Chương 2
Thời gian cứ vậy trôi nhanh, gia chủ nhà họ Lục tức Lục Quang vì một số bệnh mà chẳng thể có thêm con nên chỉ còn cách đón Lục Thế Minh quay trở về. Đường đường chính chính để hắn nhận tổ quy tông làm cậu cả nhà họ Lục uy quyền.
Vì sự quay về của hắn, mẹ con người vợ kế kia không khỏi căm giận. Bà ta là Tú Kiều, đường đường là tiểu thư của gia tộc lớn ở bên cạnh Lục Quang bao nhiêu năm. Sinh cho ông ta hai người con, một trai một gái vậy mà đùng một cái ông Lục liền đón thêm một tên con riêng về nhăm nhe gia sản con của bà ta thì làm sao chịu được.
Vài năm trôi qua, từ một chàng trai 22 tuổi thì nay hắn đã 27. Vẻ chính chắn và khí chất lạnh lùng nổi bật của hắn làm ông nội Lục vô cùng hài lòng.
Ở Lục gia, Lục Thế Minh hắn là cả được lòng ông nội và ba Lục rất nhiều. Lí do đơn giản là hắn từ nhỏ đã có một bộ não không tồi. Ngoài thành tích học tập cực tốt còn có kinh nghiệm làm ăn từ ba Thẩm chỉ dạy nên ông nội Lục không ngại đưa cho hắn cổ phần của công ty mà còn cho hắn quản lí một số nhà hàng.
Với tài năng thiên bẩm và khí chất không tồi, ba Lục lại cho Lục Thế Minh quản lí chức vụ Chủ Tịch của công ty cinf bản thân lại lui về làm tổng giám đốc. Và dĩ nhiên người mẹ kế thân yêu Tú Kiều kia nào chịu yên. Bà ta ngoài mặt thì thân thiện nhưng thực chất luôn gây khó dễ và miệt thị hắn. Bà ta không ngừng so sánh cậu quý tử Lục Hải của mình với hắn, còn đem so hắn với Lục Kiều Nhi con gái út của bà ta nhưng hắn chẳng bận tâm để ý.
Mặc kệ sự chi phối của mẹ con Tú Kiều, Lục Thế Minh ngày đi làm, tối lại học thêm nên khả năng không ngừng tiến bộ. Nhờ sự khôn khéo và bản lĩnh của mình hắn không ngừng mở rộng cơ sở kinh doanh. Một mặc đường đường chính chính là một công dân tốt của xã hội, mặc khác lại thâu tóm được không ít quán bar và các sòng bài lớn nhỏ ở các thành phố lân cận. Mọi việc điều diễn ra một cách thầm lặng và suôn sẻ.
Mỗi năm hắn sẽ dành ra một khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của mình để về thăm ba mẹ Thẩm và cô bé của hắn. Mỗi lần hắn về, y như rằng cô bé lại lớn thêm một ít, vẻ đẹp trẻ con dần mất đi mà thay vào đó là nét trưởng thành xinh đẹp một cách thật thuần khiết làm hắn không ít lần ngơ ngẩn.
5 năm, sau 5 năm thôi mà cô bé của hắn đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp ở tuổi 14 làm bao chàng trai phải xuyến xao rồi. Nhìn mà xem, dù mới 14 tuổi thôi cô đã vô cùng xinh đẹp, dáng người mãnh mai, mái tóc đen dài đến thắt lưng cùng với làn da trắng ngần và đôi mắt to tròn hút hồn bao người đối diện. Dẹp bỏ cái ý nghĩ đáng xấu hổ vừa mới chớm nở trong tâm trí, hắn lại cười cô khi thấy cô vẫn mê món kem lạnh như ngày còn bé được hắn bế trên tay.
- Chú Minh này, chú có người yêu chưa ạ?
Lục Thế Minh nhìn chăm chăm vào cô đến ngẩn người. Nghe cô hỏi vậy, hắn liền nhướn mày tỏ vẻ nghi ngờ. Ý bé con của hắn là gì thế nhỉ.
- Chưa, sao thế.?
Cô bé suy ngẫm gì đó một lúc rồi thẹn thùng nhìn hắn cười nhẹ một cái mới lí nhí nói.
- Vậy chú chờ cháu nhé, chờ cháu lớn rồi, giàu rồi sẽ nuôi cơm chú.
Hắn nghe vậy liền không ngại ngần cốc vào đầu cô gái nhỏ một cái, cười cười.
- Chờ bé lớn thì được chứ chờ bé giàu thì chú đây già rồi đấy.
Con bé nhìn hắn cau mày chu môi nói.
- Chú làm cháu đau đấy, cái đầu thông minh này của cháu mà bị làm sao là cháu bắt đền chú đó.
Hắn nhìn bé con vừa xoa đầu liền buồn cười trêu.
- Vậy cháu bắt đền chú như thế nào đây?
Con bé liền lườm hắn một cái rồi lại ăn nốt phần kem của mình vừa trả lời.
- Vậy thì cháu sẽ quên chú, dù gì ở bên đấy cháu không tin không tìm được người đẹp trai hơn chú.
Câu nói của cô làm hắn ngẩn ra vài giây, sau khi thu nạp xong lượng tin tức kia liền gấp gáp hỏi.
- Bên đấy? Cháu định đi đâu à?
- Vâng, cháu sẽ đi du học.
Hắn hơi ngẩn ra, mà nói chính sát hơn là một chút hụt hẩn, một chút buồn khó nói thành lời đang nghẹn ơi đầu tim.
- Vậy cháu, định đi bao lâu?
- Chắc có lẽ là 5 năm hoặc 7 năm gì đó ạ. Cháu sẽ học thật tốt, sau này cố gắng kiếm tiền, sau đó giàu rồi thì về nuôi chú.
Nhìn cô bé vui vẻ cười mà hắn khẽ cau mày nhẹ. Lại là nuôi hắn? Bé con của hắn góp cuộc có hiểu ý nghĩa của từ đó không nhỉ hay là con bé chỉ nói cho vui rồi lại quên mất.
- Năm nay cháu 14 rồi nhỉ, nếu là 5 năm nữa sẽ là 19. Còn nếu 7 năm nữa thì đã 21 tuổi rồi.
- Đúng rồi lúc đấy chú đã già rồi, những 33 tuổi rồi còn gì nữa.
Nghe cô nói hắn lại ngẩn ra. Ừ nhỉ, lúc đấy hắn đã 33 tuổi rồi còn gì, biết đâu chừng bé con của hắn đi sao đó liền có bạn trai hay chồng gì đó luôn không nhỉ. Suy nghĩ đó vừa lóe lên làm hắn không không lạnh mặt. Đùa nhau à, bé con đã nói sẽ nuôi cơm hắn mà nhỉ?
Nghĩ nghĩ gì đó, hắn liền nhìn con bé cười cười nói.
- Vậy bây giờ tranh thủ lúc chú còn trẻ, gọi một tiếng anh nghe xem nào.
- Không đâu ạ, chú là anh em của ba cháu. Hơn nữa chú còn lớn hơn cháu 11 tuổi, gọi anh chẳng hợp lí tí nào cả.
…
…
…
tác giả: Ngân Đình?
Vì sự quay về của hắn, mẹ con người vợ kế kia không khỏi căm giận. Bà ta là Tú Kiều, đường đường là tiểu thư của gia tộc lớn ở bên cạnh Lục Quang bao nhiêu năm. Sinh cho ông ta hai người con, một trai một gái vậy mà đùng một cái ông Lục liền đón thêm một tên con riêng về nhăm nhe gia sản con của bà ta thì làm sao chịu được.
Vài năm trôi qua, từ một chàng trai 22 tuổi thì nay hắn đã 27. Vẻ chính chắn và khí chất lạnh lùng nổi bật của hắn làm ông nội Lục vô cùng hài lòng.
Ở Lục gia, Lục Thế Minh hắn là cả được lòng ông nội và ba Lục rất nhiều. Lí do đơn giản là hắn từ nhỏ đã có một bộ não không tồi. Ngoài thành tích học tập cực tốt còn có kinh nghiệm làm ăn từ ba Thẩm chỉ dạy nên ông nội Lục không ngại đưa cho hắn cổ phần của công ty mà còn cho hắn quản lí một số nhà hàng.
Với tài năng thiên bẩm và khí chất không tồi, ba Lục lại cho Lục Thế Minh quản lí chức vụ Chủ Tịch của công ty cinf bản thân lại lui về làm tổng giám đốc. Và dĩ nhiên người mẹ kế thân yêu Tú Kiều kia nào chịu yên. Bà ta ngoài mặt thì thân thiện nhưng thực chất luôn gây khó dễ và miệt thị hắn. Bà ta không ngừng so sánh cậu quý tử Lục Hải của mình với hắn, còn đem so hắn với Lục Kiều Nhi con gái út của bà ta nhưng hắn chẳng bận tâm để ý.
Mặc kệ sự chi phối của mẹ con Tú Kiều, Lục Thế Minh ngày đi làm, tối lại học thêm nên khả năng không ngừng tiến bộ. Nhờ sự khôn khéo và bản lĩnh của mình hắn không ngừng mở rộng cơ sở kinh doanh. Một mặc đường đường chính chính là một công dân tốt của xã hội, mặc khác lại thâu tóm được không ít quán bar và các sòng bài lớn nhỏ ở các thành phố lân cận. Mọi việc điều diễn ra một cách thầm lặng và suôn sẻ.
Mỗi năm hắn sẽ dành ra một khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của mình để về thăm ba mẹ Thẩm và cô bé của hắn. Mỗi lần hắn về, y như rằng cô bé lại lớn thêm một ít, vẻ đẹp trẻ con dần mất đi mà thay vào đó là nét trưởng thành xinh đẹp một cách thật thuần khiết làm hắn không ít lần ngơ ngẩn.
5 năm, sau 5 năm thôi mà cô bé của hắn đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp ở tuổi 14 làm bao chàng trai phải xuyến xao rồi. Nhìn mà xem, dù mới 14 tuổi thôi cô đã vô cùng xinh đẹp, dáng người mãnh mai, mái tóc đen dài đến thắt lưng cùng với làn da trắng ngần và đôi mắt to tròn hút hồn bao người đối diện. Dẹp bỏ cái ý nghĩ đáng xấu hổ vừa mới chớm nở trong tâm trí, hắn lại cười cô khi thấy cô vẫn mê món kem lạnh như ngày còn bé được hắn bế trên tay.
- Chú Minh này, chú có người yêu chưa ạ?
Lục Thế Minh nhìn chăm chăm vào cô đến ngẩn người. Nghe cô hỏi vậy, hắn liền nhướn mày tỏ vẻ nghi ngờ. Ý bé con của hắn là gì thế nhỉ.
- Chưa, sao thế.?
Cô bé suy ngẫm gì đó một lúc rồi thẹn thùng nhìn hắn cười nhẹ một cái mới lí nhí nói.
- Vậy chú chờ cháu nhé, chờ cháu lớn rồi, giàu rồi sẽ nuôi cơm chú.
Hắn nghe vậy liền không ngại ngần cốc vào đầu cô gái nhỏ một cái, cười cười.
- Chờ bé lớn thì được chứ chờ bé giàu thì chú đây già rồi đấy.
Con bé nhìn hắn cau mày chu môi nói.
- Chú làm cháu đau đấy, cái đầu thông minh này của cháu mà bị làm sao là cháu bắt đền chú đó.
Hắn nhìn bé con vừa xoa đầu liền buồn cười trêu.
- Vậy cháu bắt đền chú như thế nào đây?
Con bé liền lườm hắn một cái rồi lại ăn nốt phần kem của mình vừa trả lời.
- Vậy thì cháu sẽ quên chú, dù gì ở bên đấy cháu không tin không tìm được người đẹp trai hơn chú.
Câu nói của cô làm hắn ngẩn ra vài giây, sau khi thu nạp xong lượng tin tức kia liền gấp gáp hỏi.
- Bên đấy? Cháu định đi đâu à?
- Vâng, cháu sẽ đi du học.
Hắn hơi ngẩn ra, mà nói chính sát hơn là một chút hụt hẩn, một chút buồn khó nói thành lời đang nghẹn ơi đầu tim.
- Vậy cháu, định đi bao lâu?
- Chắc có lẽ là 5 năm hoặc 7 năm gì đó ạ. Cháu sẽ học thật tốt, sau này cố gắng kiếm tiền, sau đó giàu rồi thì về nuôi chú.
Nhìn cô bé vui vẻ cười mà hắn khẽ cau mày nhẹ. Lại là nuôi hắn? Bé con của hắn góp cuộc có hiểu ý nghĩa của từ đó không nhỉ hay là con bé chỉ nói cho vui rồi lại quên mất.
- Năm nay cháu 14 rồi nhỉ, nếu là 5 năm nữa sẽ là 19. Còn nếu 7 năm nữa thì đã 21 tuổi rồi.
- Đúng rồi lúc đấy chú đã già rồi, những 33 tuổi rồi còn gì nữa.
Nghe cô nói hắn lại ngẩn ra. Ừ nhỉ, lúc đấy hắn đã 33 tuổi rồi còn gì, biết đâu chừng bé con của hắn đi sao đó liền có bạn trai hay chồng gì đó luôn không nhỉ. Suy nghĩ đó vừa lóe lên làm hắn không không lạnh mặt. Đùa nhau à, bé con đã nói sẽ nuôi cơm hắn mà nhỉ?
Nghĩ nghĩ gì đó, hắn liền nhìn con bé cười cười nói.
- Vậy bây giờ tranh thủ lúc chú còn trẻ, gọi một tiếng anh nghe xem nào.
- Không đâu ạ, chú là anh em của ba cháu. Hơn nữa chú còn lớn hơn cháu 11 tuổi, gọi anh chẳng hợp lí tí nào cả.
…
…
…
tác giả: Ngân Đình?