Chương 14: Quyết định của Lục Tử Khâm
Lục Tử Khâm đưa Lý Tiểu Vy trở về nhà trước sự ngạc nhiên của Lưu Phương Hồng. Bà thật sự không tin vào mắt mình khi thấy hai đứa trẻ trở về cùng nhau, chẳng phải mấy hôm trước còn không ưa nhau đến mức đuổi người ta về sao? Sao bây giờ lại chịu ngồi xe Tử Khâm về thế này?
Lục Tử Khâm theo Lý Tiểu Vy bước vào nhà, cung kính chào hỏi làm bà giật mình tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
"Cháu chào bác."
"À... Tử Khâm đến khi nào thế cháu? Sao hai đứa lại cùng về thế này?"
"Cháu đến trường đón Tiểu Vy rồi cùng về ạ."
"Đến trường đón sao?"
Lưu Phương Hồng đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Bà đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tiểu Vy như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra. Tiểu Vy ánh mắt tránh né quay đi nói.
"Mẹ nhìn con như vậy làm gì chứ, tiện đường nên con ngồi xe chú ấy về thôi."
"Vẫn còn gọi chú sao? Mẹ đã nói con thế nào hả?"
"Con..."
"Không sao đâu bác, là em ấy chưa quen từ từ sửa cũng được ạ. Hôm nay cháu đến có chuyện muốn thưa với bác."
"Có chuyện gì thế cháu?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tử Khâm làm Lưu Phương Hồng cũng có chút lo lắng. Như hiểu được tâm trạng của bà, Tử Khâm nhẹ cười nói.
"Cháu muốn thưa với bác cho phép cháu hai hôm nữa đưa ba mẹ cháu xuống để tính chuyện của cháu và Tiểu Vy ạ."
"Chuyện của hai đứa??"
Ánh mắt ngạc nhiên của bà nhìn Tử Khâm rồi lại nhìn sang con gái mình. Thấy cô không có dấu hiệu phản đối bà càng ngạc nhiên hơn. Chuyện này là sao? Chẳng phải hôm trước còn gái bà còn nhất quyết phản đối sao cuộc hôn nhân này sao? Sao bây giờ lại... Lý Tiểu Vy bước đến gần Lục Tử Khâm nhìn anh với ánh mắt không hài lòng hỏi khẽ.
"Hai ngày? Sao nhanh thế?"
"Chỉ là bàn chuyện thôi. Vẫn chưa chính thức đính hôn, cô sợ cái gì?"
"Ai...ai sợ đâu?"
"Hai đứa... quyết định rồi sao? Tiểu Vy, con cũng đồng ý hôn ước này sao?"
"... Con và chú ấy sẽ đính hôn trước, cả hai sẽ tìm hiểu trong thời gian con học đại học. Nếu hợp nhau thì khi con ra trường sẽ tính đến chuyện kết hôn. Còn nếu không hợp, con hy vọng ba mẹ hai bên sẽ không ép con và chú ấy."
"Chuyện này... Thôi được rồi. Mẹ tôn trọng quyết định của con. Tử Khâm cứ đưa ba mẹ con tới, chúng ta sẽ bàn chuyện đính hôn."
"Cháu cảm ơn bác. Vậy cháu xin phép về trước để chuẩn bị ạ."
"Ừm, cháu về cẩn thận."
Lục Tử Khâm quay sang nhìn Tiểu Vy bằng ánh mắt tình ý nhẹ giọng nói.
"Anh về nhé!"
Nghe ba tiếng này, Lý Tiểu Vy bỗng cảm thấy rùng mình. Anh ta diễn xuất cũng tốt thật đấy, không biết anh ta làm nghề gì nhỉ, nếu anh ta làm diễn viên chắc chắn sẽ dành giải diễn viên xuất sắc nhất đấy.
Nhìn chiếc xe sang trọng dần dần rời khỏi rồi khuất dạng. Lưu Phương Hồng lúc này mới quay sang nhìn con gái mình bằng ánh mắt nghiêm túc hỏi.
"Tiểu Vy con nói thật cho mẹ biết, con và Tử Khâm thật sự muốn đính hôn sao?"
"Thì... chú ấy đã nói với mẹ rồi còn gì."
"Mẹ muốn nghe chính miệng con xác nhận chuyện này, con thật sự đồng ý cuộc hôn nhân này mà không phải đang lừa mẹ đấy chứ?"
Lý Tiểu Vy có chút bối rối, từ trước đến nay cô vốn dĩ chưa bao giờ nói dối mẹ cô dù là chuyện nhỏ nhặt. Nhưng lần này vì tình thế bắt buộc nên cũng đành phải làm như thế, chỉ mong sau này khi mọi chuyện sáng tỏ mẹ sẽ hiểu và không trách cô. Nghĩ thế Tiểu Vy nhanh chóng giữ bình tĩnh nhìn mẹ mình trấn an.
"Mẹ, sao con có thể đem chuyện này ra đùa được chứ! Với lại hai ngày nữa chú ấy cũng đưa gia đình xuống nói chuyện rồi, con có thể lừa mẹ được sao?"
"Nhưng chẳng phải mấy hôm trước con còn vừa đánh vừa đuổi người ta ra khỏi nhà sao? Sao bây giờ lại thay đổi ý định nhanh như vậy chứ?"
"Mẹ, hôm đó là con không hiểu chuyện, sau khi suy nghĩ lại con thấy mình thật không đúng. Nghĩ kỹ lại thì chú ấy cũng là một người tốt, tính tình lại ôn hòa mà còn chuẩn soái ca nữa. Cho nên con thay đổi ý định cũng có gì là khó hiểu đâu ạ."
"Nếu con thật sự nghĩ vậy thì mẹ cũng yên tâm, nhưng nếu mẹ phát hiện con lừa mẹ thì mẹ sẽ không bỏ qua cho con đâu đấy!"
"Con biết rồi mà."
...****************...
Lục Tử Khâm trở về nhà lớn dùng cơm tối cùng gia đình. Từ sau khi anh dọn ra ở riêng đến nay, đây cũng là một trong số lần hiếm hoi anh trở về nhà dùng cơm với gia đình.
Không phải tự dưng mà Tử Khâm dọn ra sống riêng, con người anh vốn dĩ sống khép kín lại hướng nội. Trước nay chưa từng có một người bạn khác giới chứ đừng nói là bạn gái, nhưng nhiều lần trong bữa cơm gia đình mẹ anh luôn tìm cách gán ghép anh cho tiểu thư Thẩm gia. Chán nản sự mai mối này nên dần dần anh đã quyết định dọn ra sống riêng dù mẹ anh không hề đồng ý.
Biết hôm nay Lục Tử Khâm sẽ trở về nhà ăn cơm. Lục phu nhân đã sớm gọi điện mời Thẩm Quân Dao đến nhà dùng cơm. Vừa bước vào nhà đã thấy sự hiện diện của Thẩm Quân Dao làm sắc mặt của Lục Tử Khâm có chút khó chịu, bước vào bàn ăn bà lại cố tình sắp xếp cho Thẩm Quân Dao ngồi cạnh Tử Khâm. Mặc cho mẹ mình gán ghép, Tử Khâm vẫn một gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc. Lục Thiên Vũ nhìn Lục Tử Khâm hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
"Con nói hôm nay về có chuyện quan trọng muốn nói, là chuyện gì vậy?"
"Chuyện quan trọng? Tử Khâm, là chuyện gì thế?" Lục phu nhân vội hỏi.
"Con và Tiểu Vy đã đồng ý với nhau chuyện hôn ước, hai ngày nữa ba mẹ đến nhà gặp bác gái bàn chuyện đính hôn của con và cô ấy đi."
"Cái gì? Con điên rồi sao?" Lục phu nhân tức giận lên tiếng.
"Con đang rất tỉnh táo và nghiêm túc. Mẹ có cần con nhắc lại không?"
Lục Tử Khâm theo Lý Tiểu Vy bước vào nhà, cung kính chào hỏi làm bà giật mình tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
"Cháu chào bác."
"À... Tử Khâm đến khi nào thế cháu? Sao hai đứa lại cùng về thế này?"
"Cháu đến trường đón Tiểu Vy rồi cùng về ạ."
"Đến trường đón sao?"
Lưu Phương Hồng đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Bà đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tiểu Vy như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra. Tiểu Vy ánh mắt tránh né quay đi nói.
"Mẹ nhìn con như vậy làm gì chứ, tiện đường nên con ngồi xe chú ấy về thôi."
"Vẫn còn gọi chú sao? Mẹ đã nói con thế nào hả?"
"Con..."
"Không sao đâu bác, là em ấy chưa quen từ từ sửa cũng được ạ. Hôm nay cháu đến có chuyện muốn thưa với bác."
"Có chuyện gì thế cháu?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tử Khâm làm Lưu Phương Hồng cũng có chút lo lắng. Như hiểu được tâm trạng của bà, Tử Khâm nhẹ cười nói.
"Cháu muốn thưa với bác cho phép cháu hai hôm nữa đưa ba mẹ cháu xuống để tính chuyện của cháu và Tiểu Vy ạ."
"Chuyện của hai đứa??"
Ánh mắt ngạc nhiên của bà nhìn Tử Khâm rồi lại nhìn sang con gái mình. Thấy cô không có dấu hiệu phản đối bà càng ngạc nhiên hơn. Chuyện này là sao? Chẳng phải hôm trước còn gái bà còn nhất quyết phản đối sao cuộc hôn nhân này sao? Sao bây giờ lại... Lý Tiểu Vy bước đến gần Lục Tử Khâm nhìn anh với ánh mắt không hài lòng hỏi khẽ.
"Hai ngày? Sao nhanh thế?"
"Chỉ là bàn chuyện thôi. Vẫn chưa chính thức đính hôn, cô sợ cái gì?"
"Ai...ai sợ đâu?"
"Hai đứa... quyết định rồi sao? Tiểu Vy, con cũng đồng ý hôn ước này sao?"
"... Con và chú ấy sẽ đính hôn trước, cả hai sẽ tìm hiểu trong thời gian con học đại học. Nếu hợp nhau thì khi con ra trường sẽ tính đến chuyện kết hôn. Còn nếu không hợp, con hy vọng ba mẹ hai bên sẽ không ép con và chú ấy."
"Chuyện này... Thôi được rồi. Mẹ tôn trọng quyết định của con. Tử Khâm cứ đưa ba mẹ con tới, chúng ta sẽ bàn chuyện đính hôn."
"Cháu cảm ơn bác. Vậy cháu xin phép về trước để chuẩn bị ạ."
"Ừm, cháu về cẩn thận."
Lục Tử Khâm quay sang nhìn Tiểu Vy bằng ánh mắt tình ý nhẹ giọng nói.
"Anh về nhé!"
Nghe ba tiếng này, Lý Tiểu Vy bỗng cảm thấy rùng mình. Anh ta diễn xuất cũng tốt thật đấy, không biết anh ta làm nghề gì nhỉ, nếu anh ta làm diễn viên chắc chắn sẽ dành giải diễn viên xuất sắc nhất đấy.
Nhìn chiếc xe sang trọng dần dần rời khỏi rồi khuất dạng. Lưu Phương Hồng lúc này mới quay sang nhìn con gái mình bằng ánh mắt nghiêm túc hỏi.
"Tiểu Vy con nói thật cho mẹ biết, con và Tử Khâm thật sự muốn đính hôn sao?"
"Thì... chú ấy đã nói với mẹ rồi còn gì."
"Mẹ muốn nghe chính miệng con xác nhận chuyện này, con thật sự đồng ý cuộc hôn nhân này mà không phải đang lừa mẹ đấy chứ?"
Lý Tiểu Vy có chút bối rối, từ trước đến nay cô vốn dĩ chưa bao giờ nói dối mẹ cô dù là chuyện nhỏ nhặt. Nhưng lần này vì tình thế bắt buộc nên cũng đành phải làm như thế, chỉ mong sau này khi mọi chuyện sáng tỏ mẹ sẽ hiểu và không trách cô. Nghĩ thế Tiểu Vy nhanh chóng giữ bình tĩnh nhìn mẹ mình trấn an.
"Mẹ, sao con có thể đem chuyện này ra đùa được chứ! Với lại hai ngày nữa chú ấy cũng đưa gia đình xuống nói chuyện rồi, con có thể lừa mẹ được sao?"
"Nhưng chẳng phải mấy hôm trước con còn vừa đánh vừa đuổi người ta ra khỏi nhà sao? Sao bây giờ lại thay đổi ý định nhanh như vậy chứ?"
"Mẹ, hôm đó là con không hiểu chuyện, sau khi suy nghĩ lại con thấy mình thật không đúng. Nghĩ kỹ lại thì chú ấy cũng là một người tốt, tính tình lại ôn hòa mà còn chuẩn soái ca nữa. Cho nên con thay đổi ý định cũng có gì là khó hiểu đâu ạ."
"Nếu con thật sự nghĩ vậy thì mẹ cũng yên tâm, nhưng nếu mẹ phát hiện con lừa mẹ thì mẹ sẽ không bỏ qua cho con đâu đấy!"
"Con biết rồi mà."
...****************...
Lục Tử Khâm trở về nhà lớn dùng cơm tối cùng gia đình. Từ sau khi anh dọn ra ở riêng đến nay, đây cũng là một trong số lần hiếm hoi anh trở về nhà dùng cơm với gia đình.
Không phải tự dưng mà Tử Khâm dọn ra sống riêng, con người anh vốn dĩ sống khép kín lại hướng nội. Trước nay chưa từng có một người bạn khác giới chứ đừng nói là bạn gái, nhưng nhiều lần trong bữa cơm gia đình mẹ anh luôn tìm cách gán ghép anh cho tiểu thư Thẩm gia. Chán nản sự mai mối này nên dần dần anh đã quyết định dọn ra sống riêng dù mẹ anh không hề đồng ý.
Biết hôm nay Lục Tử Khâm sẽ trở về nhà ăn cơm. Lục phu nhân đã sớm gọi điện mời Thẩm Quân Dao đến nhà dùng cơm. Vừa bước vào nhà đã thấy sự hiện diện của Thẩm Quân Dao làm sắc mặt của Lục Tử Khâm có chút khó chịu, bước vào bàn ăn bà lại cố tình sắp xếp cho Thẩm Quân Dao ngồi cạnh Tử Khâm. Mặc cho mẹ mình gán ghép, Tử Khâm vẫn một gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc. Lục Thiên Vũ nhìn Lục Tử Khâm hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
"Con nói hôm nay về có chuyện quan trọng muốn nói, là chuyện gì vậy?"
"Chuyện quan trọng? Tử Khâm, là chuyện gì thế?" Lục phu nhân vội hỏi.
"Con và Tiểu Vy đã đồng ý với nhau chuyện hôn ước, hai ngày nữa ba mẹ đến nhà gặp bác gái bàn chuyện đính hôn của con và cô ấy đi."
"Cái gì? Con điên rồi sao?" Lục phu nhân tức giận lên tiếng.
"Con đang rất tỉnh táo và nghiêm túc. Mẹ có cần con nhắc lại không?"