Chương : 22
Một tuần sau đó, Trần Kiều Hoa cùng Dương lão phu nhân Đỗ Vân Minh đến Lưu gia để dạm hỏi Lưu Ngọc.Lưu Vỹ và Tạ Tử Lan xem xét các mặt thì thấy Dương gia quả thực không tệ nhưng khổ nổi vị Dương thiếu gia kia nghe nói là người ngốc, nửa mơ nửa tỉnh. Nếu con gái họ gả vào đấy chẳng phải là quá thiệt thòi sao.<code> - Tôi biết Lưu tiểu thư nếu lấy đứa con ngốc nhà tôi thì sẽ chịu không ít thiệt thòi nhưng Tiểu Nam nhà chúng tôi thật quý Lưu Ngọc, nó còn năm lần bảy lượt đòi sống đòi chết vì cô ấy. Chúng tôi đành mạo muội đến đây để dạm hỏi. </code>-Đúng vậy! Nhưng nếu chỉ có thế thì Dương gia cũng sẽ không mạo muội đến đây. Chúng tôi thấy Lưu Ngọc tiểu thư cũng rất quan tâm đến Tiểu Nam nhà chúng tôi, tuần trước còn đưa nó đi chơi. Hai đứa bọn chúng rất vui vẻ. - Dương lão phu nhân thuyết phục.<code> - Lưu Ngọc đã đến Dương gia? Còn đưa Dương thiếu gia đi chơi? - Lưu Vỹ khá bất ngờ. - Đúng vậy. </code>Đứa con gái này của ông cũng quá là đẩy nhanh tiến độ đi. Mới gặp người ta có mấy lần mà đã đi hẹn hò luôn rồi.
Hiểu con không ai bằng cha mẹ. Ông biết Lưu Ngọc yêu ai thì rất thoải mái theo đuổi giống như 6 năm trước, nó gặp Lý Chí Thành có một lần mà bám riết lấy người ta để rồi... Haizz! Cũng kể từ lúc đó nó coi chuyện tình cảm như trò chơi, người yêu như quần áo, thích thì dùng không thích lại thay đổi.
Ông cũng không biết lần này con gái bướng bỉnh của ông là đang đùa hay đang thật nữa. Không hỏi nó cho rõ thì sợ lần này người chịu thiệt thòi chính là vị Dương thiếu gia kia rồi. Khổ nổi hôm nay nó lại không có ở nhà, mới sáng sớm đã mất tâm mất dạng, ông biết đi đâu mà tìm nó đây chứ.<code>- Dương phu nhân cùng Dương lão phu nhân không phiền để tôi thăm dò ý kiến của Lưu Ngọc chứ. Nếu nó muốn, tôi nhất định sẽ gả. Ngược lại nếu nó không muốn thì tôi cũng không còn cách nào ép nó. </code>Dù là đang nở nụ cười nhưng trong lòng Trần Kiều Hoa đang nổi lên lửa giận. Là người phụ nữ Lưu Ngọc kia không biết liêm sỉ tìm bà ép cưới, giờ còn bắt bà phải hạ mình để diễn một vở "nhà trai cầu tình" này để hỏi cưới cô ta. Đáng ghét! Nếu không phải hôm nay có Dương lão phu nhân ở đây thì bà sẽ không ăn nói đàng hoàng thế đâu. Để chờ xem, khi bước vào Dương gia rồi thì mẹ chồng tôi đây sẽ cho cô biết cái gì gọi là lễ độ.<code> - Hôm nay con bé không ở nhà. Tôi xin phép ra ngoài gọi điện thoại cho nó vậy. </code>Lưu phu nhân rời phòng khách để gọi điện cho con gái yêu. Lúc này, Lưu Ngọc đang lái xe sang thành phố A bên cạnh dạo chơi.
"Alo, Mẹ! "
" Ngọc Nhi, con đang ở đâu vậy? Về nhà được không? " - lời mẹ Lưu có chút gấp gáp.
" Không được rồi mẹ. Con đang ở rất xa. Không về kịp. Có chuyện gì sao?"
" Hôm nay Dương gia đem sính lễ đến dạm hỏi con " - Câu nói này của mẹ Lưu có chút lo lắng.
" Sớm vậy sao! Ba mẹ cứ đồng ý đi "
" Con nói gì vậy? Rõ ràng con biết Dương thiếu gia kia bị..."
" Mẹ à, con lớn rồi. Con tự có chủ ý. Hơn nữa là con đi cầu hôn với Dương gia trước. Ba mẹ mau đồng ý đi! Nếu ba mẹ từ chối thì con sẽ bỏ nhà đi bụi. Thôi nhé! Con đang lái xe".- dứt lời, Lưu Ngọc cũng ngắt điện thoại.
" Cái gì. Con đi cầu hôn... Alo Alo, Ngọc Nhi! "
Mẹ Lưu đem lời Lưu Ngọc chuyển tới ba Lưu. Ông cũng không biết phải làm sao với đứa con gái này nữa. Lại còn không cần sĩ diện đi cầu hôn người ta trước. Haizz! Từ nhỏ đến lớn nó vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, vẫn luôn làm theo ý mình. Xem ra, lần này có lẽ là nó thật lòng rồi. Hai ông bà già như ông bà không quản được nó nữa rồi, đành chấp nhận mối hôn sự này, tháng sau sẽ tổ chức đám cưới.
Cầu lời bình thẳng thắng từ đọc giả để truyện ngày một trọn vẹn hơn!
Hiểu con không ai bằng cha mẹ. Ông biết Lưu Ngọc yêu ai thì rất thoải mái theo đuổi giống như 6 năm trước, nó gặp Lý Chí Thành có một lần mà bám riết lấy người ta để rồi... Haizz! Cũng kể từ lúc đó nó coi chuyện tình cảm như trò chơi, người yêu như quần áo, thích thì dùng không thích lại thay đổi.
Ông cũng không biết lần này con gái bướng bỉnh của ông là đang đùa hay đang thật nữa. Không hỏi nó cho rõ thì sợ lần này người chịu thiệt thòi chính là vị Dương thiếu gia kia rồi. Khổ nổi hôm nay nó lại không có ở nhà, mới sáng sớm đã mất tâm mất dạng, ông biết đi đâu mà tìm nó đây chứ.<code>- Dương phu nhân cùng Dương lão phu nhân không phiền để tôi thăm dò ý kiến của Lưu Ngọc chứ. Nếu nó muốn, tôi nhất định sẽ gả. Ngược lại nếu nó không muốn thì tôi cũng không còn cách nào ép nó. </code>Dù là đang nở nụ cười nhưng trong lòng Trần Kiều Hoa đang nổi lên lửa giận. Là người phụ nữ Lưu Ngọc kia không biết liêm sỉ tìm bà ép cưới, giờ còn bắt bà phải hạ mình để diễn một vở "nhà trai cầu tình" này để hỏi cưới cô ta. Đáng ghét! Nếu không phải hôm nay có Dương lão phu nhân ở đây thì bà sẽ không ăn nói đàng hoàng thế đâu. Để chờ xem, khi bước vào Dương gia rồi thì mẹ chồng tôi đây sẽ cho cô biết cái gì gọi là lễ độ.<code> - Hôm nay con bé không ở nhà. Tôi xin phép ra ngoài gọi điện thoại cho nó vậy. </code>Lưu phu nhân rời phòng khách để gọi điện cho con gái yêu. Lúc này, Lưu Ngọc đang lái xe sang thành phố A bên cạnh dạo chơi.
"Alo, Mẹ! "
" Ngọc Nhi, con đang ở đâu vậy? Về nhà được không? " - lời mẹ Lưu có chút gấp gáp.
" Không được rồi mẹ. Con đang ở rất xa. Không về kịp. Có chuyện gì sao?"
" Hôm nay Dương gia đem sính lễ đến dạm hỏi con " - Câu nói này của mẹ Lưu có chút lo lắng.
" Sớm vậy sao! Ba mẹ cứ đồng ý đi "
" Con nói gì vậy? Rõ ràng con biết Dương thiếu gia kia bị..."
" Mẹ à, con lớn rồi. Con tự có chủ ý. Hơn nữa là con đi cầu hôn với Dương gia trước. Ba mẹ mau đồng ý đi! Nếu ba mẹ từ chối thì con sẽ bỏ nhà đi bụi. Thôi nhé! Con đang lái xe".- dứt lời, Lưu Ngọc cũng ngắt điện thoại.
" Cái gì. Con đi cầu hôn... Alo Alo, Ngọc Nhi! "
Mẹ Lưu đem lời Lưu Ngọc chuyển tới ba Lưu. Ông cũng không biết phải làm sao với đứa con gái này nữa. Lại còn không cần sĩ diện đi cầu hôn người ta trước. Haizz! Từ nhỏ đến lớn nó vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, vẫn luôn làm theo ý mình. Xem ra, lần này có lẽ là nó thật lòng rồi. Hai ông bà già như ông bà không quản được nó nữa rồi, đành chấp nhận mối hôn sự này, tháng sau sẽ tổ chức đám cưới.
Cầu lời bình thẳng thắng từ đọc giả để truyện ngày một trọn vẹn hơn!