Chương 2: 2: Cháu Nể Chú!
"Hoá ra chú chưa có vợ hả? Chú, chú cưới cháu đi!"Ngân tự hào chỉ ngón tay trỏ về phía mình.Hê, chú mà không cưới cháu là chú ngu!“Thôi, cháu thì...chú nhường cho người khác đấy”Hắn vội vàng phẩy tay xua đi suy nghĩ ngu dốt của cô.Ngân vẫn chưa có ý định dừng lại nên tiếp tục nói:“Ơ, nhường là nhường thế nào? Nhiều người muốn kết hôn với cháu còn không được, sao chú lại nhường?”“Hahaha...vì chú tốt bụng...”Hắn bày ra nụ cười hết sức giả trân.Nhóc con phá phách như này ai dám cưới chứ? Có vào tù thì hắn cũng đâu ngu mà cưới nhóc con này về...!Hắn ngồi thụp xuống đất, lấy ra trong túi chiếc điện thoại và bấm số.Chuông reo đến lần thứ 2 thì đầu dây bên kia bắt máy, hỏi:"Anh hai gọi gì em đấy?""Xong việc rồi, đến đón đi.Anh đang ở trong hẻm cách đấy không xa..."Không đợi đầu dây bên kia trả lời, hắn cúp máy nhìn qua cô.Ngân chợt thấy có ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống thì cô nhóc liền quay phắt đi chỗ khác.Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời rồi thở dài ngao ngán.Giờ đem nhóc con này đi đâu đây? Hay là...chặt thành từng khúc rồi đem quẳng vào rừng? Không không...!Hoặc là cho vào bao tải vứt xuống sông? Không không...!Giết người mà bị phát hiện thì cả đời chỉ có ăn cơm tù! Chưa cưới vợ chưa vào tù!Mải chìm đắm trong suy nghĩ tương lai xa xôi mà hắn không để ý ra có người lục lọi túi đồ cướp được.Ngân mừng rỡ lấy từ trong túi đồ ra một con gấu bông, giơ lên nói với hắn:“Những thứ khác chú lấy là việc của chú.Nhưng chủ của con con gấu bông này, chỉ có thể là cháu!”Một con gấu bông? Ôi trời, hắn có bị điên không vậy mà lại đi giành một con gấu bông từ một nhóc con chứ? Trộm những thứ có thể kiếm ra được tiền, thậm chí kiếm ra được rất nhiều tiền...con gấu bông này nhìn cũng chẳng đắt đỏ và mới mẻ gì...không bõ nổi 1 đồng! Hắn gật đầu ý bảo cô muốn làm gì thì làm, hắn không quan tâm.Ngân có vẻ như không hài lòng với thái độ lạnh lùng này từ hắn, cau mày suy nghĩ.Sao chú không tò mò hỏi cô rằng: Con gấu bông này là từ ai mà cô phải trân trọng đến thế? Hứ, chú đúng là vô tâm quá đi à! Cô giật giật cánh tay áo của hắn hỏi:“Chú có biết con gấu bông này ai tặng cháu không?”“Chú không biết”Liệu có nên trả lời là: “Chú không quan tâm” không nhỉ? Nhưng mà trả lời như vậy có làm ảnh hưởng đến tâm hồn con trẻ không ta? Ngân mặc kệ thái độ lạnh lùng của hắn, nói:"Con gấu bông này là...""Anh hai!"Tiếng gọi phát ra từ đầu ngõ, hắn quay mặt nhìn ra.Ở đầu ngõ, có một chiếc xe ô tô vừa mới đến đỗ ngay đấy, một người thanh niên bước xuống xe chạy lại chỗ hắn và cô.Ngân ngước lên nhìn người thanh niên đang đứng trước mặt mình, ánh mắt tò mò vô cùng.Anh này là ai mà đẹp trai thế? Người thanh niên kia không hề để ý đến sự tồn tại của Ngân, ngồi xổm xuống hỏi hắn:"Anh hai, sao trông thảm thế?"Hắn không trả lời mà chỉ tay về phía nhóc con đang đứng cạnh mình.Lúc này, người thanh niên mới để ý đến sự tồn tại của Ngân, trợn tròn mắt lên nhìn, hỏi:"Nhóc nào đây?""Về rồi nói chuyện!"Hắn đặt tay lên vai người thanh niên kia để đứng dậy, chẳng biết có phải lực mạnh hay không mà anh chàng kia dập bẹp mông xuống nền đất.Ngân thấy hắn phũ phàng ném túi đồ cướp được lên người anh chàng kia thì cũng thương hoa tiếc ngọc thay, chú phũ thật sự...Thấy chú sắp đi xa mình, Ngân chạy theo, nói nhỏ đủ để hai người nghe thấy:"Chú, cháu nể chú thật đấy!""Vì chuyện gì?"Nhóc con này mà cũng biết nể người khác sao, haha...hắn không tin! Nhưng mà nếu đó là sự thật thì thật trùng hợp, hắn cũng bắt đầu nể nhóc con này rồi đấy!"Chú xấu nhưng mà có người em đẹp.Cháu đúng là nể chú!".