Chương : 54
Chiếc xe khách cỡ nhỏ màu trắng xám, đã ngồi đủ người, từ từ chuyển bánh.
“Bố, mẹ, mình đang đi đâu thế, có con ở đây rồi thì trời không sợ đất không sợ. Con yêu, con yêu, cha là một cây cổ thụ của con, cả đời này bên cạnh cùng con ngắm mặt trời mọc… …”
Những đứa trẻ cùng nhau cất tiếng hát rộn ràng trong khoang xe, sắc mặt ai cũng hứng khởi vui vẻ.
Do tắc đường nên chuyến xe đã đến nơi tập kết hơi muộn, vì thế khi gia đình ba người nhà Tần Tô đến, thì đã không còn chỗ ngồi phía trước, nên chỉ được xếp ngồi vào hàng ghế cuối cùng.
Đúng thế, là một nhà ba người.
Tần Tô nhìn sang hai bên, nhìn con trai rồi lại nhìn vào ánh mắt của anh.
Cô đã sớm biết trường mầm non sẽ tổ chức hoạt động ngoài trời, như thế có thể giúp cho con trai trải nghiệm cuộc sống và rèn luyện năng lực, cũng có thể giúp cho cha mẹ có cơ hội gần gũi chăm sóc con cái của mình hơn. Chỉ có điều việc đi cùng con cái có gặp đôi chút khó khăn, những bạn nhỏ khác đều là một nhà ba người, cô không muốn tiểu Châu Châu bị tổn thương, nên luôn nghĩ tới lúc đó sẽ tìm một người đi cùng.
Khi cậu bé nhảy nhót nói muốn đi cùng bố, cô thực sự không quan tâm lắm. Nhưng cho đến ngày xuất phát hôm nay, khi cô nhìn thấy người đàn ông đứng đợi ngoài cổng, cô vô cùng bất ngờ.
“Anh thực sự muốn đi cùng con chứ?”
Cô vẫn chưa dám tin là anh sẽ đi nên đã hỏi lại, còn đối phương đến một cái nhìn cung không dành cho cô, một lớn một bé cùng nhau bước ra cổng.
Kết hôn sáu năm, con trai năm tuổi, chưa bao giờ cả gia đình được đi cùng nhau như thế này. Trên cung đường đi qua, cảnh vật bên ngoài cửa xe---rất lạ, Tần Tô ngẩn ngơ nhìn, cảm thấy vạn vật như không hề có thực.
Vừa mới trả lời xong một tin nhắn thì chiếc điện thoại lại rung lên, làm cho những suy nghĩ trong cô trở lại hiện thực, rút điện thoại ra nhìn lên màn hình là cái tên Tiểu Diệp Tử, suy nghĩ một hồi.
Đợi cho bên kia nói xong, cô mới nhẹ nhàng nói lời xin lỗi. Vốn dĩ ban đầu định là để Khưu Cảnh Diệp đi cùng cô và con trai, nhưng Tư Đồ Thận đột nhiên xuất hiện, dường như đã làm cô quên mất là phải báo lại, nghĩ tới sự quan tâm và nhiệt tình của cảnh sát Khưu, cô cảm thấy có đôi chút áy náy.
“Anh ta đi cùng bọn em?” đầu bên kia đột nhiên lạnh lùng hỏi.
“… …vâng.” Tần Tô không tự chủ khẽ cười.
Khưu Cảnh Diệp im lặng, một lúc sau, mới lại tiếp tục nói, “Trời, nghĩ anh là trẻ con à! Anh không quan tâm, anh giận rồi, em không ngủ cùng anh, thì việc này chưa xong đâu!”
Thấy anh ta bắt đầu nói những lời lẽ tán tỉnh, Tần Tô nói thêm hai ba câu rồi vội vàng cúp máy.
“Là ai đấy?”
Vừa mới đặt điện thoại xuống, giọng nói của người đàn ông bên cạnh vang lên bên tại cô.
“Không có gì cả, là Cảnh Diệp.” Tần Tô ngoảnh đầu lại, nhìn anh đang lạnh lùng nhìn cô.
Tư Đồ Thận từ từ nhếch mép, nghe không ra đó là ngữ khí gì, “vừa gửi tin nhắn vừa gọi điện, có chuyện gì đáng nói đến thế chứ.”
Từ lúc xe bắt đầu chạy, cô luôn ôm lấy điện thoại, tay liên tục gạt gạt trên màn hình, thỉnh thoảng có tiếng rung nhắc nhở vang lên, cũng không biết là đang nói chuyện gì.
“À, không phải nhắn tin với anh ta.” Tần Tô chớp chớp mắt, giải thích.
Không phải anh ta, vậy thì là ai. Dịch Giang Nam?
Câu trả lời như một mũi kim, hướng về phía anh mà lao tới, biểu cảm của Tư Đồ Thận tỏ ra rất tức giận.
Khưu Cảnh Diệp, lại còn thêm cả Dịch Giang Nam, sao bên cạnh cô lúc này lại có nhiều người đàn ông đến thế, cô là bông hoa thu hút các loài ong bướm sao.
Chiếc xe chạy được hơn ba giờ, đến trưa, mới tới được điểm đến. Nơi đây không ô nhiễm như trong thành phố, không khí đều rất trong lành, phong cảnh thoáng đãng, vô cùng mát mẻ.
Thầy cô giáo bước xuống xe đầu tiên, dẫn theo các phụ huynh và các em nhỏ theo sau, sau đó lấy hành lý ra, rồi cùng nhau đi tới khu vườn trong làng.
Tần Tô một tay dắt con trai, cúi người xách lấy hai chiếc túi hành lý, vừa mới định bước đi, thì một đôi tay khô ráp bất ngờ giữ lấy tay cô.
“Không cần đâu, nó cũng không nặng, mình em xách là được rồi.” Tần Tô không buông tay, tỏ ra bận rộn trả lời.
Nhưng anh cũng không buông tay, Tần Tô mở miệng, còn định nói thêm gì đó, nhưng đã bị anh nhè nhẹ cướp lấy chiếc túi.
“Tôi là đàn ông.” Tư Đồ Thận lạnh lùng nói, âm thanh rất nặng.
Anh từ từ cúi xuống, hai chiếc túi được anh khoác lên vai, từ từ bước dưới ánh nắng phía trước, chiếc bóng trải dài trong ánh mắt của cô.
“Bố, mẹ, mình đang đi đâu thế, có con ở đây rồi thì trời không sợ đất không sợ. Con yêu, con yêu, cha là một cây cổ thụ của con, cả đời này bên cạnh cùng con ngắm mặt trời mọc… …”
Những đứa trẻ cùng nhau cất tiếng hát rộn ràng trong khoang xe, sắc mặt ai cũng hứng khởi vui vẻ.
Do tắc đường nên chuyến xe đã đến nơi tập kết hơi muộn, vì thế khi gia đình ba người nhà Tần Tô đến, thì đã không còn chỗ ngồi phía trước, nên chỉ được xếp ngồi vào hàng ghế cuối cùng.
Đúng thế, là một nhà ba người.
Tần Tô nhìn sang hai bên, nhìn con trai rồi lại nhìn vào ánh mắt của anh.
Cô đã sớm biết trường mầm non sẽ tổ chức hoạt động ngoài trời, như thế có thể giúp cho con trai trải nghiệm cuộc sống và rèn luyện năng lực, cũng có thể giúp cho cha mẹ có cơ hội gần gũi chăm sóc con cái của mình hơn. Chỉ có điều việc đi cùng con cái có gặp đôi chút khó khăn, những bạn nhỏ khác đều là một nhà ba người, cô không muốn tiểu Châu Châu bị tổn thương, nên luôn nghĩ tới lúc đó sẽ tìm một người đi cùng.
Khi cậu bé nhảy nhót nói muốn đi cùng bố, cô thực sự không quan tâm lắm. Nhưng cho đến ngày xuất phát hôm nay, khi cô nhìn thấy người đàn ông đứng đợi ngoài cổng, cô vô cùng bất ngờ.
“Anh thực sự muốn đi cùng con chứ?”
Cô vẫn chưa dám tin là anh sẽ đi nên đã hỏi lại, còn đối phương đến một cái nhìn cung không dành cho cô, một lớn một bé cùng nhau bước ra cổng.
Kết hôn sáu năm, con trai năm tuổi, chưa bao giờ cả gia đình được đi cùng nhau như thế này. Trên cung đường đi qua, cảnh vật bên ngoài cửa xe---rất lạ, Tần Tô ngẩn ngơ nhìn, cảm thấy vạn vật như không hề có thực.
Vừa mới trả lời xong một tin nhắn thì chiếc điện thoại lại rung lên, làm cho những suy nghĩ trong cô trở lại hiện thực, rút điện thoại ra nhìn lên màn hình là cái tên Tiểu Diệp Tử, suy nghĩ một hồi.
Đợi cho bên kia nói xong, cô mới nhẹ nhàng nói lời xin lỗi. Vốn dĩ ban đầu định là để Khưu Cảnh Diệp đi cùng cô và con trai, nhưng Tư Đồ Thận đột nhiên xuất hiện, dường như đã làm cô quên mất là phải báo lại, nghĩ tới sự quan tâm và nhiệt tình của cảnh sát Khưu, cô cảm thấy có đôi chút áy náy.
“Anh ta đi cùng bọn em?” đầu bên kia đột nhiên lạnh lùng hỏi.
“… …vâng.” Tần Tô không tự chủ khẽ cười.
Khưu Cảnh Diệp im lặng, một lúc sau, mới lại tiếp tục nói, “Trời, nghĩ anh là trẻ con à! Anh không quan tâm, anh giận rồi, em không ngủ cùng anh, thì việc này chưa xong đâu!”
Thấy anh ta bắt đầu nói những lời lẽ tán tỉnh, Tần Tô nói thêm hai ba câu rồi vội vàng cúp máy.
“Là ai đấy?”
Vừa mới đặt điện thoại xuống, giọng nói của người đàn ông bên cạnh vang lên bên tại cô.
“Không có gì cả, là Cảnh Diệp.” Tần Tô ngoảnh đầu lại, nhìn anh đang lạnh lùng nhìn cô.
Tư Đồ Thận từ từ nhếch mép, nghe không ra đó là ngữ khí gì, “vừa gửi tin nhắn vừa gọi điện, có chuyện gì đáng nói đến thế chứ.”
Từ lúc xe bắt đầu chạy, cô luôn ôm lấy điện thoại, tay liên tục gạt gạt trên màn hình, thỉnh thoảng có tiếng rung nhắc nhở vang lên, cũng không biết là đang nói chuyện gì.
“À, không phải nhắn tin với anh ta.” Tần Tô chớp chớp mắt, giải thích.
Không phải anh ta, vậy thì là ai. Dịch Giang Nam?
Câu trả lời như một mũi kim, hướng về phía anh mà lao tới, biểu cảm của Tư Đồ Thận tỏ ra rất tức giận.
Khưu Cảnh Diệp, lại còn thêm cả Dịch Giang Nam, sao bên cạnh cô lúc này lại có nhiều người đàn ông đến thế, cô là bông hoa thu hút các loài ong bướm sao.
Chiếc xe chạy được hơn ba giờ, đến trưa, mới tới được điểm đến. Nơi đây không ô nhiễm như trong thành phố, không khí đều rất trong lành, phong cảnh thoáng đãng, vô cùng mát mẻ.
Thầy cô giáo bước xuống xe đầu tiên, dẫn theo các phụ huynh và các em nhỏ theo sau, sau đó lấy hành lý ra, rồi cùng nhau đi tới khu vườn trong làng.
Tần Tô một tay dắt con trai, cúi người xách lấy hai chiếc túi hành lý, vừa mới định bước đi, thì một đôi tay khô ráp bất ngờ giữ lấy tay cô.
“Không cần đâu, nó cũng không nặng, mình em xách là được rồi.” Tần Tô không buông tay, tỏ ra bận rộn trả lời.
Nhưng anh cũng không buông tay, Tần Tô mở miệng, còn định nói thêm gì đó, nhưng đã bị anh nhè nhẹ cướp lấy chiếc túi.
“Tôi là đàn ông.” Tư Đồ Thận lạnh lùng nói, âm thanh rất nặng.
Anh từ từ cúi xuống, hai chiếc túi được anh khoác lên vai, từ từ bước dưới ánh nắng phía trước, chiếc bóng trải dài trong ánh mắt của cô.