Chương : 6
Minh Liễu bưng khay, đứng ở cửa tây sương phòng, không biết có nên đi vào hay không. Tam lão gia đem Thập Tứ thiếu phu nhân giam ở nơi đây đã năm ngày, tam lão gia năm ngày cũng không ra khỏi cửa, đồ ăn đều là nàng đưa vào.
“Tiến vào!” Minh Liễu đẩy cửa đi vào.
Khắp phòng đều là hoan ái hương vị. Tiểu Thiền nặng nề ngủ ở giữa đống hỗn độn đệm chăn, Nhan Chú đã ăn mặc chỉnh tề.
Rốt cục muốn ra khỏi cửa sao?
“Hầu hạ chủ tử ngươi dùng cơm, làm cho nàng ăn nhiều một chút.”
“Vâng!”
Hắn nhìn chằm chằm Minh Liễu một lúc: “Nhớ kỹ lời nói ta đã nói với ngươi. Mạng của ngươi ở trong tay nàng.”
Minh Liễu bị ánh mắt lạnh như băng của hắn đâm vào cả người phát run, liên tục gật đầu.
Hắn lại quay đầu nhìn Tiểu Thiền đang ngủ, ánh sáng trong mắt như có như không trong chớp mắt nhu hòa xuống, đảo mắt lại là sâu thẳm tối tăm.
Chờ hắn rời đi, Minh Liễu đem Tiểu Thiền gọi dậy, nàng đã hai ngày không ăn cái gì. Tiểu Thiền che lại đôi mắt thâm quầng, mệt mỏi nằm trong lòng nàng: “Ta không muốn ăn.”
Nàng giờ này làm sao giống với thôn dã nha đầu sức sống bắn ra bốn phía khi mới tới Nhan gia, khuôn mặt nhỏ nhắn dấu dưới mái đầu đầy tóc đen, mặt mày có cổ nói không nên lời dã mị, thân thể tiêu hao quá nhiều giống như một con rối tàn tạ.
“Minh Liễu, thắt lưng ta đau.” Nàng nhắm mắt lại mơ mơ hồ hồ nói, đầu lưỡi coi như đã khôi phục không sai biệt lắm.
“Đồ ăn này là Hồng má má làm, đều là những thứ ngươi ngày thường vẫn thích ăn, ăn chút đi!” Minh Liễu thay nàng xoa vòng eo. “Mấy ngày hôm trước đầu lưỡi không tốt chỉ có thể uống chút canh loãng không có muối, chắc là không có khẩu vị, chịu khó chút đi!”
Nàng lắc đầu: “Minh Liễu, ta nên làm cái gì bây giờ?” Mệt mỏi ngay cả khí lực để khóc cũng không có.
“Trước tiên phải sống sót cho tốt.”
“Minh Liễu –” tay nhỏ bé nhéo Minh Liễu góc áo, “Ta là nông thôn nha đầu, lại không xinh đẹp, vì sao hắn lại đến trêu chọc ta?”
Minh Liễu lắc đầu, “Khả năng hắn chưa thấy qua người như ngươi vậy, mấy lão gia đều là thích nếm cái mới lạ?”
“Trước kia những người đó đều –” nàng giương đôi mắt mê mê mang mang, “Ta có thể hay không cũng…”
Minh Liễu cũng nói không rõ, chỉ có thể an ủi: “Không thể nào, ngươi cũng không phải nha đầu, là thiếu phu nhân a. Có lẽ quá mấy ngày hắn lại cho ngươi trở về!” Bất quá, xem tình hình hiện tại, “Quá mấy ngày” không biết sẽ là bao lâu.
Tiểu Thiền yên lặng nhìn góc tường, hơn nửa ngày, mới yên lặng tiếp nhận bát cơm, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.
“Minh Liễu, Hồng má má làm món ăn thật ngon nga!” Bởi vì đói bụng, ăn ăn khẩu vị liền nổi lên. “Ngươi cũng ăn đi!”
Hồng má má nấu món ăn là Nhan gia đồ ăn, dùng cá, độn thịt, thịt băm, thịt bồ, thịt nhung, bí đao, rau xanh, nấu thành các màu, vừa đẹp vừa ăn ngon.
“Trước kia khi chưa gả đến Nhan gia, nằm mơ cũng chưa ăn được thứ tốt như vậy.” Tiểu Thiền vực dậy tinh thần, cười nói với Minh Liễu. “Vẫn là Minh Liễu ngươi nói đúng, còn sống so với chết tốt lắm.”
Minh Liễu lòng chua xót, nước mắt lóe ra.
Chính lúc này, có người gõ cửa: “Minh Liễu mở cửa, ta là Tử Oanh!”
Minh Liễu nhìn sang Tiểu Thiền, đứng dậy mở cửa, Tử Oanh lắc mình tiến vào, theo sau lại tiến vào một phụ nhân, đúng là đại phu nhân.
“A!” Ngồi ở trên tháp Tiểu Thiền quá sợ hãi, ngập ngừng nói, “Đại, đại bá mẫu…”
Bùi thị nhìn Tiểu Thiền xiêm y không chỉnh đầu tóc rối loạn, sắc mặt nhất thời trắng bệch, tay run lên: “Đúng là thật sự! Nghiệp chướng, nghiệp chướng a, này súc sinh không ngờ lại làm nên chuyện cầm thú không bằng, trời ạ!”
Không được, cha chồng con dâu cấu kết việc xấu là vạn lần không thể lan truyền ra ngoài, quyết không thể để nàng tiếp tục ở trong này!
“Tử Oanh!” Bùi thị bình tĩnh lại tâm thần, “Ngươi đi lấy chút trang sức đến, lệnh cho lão Quách chuẩn bị chiếc xe, nhanh đi rồi mau chóng trở về, cẩn thận đừng làm cho người ta nhìn thấy.”
“Vâng, phu nhân!” Tử Oanh vâng mệnh mà đi.
Bùi thị nhìn cháu dâu tiều tụy, nói: “Tiểu Thiền, hắn đi ra ngoài nửa đêm mới trở về. Ngươi cùng Minh Liễu lập tức ra đi! Đi càng xa càng tốt, không thể quay lại.”
“Đại bá mẫu!” Tiểu Thiền dùng sức quỳ gối trên tháp, “Ta, ta vốn là tính chết đi để cầu được trong sạch, nhưng sợ liên lụy ca ca một nhà, hắn, hắn nói…”
“Ai, sự tình đến bước này, là Nhan gia thẹn với ngươi!” Bùi thị cắt đứt lời của nàng, “Ngươi yên tâm, ta không bảo hộ được ngươi, ca ca ngươi một nhà ta liều mạng già này cũng sẽ bảo toàn!”
“Cảm ơn đại bá mẫu, cám ơn đại bá mẫu –” Tiểu Thiền nước mắt rơi như mưa, cúi đầu lạy xuống.
“Hài tử ngốc!” Bùi thị đem nàng đỡ lấy, lão lệ tung hoành, “Lúc trước là ta chọn ngươi làm nàng dâu của Sâm nhi, khiến ngươi tuổi còn trẻ liền mất chồng thủ tiết, nay lão Tam lại… Ngươi còn trẻ, hết thảy hãy quên đi, về sau hãy sống thật tốt!”
Tiểu Thiền khóc như lệ nhân, nàng vốn suy yếu, chỗng đỡ lâu lắm, thân mình nghiêng sang liền hôn mê.
Một bên Minh Liễu đi qua đỡ nàng, lại lấy khăn ướt đặt lên mặt nàng.
“Minh Liễu!” Bùi thị lãnh đạm mở miệng, “Khi ngươi bảy tuổi, ta cứu ngươi từ cõi chết trở về, nuôi ngươi lớn, đúng không?”
Minh Liễu giật mình: “Không có phu nhân vốn không có ta, phu nhân đại ân đại đức, Minh Liễu cả đời cũng không thể hồi báo!”
“Hảo!” Lão phụ nhân nháy mắt uy thế tăng vọt, bắn thẳng đến chỗ Minh Liễu, “Ngươi nghe, các ngươi nếu chạy thoát thì phải là có phúc, nếu chạy trốn không thành, trở về cũng không còn đường sống… Về sau ta không muốn nhìn đến các ngươi, ngươi hiểu chưa?”
Minh Liễu cả người phát lạnh, đại phu nhân là muốn hy sinh các nàng để thành toàn gia đình này, nàng gục đầu xuống: “Minh Liễu hiểu được, ra Nhan gia, tuyệt không còn sống trở về, nếu không trốn thành, liền tự kết liễu.”
“Ân.” Bùi thị nhìn sang Tiểu Thiền vẫn đang hôn mê, cảm thấy sầu thảm, nhưng có một số việc là phải làm.
“Minh Liễu, ngươi có trách ta nhẫn tâm?”
“Không! Phu nhân cho thiếu phu nhân một con đường sống đã là tâm địa Bồ Tát.”
“Ai… Đợi sau khi rời khỏi đây, cho thiếu phu nhân của ngươi uống ‘Tàng tín’, tuyệt không thể sinh hạ nghiệt chủng!”
“Vâng!”
Không tốn bao nhiêu thời gian, Tử Oanh cầm gánh nặng tiến vào, Bùi thị hỏi nàng có người phát hiện hay không, nàng đáp: “Nhan Tín cùng tam lão gia xuất môn làm việc, những người còn lại cũng bị chỉ định đi làm việc khác.”
“Hảo, đem thiếu phu nhân nâng lên xe ngựa, lấy lệnh bài của ta suốt đêm xuống núi. Ra vùng núi đi về phía nam, đến Giang Nam rồi dàn xếp.” Bùi thị hai mắt đẫm lệ, “Lão Quách đã lớn tuổi, Minh Liễu ngươi cố gắng chăm sóc hắn.”
Lão Quách tóc bạc trắng đánh xe ngựa đến, một đường rời Nhan phủ, chạy cấp tốc, đến lúc mặt trời xuống núi đã đi xa trăm dặm. Minh Liễu cảm thấy có chút an tâm. Tính đến tam lão gia trở về phát hiện đuổi theo, chạy xa như vậy rồi cũng không sợ.
Tiểu Thiền cầm tay Minh Liễu: “Đều là ta làm hại ngươi, hại ngươi xa xứ, còn phải lo lắng về tính mạng.”
“Đây là mệnh, làm cho ta với ngươi chịu khổ.” Minh Liễu biết miệng.
Tiểu Thiền hơi hơi xốc lên mành che trên xe ngựa, nàng chưa từng ra khỏi khu vực Đại Biệt sơn, hiện tại ra đi cũng không biết có thể hay không trở về. Ca ca, chị dâu, Hoa Hoa, Nhị Mao cùng tiểu chất Cẩu Thừa chưa từng gặp mặt, các ngươi trăm ngàn phải sống tốt.
Dần dần sắc trời tối xuống, lão Quách quay đầu kêu: “Thiếu phu nhân, lại tiếp tục chạy ngựa sẽ không chịu nổi, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Được rồi!”
Xe đứng ở ven đường, bốn con ngựa tản đến bên dòng suối uống nước ăn cỏ. Trong xe, Minh Liễu lấy ra chút lương khô đưa cho Tiểu Thiền.
Cắn lương khô, Tiểu Thiền thở dài: “Thật đáng tiếc, lại không được ăn đồ ăn của Hồng má má.” Hy vọng thoát đi Ma Vương càng lớn, tâm tình của nàng lại càng tốt.
Lập tức có thể quên đi hết thảy mọi chuyện phát sinh ở nơi này, bắt đầu lại từ đầu…
“Ngươi – đừng — – mơ—tưởng –” lưỡng lự mờ mịt thanh âm từ xa xôi truyền đến, từ “Ngươi” truyền đến còn rất nhẹ, đến từ “mơ” đã là thực vang, sau đó ngay cả tiếng vó ngựa cũng dần dần có thể nghe được.
Là hắn! Hắn đuổi tới!
Khuôn mặt Tiểu Thiền lập tức mất hết huyết sắc, tên Ma Vương kia, âm hồn không tiêu tan, chẳng lẽ thật sự trốn không thoát sao?
Nàng hoảng sợ nhìn đồng dạng sắc mặt trắng bệch Minh Liễu, hai người trong mắt đều là tuyệt vọng tro tàn.
Nghĩ đến đại phu nhân dặn dò trong lời nói, Minh Liễu dấu tay vào trong bao quần áo lấy ra hai thanh chủy thủ lạnh lẽo. Hừ, dù sao đều là một chữ “chết”, chính mình chết so với bị bắt trở về chịu hình mà chết tốt hơn nhiều lắm.
“Đây là đại phu nhân dự bị cho chúng ta.” Minh Liễu đưa một phen chủy thủ cho Tiểu Thiền.
Tiểu Thiền nhìn chói lọi chủy thủ, chậm rãi cầm lấy, mỏng manh lưỡi dao hàn ý bức người. Đem dao đặt lên bên gáy, chết là hết! Có phải hay không chết rồi có thể giải thoát?
Đây không phải lần đầu tiên nàng tự sát, hắn nói qua: “Vĩnh viễn đừng muốn chạy trốn, cho dù là tử.”
Phải không?
“Minh Liễu, là ta hại mạng của ngươi, kiếp sau lại báo đáp ngươi!” Tiểu Thiền làm bộ, chủy thủ đặt lên gáy, máu chảy ra, mắt thấy chính là máu nhiễm năm bước thảm kịch – Một hòn đá từ bên ngoài bay tới, “Ba” một tiếng đánh rơi chủy thủ, cũng đem Minh Liễu đánh bay ra ngoài.
Bóng đen từ ngoài xe lao thẳng vào, lập tức đem nàng cuốn vào trong lòng, lại bay ngược trở về, ngồi lên trên tuấn mã đang chạy gấp tới.
Tiểu Thiền bị ôm chặt lấy, cánh tay sắt của nam nhân ôm nàng thở không nổi, vừa thoát ly nửa ngày mùi cơ thể của hắn lại quay chung quanh mũi.
Máu theo vết đao trên gáy chảy xuống, chảy tới áo ngoài, nam nhân dùng một tay kháp trụ cổ nàng, máu lại dọc theo cổ tay hắn chảy xuống phía dưới. Tiểu Thiền ăn đau, lệ trong hốc mắt đảo quanh.
“Ngươi như thế nào luôn không ngoan? Lại đi tìm chết, lần này cũng không thể nhẹ nhàng mà tha cho ngươi! Ngươi nói để ai cùng ngươi chịu tội đây, ca ca ngươi, ngươi tẩu tử, hay là nha đầu Minh Liễu?” Trong thanh âm ôn nhu của nam nhân ẩn chứa phệ huyết tàn nhẫn.
Hắn dùng một bàn tay khống chế dây cương, một cánh tay khác tham nhập nàng vạt áo, mạnh mẽ bắt lấy bạch ngọc tiểu nhũ, chậm rãi đùa giỡn…
“Không liên quan đến bọn họ!” Tiểu Thiền nhịn xuống tiếng khinh ngâm, nghiến răng nói.”Một mình ta làm, ngươi đừng làm khó dễ bọn họ!”
Trong tiếng “Tí tách tí tách đát đát”, hơn mười kiếm sĩ từ xa xa cưỡi ngựa lại đây, đồng loạt xuống ngựa hành lễ: “Chủ nhân!”
Dưới con mắt của bọn hắn, ngón tay nam nhân còn đang trêu chọc mẫn cảm anh đào trong quần áo nàng, nàng xấu hổ đến muốn chết.
“Xấu hổ cái gì? Cũng không phải chưa chạm qua!” Miệng nam nhân nhẹ nhàng hôn bên tai nàng, “Ta nhớ ngươi như vậy, ngươi như thế nào nhẫn tâm rời đi?”
Nam nhân ra lệnh cho thủ hạ trở về Nhan phủ, lão Quách cùng Minh Liễu đều bị bắt vào trong xe ngựa, đi theo sau đoàn nhân mã.
Con ngựa như gió bôn chạy về phía trước, Tiểu Thiền bị sóc khó chịu.
Đột nhiên, nam nhân đem thân thể nàng bay lên không, quần áo phía sau cao cao vung lên, bàn tay to lập tức thân đến giữa hai chân, quần lót bị một phen kéo xuống.
Nơi riêng tư trần trụi trong gió lạnh, Tiểu Thiền chỉ muốn chết luôn đi: “Trời ạ, ngươi muốn làm gì!” Ai tới cứu ta?!
Nóng bỏng bộ vị dựa gần lại đây, bàn tay to đem mông nàng nâng cao, ngay sau đó tiến lên, lập tức từ mặt sau đi vào.
“A –” nàng kinh hô.
“Hư – nhẹ một chút! Chẳng phải ngươi sợ xấu hổ sao, đằng sau đều là người!”
Theo tiết tấu con ngựa chạy chồm dưới thân, thân thể của nàng nâng lên lại rơi xuống, nóng cháy cứng rắn tiến sâu lại lui ra, móng tay nàng kháp sâu vào cánh tay hắn… Mồ hôi nóng theo thái dương hắn chảy từng giọt đến trên mặt nàng.
“Vật nhỏ, một hồi không thấy ta đã nhớ ngươi, ngươi cũng biết ta vì đuổi theo ngươi mà làm chết ba con ngựa…”
Tiểu Thiền mệt mỏi sớm xụi lơ ở trong lòng hắn, mơ màng ngủ.
Hắn cúi đầu: “Vĩnh viễn đừng muốn chạy trốn, cho dù là chết.”
“Tiến vào!” Minh Liễu đẩy cửa đi vào.
Khắp phòng đều là hoan ái hương vị. Tiểu Thiền nặng nề ngủ ở giữa đống hỗn độn đệm chăn, Nhan Chú đã ăn mặc chỉnh tề.
Rốt cục muốn ra khỏi cửa sao?
“Hầu hạ chủ tử ngươi dùng cơm, làm cho nàng ăn nhiều một chút.”
“Vâng!”
Hắn nhìn chằm chằm Minh Liễu một lúc: “Nhớ kỹ lời nói ta đã nói với ngươi. Mạng của ngươi ở trong tay nàng.”
Minh Liễu bị ánh mắt lạnh như băng của hắn đâm vào cả người phát run, liên tục gật đầu.
Hắn lại quay đầu nhìn Tiểu Thiền đang ngủ, ánh sáng trong mắt như có như không trong chớp mắt nhu hòa xuống, đảo mắt lại là sâu thẳm tối tăm.
Chờ hắn rời đi, Minh Liễu đem Tiểu Thiền gọi dậy, nàng đã hai ngày không ăn cái gì. Tiểu Thiền che lại đôi mắt thâm quầng, mệt mỏi nằm trong lòng nàng: “Ta không muốn ăn.”
Nàng giờ này làm sao giống với thôn dã nha đầu sức sống bắn ra bốn phía khi mới tới Nhan gia, khuôn mặt nhỏ nhắn dấu dưới mái đầu đầy tóc đen, mặt mày có cổ nói không nên lời dã mị, thân thể tiêu hao quá nhiều giống như một con rối tàn tạ.
“Minh Liễu, thắt lưng ta đau.” Nàng nhắm mắt lại mơ mơ hồ hồ nói, đầu lưỡi coi như đã khôi phục không sai biệt lắm.
“Đồ ăn này là Hồng má má làm, đều là những thứ ngươi ngày thường vẫn thích ăn, ăn chút đi!” Minh Liễu thay nàng xoa vòng eo. “Mấy ngày hôm trước đầu lưỡi không tốt chỉ có thể uống chút canh loãng không có muối, chắc là không có khẩu vị, chịu khó chút đi!”
Nàng lắc đầu: “Minh Liễu, ta nên làm cái gì bây giờ?” Mệt mỏi ngay cả khí lực để khóc cũng không có.
“Trước tiên phải sống sót cho tốt.”
“Minh Liễu –” tay nhỏ bé nhéo Minh Liễu góc áo, “Ta là nông thôn nha đầu, lại không xinh đẹp, vì sao hắn lại đến trêu chọc ta?”
Minh Liễu lắc đầu, “Khả năng hắn chưa thấy qua người như ngươi vậy, mấy lão gia đều là thích nếm cái mới lạ?”
“Trước kia những người đó đều –” nàng giương đôi mắt mê mê mang mang, “Ta có thể hay không cũng…”
Minh Liễu cũng nói không rõ, chỉ có thể an ủi: “Không thể nào, ngươi cũng không phải nha đầu, là thiếu phu nhân a. Có lẽ quá mấy ngày hắn lại cho ngươi trở về!” Bất quá, xem tình hình hiện tại, “Quá mấy ngày” không biết sẽ là bao lâu.
Tiểu Thiền yên lặng nhìn góc tường, hơn nửa ngày, mới yên lặng tiếp nhận bát cơm, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.
“Minh Liễu, Hồng má má làm món ăn thật ngon nga!” Bởi vì đói bụng, ăn ăn khẩu vị liền nổi lên. “Ngươi cũng ăn đi!”
Hồng má má nấu món ăn là Nhan gia đồ ăn, dùng cá, độn thịt, thịt băm, thịt bồ, thịt nhung, bí đao, rau xanh, nấu thành các màu, vừa đẹp vừa ăn ngon.
“Trước kia khi chưa gả đến Nhan gia, nằm mơ cũng chưa ăn được thứ tốt như vậy.” Tiểu Thiền vực dậy tinh thần, cười nói với Minh Liễu. “Vẫn là Minh Liễu ngươi nói đúng, còn sống so với chết tốt lắm.”
Minh Liễu lòng chua xót, nước mắt lóe ra.
Chính lúc này, có người gõ cửa: “Minh Liễu mở cửa, ta là Tử Oanh!”
Minh Liễu nhìn sang Tiểu Thiền, đứng dậy mở cửa, Tử Oanh lắc mình tiến vào, theo sau lại tiến vào một phụ nhân, đúng là đại phu nhân.
“A!” Ngồi ở trên tháp Tiểu Thiền quá sợ hãi, ngập ngừng nói, “Đại, đại bá mẫu…”
Bùi thị nhìn Tiểu Thiền xiêm y không chỉnh đầu tóc rối loạn, sắc mặt nhất thời trắng bệch, tay run lên: “Đúng là thật sự! Nghiệp chướng, nghiệp chướng a, này súc sinh không ngờ lại làm nên chuyện cầm thú không bằng, trời ạ!”
Không được, cha chồng con dâu cấu kết việc xấu là vạn lần không thể lan truyền ra ngoài, quyết không thể để nàng tiếp tục ở trong này!
“Tử Oanh!” Bùi thị bình tĩnh lại tâm thần, “Ngươi đi lấy chút trang sức đến, lệnh cho lão Quách chuẩn bị chiếc xe, nhanh đi rồi mau chóng trở về, cẩn thận đừng làm cho người ta nhìn thấy.”
“Vâng, phu nhân!” Tử Oanh vâng mệnh mà đi.
Bùi thị nhìn cháu dâu tiều tụy, nói: “Tiểu Thiền, hắn đi ra ngoài nửa đêm mới trở về. Ngươi cùng Minh Liễu lập tức ra đi! Đi càng xa càng tốt, không thể quay lại.”
“Đại bá mẫu!” Tiểu Thiền dùng sức quỳ gối trên tháp, “Ta, ta vốn là tính chết đi để cầu được trong sạch, nhưng sợ liên lụy ca ca một nhà, hắn, hắn nói…”
“Ai, sự tình đến bước này, là Nhan gia thẹn với ngươi!” Bùi thị cắt đứt lời của nàng, “Ngươi yên tâm, ta không bảo hộ được ngươi, ca ca ngươi một nhà ta liều mạng già này cũng sẽ bảo toàn!”
“Cảm ơn đại bá mẫu, cám ơn đại bá mẫu –” Tiểu Thiền nước mắt rơi như mưa, cúi đầu lạy xuống.
“Hài tử ngốc!” Bùi thị đem nàng đỡ lấy, lão lệ tung hoành, “Lúc trước là ta chọn ngươi làm nàng dâu của Sâm nhi, khiến ngươi tuổi còn trẻ liền mất chồng thủ tiết, nay lão Tam lại… Ngươi còn trẻ, hết thảy hãy quên đi, về sau hãy sống thật tốt!”
Tiểu Thiền khóc như lệ nhân, nàng vốn suy yếu, chỗng đỡ lâu lắm, thân mình nghiêng sang liền hôn mê.
Một bên Minh Liễu đi qua đỡ nàng, lại lấy khăn ướt đặt lên mặt nàng.
“Minh Liễu!” Bùi thị lãnh đạm mở miệng, “Khi ngươi bảy tuổi, ta cứu ngươi từ cõi chết trở về, nuôi ngươi lớn, đúng không?”
Minh Liễu giật mình: “Không có phu nhân vốn không có ta, phu nhân đại ân đại đức, Minh Liễu cả đời cũng không thể hồi báo!”
“Hảo!” Lão phụ nhân nháy mắt uy thế tăng vọt, bắn thẳng đến chỗ Minh Liễu, “Ngươi nghe, các ngươi nếu chạy thoát thì phải là có phúc, nếu chạy trốn không thành, trở về cũng không còn đường sống… Về sau ta không muốn nhìn đến các ngươi, ngươi hiểu chưa?”
Minh Liễu cả người phát lạnh, đại phu nhân là muốn hy sinh các nàng để thành toàn gia đình này, nàng gục đầu xuống: “Minh Liễu hiểu được, ra Nhan gia, tuyệt không còn sống trở về, nếu không trốn thành, liền tự kết liễu.”
“Ân.” Bùi thị nhìn sang Tiểu Thiền vẫn đang hôn mê, cảm thấy sầu thảm, nhưng có một số việc là phải làm.
“Minh Liễu, ngươi có trách ta nhẫn tâm?”
“Không! Phu nhân cho thiếu phu nhân một con đường sống đã là tâm địa Bồ Tát.”
“Ai… Đợi sau khi rời khỏi đây, cho thiếu phu nhân của ngươi uống ‘Tàng tín’, tuyệt không thể sinh hạ nghiệt chủng!”
“Vâng!”
Không tốn bao nhiêu thời gian, Tử Oanh cầm gánh nặng tiến vào, Bùi thị hỏi nàng có người phát hiện hay không, nàng đáp: “Nhan Tín cùng tam lão gia xuất môn làm việc, những người còn lại cũng bị chỉ định đi làm việc khác.”
“Hảo, đem thiếu phu nhân nâng lên xe ngựa, lấy lệnh bài của ta suốt đêm xuống núi. Ra vùng núi đi về phía nam, đến Giang Nam rồi dàn xếp.” Bùi thị hai mắt đẫm lệ, “Lão Quách đã lớn tuổi, Minh Liễu ngươi cố gắng chăm sóc hắn.”
Lão Quách tóc bạc trắng đánh xe ngựa đến, một đường rời Nhan phủ, chạy cấp tốc, đến lúc mặt trời xuống núi đã đi xa trăm dặm. Minh Liễu cảm thấy có chút an tâm. Tính đến tam lão gia trở về phát hiện đuổi theo, chạy xa như vậy rồi cũng không sợ.
Tiểu Thiền cầm tay Minh Liễu: “Đều là ta làm hại ngươi, hại ngươi xa xứ, còn phải lo lắng về tính mạng.”
“Đây là mệnh, làm cho ta với ngươi chịu khổ.” Minh Liễu biết miệng.
Tiểu Thiền hơi hơi xốc lên mành che trên xe ngựa, nàng chưa từng ra khỏi khu vực Đại Biệt sơn, hiện tại ra đi cũng không biết có thể hay không trở về. Ca ca, chị dâu, Hoa Hoa, Nhị Mao cùng tiểu chất Cẩu Thừa chưa từng gặp mặt, các ngươi trăm ngàn phải sống tốt.
Dần dần sắc trời tối xuống, lão Quách quay đầu kêu: “Thiếu phu nhân, lại tiếp tục chạy ngựa sẽ không chịu nổi, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Được rồi!”
Xe đứng ở ven đường, bốn con ngựa tản đến bên dòng suối uống nước ăn cỏ. Trong xe, Minh Liễu lấy ra chút lương khô đưa cho Tiểu Thiền.
Cắn lương khô, Tiểu Thiền thở dài: “Thật đáng tiếc, lại không được ăn đồ ăn của Hồng má má.” Hy vọng thoát đi Ma Vương càng lớn, tâm tình của nàng lại càng tốt.
Lập tức có thể quên đi hết thảy mọi chuyện phát sinh ở nơi này, bắt đầu lại từ đầu…
“Ngươi – đừng — – mơ—tưởng –” lưỡng lự mờ mịt thanh âm từ xa xôi truyền đến, từ “Ngươi” truyền đến còn rất nhẹ, đến từ “mơ” đã là thực vang, sau đó ngay cả tiếng vó ngựa cũng dần dần có thể nghe được.
Là hắn! Hắn đuổi tới!
Khuôn mặt Tiểu Thiền lập tức mất hết huyết sắc, tên Ma Vương kia, âm hồn không tiêu tan, chẳng lẽ thật sự trốn không thoát sao?
Nàng hoảng sợ nhìn đồng dạng sắc mặt trắng bệch Minh Liễu, hai người trong mắt đều là tuyệt vọng tro tàn.
Nghĩ đến đại phu nhân dặn dò trong lời nói, Minh Liễu dấu tay vào trong bao quần áo lấy ra hai thanh chủy thủ lạnh lẽo. Hừ, dù sao đều là một chữ “chết”, chính mình chết so với bị bắt trở về chịu hình mà chết tốt hơn nhiều lắm.
“Đây là đại phu nhân dự bị cho chúng ta.” Minh Liễu đưa một phen chủy thủ cho Tiểu Thiền.
Tiểu Thiền nhìn chói lọi chủy thủ, chậm rãi cầm lấy, mỏng manh lưỡi dao hàn ý bức người. Đem dao đặt lên bên gáy, chết là hết! Có phải hay không chết rồi có thể giải thoát?
Đây không phải lần đầu tiên nàng tự sát, hắn nói qua: “Vĩnh viễn đừng muốn chạy trốn, cho dù là tử.”
Phải không?
“Minh Liễu, là ta hại mạng của ngươi, kiếp sau lại báo đáp ngươi!” Tiểu Thiền làm bộ, chủy thủ đặt lên gáy, máu chảy ra, mắt thấy chính là máu nhiễm năm bước thảm kịch – Một hòn đá từ bên ngoài bay tới, “Ba” một tiếng đánh rơi chủy thủ, cũng đem Minh Liễu đánh bay ra ngoài.
Bóng đen từ ngoài xe lao thẳng vào, lập tức đem nàng cuốn vào trong lòng, lại bay ngược trở về, ngồi lên trên tuấn mã đang chạy gấp tới.
Tiểu Thiền bị ôm chặt lấy, cánh tay sắt của nam nhân ôm nàng thở không nổi, vừa thoát ly nửa ngày mùi cơ thể của hắn lại quay chung quanh mũi.
Máu theo vết đao trên gáy chảy xuống, chảy tới áo ngoài, nam nhân dùng một tay kháp trụ cổ nàng, máu lại dọc theo cổ tay hắn chảy xuống phía dưới. Tiểu Thiền ăn đau, lệ trong hốc mắt đảo quanh.
“Ngươi như thế nào luôn không ngoan? Lại đi tìm chết, lần này cũng không thể nhẹ nhàng mà tha cho ngươi! Ngươi nói để ai cùng ngươi chịu tội đây, ca ca ngươi, ngươi tẩu tử, hay là nha đầu Minh Liễu?” Trong thanh âm ôn nhu của nam nhân ẩn chứa phệ huyết tàn nhẫn.
Hắn dùng một bàn tay khống chế dây cương, một cánh tay khác tham nhập nàng vạt áo, mạnh mẽ bắt lấy bạch ngọc tiểu nhũ, chậm rãi đùa giỡn…
“Không liên quan đến bọn họ!” Tiểu Thiền nhịn xuống tiếng khinh ngâm, nghiến răng nói.”Một mình ta làm, ngươi đừng làm khó dễ bọn họ!”
Trong tiếng “Tí tách tí tách đát đát”, hơn mười kiếm sĩ từ xa xa cưỡi ngựa lại đây, đồng loạt xuống ngựa hành lễ: “Chủ nhân!”
Dưới con mắt của bọn hắn, ngón tay nam nhân còn đang trêu chọc mẫn cảm anh đào trong quần áo nàng, nàng xấu hổ đến muốn chết.
“Xấu hổ cái gì? Cũng không phải chưa chạm qua!” Miệng nam nhân nhẹ nhàng hôn bên tai nàng, “Ta nhớ ngươi như vậy, ngươi như thế nào nhẫn tâm rời đi?”
Nam nhân ra lệnh cho thủ hạ trở về Nhan phủ, lão Quách cùng Minh Liễu đều bị bắt vào trong xe ngựa, đi theo sau đoàn nhân mã.
Con ngựa như gió bôn chạy về phía trước, Tiểu Thiền bị sóc khó chịu.
Đột nhiên, nam nhân đem thân thể nàng bay lên không, quần áo phía sau cao cao vung lên, bàn tay to lập tức thân đến giữa hai chân, quần lót bị một phen kéo xuống.
Nơi riêng tư trần trụi trong gió lạnh, Tiểu Thiền chỉ muốn chết luôn đi: “Trời ạ, ngươi muốn làm gì!” Ai tới cứu ta?!
Nóng bỏng bộ vị dựa gần lại đây, bàn tay to đem mông nàng nâng cao, ngay sau đó tiến lên, lập tức từ mặt sau đi vào.
“A –” nàng kinh hô.
“Hư – nhẹ một chút! Chẳng phải ngươi sợ xấu hổ sao, đằng sau đều là người!”
Theo tiết tấu con ngựa chạy chồm dưới thân, thân thể của nàng nâng lên lại rơi xuống, nóng cháy cứng rắn tiến sâu lại lui ra, móng tay nàng kháp sâu vào cánh tay hắn… Mồ hôi nóng theo thái dương hắn chảy từng giọt đến trên mặt nàng.
“Vật nhỏ, một hồi không thấy ta đã nhớ ngươi, ngươi cũng biết ta vì đuổi theo ngươi mà làm chết ba con ngựa…”
Tiểu Thiền mệt mỏi sớm xụi lơ ở trong lòng hắn, mơ màng ngủ.
Hắn cúi đầu: “Vĩnh viễn đừng muốn chạy trốn, cho dù là chết.”