Chương 62: Lâu đài của quỷ
Cốc, cốc, cốc, cốc.
Tiếng cửa bất giác vang lên khiến hai người trên giường mơ màng tỉnh dậy.
“Cửa à.” Mạnh Luân lim dim hỏi.
Trần Phong vòng tay ôm chặt anh hơn khàn khàn nói: “Đừng để ý, ngủ thêm đi.”
Nghe Trần Phong nói vậy Mạnh Luân cũng không lại để ý tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Trần Phong cũng nhắm mắt lại không chút để ý mà tiếp tục ngủ, tiếng gõ từng cái từng cái càng mạnh bạo hơn giống như ngưới bên ngoài hoan toàn mất đi kiên nhẫn mà đập mạnh cửa.
Thùng, thùng, thùng, thùng, mỗi lần bốn tiếng gõ, cứ cách năm giây sẽ đập bốn lần.
Mỗi tiếng đập giống như muốn phá huỷ cánh cửa, nhưng mỗi lần cánh cửa đều rất kiên cố mà không bị hư hao gì, chỉ có âm thanh càng ngày càng lớn càng khó nghe, càng dồn dập.
Trần Phong thấy vậy đành từ bỏ tiếng đập cửa thật sự quá ồn ào, không thể nào tiếp tục ngủ nữa chỉ đành mở mắt ra nhìn chằm chằm cánh cửa, hai bàn tay che lại hai lỗ tai của Mạnh Luân, nhất quyết không để âm thanh khó nghe này làm anh tỉnh giấc.
“Bữa trưa đã chuẩn bị sẵn sàng, mời hai vị xuống dùng bữa.”
Tiếng gọi của người hầu khiến Mạnh Luân tỉnh giấc, khẽ cọ đầu vào lòng ngực của người kế bên, đôi mắt nhắm nhem từ từ mở ra.
“Ngủ ngon không.” Trần Phong bật cười hỏi.
“Tàm tạm.” Liếc khuôn mặt đầy ý cười của Trần Phong, Mạnh Luân tránh khỏi vòng tay đang ôm mình, sau đó ngồi dậy dũi người.
“Xuống dưới rửa mặt rồi ăn trưa nào.” Trần Phong đứng dậy đi đến cửa rồi mở ra.
Bên ngoài vẫn là cô hầu gái với khuôn mặt không có biểu cảm, tứ chi cứng đờ, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại một câu cho đến khi thấy cánh cửa mở ra mới xoay người cất bước đi.
Sau khi xuống tầng hai người liền chạy vào phòng vệ sinh, giải quyết việc gấp gáp của đời người xong xui mới đi đến phòng ăn.
Trong phòng ăn đã ngồi đủ người, kể cả gia đình nam tước, Mạnh Luân cùng Trần Phong vừa ngồi xuống thì những người khác liền động đũa dùng bữa.
Trên bàn ăn ngoại trừ tiếng chén đĩa thì không còn bất kỳ âm thanh nào nữa, bữa trưa hôm nay các món ăn trên bàn ăn tương đối đơn giãn, nhưng khác biệt của bữa ăn này chính là mỗi người đều được chuẩn bị riêng một phần thức ăn.
Những người khác tuy thắc mắc nhưng không có ai lên tiếng hỏi hay có hành động nào đặc biệt cả, bốn người Mạnh Luân cũng chỉ nhìn nhau rồi chậm rãi dùng bữa.
Dùng xong, gia đình nam tước liền bỏ đi chỉ để lại người chơi ngồi lại đó, người hầu cùng quản gia cũng biến mất.
“Tao sẽ không để yên cho chúng mày.” Trong không khí an tĩnh Miêu bỗng đứng dậy nhìn một lượt những người có mặt trong phòng rồi quát lớn, sau đó xoay người bỏ đi.
Long nhìn Miêu thở dài rồi giả vỡ bất đắc dĩ, hắn ta tỏ vẻ chân thành xin lỗi mọi người sau đó nhanh chóng đuổi theo.
“Giả tạo.” Ngọc Quan bỉu môi.
Mạnh Luân nhún vai: “Cô ta chết là cái chắc không nghĩ cách thoát thân lại chỉ nghĩ đến chuyện kéo theo người khác chết cùng, nhưng không biết có thể kéo theo người khác không, người tên Long bắt buộc phải làm vậy nếu không anh ta chỉ có thể tự mình đổi phòng.”
“Hai người tính thế nào.” Ngọc Quan không tiếp lời anh mà quay sang hỏi hai người khuôn mặt trắng bệch từ khi bước vào phòng ăn đến giờ.
“Chúng tôi không biết.” Anna lắc đầu, đôi mắt đỏ ửng cả người run rẩy.
“Không biết cô ta có hại chúng tôi không.” Jes cũng sợ hãi nói.
“Ai biết được.” Trần Phong thờ ơ nói.
“Không hai người cứ về phòng đi, nếu không có chìa khoá thì không thể mở cửa phòng từ bên ngoài.” Ngọc Quan đề nghị.
“Cũng chỉ có thế.” Jes gật đầu rồi dìu Anna đứng dậy: “Chúng tôi đi trước.”
Nhìn hai bóng người đi khuất khỏi phòng ăn bốn người còn ngồi lại đều trầm ngâm.
“Hai người định đi đâu.” Kỳ Việt dò hỏi.
“Xem thử ngoài hành lang.” Trần Phong trả lời.
“Chúng tôi sẽ tìm kiếm xung quanh thêm một lần nữa, nếu có phát hiện gì chúng ta cùng nhau trao đổi.” Kỳ Việt suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Được, hẹn trong phòng của tôi.” Trần Phong gật đầu.
Không tiếp tục nhiều lời Kỳ Việt kéo Ngọc Quan rời khỏi nhà ăn bắt đầu tìm kiếm kỹ càng mọi ngóc ngách trong toàn lâu đài.
Trần Phong cùng Mạnh Luân thong thả nhìn hai người rời đi mới đứng dậy ra khỏi nhà ăn, hai người nhớ lại vị trí của bức tượng vỡ lúc sáng rồi đi đến.
“Anh có…” Mạnh Luân nhìn khoản không tối đen, không thể thấy rõ bất kỳ thứ gì khi chỉ nhờ một chút ánh sáng của bên ngoài liền dò hỏi, nhưng không để anh nói hết câu thì xung quanh đang từ từ sáng rực.
“Như vậy ổn chứ.” Trần Phong híp mắt trêu ghẹo.
“Hình như ánh sáng này không bằng Nghi Ninh, anh cũng chỉ có thế.” Nghe sự trêu chọc của Trần Phong, Mạnh Luân chả buồn nhìn lấy mà phản đòn.
Nghe vậy Trần Phong liền dở khóc dở cười nói “Của anh hàng cao cấp hơn nhé.”
“Hử, thế à.” Mạnh Luân lạnh nhạt đáp rồi không để ý tới nữa mà tìm kiếm vết tích của bức tượng lúc sáng.
Thấy Mạnh Luân như vậy Trần Phong cũng đành bó tay mà cùng anh tìm kiếm, viên ngọc treo lơ lửng trên đỉnh đầu hai người phát ra một luồng ánh sánh đầy ấm áp.
Tiếng cửa bất giác vang lên khiến hai người trên giường mơ màng tỉnh dậy.
“Cửa à.” Mạnh Luân lim dim hỏi.
Trần Phong vòng tay ôm chặt anh hơn khàn khàn nói: “Đừng để ý, ngủ thêm đi.”
Nghe Trần Phong nói vậy Mạnh Luân cũng không lại để ý tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Trần Phong cũng nhắm mắt lại không chút để ý mà tiếp tục ngủ, tiếng gõ từng cái từng cái càng mạnh bạo hơn giống như ngưới bên ngoài hoan toàn mất đi kiên nhẫn mà đập mạnh cửa.
Thùng, thùng, thùng, thùng, mỗi lần bốn tiếng gõ, cứ cách năm giây sẽ đập bốn lần.
Mỗi tiếng đập giống như muốn phá huỷ cánh cửa, nhưng mỗi lần cánh cửa đều rất kiên cố mà không bị hư hao gì, chỉ có âm thanh càng ngày càng lớn càng khó nghe, càng dồn dập.
Trần Phong thấy vậy đành từ bỏ tiếng đập cửa thật sự quá ồn ào, không thể nào tiếp tục ngủ nữa chỉ đành mở mắt ra nhìn chằm chằm cánh cửa, hai bàn tay che lại hai lỗ tai của Mạnh Luân, nhất quyết không để âm thanh khó nghe này làm anh tỉnh giấc.
“Bữa trưa đã chuẩn bị sẵn sàng, mời hai vị xuống dùng bữa.”
Tiếng gọi của người hầu khiến Mạnh Luân tỉnh giấc, khẽ cọ đầu vào lòng ngực của người kế bên, đôi mắt nhắm nhem từ từ mở ra.
“Ngủ ngon không.” Trần Phong bật cười hỏi.
“Tàm tạm.” Liếc khuôn mặt đầy ý cười của Trần Phong, Mạnh Luân tránh khỏi vòng tay đang ôm mình, sau đó ngồi dậy dũi người.
“Xuống dưới rửa mặt rồi ăn trưa nào.” Trần Phong đứng dậy đi đến cửa rồi mở ra.
Bên ngoài vẫn là cô hầu gái với khuôn mặt không có biểu cảm, tứ chi cứng đờ, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại một câu cho đến khi thấy cánh cửa mở ra mới xoay người cất bước đi.
Sau khi xuống tầng hai người liền chạy vào phòng vệ sinh, giải quyết việc gấp gáp của đời người xong xui mới đi đến phòng ăn.
Trong phòng ăn đã ngồi đủ người, kể cả gia đình nam tước, Mạnh Luân cùng Trần Phong vừa ngồi xuống thì những người khác liền động đũa dùng bữa.
Trên bàn ăn ngoại trừ tiếng chén đĩa thì không còn bất kỳ âm thanh nào nữa, bữa trưa hôm nay các món ăn trên bàn ăn tương đối đơn giãn, nhưng khác biệt của bữa ăn này chính là mỗi người đều được chuẩn bị riêng một phần thức ăn.
Những người khác tuy thắc mắc nhưng không có ai lên tiếng hỏi hay có hành động nào đặc biệt cả, bốn người Mạnh Luân cũng chỉ nhìn nhau rồi chậm rãi dùng bữa.
Dùng xong, gia đình nam tước liền bỏ đi chỉ để lại người chơi ngồi lại đó, người hầu cùng quản gia cũng biến mất.
“Tao sẽ không để yên cho chúng mày.” Trong không khí an tĩnh Miêu bỗng đứng dậy nhìn một lượt những người có mặt trong phòng rồi quát lớn, sau đó xoay người bỏ đi.
Long nhìn Miêu thở dài rồi giả vỡ bất đắc dĩ, hắn ta tỏ vẻ chân thành xin lỗi mọi người sau đó nhanh chóng đuổi theo.
“Giả tạo.” Ngọc Quan bỉu môi.
Mạnh Luân nhún vai: “Cô ta chết là cái chắc không nghĩ cách thoát thân lại chỉ nghĩ đến chuyện kéo theo người khác chết cùng, nhưng không biết có thể kéo theo người khác không, người tên Long bắt buộc phải làm vậy nếu không anh ta chỉ có thể tự mình đổi phòng.”
“Hai người tính thế nào.” Ngọc Quan không tiếp lời anh mà quay sang hỏi hai người khuôn mặt trắng bệch từ khi bước vào phòng ăn đến giờ.
“Chúng tôi không biết.” Anna lắc đầu, đôi mắt đỏ ửng cả người run rẩy.
“Không biết cô ta có hại chúng tôi không.” Jes cũng sợ hãi nói.
“Ai biết được.” Trần Phong thờ ơ nói.
“Không hai người cứ về phòng đi, nếu không có chìa khoá thì không thể mở cửa phòng từ bên ngoài.” Ngọc Quan đề nghị.
“Cũng chỉ có thế.” Jes gật đầu rồi dìu Anna đứng dậy: “Chúng tôi đi trước.”
Nhìn hai bóng người đi khuất khỏi phòng ăn bốn người còn ngồi lại đều trầm ngâm.
“Hai người định đi đâu.” Kỳ Việt dò hỏi.
“Xem thử ngoài hành lang.” Trần Phong trả lời.
“Chúng tôi sẽ tìm kiếm xung quanh thêm một lần nữa, nếu có phát hiện gì chúng ta cùng nhau trao đổi.” Kỳ Việt suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Được, hẹn trong phòng của tôi.” Trần Phong gật đầu.
Không tiếp tục nhiều lời Kỳ Việt kéo Ngọc Quan rời khỏi nhà ăn bắt đầu tìm kiếm kỹ càng mọi ngóc ngách trong toàn lâu đài.
Trần Phong cùng Mạnh Luân thong thả nhìn hai người rời đi mới đứng dậy ra khỏi nhà ăn, hai người nhớ lại vị trí của bức tượng vỡ lúc sáng rồi đi đến.
“Anh có…” Mạnh Luân nhìn khoản không tối đen, không thể thấy rõ bất kỳ thứ gì khi chỉ nhờ một chút ánh sáng của bên ngoài liền dò hỏi, nhưng không để anh nói hết câu thì xung quanh đang từ từ sáng rực.
“Như vậy ổn chứ.” Trần Phong híp mắt trêu ghẹo.
“Hình như ánh sáng này không bằng Nghi Ninh, anh cũng chỉ có thế.” Nghe sự trêu chọc của Trần Phong, Mạnh Luân chả buồn nhìn lấy mà phản đòn.
Nghe vậy Trần Phong liền dở khóc dở cười nói “Của anh hàng cao cấp hơn nhé.”
“Hử, thế à.” Mạnh Luân lạnh nhạt đáp rồi không để ý tới nữa mà tìm kiếm vết tích của bức tượng lúc sáng.
Thấy Mạnh Luân như vậy Trần Phong cũng đành bó tay mà cùng anh tìm kiếm, viên ngọc treo lơ lửng trên đỉnh đầu hai người phát ra một luồng ánh sánh đầy ấm áp.