Chương : 13
Nhan Chú trở lại, Trầm mama đang canh giữ ở cửa.
“Tam gia, lúc quá trưa, nhị phu nhân phái Tiểu Lan tặng đồ cho phu nhân. Tiểu Lan đi sau, phu nhân liền tự nhốt ở trong phòng, ai cũng không gặp.”
Hắn âm thầm nhíu mi, đàn bà kia lại muốn đùa giỡn cái gì?
Hắn bước vào, đẩy ra cửa phòng, trong phòng tối đen như mực.
Vận khởi thị lực, vật nhỏ lui thành một đoàn, ngốc ngơ ngác ngồi dưới đất.
“Người tới, thắp đèn!”
“Không cần — không cần thắp –” Tiểu Thiền lẩm bẩm.
“Con mèo nhỏ nói chuyện?” Nhan Chú cười.
“Không cần đốt đèn, ta hỏi ngươi một việc.”
“Hảo! Tùy ngươi hỏi. Ngồi dưới đất sẽ sinh bệnh, đến, đứng lên – đi đến tháp!” Hắn tiến lên đem nàng ôm đến trên tháp, “Chúng ta ăn cơm trước rồi hỏi được không? Hỏi một trăm câu cũng không quan hệ!”
Hạ nhân tiến vào thắp đèn, ánh nến vàng vọt lắc lắc trong gió, dưới ánh sáng Tiểu Thiền có vẻ đặc biệt nhỏ gầy yếu ớt như trẻ con.
Nàng nhìn nam nhân, hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, Mộc Trụ ca có phải đã chết rồi hay không?”
Nhan Chú nắm chặt tay, Lý Ngọc kha, ngươi đúng là sống không kiên nhẫn…
“Hắn có phải đã chết hay không?”
Bàn tay to bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay của nàng: “Đã chết thì sao, không chết lại như thế nào, ngươi chẳng phải nói với ta cùng hắn không có quan hệ gì sao?”
“Hắn có phải đã chết hay không?” Nàng bướng bỉnh hỏi.
Nhan Chú hung hăng cắn răng, lần trước nàng suýt chút nữa bị thất tâm điên!
Nhắm chặt mắt, hắn quyết tâm: “Đã chết! Thật đã chết.”
“Ngươi giết?” Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, giống như u hồn phát ra từ địa ngục.
“Đừng suy nghĩ miên man, trong bụng ngươi còn có đứa nhỏ!”
“Ha ha a ha ha ha –” nàng cười so với khóc còn khó nghe, muốn mắng muốn kêu muốn khóc muốn gọi, một tảng đá lại sinh sôi chặn ở yết hầu.
Nam nhân vội vàng đỡ lấy nàng, có chút gian nan nói: “Ta không giết hắn… Ta giết hắn làm cái gì?”
Tiếng cười đáng sợ của Tiểu Thiền dần dần nhỏ xuống, thân hình nhỏ nhắn xụi lơ vô lực: “Sống hay chết, ta đâu thèm quan tâm, ha ha a — cùng ta có gì liên quan?” móng tay nàng thật sâu kháp đến mu bàn tay hắn: “Ngươi không sợ báo ứng sao? Giết người sẽ có báo ứng, ngươi không sợ báo ứng đến trên người mình, cũng không sợ báo ứng đến trên người đứa nhỏ trong bụng sao?”
Nam nhân trên mặt gân xanh nổi lên, thanh âm từ trong hàm răng thoát ra: “Ta nói ta không giết hắn.”
Tiểu Thiền cười thảm, nước mắt theo lông mi nhắm chặt hạ xuống: “Ta muốn tin ngươi, ta muốn tin ngươi … Nhưng ngươi… Ngươi vì sao? Vì sao nhất định phải để ta phải cô đơn, một người cũng không còn sống!”
Đột nhiên nàng lấy tay che bụng, đau đến mặt đều nhăn lại: “Không — không — đứa nhỏ!”
Máu từ hạ thể của nàng dần dần chảy ra quần áo, Nhan Chú tái mặt…
Tất cả đại phu trong Nhan gia đều chạy vội tới, tiếng gầm gừ của tam lão gia có thể chấn rơi nóc nhà.
“Không giữ được đứa nhỏ, các ngươi cũng đừng sống!”
“Toàn là đồ vô dụng!”
…
Bận việc đến nửa đêm, thai nhi trong bụng Tiểu Thiền cuối cùng được bảo vệ.
Vài đại phu dọa ra mấy thân mồ hôi lạnh, trong lòng cũng thầm mắng.
“Yêu nàng như vậy, cần gì phải biến nàng thành thiếu chút nữa đẻ non!”
“Trời ạ, nghiệp chướng, trăm ngàn đừng nháo ra chuyện gì, lại thêm một lần nữa ta này mạng già sợ là mất!”
…
Nhan Chú ngồi ở cạnh tháp, tay ở trong chăn cầm lấy tay Tiểu Thiền.
Tay Tiểu Thiền lạnh lẽo, trên mặt còn có nước mắt.
“Ngươi không phải một người, ngươi còn có ta. Vĩnh viễn đừng muốn trốn, cho dù là tử.” Hắn nói nhẹ nhàng bên tai nàng.
Sáng sớm, Nhan Chú đứng dậy, múa kiếm ở trong viện.
Dù bận, cũng không thể bỏ luyện võ, trên đời không có võ công nào không trải qua khổ luyện.
Mưa gió sắp đến…
Hắn vẫn dễ dàng tha thứ Lý Ngọc Kha.
Bởi vì Lý Ngọc Kha không chỉ là tiền triều quận chúa, nàng cùng Đường chủ Lý Thăng có trăm ngàn quan hệ.
Lý Thăng khi còn gọi là Từ Hiểu Cáo, khắp nơi bị người xa lánh đã từng chịu ân đức của nàng, nhiều năm như vậy vẫn đối với nàng một mối tình thắm thiết.
Huống chi, tuy rằng bộ tộc Nhan thị hướng đến làm việc không rêu rao, nhưng tài phú của Nhan gia, dược liệu, binh khí cùng nhân mạch trải rộng khắp Đại Giang nam bắc đều nổi danh trong thiên hạ, Lý Thăng sợ rằng đã sớm thèm nhỏ dãi ba thước, chính là ngại tình thế mới chậm chạp không phát động.
Nữ nhân kia nói đúng, Nhan Chú cho dù ngoan tuyệt thiên hạ cũng không chống lại được mười vạn tinh binh tiếp cận, Đại Biệt Sơn là cơ nghiệp nhiều năm của hắn, không thể dễ dàng buông tay, cho nên lúc nào có thể chịu thì vẫn phải chịu.
Nhưng, nàng lại không biết thu liễm, sự tình luôn luôn có một ngày phải giải quyết.
Nhanh, một ngày này sắp tới …
Liễm khí thu kiếm, hắn tiếp nhận khăn lau mồ hôi Nhan Tín đưa qua, giao kiếm cho hắn, cũng phân phó: “Thư phòng có một phong thư đưa cho ngũ tiểu thư, dùng khoái mã tống xuất đi.”
“Vâng!”
Nhan gia ngũ tiểu thư Úc Tú là huyết mạch duy nhất còn lại của chi thứ hai, bốn năm trước gả đến Lý Gia ở Giang Ninh. Lúc trước hôn sự này là do một tay Lý thị thúc đẩy, nay ngược lại trở thành vết thương trí mệnh của nàng.
Hắn đẩy cửa đi vào trong phòng, Tiểu Thiền đã dậy.
Ngày ấy nàng động thai khí, tỉnh lại giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh. Ban đêm giao hoan, cũng khác bình thường, trở nên mềm mại phối hợp. Hắn cũng không biết vật nhỏ này ngày ngày suy nghĩ những gì.
“Hồng má má nấu cháo bát bảo… ăn ngon lắm… Ngươi có muốn ăn hay không?” Tiểu Thiền hàm hồ nói.
“Hảo!” Tiểu Thiền lập tức múc cho hắn một chén nhỏ.
“Ăn ngon sao?” Tiểu Thiền hỏi.
“Vừa ngọt vừa chát.” Hắn nhăn mày.
Tiểu Thiền chu miệng lên: ” Như thế này ăn mới ngon!”
Hắn rất nhanh đã ăn sạch bát cháo: “Có phải phụ nữ có thai ý tưởng đều không giống bình thường hay không?”
“Không thích thì đừng ăn, hừ!”
Nhan Chú cười ha ha, đi ra cửa.
Tiểu Thiền nhìn bóng dáng hắn lại nhìn cháo còn lại trong nồi, tay kịch liệt run lên.
Nàng tìm ra “Tàng tín” giấu ở tầng cuối cùng trong hộp trang điểm, không phải nói có thể độc chết người sao? Nàng đem cả một bao bỏ vào trong chén cháo bát bảo, sợ bị phát hiện, lại bỏ thêm rất nhiều đường cát hòa toan vào trong.
Hắn sẽ bị nàng độc chết sao? Nàng không biết.
Hắn chết, cục cưng của nàng cũng không có phụ thân … Nhưng, nàng vẫn đem một bao bỏ vào, còn ngọt ngào nói với hắn: “Ăn ngon lắm.”
Giết người sẽ có báo ứng!
…
Nhan Chú đi ra cửa liền dừng lại.
Trên khuôn mặt đao tước run rẩy liên tục, con mèo nhỏ của hắn hạ độc…
Hẳn là do tên ma quỷ Lục Hiểu xứng dược đi? Độc tính thực mạnh, khả năng tác dụng chậm sẽ rất lớn…
Ngày mai, ngày mai lại là Đoan Ngọ …
Ha ha ha ha ha ha… Thật sự là tốt, tốt, thật vụng về… Hắn cười, cười ra nước mắt.
Ban đêm, trong tây sương phòng xuân sắc khôn cùng.
Tiểu Thiền cùng Nhan Chú, giữ yên lặng, liều chết triền miên.
Mây mưa xong, nam nhân vuốt ve bụng Tiểu Thiền, thay nàng lau mồ hôi: “Về sau, đứa nhỏ ra đời, nam gọi Úc Lăng, nữ gọi Úc Thiền.”
“A?”
“Nhũ danh của ta là Quý Lăng, Lăng chính là này Lăng –” hắn ở trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng viết xuống.
“Trước kia tên của Úc Sâm cùng Úc Cẩn đặt như thế nào?”
Hắn không nói, lúc sau nhẹ nhàng nói: “Cũng không phải ta đặt.”
“Vậy ngươi — “
“Bảo ta Quý Lăng.” Hắn che lại miệng nàng.”Bảo ta Quý Lăng!”
“Quý Lăng…”
Hắn dùng một tay ôm nàng chầm xuống, miệng ở trên gương mặt nàng hôn hai cái: “Đúng, cứ gọi ta như vậy, ta thích. Gọi thêm vài tiếng…”
“Quý Lăng, Quý Lăng, Quý Lăng…” Nàng ôn nhu nhẹ giọng gọi.
Hắn sẽ chết, cũng do nàng độc chết… Tiểu Thiền vừa gọi tên của hắn, tâm thu thành một đoàn.
Trong bóng đêm, hắn từ từ mở miệng nói: “Mười sáu năm trước, ta lớn bằng ngươi bây giờ, mẹ đẻ của Úc Sâm rất thích gọi ta Quý Lăng.”
Tiểu Thiền biết hắn đang nói những chuyện chưa từng cùng người khác nói qua.
“Mẹ Úc Sâm thị thiếp của lão thái gia, nổi danh đệ nhất Dương Châu, Cơ Hoài Ngọc.”
“Ta thực… mê luyến nàng.”
“Nàng có hài tử của ta, lão gia tử khi đó đã không thể sinh được nữa. Ta muốn mang nàng đi, nàng không muốn, nàng muốn hủy đứa nhỏ. Ta rất tức giận, muốn đi nói cho lão gia. Lão gia tử luôn luôn hiểu ta nhất, ta nghĩ hắn sẽ đem Hoài Ngọc cho ta.”
“Nhưng nàng nói ta điên rồi, nàng nói lão gia tử sẽ đem cả hai chúng ta đuổi đi, rời đi lão gia ta chẳng là cái gì cả.”
“Ta nói làm sao có thể, ta nói, ta có thể vì nàng lại làm ra một Nhan gia khác.”
“Nàng cười, nói đến lúc đó nàng đã là hoa tàn ít bướm, ta sẽ sớm quên nàng.”
“Ta thề nói ta sẽ không. Ta nói cả đời ta sẽ cùng nàng một chỗ. Nàng vẫn cười, càng không ngừng cười… Cuối cùng, nàng nói, hảo, tiết Đoan Ngọ chúng ta cùng nhau đi.”
“Buổi tối trước khi rời đi một ngày, nàng cùng ta ở nhà ăn chút cơm cuối cùng. Nàng hạ độc trong rượu, loại này dược tính rất chậm, một khi phát tác lập tức tử.”
“Ngày hôm sau, ta cùng nàng độc phát. Vốn kết quả là hai thi ba mệnh, chưa từng nghĩ tứ muội Thịnh Đức của ta, nha đầu lừa đảo mới mười hai tuổi, lại là đại phu trị độc lợi hại nhất. Hai người chết không thành, bị cứu về.”
“Lão gia tử giận dữ, đem ta đuổi đi.”
“Hắn thật sự thích Hoài Ngọc, không giết nàng. Bất quá Úc Sâm sinh ra nàng cũng sẽ chết.”
“Ta ngay cả một mặt cuối cùng cũng không được gặp.”
“Úc Sâm một thân bệnh là từ trong bụng mẹ mang ra, Thịnh Đức nói hắn sống không quá mười sáu tuổi. Nhưng ta chính là không muốn nhìn thấy Úc Sâm, không thể nhìn thấy, bộ dạng hắn cùng nàng rất giống, ta cũng cứu không nổi hắn.”
“Ba năm sau, lão gia tử chết, ta cũng không gặp hắn.”
“Sau lại có rất nhiều nữ nhân, rồi có Thập lục, Thập thất, ta đều nhớ không rõ bọn họ sinh ra như thế nào!”
“Sau đó, chính là ngươi.” Nam nhân mím môi, yên lặng nhìn nàng.
“Tam gia, lúc quá trưa, nhị phu nhân phái Tiểu Lan tặng đồ cho phu nhân. Tiểu Lan đi sau, phu nhân liền tự nhốt ở trong phòng, ai cũng không gặp.”
Hắn âm thầm nhíu mi, đàn bà kia lại muốn đùa giỡn cái gì?
Hắn bước vào, đẩy ra cửa phòng, trong phòng tối đen như mực.
Vận khởi thị lực, vật nhỏ lui thành một đoàn, ngốc ngơ ngác ngồi dưới đất.
“Người tới, thắp đèn!”
“Không cần — không cần thắp –” Tiểu Thiền lẩm bẩm.
“Con mèo nhỏ nói chuyện?” Nhan Chú cười.
“Không cần đốt đèn, ta hỏi ngươi một việc.”
“Hảo! Tùy ngươi hỏi. Ngồi dưới đất sẽ sinh bệnh, đến, đứng lên – đi đến tháp!” Hắn tiến lên đem nàng ôm đến trên tháp, “Chúng ta ăn cơm trước rồi hỏi được không? Hỏi một trăm câu cũng không quan hệ!”
Hạ nhân tiến vào thắp đèn, ánh nến vàng vọt lắc lắc trong gió, dưới ánh sáng Tiểu Thiền có vẻ đặc biệt nhỏ gầy yếu ớt như trẻ con.
Nàng nhìn nam nhân, hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, Mộc Trụ ca có phải đã chết rồi hay không?”
Nhan Chú nắm chặt tay, Lý Ngọc kha, ngươi đúng là sống không kiên nhẫn…
“Hắn có phải đã chết hay không?”
Bàn tay to bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay của nàng: “Đã chết thì sao, không chết lại như thế nào, ngươi chẳng phải nói với ta cùng hắn không có quan hệ gì sao?”
“Hắn có phải đã chết hay không?” Nàng bướng bỉnh hỏi.
Nhan Chú hung hăng cắn răng, lần trước nàng suýt chút nữa bị thất tâm điên!
Nhắm chặt mắt, hắn quyết tâm: “Đã chết! Thật đã chết.”
“Ngươi giết?” Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, giống như u hồn phát ra từ địa ngục.
“Đừng suy nghĩ miên man, trong bụng ngươi còn có đứa nhỏ!”
“Ha ha a ha ha ha –” nàng cười so với khóc còn khó nghe, muốn mắng muốn kêu muốn khóc muốn gọi, một tảng đá lại sinh sôi chặn ở yết hầu.
Nam nhân vội vàng đỡ lấy nàng, có chút gian nan nói: “Ta không giết hắn… Ta giết hắn làm cái gì?”
Tiếng cười đáng sợ của Tiểu Thiền dần dần nhỏ xuống, thân hình nhỏ nhắn xụi lơ vô lực: “Sống hay chết, ta đâu thèm quan tâm, ha ha a — cùng ta có gì liên quan?” móng tay nàng thật sâu kháp đến mu bàn tay hắn: “Ngươi không sợ báo ứng sao? Giết người sẽ có báo ứng, ngươi không sợ báo ứng đến trên người mình, cũng không sợ báo ứng đến trên người đứa nhỏ trong bụng sao?”
Nam nhân trên mặt gân xanh nổi lên, thanh âm từ trong hàm răng thoát ra: “Ta nói ta không giết hắn.”
Tiểu Thiền cười thảm, nước mắt theo lông mi nhắm chặt hạ xuống: “Ta muốn tin ngươi, ta muốn tin ngươi … Nhưng ngươi… Ngươi vì sao? Vì sao nhất định phải để ta phải cô đơn, một người cũng không còn sống!”
Đột nhiên nàng lấy tay che bụng, đau đến mặt đều nhăn lại: “Không — không — đứa nhỏ!”
Máu từ hạ thể của nàng dần dần chảy ra quần áo, Nhan Chú tái mặt…
Tất cả đại phu trong Nhan gia đều chạy vội tới, tiếng gầm gừ của tam lão gia có thể chấn rơi nóc nhà.
“Không giữ được đứa nhỏ, các ngươi cũng đừng sống!”
“Toàn là đồ vô dụng!”
…
Bận việc đến nửa đêm, thai nhi trong bụng Tiểu Thiền cuối cùng được bảo vệ.
Vài đại phu dọa ra mấy thân mồ hôi lạnh, trong lòng cũng thầm mắng.
“Yêu nàng như vậy, cần gì phải biến nàng thành thiếu chút nữa đẻ non!”
“Trời ạ, nghiệp chướng, trăm ngàn đừng nháo ra chuyện gì, lại thêm một lần nữa ta này mạng già sợ là mất!”
…
Nhan Chú ngồi ở cạnh tháp, tay ở trong chăn cầm lấy tay Tiểu Thiền.
Tay Tiểu Thiền lạnh lẽo, trên mặt còn có nước mắt.
“Ngươi không phải một người, ngươi còn có ta. Vĩnh viễn đừng muốn trốn, cho dù là tử.” Hắn nói nhẹ nhàng bên tai nàng.
Sáng sớm, Nhan Chú đứng dậy, múa kiếm ở trong viện.
Dù bận, cũng không thể bỏ luyện võ, trên đời không có võ công nào không trải qua khổ luyện.
Mưa gió sắp đến…
Hắn vẫn dễ dàng tha thứ Lý Ngọc Kha.
Bởi vì Lý Ngọc Kha không chỉ là tiền triều quận chúa, nàng cùng Đường chủ Lý Thăng có trăm ngàn quan hệ.
Lý Thăng khi còn gọi là Từ Hiểu Cáo, khắp nơi bị người xa lánh đã từng chịu ân đức của nàng, nhiều năm như vậy vẫn đối với nàng một mối tình thắm thiết.
Huống chi, tuy rằng bộ tộc Nhan thị hướng đến làm việc không rêu rao, nhưng tài phú của Nhan gia, dược liệu, binh khí cùng nhân mạch trải rộng khắp Đại Giang nam bắc đều nổi danh trong thiên hạ, Lý Thăng sợ rằng đã sớm thèm nhỏ dãi ba thước, chính là ngại tình thế mới chậm chạp không phát động.
Nữ nhân kia nói đúng, Nhan Chú cho dù ngoan tuyệt thiên hạ cũng không chống lại được mười vạn tinh binh tiếp cận, Đại Biệt Sơn là cơ nghiệp nhiều năm của hắn, không thể dễ dàng buông tay, cho nên lúc nào có thể chịu thì vẫn phải chịu.
Nhưng, nàng lại không biết thu liễm, sự tình luôn luôn có một ngày phải giải quyết.
Nhanh, một ngày này sắp tới …
Liễm khí thu kiếm, hắn tiếp nhận khăn lau mồ hôi Nhan Tín đưa qua, giao kiếm cho hắn, cũng phân phó: “Thư phòng có một phong thư đưa cho ngũ tiểu thư, dùng khoái mã tống xuất đi.”
“Vâng!”
Nhan gia ngũ tiểu thư Úc Tú là huyết mạch duy nhất còn lại của chi thứ hai, bốn năm trước gả đến Lý Gia ở Giang Ninh. Lúc trước hôn sự này là do một tay Lý thị thúc đẩy, nay ngược lại trở thành vết thương trí mệnh của nàng.
Hắn đẩy cửa đi vào trong phòng, Tiểu Thiền đã dậy.
Ngày ấy nàng động thai khí, tỉnh lại giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh. Ban đêm giao hoan, cũng khác bình thường, trở nên mềm mại phối hợp. Hắn cũng không biết vật nhỏ này ngày ngày suy nghĩ những gì.
“Hồng má má nấu cháo bát bảo… ăn ngon lắm… Ngươi có muốn ăn hay không?” Tiểu Thiền hàm hồ nói.
“Hảo!” Tiểu Thiền lập tức múc cho hắn một chén nhỏ.
“Ăn ngon sao?” Tiểu Thiền hỏi.
“Vừa ngọt vừa chát.” Hắn nhăn mày.
Tiểu Thiền chu miệng lên: ” Như thế này ăn mới ngon!”
Hắn rất nhanh đã ăn sạch bát cháo: “Có phải phụ nữ có thai ý tưởng đều không giống bình thường hay không?”
“Không thích thì đừng ăn, hừ!”
Nhan Chú cười ha ha, đi ra cửa.
Tiểu Thiền nhìn bóng dáng hắn lại nhìn cháo còn lại trong nồi, tay kịch liệt run lên.
Nàng tìm ra “Tàng tín” giấu ở tầng cuối cùng trong hộp trang điểm, không phải nói có thể độc chết người sao? Nàng đem cả một bao bỏ vào trong chén cháo bát bảo, sợ bị phát hiện, lại bỏ thêm rất nhiều đường cát hòa toan vào trong.
Hắn sẽ bị nàng độc chết sao? Nàng không biết.
Hắn chết, cục cưng của nàng cũng không có phụ thân … Nhưng, nàng vẫn đem một bao bỏ vào, còn ngọt ngào nói với hắn: “Ăn ngon lắm.”
Giết người sẽ có báo ứng!
…
Nhan Chú đi ra cửa liền dừng lại.
Trên khuôn mặt đao tước run rẩy liên tục, con mèo nhỏ của hắn hạ độc…
Hẳn là do tên ma quỷ Lục Hiểu xứng dược đi? Độc tính thực mạnh, khả năng tác dụng chậm sẽ rất lớn…
Ngày mai, ngày mai lại là Đoan Ngọ …
Ha ha ha ha ha ha… Thật sự là tốt, tốt, thật vụng về… Hắn cười, cười ra nước mắt.
Ban đêm, trong tây sương phòng xuân sắc khôn cùng.
Tiểu Thiền cùng Nhan Chú, giữ yên lặng, liều chết triền miên.
Mây mưa xong, nam nhân vuốt ve bụng Tiểu Thiền, thay nàng lau mồ hôi: “Về sau, đứa nhỏ ra đời, nam gọi Úc Lăng, nữ gọi Úc Thiền.”
“A?”
“Nhũ danh của ta là Quý Lăng, Lăng chính là này Lăng –” hắn ở trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng viết xuống.
“Trước kia tên của Úc Sâm cùng Úc Cẩn đặt như thế nào?”
Hắn không nói, lúc sau nhẹ nhàng nói: “Cũng không phải ta đặt.”
“Vậy ngươi — “
“Bảo ta Quý Lăng.” Hắn che lại miệng nàng.”Bảo ta Quý Lăng!”
“Quý Lăng…”
Hắn dùng một tay ôm nàng chầm xuống, miệng ở trên gương mặt nàng hôn hai cái: “Đúng, cứ gọi ta như vậy, ta thích. Gọi thêm vài tiếng…”
“Quý Lăng, Quý Lăng, Quý Lăng…” Nàng ôn nhu nhẹ giọng gọi.
Hắn sẽ chết, cũng do nàng độc chết… Tiểu Thiền vừa gọi tên của hắn, tâm thu thành một đoàn.
Trong bóng đêm, hắn từ từ mở miệng nói: “Mười sáu năm trước, ta lớn bằng ngươi bây giờ, mẹ đẻ của Úc Sâm rất thích gọi ta Quý Lăng.”
Tiểu Thiền biết hắn đang nói những chuyện chưa từng cùng người khác nói qua.
“Mẹ Úc Sâm thị thiếp của lão thái gia, nổi danh đệ nhất Dương Châu, Cơ Hoài Ngọc.”
“Ta thực… mê luyến nàng.”
“Nàng có hài tử của ta, lão gia tử khi đó đã không thể sinh được nữa. Ta muốn mang nàng đi, nàng không muốn, nàng muốn hủy đứa nhỏ. Ta rất tức giận, muốn đi nói cho lão gia. Lão gia tử luôn luôn hiểu ta nhất, ta nghĩ hắn sẽ đem Hoài Ngọc cho ta.”
“Nhưng nàng nói ta điên rồi, nàng nói lão gia tử sẽ đem cả hai chúng ta đuổi đi, rời đi lão gia ta chẳng là cái gì cả.”
“Ta nói làm sao có thể, ta nói, ta có thể vì nàng lại làm ra một Nhan gia khác.”
“Nàng cười, nói đến lúc đó nàng đã là hoa tàn ít bướm, ta sẽ sớm quên nàng.”
“Ta thề nói ta sẽ không. Ta nói cả đời ta sẽ cùng nàng một chỗ. Nàng vẫn cười, càng không ngừng cười… Cuối cùng, nàng nói, hảo, tiết Đoan Ngọ chúng ta cùng nhau đi.”
“Buổi tối trước khi rời đi một ngày, nàng cùng ta ở nhà ăn chút cơm cuối cùng. Nàng hạ độc trong rượu, loại này dược tính rất chậm, một khi phát tác lập tức tử.”
“Ngày hôm sau, ta cùng nàng độc phát. Vốn kết quả là hai thi ba mệnh, chưa từng nghĩ tứ muội Thịnh Đức của ta, nha đầu lừa đảo mới mười hai tuổi, lại là đại phu trị độc lợi hại nhất. Hai người chết không thành, bị cứu về.”
“Lão gia tử giận dữ, đem ta đuổi đi.”
“Hắn thật sự thích Hoài Ngọc, không giết nàng. Bất quá Úc Sâm sinh ra nàng cũng sẽ chết.”
“Ta ngay cả một mặt cuối cùng cũng không được gặp.”
“Úc Sâm một thân bệnh là từ trong bụng mẹ mang ra, Thịnh Đức nói hắn sống không quá mười sáu tuổi. Nhưng ta chính là không muốn nhìn thấy Úc Sâm, không thể nhìn thấy, bộ dạng hắn cùng nàng rất giống, ta cũng cứu không nổi hắn.”
“Ba năm sau, lão gia tử chết, ta cũng không gặp hắn.”
“Sau lại có rất nhiều nữ nhân, rồi có Thập lục, Thập thất, ta đều nhớ không rõ bọn họ sinh ra như thế nào!”
“Sau đó, chính là ngươi.” Nam nhân mím môi, yên lặng nhìn nàng.