Chương : 36
"Sở Trạm Đông, em còn muốn mặt mũi hay không, em không muốn, nhưng Sở gia còn muốn!" Sở Bích Đình tức giận, ngay cả hình tượng cũng không thèm để ý lớn tiếng gầm thét.
Sở Trạm Đông chặn cô lại, buồn cười nói: "Chị, em như thế nào lại không biết xấu hổ, em một không có trộm, hai không cướp đoạt, em giới thiệu vợ của chính mình cho mọi người biết, như thế nào lại mất mặt mũi!"
"Em cứ nói đi?" Sở Bích Đình giận đến đỏ mắt: "Đầu của em có phải bị lừa đá rồi hay không, lúc trước chỉ là một con chó, hiện tại cô ta lại cắm cho em cái sừng lớn như vậy, em ngược lại xem cô ta như bảo bối. Em có phải bị kích thích đến điên rồi hay không?
Lời này của Sở Bích Đình vừa nói ra, Thím hai của Sở gia bên cạnh cũng mở miệng.
"Đúng vậy, A Đông ...." Bà vẫn là nhìn Hàn Tử Tây không vừa mắt trước sau như một: "Cháu làm như vậy, người ta sẽ đâm chọt Sở gia chúng ta."
Tại sao bà ấy lại ở chỗ này?
Hàn Tử Tây nhìn một vòng, mới phát hiện dường như những cô dì chú bác trong Sở gia đều tới đầy đủ hết!
Chẳng lẽ Sở Trạm Đông là vì câu nói lúc nãy nên mới cố ý gọi họ tới?
Nếu như là lúc chưa có đưa ngọc bích, có lẽ Hàn Tử Tây đối với câu nói kia còn có chút phản ứng, nhưng bây giờ nghe thấy, cũng giống như chưa nghe được, không hơn!
Bất quá, nón xanh trong miệng Sở Bích Đình là như thế nào?
Lén nhìn Sở Trạm Đông, chỉ thấy hắn nhàn nhã bắt chéo hai chân ngồi trên ghế, từng khớp xương trên ngón tay rõ ràng, khi có khi không nhẹ gõ trên đầu gối:" Đâm thì đâm đi, cũng không phải chưa từng đâm qua! Khoảng thời gian trước, dường như chú hai còn bị đưa lên đầu tàu rồi!"
"Cậu..."
Cậu hai của Sở gia bị điểm tên, chính là chú ruột của Sở Trạm Đông, Sở Văn Hiên giận dữ: "Bây giờ nói chính là tên ăn mày, dù không đem người chú này của cậu để vào mắt, thì chú đây cũng là trưởng bối của cậu, không đến lượt cậu tới nói chú.”
"Chú hai đây là thẹn quá hoá giận sao?" Sở Trạm Đông vẫn là ngữ điệu không nhanh không chậm: "Dường như cháu cũng không có nói gì a, chỉ là cảm thấy làm người phải nên công bằng, không thể chỉ cho quan phóng hoả, mà không cho dân chúng đốt đèn"
"Tên ăn mày có thể giống với chú sao?" Sở Văn Hiên là điển hình của người thì to nhưng lại ngốc nghếch, một chút đầu óc cũng không có: "Tôi là cậu hai của Sở gia, còn cô ta, bất quá chỉ là..."
"Bất quá chỉ là vợ của Sở Trạm Đông... mà thôi!" Sở Trạm Đông đem tên mình, nhấn nhẹ vô cùng.
Giọng nói nhẹ nhàng, lại làm cho người ta không lạnh mà run.
Sở Văn Hiên bị vợ mình nhéo một cái, lại quăng cho một ánh mắt, hắn cũng không dám lên tiếng nữa.
Thấy tất cả mọi người không nói, Sở Trạm Đông lại nói: "Con biết tất cả mọi người không hài lòng Tiểu Tây, cảm thấy cô ấy không có tư cách làm nữ chủ nhân của Sở gia.
Các người đều là người nhà của con, làm cho các người không vui, con cũng rất băn khoăn.
Con có một biện pháp xử lý hai bên vẹn toàn, các người nghe thử một chút xem được không.
Còn có một tuần lễ nữa là đến chúc mừng cuối năm.
Trong khoảng thời gian này, các người có thể tiến hành khảo nghiệm đối với Tiểu Tây.
Không giới hạn cách làm, các người tự mình thí nghiệm xem, đến cùng Hàn Tử Tây cô ấy có tư cách làm nữ chủ nhân của Sở gia hay không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người thổn thức!
Hàn Tử Tây nhìn thấy không ít người con mắt đều sáng ngời!
A!
Đối phó với Hàn Tử Tây cô, ngược lại thống nhất ý kiến trước nay chưa từng có!
Còn tưởng rằng, Sở lão phu nhân sẽ mở miệng nói chuyện thay cô như thường ngày, nhưng ai ngờ...
Sở lão phu nhân chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, không nói một lời, giống như chuyện này không có chút quan hệ nào với bà.
Không đúng!
Hàn Tử Tây cảm thấy khác thường!
Vì cái gì đột nhiên lần này cô lại tỉnh dậy ở phòng của mình?
Lão phu nhân lại trở về từ lúc nào, vì cái gì cũng không liếc nhìn cô một cái, Sở Trạm Đông nói ra lời như vậy, bà cũng không có giống như lúc trước đây thay cô bất công vì bị tổn thương?
Cẩn thận nhớ lại, cô chỉ nhớ rõ, sau khi đỡ Âu Dương Lâm về phòng của hắn, hắn rót cho mình một chén nước, sau đó liền không nhớ gì nữa...
Sở Trạm Đông chặn cô lại, buồn cười nói: "Chị, em như thế nào lại không biết xấu hổ, em một không có trộm, hai không cướp đoạt, em giới thiệu vợ của chính mình cho mọi người biết, như thế nào lại mất mặt mũi!"
"Em cứ nói đi?" Sở Bích Đình giận đến đỏ mắt: "Đầu của em có phải bị lừa đá rồi hay không, lúc trước chỉ là một con chó, hiện tại cô ta lại cắm cho em cái sừng lớn như vậy, em ngược lại xem cô ta như bảo bối. Em có phải bị kích thích đến điên rồi hay không?
Lời này của Sở Bích Đình vừa nói ra, Thím hai của Sở gia bên cạnh cũng mở miệng.
"Đúng vậy, A Đông ...." Bà vẫn là nhìn Hàn Tử Tây không vừa mắt trước sau như một: "Cháu làm như vậy, người ta sẽ đâm chọt Sở gia chúng ta."
Tại sao bà ấy lại ở chỗ này?
Hàn Tử Tây nhìn một vòng, mới phát hiện dường như những cô dì chú bác trong Sở gia đều tới đầy đủ hết!
Chẳng lẽ Sở Trạm Đông là vì câu nói lúc nãy nên mới cố ý gọi họ tới?
Nếu như là lúc chưa có đưa ngọc bích, có lẽ Hàn Tử Tây đối với câu nói kia còn có chút phản ứng, nhưng bây giờ nghe thấy, cũng giống như chưa nghe được, không hơn!
Bất quá, nón xanh trong miệng Sở Bích Đình là như thế nào?
Lén nhìn Sở Trạm Đông, chỉ thấy hắn nhàn nhã bắt chéo hai chân ngồi trên ghế, từng khớp xương trên ngón tay rõ ràng, khi có khi không nhẹ gõ trên đầu gối:" Đâm thì đâm đi, cũng không phải chưa từng đâm qua! Khoảng thời gian trước, dường như chú hai còn bị đưa lên đầu tàu rồi!"
"Cậu..."
Cậu hai của Sở gia bị điểm tên, chính là chú ruột của Sở Trạm Đông, Sở Văn Hiên giận dữ: "Bây giờ nói chính là tên ăn mày, dù không đem người chú này của cậu để vào mắt, thì chú đây cũng là trưởng bối của cậu, không đến lượt cậu tới nói chú.”
"Chú hai đây là thẹn quá hoá giận sao?" Sở Trạm Đông vẫn là ngữ điệu không nhanh không chậm: "Dường như cháu cũng không có nói gì a, chỉ là cảm thấy làm người phải nên công bằng, không thể chỉ cho quan phóng hoả, mà không cho dân chúng đốt đèn"
"Tên ăn mày có thể giống với chú sao?" Sở Văn Hiên là điển hình của người thì to nhưng lại ngốc nghếch, một chút đầu óc cũng không có: "Tôi là cậu hai của Sở gia, còn cô ta, bất quá chỉ là..."
"Bất quá chỉ là vợ của Sở Trạm Đông... mà thôi!" Sở Trạm Đông đem tên mình, nhấn nhẹ vô cùng.
Giọng nói nhẹ nhàng, lại làm cho người ta không lạnh mà run.
Sở Văn Hiên bị vợ mình nhéo một cái, lại quăng cho một ánh mắt, hắn cũng không dám lên tiếng nữa.
Thấy tất cả mọi người không nói, Sở Trạm Đông lại nói: "Con biết tất cả mọi người không hài lòng Tiểu Tây, cảm thấy cô ấy không có tư cách làm nữ chủ nhân của Sở gia.
Các người đều là người nhà của con, làm cho các người không vui, con cũng rất băn khoăn.
Con có một biện pháp xử lý hai bên vẹn toàn, các người nghe thử một chút xem được không.
Còn có một tuần lễ nữa là đến chúc mừng cuối năm.
Trong khoảng thời gian này, các người có thể tiến hành khảo nghiệm đối với Tiểu Tây.
Không giới hạn cách làm, các người tự mình thí nghiệm xem, đến cùng Hàn Tử Tây cô ấy có tư cách làm nữ chủ nhân của Sở gia hay không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người thổn thức!
Hàn Tử Tây nhìn thấy không ít người con mắt đều sáng ngời!
A!
Đối phó với Hàn Tử Tây cô, ngược lại thống nhất ý kiến trước nay chưa từng có!
Còn tưởng rằng, Sở lão phu nhân sẽ mở miệng nói chuyện thay cô như thường ngày, nhưng ai ngờ...
Sở lão phu nhân chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, không nói một lời, giống như chuyện này không có chút quan hệ nào với bà.
Không đúng!
Hàn Tử Tây cảm thấy khác thường!
Vì cái gì đột nhiên lần này cô lại tỉnh dậy ở phòng của mình?
Lão phu nhân lại trở về từ lúc nào, vì cái gì cũng không liếc nhìn cô một cái, Sở Trạm Đông nói ra lời như vậy, bà cũng không có giống như lúc trước đây thay cô bất công vì bị tổn thương?
Cẩn thận nhớ lại, cô chỉ nhớ rõ, sau khi đỡ Âu Dương Lâm về phòng của hắn, hắn rót cho mình một chén nước, sau đó liền không nhớ gì nữa...