu lên một tiếng nào, chỉ đứng yên như một khối tượng đá vững chắc.
“Mẹ, mẹ đừng đánh nữa!” Tư Đồ Tôn đau xót không thể ngồi nhìn thêm được nữa, muốn bước tới can ngăn, nhưng bà lão bình thường cũng đã thường xuyên luyện tập môn võ Thái cực, thân pháp tỏ ra rất linh hoạt, đâu dễ có thể ngăn được bà lão lại.
“Bà… …” Nhìn bà lão ngày càng hung bạo hơn, Tần Tô cũng đành phải bước lên.
Nghe thấy hai tiếng kêu lên phía sau lưng, suýt chút nữa bà đã nghiến nát răng, lúc này mới không nghe thấy âm thanh nào kêu lên nữa.
Nhìn thấy đã đánh trúng vào cô, bà lão liền dừng tay lại, nhưng vẫn khí thế sẵn sàng tiếp tục lao lên bất cứ lúc nào.
“Ai da, Tô Tô, con không sao chứ?” Mẹ Tư Đồ Thận chạy tới quan tâm hỏi.
“Mẹ, con không sao.” Cô quay sang nhìn bà lão vẫn còn đang hung hăng, vẫn bình tĩnh trả lời mẹ chồng.
Sau khi cuộc hỗn loạn dừng lại một lúc, Tư Đồ Thận mời từ từ lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh chạy tới Giang Bắc, khi về nhà thì trời đã tối.
Tư Đồ Thận thay giày rồi bước vào trong, nhìn thấy trong phòng khách có một ánh đèn đang phát sáng.
Một người phụ nữ mặc bộ quần áo tắm đang ngồi trên ghế sofa, cô đang ngồi trước gương lặng lẽ dán từng miếng cao dán lên vết thương của mình.
Lúc này Tư Đồ Thận mới nhớ ra, lúc ở bệnh viện sáng nay, khi cô lao lên kéo bà nội ra, dường như đã bị đánh trúng người hai cái.
Đứng im một chỗ khoảng hai ba giây, định xoay người bước lên trên lầu, khi bước lại gần cầu thang, hai vết đỏ kéo dài đó, lằn trên lưng cô hiện ra lại càng rõ nét hơn.
Suy nghĩ trong anh trở lên hỗn loạn hơn, có cảm giác thương xót hư ảo đang trào lên trong trái tim anh.