Chương 11: - Lần Đầu Gặp Nhau
*Ngày 19 tháng 10, thứ Bảy, Trác Vi Lan không ngủ nướng trên giường, bị ba cái báo thức gây sức ép đã sớm thức dậy, dụng tâm mặc lên bộ váy đầm tương tự lần đầu gặp nhau năm ấy, chải đầu cột tóc, trang điểm nhẹ nhàng, sửa soạn xong còn cẩn thận nhìn ngắm trong gương một lúc. Trừ bỏ trong ánh mắt không giấu được chút mỏi mệt, ngoài ra thì không khác gì 18 tuổi năm ấy. Trác Vi Lan ngáp một cái, hít hít cái mũi xốc lại balô đã lâu không đeo lên vai, mở cửa đi xuống dưới, đi qua phòng ngủ khách liếc một cái, bên trong đệm chăn đã xếp gọn chỉnh tề, trên nệm không chút nếp nhăn, hai bên rèm được vén lên theo một độ cong tương xứng đến hoàn hảo, ngay cả hoa văn trang trí trên rèm cũng tương ứng. Mất trí nhớ trước hay sau đều OCD. (ヾ| ̄ー ̄|ノ Trác Vi Lan bỗng nhiên có một ý nghĩ kỳ quái—— Mạc Sương có thể từ trong đám người qua lại liếc mắt một cái liền để ý tới mình, sẽ không phải là vì tóc của mình lúc ngủ nằm úp sấp lên bàn bị đè vểnh lên hết đi? Trong lòng nàng nổi lên ý nghĩ quái dị, nắm đai balô kéo kéo, lúc này mới chậm rì rì bước xuống lầu. Mạc Sương dậy sớm hơn nàng, đang trong bếp xoay tới xoay lui. Trác Vi Lan vẫn đeo túi, hướng về phía cái bóng đeo tạp dề đang loay hoay kia gọi một tiếng, "Mạc Sương." Mạc Sương quay đầu, khoảnh khắc nhìn thấy nàng, cái sạn cầm ở trong tay đình chỉ giữa không trung, chăm chăm nhìn, biểu cảm trên mặt rõ là choáng váng. Cái này... sao khác xa trong tưởng tượng vậy nha...... Trác Vi Lan buồn bực, bước tới trước huơ huơ tay trước mặt Mạc Sương, đến cả đai ba lô trên vai cũng muốn tuột đi, "Bị gì vậy?" "Không có." Mạc Sương chớp mắt mấy cái hồi thần, khóe môi câu lên một nụ cười, ánh mắt liếc tới quai túi sắp trượt lại chuyển đi, bình tĩnh tập trung trên mặt Trác Vi Lan, "Có chút kinh ngạc." "Gì cơ?" Mạc Sương ý cười càng sâu, thanh âm lại trở nên thật dịu dàng, "Em đẹp quá." "......" Bị khen ngay mặt như thế, Trác Vi Lan bất ngờ ngượng ngùng, thôi không duy trì bộ dáng đeo balô lả lơi nữa, kéo sửa lại trên vai, đem lọn tóc hơi rối vén sau tai, rì rầm một câu, "Nói cái gì đâu không~." Trên mặt e lệ, nhưng trong lòng thì pháo hoa nổ đì đùng ——thật không phải tại OCD nha, là tại mình đẹp nha! Mạc Sương xem nàng cúi đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, đặt cái sạn trong tay xuống rồi tắt bếp. Trác Vi Lan nghe "cạch" một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn trong lò thấy như là bánh nướng, lại nhìn Mạc Sương đang thuần thục đảo mặt, nghi hoặc, "Sao tự nhiên làm bữa sáng vậy?" Mạc Sương không vội đáp, dẫn nàng đến bên bàn ăn. Trác Vi Lan thuận theo ngồi xuống, mới vừa hạ balô xuống quay đầu lại, thấy trên bàn không biết khi nào đã có một đĩa trái cây tỉa hình trái tim, ngây dại, "Chị...... Chị làm?" "Ừ, ngày kỷ niệm mà." Trác Vi Lan vẫn như cũ không thể tin được, dụi mắt nhìn mấy cái, nghĩ không ra Mạc Sương lúc nào thì được kỹ năng này, còn có dụng tâm như thế. Vừa xoay người qua lại còn thấy thêm một bó hoa tươi, trong tay Mạc Sương đang quỳ xuống hướng về phía mình. Bó hoa rất to, Mạc Sương bị che khuất hơn phân nửa, cô nghiêng đầu qua góc bàn, lộ ra ánh mắt tràn đầy ý cười, "Ngày kỷ niệm vui vẻ." "Cảm, cảm ơn." Trác Vi Lan bị dọa đến lắp bắp, trịnh trọng tiếp nhận, theo bản năng đưa tay đỡ Mạc Sương đứng dậy. Mạc Sương nương tay nàng đứng lên, sau khi đứng vững lại không chịu buông tay, ngón tay khẽ run, trên mu bàn tay cảm nhận một trận tê ngứa. Trác Vi Lan tim đập càng nhanh, cảm giác chịu không nổi, cuống quít rụt tay về, "Trong bếp còn đồ ăn kìa." "Được, để tôi đi xem." Mạc Sương vừa đi, Trác Vi Lan vội vàng đặt hoa ở một bên, phe phẩy tay kịch liệt, nhanh chóng hạ nhiệt độ thiêu đốt trên hai má. Mới sáng sớm, kích thích quá nha! Bữa sáng của Mạc Sương, đặc biệt duy nhất là trái cây cắt xếp hình trái tim tình yêu, các món còn lại đều tạm được, rìa bánh mì nướng không được giòn lắm, có hơi mềm, sữa là loại thông thường, giăm bông thì làm nóng lại để ăn. Trác Vi Lan khá kén ăn, không thích này nọ lắm, ăn một miếng hoa quả lại cắn một miếng bánh rán. Nuốt miếng trái cây lại uống một ngụm sữa, đến sau cùng trên bàn chỉ còn lại bánh nướng khó ăn nhất. Nàng trừng mắt một lúc lâu không động đến, tằng hắng làm nũng, "Tôi no rồi, không muốn ăn nữa." "Vậy đừng ăn nữa." Mạc Sương không nói gì, thuận theo ý nàng. "Tôi đi dọn dẹp." Trác Vi Lan chột dạ, chủ động cầm bát đĩa hướng đi vào bếp. Nàng đem bánh nướng còn thừa giấu vào thùng rác, thở ra một hơi, định tiện tay rửa luôn cái đĩa, lại xem nhẹ độ trơn trượt của nước rửa, không cầm chắc, làm cho cái đĩa tuột rớt xuống bồn. Mạc Sương nghe được tiếng động vội bước tới, "Không bị thương chứ?" "Không có......" Trác Vi Lan cầm cái đĩa lên lại, rầu rĩ nói, "Thực xin lỗi, bị nứt một đường rồi......" "Không có việc gì, bỏ đi," Mạc Sương cầm khăn lau tay cho nàng, căn bản không quan tâm cái đĩa đáng thương bị nứt. Trác Vi Lan lén nhìn Mạc Sương đang rất chăm chú chăm sóc mình, hối hận khi nãy không ăn hết bánh nướng. Các nàng vội vàng ra cửa, Mạc Sương dọn sơ qua đồ đạc để cho dì giúp việc chốc nữa đến rửa, cô lên lầu thay quần áo. Trác Vi Lan một người ở trong phòng khách đi tới đi lui, cảm thấy nhàm chán. Thấy bên ngoài xe đã tới rồi, nàng đi ra ngoài trước mỉm cười chào chú Trương, "Chào chú!" "Buổi sáng tốt lành." Chú Trương nói xong, đem gì đó trên ghế bên cạnh đưa cho nàng, "Bánh crepe trái cây thêm trứng, sữa đậu nành nóng." Trác Vi Lan sửng sốt, "Tôi không dặn hôm nay mua bữa sáng." "Mạc Sương bảo mua." Chú Trương nói, "Ăn đi khi còn nóng." Trác Vi Lan cuối cùng đã biết vì sao Mạc Sương không nói lời nào lúc nàng bưng bữa sáng chưa ăn hết đi dọn dẹp, mím môi, mở túi ra cắn một miếng. Rõ ràng cùng là bánh với trái cây này nọ, nhưng sao nàng lại cảm thấy không được ngon như lúc nãy. ——Lần đầu tiên Mạc Sương và Trác Vi Lan gặp nhau, là buổi trưa ngày 19 tháng 10 lúc tan học, trên con đường từ tòa nhà học khu số ba hướng ra cánh rừng nhỏ cách đó không xa. Khoảnh khắc đi lướt qua nhau, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại. Trác Vi Lan nhớ lúc đó mình vừa ra khỏi lớp học tự chọn, còn đang ủ rũ chợt tỉnh táo lại, cũng nhớ rõ Mạc Sương khi ấy mặc áo len màu xám, tóc bị gió thổi loạn, bước đi thong thả trong một tầng ánh mặt trời rực rỡ, làm cho người ta có cảm giác mềm mại mà dịu dàng ấm áp. Nhưng lúc này đây, nàng không tài nào nhớ được trên con đường nhỏ thật dài trong rừng này, rốt cuộc là hai người các nàng gặp nhau ở đoạn nào. "Ách...... Hẳn là nơi này," Trác Vi Lan chỉ vào ghế đá, "Tôi nhớ là băng ghế đá này!" Đi theo nàng qua lại hai ba lượt, Mạc Sương không phiền hà chút nào, giống như vài lần trước đều gật đầu, "Hẳn vậy." Trác Vi Lan đi chung quanh nhìn, phát hiện cách đó không xa còn có chiếc ghế đá khác, trong lòng lại không chắc chắn. Nàng nản lòng ngồi xuống ghế đá, xoa xoa chân nói, "Đoạn đường này trông giống nhau quá, tôi thật sự nhớ không rõ." "Không việc gì," Mạc Sương trông về phía xa con đường thật dài, cười nói, "Trước kia hẳn là chúng ta cùng nhau đi qua con đường này không ít lần, nơi nào cũng là kỷ niệm." Trác Vi Lan dừng lại động tác xoa chân, ngẩng đầu nhìn Mạc Sương, nhìn thấy thần sắc dịu dàng không khác gì ban sáng lúc nàng làm nứt đĩa. Cảm thất bại của nàng càng thêm mãnh liệt. "Không được." Trác Vi Lan bật đứng dậy, "Chị ngồi nghỉ chút đi, tôi đi tìm xem, chắc chắn có thể nhớ ra!" Nàng sợ Mạc Sương không muốn, kéo qua ấn xuống vai cô, dùng sức ấn cô ngồi lên ghế đá. Mạc Sương không chịu ngồi, cầm tay nàng nói, "Chúng ta cùng nhau đi tìm." "...... Chị không nhớ mà, ngồi đi, để tôi đi tìm." Trác Vi Lan rút tay mình về xoay người đi, mới vừa bước hai bước, nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, hoàn toàn bất đắc dĩ, nàng quay đầu lại nhìn Mạc Sương đang đi theo mà năn nỉ, "Chị để cho tôi tự mình làm đi." Mạc Sương khó hiểu, "Sao cơ?" "Tôi có chút mù đường," Trác Vi Lan bĩu môi, "Mỗi lần đi qua nơi này, đều là chị nói cho tôi biết mình gặp nhau ở đoạn nào. Tôi nghe không biết bao nhiêu lần vẫn không nhớ được, có hơi quá đáng." "Không quá đáng." Mạc Sương an ủi, "Con đường này quá dài, lại cứ giống nhau." Trác Vi Lan phản bác, "Nhưng mà chị nhớ rõ!" Mạc Sương bình tĩnh đáp, "Cũng chưa chắc, có khi là tôi tùy tiện chỉ đại nơi nào đó, em không phát hiện mà thôi." "......" Trác Vi Lan không thể tưởng được có thể có đáp án kiểu này, nhìn mặt Mạc Sương nghiêm trang phân tích mà nghẹn nửa ngày, không nhịn được bật cười ra tiếng, "Ha ha ha, nào có ai nói mình như vậy." Mạc Sương cũng cười theo, nắm tay nàng đi trở về trên ghế đá, "Ngồi trong chốc lát đi, em không quen đi đôi giày này phải không?" Trác Vi Lan sửng sốt. Nàng vì tái hiện lại cảnh gặp nhau lần đầu tiên ngày đó mà cố tình chọn một đôi giày thể thao màu trắng đã lâu không đi, không nghĩ tới số đo đôi này đã nhỏ, hai bên cạnh giày khá chật, đi đường cọ xát làm nàng hơi đau. "Làm sao chị biết..." Nàng nghĩ không ra. Mạc Sương phủi lá rụng trên ghế đá, đỡ nàng ngồi xuống, "Dáng đi em có chút lạ." "Ui......" Trác Vi Lan nhìn thấy Mạc Sương xoay người mở túi, tò mò nói, "Đừng nói chị có mang theo đôi khác nha?" Mạc Sương không nói lời nào, quay đầu lại cầm chai nước trái cây, mở nắp đưa tới, tiếc nuối nói, "Xin lỗi em, không có." "Cái gì mà xin lỗi chứ, tôi nói đại thôi mà." Trác Vi Lan tiếp nhận chai nước đưa lên uống một ngụm, cảm giác nước trái cây ngòn ngọt khoan khoái thấm vào người, xua tan đi cơn xót ở chân. Nàng thở ra một hơi, híp mắt cảm thụ làn gió mơn man, "Hô, như vậy cũng thật tốt." "Ừ." Mạc Sương đáp, cùng nàng lẳng lặng ngồi trên ghế đá nghỉ ngơi. Trác Vi Lan nhìn sườn mặt thanh tĩnh của Mạc Sương, nội tâm rung động. Bất chấp chai nước đã uống của mình xem như hôn gián tiếp, nàng đem nước trái cây đưa qua, "Chị muốn uống không?" "Cám ơn." Mạc Sương gật gật đầu, đưa tay tiếp nhận uống một ngụm, liếm liếm khóe môi, "Uống ngon ghê." Rõ ràng không phải ý tứ kia, thế nhưng Trác Vi Lan nhịn không được hiểu sai, không được tự nhiên nghiêng đầu đi, thanh thanh giọng nói, "Chúng ta đi chỗ khác xem thử?" "Được." Mạc Sương cất chai nước, thình lình nói một câu, "Tôi cõng em đi." "A?!" Trác Vi Lan bị dọa choáng váng, biểu cảm trên mặt Mạc Sương vẫn là chuyện hiển nhiên, "Chân em đau, không phải sao?" "Đúng là chân đau, nhưng......" Trác Vi Lan chưa kịp bịa lý do cự tuyệt, Mạc Sương đã giúp nàng cầm balô, ngồi xổm trước mặt nàng chờ. Ánh mắt khắp nơi chiếu tới, Trác Vi Lan da mặt không tính mỏng nhưng cũng không tính dày, chịu không nổi học trò đàn em nhìn mình tò mò, nàng úp sấp vùi mặt lên lưng cô, rầu rĩ lầm bầm, "Quay về xe đi, ... em... đổi giày khác." Mạc Sương ừ một tiếng, cõng nàng đi về hướng bãi đỗ xe. Trác Vi Lan chậm rãi thích ứng, hé mắt ra nhìn, không phải thấy người khác tò mò nhìn xem, mà là gió nhẹ thổi qua tán cây, Mạc Sương mỉm cười cong cong khóe môi. "Cười cái gì~." Nàng nhỏ giọng than thở. Mạc Sương không nói gì, cười run run tấm lưng làm nàng vội ôm chặt thêm một chút. Trác Vi Lan hoảng sợ, chờ vững vàng sau mới xoa nhẹ tóc Mạc Sương, thực hiện ao ước năm đó, âm thầm cảm khái: quả nhiên thật là mềm. Nơi các nàng đi tìm là đường nhỏ trong rừng, xe cũng đậu ở chỗ không xa lắm. Bãi đỗ xe nho nhỏ, liếc mắt một cái có thể nhìn hết bao quát. Trác Vi Lan liền như vậy nhìn thấy trợ lý Trần đang đứng đợi, trong lòng co lại một cái: Trợ lý Trần đến nơi này, nghĩa là có chuyện vô cùng trọng yếu, mà nàng thì cứ mải lo việc tư...... Từ trước đến giờ chỉ biết ở bên cạnh nhìn. "Thả em xuống đi." Trác Vi Lan không cho Mạc Sương cõng tiếp, né tránh đứng xuống đất, chuẩn bị đi đến đứng ngốc cùng chú Trương ở bồn hoa cách đó không xa, nhường chỗ cho Mạc Sương lo việc công. Mạc Sương lại giữ tay nàng, "Vi Lan, em đi đâu vậy?" "Chị lo công chuyện trước đi." Trác Vi Lan yếu ớt nói, "Em qua bên chú Trương chờ chị." "Vì sao?" Trác Vi Lan cười nhạt, chỉ về hướng trợ lý Trần, "Chị không thấy sao?" Mạc Sương thuận thế nhìn qua, nhìn một cái thì sửng sốt. "Chị đang vội." Trác Vi Lan cúi đầu rì rầm, nghĩ muốn bỏ tay Mạc Sương ra. Mạc Sương lại nắm càng chặt. Trác Vi Lan giận, "Chị......" Nàng vừa ngẩng đầu, thấy Mạc Sương cau mày. Mạc Sương thấy nàng giãy, thở dài, tha thiết nói, "Vi Lan, em hãy nghe tôi nói." Đang ngày kỷ niệm bị trợ lý Trần quấy rầy, Trác Vi Lan cảm thấy tủi thân, trong lòng hơi chua, nàng bĩu môi, "Cái gì?"