Chương : 32
Đinh ----
Điện thoại di động truyền đến âm báo tin nhắn.
Sở Trạm Đông đang đi họp, nghe thấy tiếng chuông, vội vàng mở ra.
Hắn cho là kết quả điều tra của Cố Tử Mạch...
Nhưng phủ kín màn ảnh toàn là hình ảnh, ánh mắt hắn đỏ ngầu: Hàn Tử Tây, trò chơi đã bắt đầu rồi, hi vọng cô vẫn có thể giữ được mạng để tiếp tục chơi với tôi.
***
Cơ Ngô Lê nhìn điện thoại di động không có có bất kỳ phản ứng nào mà buồn bực: "Làm sao có thể, theo tính tình của hắn, bị đội nón xanh, không thể nào không có chút xíu phản ứng được?"
Mới vừa rồi ngồi trên xe là Cơ Ngô Lê, hắn đi cùng Úc Hoan Nhan vội tới Âu Dương gia, tặng đồ cho Âu Dương Thu, vừa đúng lúc nhìn thấy Hàn Tử Tây đỡ Âu Dương Lâm, dáng vẻ dường như rất thân mật, lập tức liền giận không kềm được.
Sở Trạm Đông là anh em tốt của hắn, Hàn Tử Tây lại dám trắng trợn đội nón xanh cho Sở Trạm Đông, khiến hắn không thể chịu đựng được, vì vậy hắn lập tức chụp hình rồi gửi qua cho Sở Trạm Đông.
"Anh đang nói cái gì?" Úc Hoan Nhan nghiêng đầu, cố gắng nhìn điện thoại di động mà Cơ Ngô Lê đang nhìn nhìn chằm chằm không hề chớp mắt.
"Nhìn cái gì vậy!" Cơ Ngô Lê không chút nào thương hương tiếc ngọc đẩy đầu cô ra: "Rời cô nhi viện cũng đã nhiều năm như vậy, thế nào còn không có nổi một chút quy củ nào, đi ra ngoài chớ nói em là người Cơ gia, em không biết xấu hổ, nhưng anh đây thì có!"
"Hừ, người nào nhìn?" Úc Hoan Nhan bĩu môi: "Bất quá em chỉ xem một chút mấy giờ rồi, anh khẩn trương cái gì, sẽ không phải là..."
Cánh môi mềm đỏ mọng cong lên, lộ vẻ khinh bỉ hết cỡ: "Ban ngày ban mặt anh lại đang... ha ha ha!"
"Ha ha cái cục than bùn!" Cơ Ngô Lê chỉ tay hướng về phía cô: "Úc Hoan Nhan, Lão Tử cảnh cáo em, an phận một chút cho Lão Tử, nếu không Lão Tử đập chết em có tin hay không!"
Nha đầu chết tiệt kia, dám coi hắn là tài xế mà sai sử, trong nhà có nhiều tài xế như vậy, vậy mà cũng phải để hắn lái cho bằng được.
Đáng hận hơn chính là, cha mẹ ăn cây táo rào cây sung kia của hắn, nha đầu chết tiệt này nói gì cũng coi như thánh chỉ, mỗi lần hắn phản kháng là lại khóa tài khoản của hắn.
Làm vậy đơn giản chính là muốn tánh mạng của hắn có được hay không, không có tiền hắn còn tán gái thế nào, thế nào lên mặt a!
"Anh đập đi!" Úc Hoan Nhan không sợ chết cứng cổ nghênh đón: "Ai u thật là sợ a, cầu xin anh đập chết em đi!"
"Đáng chết!" Cơ Ngô Lê thật rất muốn vặn gãy cổ của cô: "Em chờ đó cho Lão Tử, ngày đó em có muốn khóc cũng khóc không được!"
"Không phải là chờ anh trở thành người lãnh đạo Cơ thị, liền đem em đuổi ra khỏi Cơ gia sao!" Úc Hoan Nhan xem thường nhún vai: "Tùy thời xin đợi Cơ thiếu đại giá, bất quá..."
Đi cà nhắc giống như cô vợ nhỏ, thay hắn sửa sang lại cổ áo, lại vỗ vỗ lên áo sơ mi màu hồng, căn bản cũng không tồn tại bụi bậm, nàng cười đắc sắt lại giảo hoạt: "Trước đó, anh còn phải nhìn sắc mặt của em!"
"Em …:” Cơ Ngô Lê hé ra gương mặt đẹp trai vặn vẹo dữ tợn, đem tên của cô cơ hồ nhai bể: "Úc! Hoan! Nhan!"
Úc Hoan Nhan cười cười tự đắc, lại còn không chút hình tượng đứng làm động tác ngoáy lỗ tai: "Em biết tên của em nghe uyển chuyển cảm động, nhưng là có thể hay không mời anh nhỏ giọng một chút, người ta sẽ xấu hổ!"
"A..." Cơ Ngô Lê giận dữ cười, nói: "Có ý tứ! Nhìn dáng vẻ của em, thật đúng tự là đem mình làm gốc cây tỏi? Ha hả mặt mũi của em! Họ Úc, nếu không phải là bởi vì mẹ em, ông già bà già ăn no rảnh rỗi nên mới trông nom chết sống của em..."
"Anh nói gì?" Úc Hoan Nhan đổi sắc mặt: "Các người biết cha mẹ em là ai?"
Những năm này, cô vẫn luôn ở đó để điều tra thân thế của mình, chỉ tiếc một chút đầu mối cũng không có, mà hắn mới vừa nói, bọn họ là bởi vì mẹ cô mới có thể...
"..." Nguy rồi, hắn lại lỡ miệng nói ra rồi!
Cơ Ngô Lê đang sốt ruột, phía trước lại đột nhiên chạy tới một đám người, gấp gáp bận rộn, kỳ quái hơn chính là, không phải Sở lão phu nhân đã mất tích hai tháng cũng ở trong đó sao.
Trở về từ lúc nào? Tại sao vừa trở về đã lập tức tới Âu Dư
Điện thoại di động truyền đến âm báo tin nhắn.
Sở Trạm Đông đang đi họp, nghe thấy tiếng chuông, vội vàng mở ra.
Hắn cho là kết quả điều tra của Cố Tử Mạch...
Nhưng phủ kín màn ảnh toàn là hình ảnh, ánh mắt hắn đỏ ngầu: Hàn Tử Tây, trò chơi đã bắt đầu rồi, hi vọng cô vẫn có thể giữ được mạng để tiếp tục chơi với tôi.
***
Cơ Ngô Lê nhìn điện thoại di động không có có bất kỳ phản ứng nào mà buồn bực: "Làm sao có thể, theo tính tình của hắn, bị đội nón xanh, không thể nào không có chút xíu phản ứng được?"
Mới vừa rồi ngồi trên xe là Cơ Ngô Lê, hắn đi cùng Úc Hoan Nhan vội tới Âu Dương gia, tặng đồ cho Âu Dương Thu, vừa đúng lúc nhìn thấy Hàn Tử Tây đỡ Âu Dương Lâm, dáng vẻ dường như rất thân mật, lập tức liền giận không kềm được.
Sở Trạm Đông là anh em tốt của hắn, Hàn Tử Tây lại dám trắng trợn đội nón xanh cho Sở Trạm Đông, khiến hắn không thể chịu đựng được, vì vậy hắn lập tức chụp hình rồi gửi qua cho Sở Trạm Đông.
"Anh đang nói cái gì?" Úc Hoan Nhan nghiêng đầu, cố gắng nhìn điện thoại di động mà Cơ Ngô Lê đang nhìn nhìn chằm chằm không hề chớp mắt.
"Nhìn cái gì vậy!" Cơ Ngô Lê không chút nào thương hương tiếc ngọc đẩy đầu cô ra: "Rời cô nhi viện cũng đã nhiều năm như vậy, thế nào còn không có nổi một chút quy củ nào, đi ra ngoài chớ nói em là người Cơ gia, em không biết xấu hổ, nhưng anh đây thì có!"
"Hừ, người nào nhìn?" Úc Hoan Nhan bĩu môi: "Bất quá em chỉ xem một chút mấy giờ rồi, anh khẩn trương cái gì, sẽ không phải là..."
Cánh môi mềm đỏ mọng cong lên, lộ vẻ khinh bỉ hết cỡ: "Ban ngày ban mặt anh lại đang... ha ha ha!"
"Ha ha cái cục than bùn!" Cơ Ngô Lê chỉ tay hướng về phía cô: "Úc Hoan Nhan, Lão Tử cảnh cáo em, an phận một chút cho Lão Tử, nếu không Lão Tử đập chết em có tin hay không!"
Nha đầu chết tiệt kia, dám coi hắn là tài xế mà sai sử, trong nhà có nhiều tài xế như vậy, vậy mà cũng phải để hắn lái cho bằng được.
Đáng hận hơn chính là, cha mẹ ăn cây táo rào cây sung kia của hắn, nha đầu chết tiệt này nói gì cũng coi như thánh chỉ, mỗi lần hắn phản kháng là lại khóa tài khoản của hắn.
Làm vậy đơn giản chính là muốn tánh mạng của hắn có được hay không, không có tiền hắn còn tán gái thế nào, thế nào lên mặt a!
"Anh đập đi!" Úc Hoan Nhan không sợ chết cứng cổ nghênh đón: "Ai u thật là sợ a, cầu xin anh đập chết em đi!"
"Đáng chết!" Cơ Ngô Lê thật rất muốn vặn gãy cổ của cô: "Em chờ đó cho Lão Tử, ngày đó em có muốn khóc cũng khóc không được!"
"Không phải là chờ anh trở thành người lãnh đạo Cơ thị, liền đem em đuổi ra khỏi Cơ gia sao!" Úc Hoan Nhan xem thường nhún vai: "Tùy thời xin đợi Cơ thiếu đại giá, bất quá..."
Đi cà nhắc giống như cô vợ nhỏ, thay hắn sửa sang lại cổ áo, lại vỗ vỗ lên áo sơ mi màu hồng, căn bản cũng không tồn tại bụi bậm, nàng cười đắc sắt lại giảo hoạt: "Trước đó, anh còn phải nhìn sắc mặt của em!"
"Em …:” Cơ Ngô Lê hé ra gương mặt đẹp trai vặn vẹo dữ tợn, đem tên của cô cơ hồ nhai bể: "Úc! Hoan! Nhan!"
Úc Hoan Nhan cười cười tự đắc, lại còn không chút hình tượng đứng làm động tác ngoáy lỗ tai: "Em biết tên của em nghe uyển chuyển cảm động, nhưng là có thể hay không mời anh nhỏ giọng một chút, người ta sẽ xấu hổ!"
"A..." Cơ Ngô Lê giận dữ cười, nói: "Có ý tứ! Nhìn dáng vẻ của em, thật đúng tự là đem mình làm gốc cây tỏi? Ha hả mặt mũi của em! Họ Úc, nếu không phải là bởi vì mẹ em, ông già bà già ăn no rảnh rỗi nên mới trông nom chết sống của em..."
"Anh nói gì?" Úc Hoan Nhan đổi sắc mặt: "Các người biết cha mẹ em là ai?"
Những năm này, cô vẫn luôn ở đó để điều tra thân thế của mình, chỉ tiếc một chút đầu mối cũng không có, mà hắn mới vừa nói, bọn họ là bởi vì mẹ cô mới có thể...
"..." Nguy rồi, hắn lại lỡ miệng nói ra rồi!
Cơ Ngô Lê đang sốt ruột, phía trước lại đột nhiên chạy tới một đám người, gấp gáp bận rộn, kỳ quái hơn chính là, không phải Sở lão phu nhân đã mất tích hai tháng cũng ở trong đó sao.
Trở về từ lúc nào? Tại sao vừa trở về đã lập tức tới Âu Dư