Chương : 59
Tuy biết rằng tên Nhậm Hải này luôn thích phóng đại sự việc lên cả chục lần nhưng hình ảnh trước mắt thực sự cũng khiến người khác không thể không nghĩ như vậy. Thẩm Triệt nhìn thấy trên lối đi rợp bóng cây dưới lầu, Tần Tu cùng một cô gái trẻ đang sóng vai ngồi trên băng ghế. Cô gái có một mái tóc dài đen óng mềm mại rất thu hút ánh mắt giống như mấy cô nàng trong quảng cáo dầu gội đầu. Cô mặc một chiếc áo Jacket màu hồng nhạt, bên trong là một chiếc váy liền màu xám, tuy rằng ở khoảng cách này không thể trông rõ diện mạo nhưng ăn mặc thời thượng mà vẫn không làm mất đi khí chất thanh nhã thế kia thì ắt hẳn phải là môt mỹ nhân.
Hai người liên tục trò chuyện gì đó, không hề có dấu hiệu nhàm chán, sau đó lần lượt đứng dậy, đi dọc theo con đường rải sỏi uốn lượn, thong thả đi về phía thư viện. Bóng lưng hai người dưới ánh ánh mặt trời được tán cây che phủ thực sự là cực kỳ nổi bật. Khó trách mà ngay lập tức có một cô nữ sinh nào đó ăn giấm chua nói: “Ui dời, chị kia vừa nhìn là biết không phải sinh viên. Hóa ra Tần Tu lại thích tình chị em nha.”
Đương nhiên cũng chưa chắc là bạn gái, Thẩm Triệt thầm nghĩ, cũng có thể là bạn bè thông thường thôi, nhưng nếu nói là bạn gái, cũng không phải không có khả năng.
Tựa người vào cửa sổ mãi cho tới khi bóng hai người kia biến mất khỏi tầm nhìn, Thẩm Triệt mới hồi thần. Trên người cậu còn mặc quần áo của Tần Tu, vậy mà lại đứng cọ cọ ở trước cửa sổ. Vừa cúi xuống nhìn thì thấy cổ tay áo đã bị cọ bẩn, Thẩm Triệt cũng chẳng còn hơi sức mà phủi đi. Nếu như hôm nay có người biết cậu mặc quần áo của Tần Tu, có khi cậu cũng trộm mừng thầm. Thế nhưng lúc này cậu chỉ thấy mình giống một vai phụ vừa đáng thương lại vừa đáng cười sắp phải rút khỏi giới diễn viên.
Buổi trưa,Thẩm Triệt lại bắt gặp đôi “tình nhân” làm người ta phải ghen tỵ này ăn trưa trong nhà ăn. Lúc này thì tin đồn hoa khôi trường là “bông đã có chậu” cũng vừa vặn lan truyền khắp forum trường. Lần này ngồi gần hơn, Thẩm Triệt mới để ý cô gái kia nhìn thoáng qua đúng là nhiều tuổi hơn Tần Tu thật. Tuy rằng vẫn rất trẻ trung xinh đẹp nhưng vẻ từng trải vẫn không thể che dấu được, xem ra quả đúng là mối tình chị em tiêu chuẩn.
“Chẹp chẹp, từ xưa tới nay hoa khôi đều được bao dưỡng, quả nhiên là không sai tẹo nào.” Nhậm Hải uống canh, cảm khái buông một câu.
Thẩm Triệt cúi đầu ăn cơm, miệng nhồm nhoàm đầy thịt kho tàu và cơm, Từ khi Tần Tu chuyển đến ở tòa nhà Đan Mĩ cũng chưa từng thấy anh ta qua lại với cô gái nào, cho nên cậu vẫn đinh ninh rằng anh ta vẫn độc thân. Thế nhưng anh ta đâu có độc thân. Thẩm Triệt tự cảm thấy cái khát khao của mình được cùng Tần Tu giữ cái mối quan hệ mờ ám này đúng là rất đáng xấu hổ.
Cũng không phải là không có cơ hội từ bỏ, chỉ là ý chí của cậu quá bạc nhược, lại còn bắt đầu tơ tưởng đến khoảng thời gian mỗi tối được ở chung với Tần Tu. Đúng là rất đáng xấu hổ.
Nhìn cảnh tượng Tần Tu cùng cô gái kia ngồi với nhau, lòng Thẩm Triệt bắt đầu phủ mây đen, hận không thể lập tức gọi điện báo cáo “Tôi làm bẩn hết quần áo của anh rồi, lúc đi tè cũng không có đi sạch sẽ, thịt kho tàu cũng làm rớt xuống quần rồi.” Đúng là đáng xấu hổ.
Người anh em Nhậm Hải nhìn đầu quắn ngồi trước mặt đang điên cuồng nhét đồ ăn đầy miệng, khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng: “Cậu nghiện thịt kho tàu đến thế cơ à, có ai ăn tranh với cậu đâu…”
Lời hẹn buổi tối cùng nhau luyện nhảy Tần Tu cũng không hề thất hứa. Những buổi huấn luyện 1vs1 cường độ cao như vậy vẫn kéo dài liên tục cho tới thứ năm. Hôm nay là sáng thứ sáu, cũng giống như sinh viên khoa diễn xuất khác, Thẩm Triệt vừa đi đến lầu Dật Phu thì đã bị một chiếc Porsche lộng lẫy đậu ở ven đường làm cho mù mắt.
Chiếc Porsche Boxster màu rượu champagne đỗ ở bên đường vào khu giảng đường, đón nhận hàng trăm ánh mắt của sinh viên trong trường. Thẩm Triệt lên lầu, đang nghĩ chắc là sinh viên nào nhà đại gia mới đổi xe, thế nhưng lại nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ phân khối lớn quen thuộc. Âm thanh này giống như giọng nói trầm thấp từ tính của Tần Tu, cậu chỉ nghe một lần là có thể nhận ra ngay, thế là ngó ra ban công xem, quả nhiên nhìn thấy chiếc mô tô BMWs ba vạch màu trắng-xanh-đỏ dừng lại dưới lầu Dật Phu. Gần như ngay khi tiếng động cơ mô tô tắt đi, cửa xe chiếc Porsche Boxster màu champage sang trọng kia cũng bật mở.
Ngoài hành lang có không ít người dừng chân muốn ngó một cái xem mặt mũi chủ nhân chiếc xe kia thế nào. Cửa xe vừa kéo ra, một phụ nữ trẻ tuổi với mái tóc mềm mại từ trong xe bước xuống, tuy đeo kính râm nhưng Thẩm Triệt nhìn một cái có thể nhận ra ngay người kia chính là cô gái quảng cáo dầu gội đầu đã cùng Tần Tu tạo nên chủ đề buôn chuyện trong học viện hôm trước.
Thẩm Triệt nhìn cô gái đi về phía xe của Tần Tu. Quần chúng phía sau bắt đầu xì xào bàn luận.
“Phắc! Đây không phải bao dưỡng trong truyền thuyết sao?!”
” Chị gái kia có cần phách lối thế không, khoe xe thể thao là muốn khẳng định đẳng cấp à?”
“Xe thể thao kia chỉ là loại nhập môn thôi, tính *beep* gì, còn không bằng con S1000RR của hoa khôi trường mình. Có phải bao dưỡng hay không còn phải xem đã.”
.Tần Tu tháo nón bảo hiểm, nhìn người phụ nữ trẻ đang ung dung đi về phía mình. “Phim đã quay xong chưa?”
“Hai hôm nay đã sang giai đoạn cắt nối biên tập rồi. May mà có cậu hỗ trợ.” Đạo diễn Thái tháo kính râm, cười cười đánh giá con mãnh thú sắt trước mặt mình, “Không ngờ cậu thích loại xe này.”
“Có việc gì không?” Tần Tu hỏi.
“Không có việc công, chỉ có chút việc tư thôi,” Nữ đạo diễn trẻ tuổi lập tức nói, “Tôi muốn hỏi một chút, hiện tại cậu có phải còn đang độc thân?”
Tần Tu nhíu mày khó hiểu.
Thái Như Ca quay sang nhìn cậu thanh niên tuổi trẻ tuấn mỹ, rất tự nhiên mà nói: “Lần trước mới gặp cậu lần đầu nhưng tôi thấy nói chuyện rất thoải mái. Nếu cậu vẫn độc thân và không ngại tình chị em, thì cậu cảm thấy tôi có thể trở thành đối tượng kết giao với cậu được không?”
Tần Tu nghe thế thì sửng sốt. Mấy lời này quá đột ngột, ngay cả lời mào đầu cũng không có.
“Hy vọng cậu không thấy quá đường đột.Tôi chỉ là thích cách thức trực tiếp như này thôi.” Thái Như Ca nói, “Không phải tôi muốn cậu phải xác định quan hệ ngay bây giờ, tính tuổi thì tôi cũng hơn cậu sáu tuổi, nhưng nếu cậu không ngại vấn đề này thì chúng ta có lẽ nên thử qua lại một chút.”
Đối phương nói chuyện thẳng thắn như thế, Tần Tu ngược lại lại không biết nên trả lời thế nào. Nghĩ đến người phụ nữ tài giỏi này sống ở Mỹ đã lâu, đã quen với cách thức thổ lộ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thấy thích hợp là chủ động mở lời, nếu nói như vậy thì người phụ nữ vừa có tài, vừa có sắc này đã tỏ ý có cảm tình với mình, Tần Tu cảm thấy rất vinh hạnh, thế nhưng anh lại không có cách nào có thể đáp lại đối phương: “Thực xin lỗi.”
Thái Như Ca chớp mắt mấy cái: “Cậu có bạn gái rồi?”
“Không có.”
“Do vấn đề tuổi tác?”
“Không liên quan đến chuyện tuổi tác, tôi cũng không kì thị tình chị em, nhưng thực xin lỗi, tôi không thể đồng ý.”
Thái Như Ca nhìn băng sơn mỹ nam ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng sắc mặt lại kiên định không muốn thỏa hiệp, bỗng nhiên cười rộ lên như đã hiểu ra: “Cậu đã có người trong lòng rồi, đúng không?”
Tần Tu ngẩn ra, đối diện với vẻ mặt như muốn nhìn thấu của đối phương.
Thái Như Ca nhún nhún vai: “Vương Tử Quỳnh nói với tôi rằng cậu vẫn độc thân. Tôi đã nghĩ chàng trai như cậu sao có thể còn độc thân được. Quả nhiên, tuy rằng độc thân nhưng đã có người vừa ý rồi. Là người mà hôm trong nhà ăn cậu cứ nhìn suốt đó, đúng không?” Tiếc là ngày hôm đó nhà ăn rất đông người, Thái Như Ca không thể nhìn được ra Tần Tu rốt cuộc là đang nhìn ai.
Tần Tu lại ngẩn người, nhớ lại cảnh tượng trong nhà ăn hôm đó, mới giật mình nhận ra. Anh lúc đó là đang nhìn Thẩm Triệt xem có làm rơi thịt kho tàu vào quần áo của mình không, với cả làm gì có chuyện nhìn liên tục? Vừa định lên tiếng giải thích vài câu lại nghe thấy tiếng thở dài đầy tiếc hận của đối phương:
“Với điều kiện như này, cái kịch bản yêu thầm này không hợp với cậu chút nào. Tại sao còn không đi thổ lộ?”
Thổ lộ? Với ai? Với tên ngốc chết kia á? Tần Tu vẻ mặt kinh sợ, thế nhưng chẳng lẽ lại giải thích rằng “Có một tên phiền phức mượn quần áo của tôi mặc, tôi là lo lúc cậu ta liếm bàn ăn sẽ đem nước miếng và dầu mờ dính lên quần áo của tôi cho nên mới trông chừng cậu ta” sao? Tốt nhất không nên giải thích thì hơn, nghĩ vậy anh chỉ hờ hững cong khóe miệng: “Tôi không muốn để cậu ta đắc ý vênh váo đâu.”
Thái Như Ca có chút kinh ngạc. Hóa ra là một cô nàng rất dễ đắc ý vênh váo sao? Nghĩ thế lại mỉm cười. Rõ ràng cậu ta cho rằng chuyện được mình để mắt đến rất đáng để đắc ý vênh váo, đúng không. Thế nhưng Tần Tu kiêu ngạo như vậy thực sự khiến người ta mò mò muốn thấy bộ dáng anh khi hạ mình thổ lộ sẽ như thế nào đây. Nữ đạo diễn cười, đeo kính râm trở lại: “Không thể làm người yêu, nhưng vẫn có thể làm bạn chứ?”
Tần Tu lấy lại tinh thần: “Đương nhiên.”
“Vậy buổi chiều sau khi chương trình kết thúc còn có một bữa tiệc trên du thuyền, cậu nhất định phải tới nhé!”
Thái Như Ca có vẻ rất cao hứng, ngay lập tức ngỏ lời mời. Tần Tu vốn định cự tuyệt nhưng thấy đối phương nhiệt tình như thế, mà giọng nói như có ý cấm-được-từ-chối, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu. Bốn đoạn nhảy kia anh đã dạy cho Thẩm Triệt tương đối rồi, tối hôm nay một mình cậu ta luyện chắc không có vấn đề gì.
Nhìn bóng lưng nữ đạo diễn nhanh nhẹn rời đi, Tần Tu tự nhiên lại cảm thấy có chút bị thu hút. Tư thế quyết đoán, chủ động tấn công thế này khiến anh có ấn tượng mạnh. Đây quả nhiên chính là điểm khác biệt rõ rệt giữa động vật họ nhà mèo và động vật họ nhà chó.
– Gâu! Chủ nhân, tui muốn thổ lộ! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
– Thổ lộ đi.
– Gâu! Chủ nhân xin đừng cự tuyệt!
– Cậu còn chưa thổ lộ, tôi sao mà cự tuyệt?!
– Ô, hứt hứt….
– Ở đấy mà héo đi! !
Hai người liên tục trò chuyện gì đó, không hề có dấu hiệu nhàm chán, sau đó lần lượt đứng dậy, đi dọc theo con đường rải sỏi uốn lượn, thong thả đi về phía thư viện. Bóng lưng hai người dưới ánh ánh mặt trời được tán cây che phủ thực sự là cực kỳ nổi bật. Khó trách mà ngay lập tức có một cô nữ sinh nào đó ăn giấm chua nói: “Ui dời, chị kia vừa nhìn là biết không phải sinh viên. Hóa ra Tần Tu lại thích tình chị em nha.”
Đương nhiên cũng chưa chắc là bạn gái, Thẩm Triệt thầm nghĩ, cũng có thể là bạn bè thông thường thôi, nhưng nếu nói là bạn gái, cũng không phải không có khả năng.
Tựa người vào cửa sổ mãi cho tới khi bóng hai người kia biến mất khỏi tầm nhìn, Thẩm Triệt mới hồi thần. Trên người cậu còn mặc quần áo của Tần Tu, vậy mà lại đứng cọ cọ ở trước cửa sổ. Vừa cúi xuống nhìn thì thấy cổ tay áo đã bị cọ bẩn, Thẩm Triệt cũng chẳng còn hơi sức mà phủi đi. Nếu như hôm nay có người biết cậu mặc quần áo của Tần Tu, có khi cậu cũng trộm mừng thầm. Thế nhưng lúc này cậu chỉ thấy mình giống một vai phụ vừa đáng thương lại vừa đáng cười sắp phải rút khỏi giới diễn viên.
Buổi trưa,Thẩm Triệt lại bắt gặp đôi “tình nhân” làm người ta phải ghen tỵ này ăn trưa trong nhà ăn. Lúc này thì tin đồn hoa khôi trường là “bông đã có chậu” cũng vừa vặn lan truyền khắp forum trường. Lần này ngồi gần hơn, Thẩm Triệt mới để ý cô gái kia nhìn thoáng qua đúng là nhiều tuổi hơn Tần Tu thật. Tuy rằng vẫn rất trẻ trung xinh đẹp nhưng vẻ từng trải vẫn không thể che dấu được, xem ra quả đúng là mối tình chị em tiêu chuẩn.
“Chẹp chẹp, từ xưa tới nay hoa khôi đều được bao dưỡng, quả nhiên là không sai tẹo nào.” Nhậm Hải uống canh, cảm khái buông một câu.
Thẩm Triệt cúi đầu ăn cơm, miệng nhồm nhoàm đầy thịt kho tàu và cơm, Từ khi Tần Tu chuyển đến ở tòa nhà Đan Mĩ cũng chưa từng thấy anh ta qua lại với cô gái nào, cho nên cậu vẫn đinh ninh rằng anh ta vẫn độc thân. Thế nhưng anh ta đâu có độc thân. Thẩm Triệt tự cảm thấy cái khát khao của mình được cùng Tần Tu giữ cái mối quan hệ mờ ám này đúng là rất đáng xấu hổ.
Cũng không phải là không có cơ hội từ bỏ, chỉ là ý chí của cậu quá bạc nhược, lại còn bắt đầu tơ tưởng đến khoảng thời gian mỗi tối được ở chung với Tần Tu. Đúng là rất đáng xấu hổ.
Nhìn cảnh tượng Tần Tu cùng cô gái kia ngồi với nhau, lòng Thẩm Triệt bắt đầu phủ mây đen, hận không thể lập tức gọi điện báo cáo “Tôi làm bẩn hết quần áo của anh rồi, lúc đi tè cũng không có đi sạch sẽ, thịt kho tàu cũng làm rớt xuống quần rồi.” Đúng là đáng xấu hổ.
Người anh em Nhậm Hải nhìn đầu quắn ngồi trước mặt đang điên cuồng nhét đồ ăn đầy miệng, khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng: “Cậu nghiện thịt kho tàu đến thế cơ à, có ai ăn tranh với cậu đâu…”
Lời hẹn buổi tối cùng nhau luyện nhảy Tần Tu cũng không hề thất hứa. Những buổi huấn luyện 1vs1 cường độ cao như vậy vẫn kéo dài liên tục cho tới thứ năm. Hôm nay là sáng thứ sáu, cũng giống như sinh viên khoa diễn xuất khác, Thẩm Triệt vừa đi đến lầu Dật Phu thì đã bị một chiếc Porsche lộng lẫy đậu ở ven đường làm cho mù mắt.
Chiếc Porsche Boxster màu rượu champagne đỗ ở bên đường vào khu giảng đường, đón nhận hàng trăm ánh mắt của sinh viên trong trường. Thẩm Triệt lên lầu, đang nghĩ chắc là sinh viên nào nhà đại gia mới đổi xe, thế nhưng lại nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ phân khối lớn quen thuộc. Âm thanh này giống như giọng nói trầm thấp từ tính của Tần Tu, cậu chỉ nghe một lần là có thể nhận ra ngay, thế là ngó ra ban công xem, quả nhiên nhìn thấy chiếc mô tô BMWs ba vạch màu trắng-xanh-đỏ dừng lại dưới lầu Dật Phu. Gần như ngay khi tiếng động cơ mô tô tắt đi, cửa xe chiếc Porsche Boxster màu champage sang trọng kia cũng bật mở.
Ngoài hành lang có không ít người dừng chân muốn ngó một cái xem mặt mũi chủ nhân chiếc xe kia thế nào. Cửa xe vừa kéo ra, một phụ nữ trẻ tuổi với mái tóc mềm mại từ trong xe bước xuống, tuy đeo kính râm nhưng Thẩm Triệt nhìn một cái có thể nhận ra ngay người kia chính là cô gái quảng cáo dầu gội đầu đã cùng Tần Tu tạo nên chủ đề buôn chuyện trong học viện hôm trước.
Thẩm Triệt nhìn cô gái đi về phía xe của Tần Tu. Quần chúng phía sau bắt đầu xì xào bàn luận.
“Phắc! Đây không phải bao dưỡng trong truyền thuyết sao?!”
” Chị gái kia có cần phách lối thế không, khoe xe thể thao là muốn khẳng định đẳng cấp à?”
“Xe thể thao kia chỉ là loại nhập môn thôi, tính *beep* gì, còn không bằng con S1000RR của hoa khôi trường mình. Có phải bao dưỡng hay không còn phải xem đã.”
.Tần Tu tháo nón bảo hiểm, nhìn người phụ nữ trẻ đang ung dung đi về phía mình. “Phim đã quay xong chưa?”
“Hai hôm nay đã sang giai đoạn cắt nối biên tập rồi. May mà có cậu hỗ trợ.” Đạo diễn Thái tháo kính râm, cười cười đánh giá con mãnh thú sắt trước mặt mình, “Không ngờ cậu thích loại xe này.”
“Có việc gì không?” Tần Tu hỏi.
“Không có việc công, chỉ có chút việc tư thôi,” Nữ đạo diễn trẻ tuổi lập tức nói, “Tôi muốn hỏi một chút, hiện tại cậu có phải còn đang độc thân?”
Tần Tu nhíu mày khó hiểu.
Thái Như Ca quay sang nhìn cậu thanh niên tuổi trẻ tuấn mỹ, rất tự nhiên mà nói: “Lần trước mới gặp cậu lần đầu nhưng tôi thấy nói chuyện rất thoải mái. Nếu cậu vẫn độc thân và không ngại tình chị em, thì cậu cảm thấy tôi có thể trở thành đối tượng kết giao với cậu được không?”
Tần Tu nghe thế thì sửng sốt. Mấy lời này quá đột ngột, ngay cả lời mào đầu cũng không có.
“Hy vọng cậu không thấy quá đường đột.Tôi chỉ là thích cách thức trực tiếp như này thôi.” Thái Như Ca nói, “Không phải tôi muốn cậu phải xác định quan hệ ngay bây giờ, tính tuổi thì tôi cũng hơn cậu sáu tuổi, nhưng nếu cậu không ngại vấn đề này thì chúng ta có lẽ nên thử qua lại một chút.”
Đối phương nói chuyện thẳng thắn như thế, Tần Tu ngược lại lại không biết nên trả lời thế nào. Nghĩ đến người phụ nữ tài giỏi này sống ở Mỹ đã lâu, đã quen với cách thức thổ lộ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thấy thích hợp là chủ động mở lời, nếu nói như vậy thì người phụ nữ vừa có tài, vừa có sắc này đã tỏ ý có cảm tình với mình, Tần Tu cảm thấy rất vinh hạnh, thế nhưng anh lại không có cách nào có thể đáp lại đối phương: “Thực xin lỗi.”
Thái Như Ca chớp mắt mấy cái: “Cậu có bạn gái rồi?”
“Không có.”
“Do vấn đề tuổi tác?”
“Không liên quan đến chuyện tuổi tác, tôi cũng không kì thị tình chị em, nhưng thực xin lỗi, tôi không thể đồng ý.”
Thái Như Ca nhìn băng sơn mỹ nam ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng sắc mặt lại kiên định không muốn thỏa hiệp, bỗng nhiên cười rộ lên như đã hiểu ra: “Cậu đã có người trong lòng rồi, đúng không?”
Tần Tu ngẩn ra, đối diện với vẻ mặt như muốn nhìn thấu của đối phương.
Thái Như Ca nhún nhún vai: “Vương Tử Quỳnh nói với tôi rằng cậu vẫn độc thân. Tôi đã nghĩ chàng trai như cậu sao có thể còn độc thân được. Quả nhiên, tuy rằng độc thân nhưng đã có người vừa ý rồi. Là người mà hôm trong nhà ăn cậu cứ nhìn suốt đó, đúng không?” Tiếc là ngày hôm đó nhà ăn rất đông người, Thái Như Ca không thể nhìn được ra Tần Tu rốt cuộc là đang nhìn ai.
Tần Tu lại ngẩn người, nhớ lại cảnh tượng trong nhà ăn hôm đó, mới giật mình nhận ra. Anh lúc đó là đang nhìn Thẩm Triệt xem có làm rơi thịt kho tàu vào quần áo của mình không, với cả làm gì có chuyện nhìn liên tục? Vừa định lên tiếng giải thích vài câu lại nghe thấy tiếng thở dài đầy tiếc hận của đối phương:
“Với điều kiện như này, cái kịch bản yêu thầm này không hợp với cậu chút nào. Tại sao còn không đi thổ lộ?”
Thổ lộ? Với ai? Với tên ngốc chết kia á? Tần Tu vẻ mặt kinh sợ, thế nhưng chẳng lẽ lại giải thích rằng “Có một tên phiền phức mượn quần áo của tôi mặc, tôi là lo lúc cậu ta liếm bàn ăn sẽ đem nước miếng và dầu mờ dính lên quần áo của tôi cho nên mới trông chừng cậu ta” sao? Tốt nhất không nên giải thích thì hơn, nghĩ vậy anh chỉ hờ hững cong khóe miệng: “Tôi không muốn để cậu ta đắc ý vênh váo đâu.”
Thái Như Ca có chút kinh ngạc. Hóa ra là một cô nàng rất dễ đắc ý vênh váo sao? Nghĩ thế lại mỉm cười. Rõ ràng cậu ta cho rằng chuyện được mình để mắt đến rất đáng để đắc ý vênh váo, đúng không. Thế nhưng Tần Tu kiêu ngạo như vậy thực sự khiến người ta mò mò muốn thấy bộ dáng anh khi hạ mình thổ lộ sẽ như thế nào đây. Nữ đạo diễn cười, đeo kính râm trở lại: “Không thể làm người yêu, nhưng vẫn có thể làm bạn chứ?”
Tần Tu lấy lại tinh thần: “Đương nhiên.”
“Vậy buổi chiều sau khi chương trình kết thúc còn có một bữa tiệc trên du thuyền, cậu nhất định phải tới nhé!”
Thái Như Ca có vẻ rất cao hứng, ngay lập tức ngỏ lời mời. Tần Tu vốn định cự tuyệt nhưng thấy đối phương nhiệt tình như thế, mà giọng nói như có ý cấm-được-từ-chối, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu. Bốn đoạn nhảy kia anh đã dạy cho Thẩm Triệt tương đối rồi, tối hôm nay một mình cậu ta luyện chắc không có vấn đề gì.
Nhìn bóng lưng nữ đạo diễn nhanh nhẹn rời đi, Tần Tu tự nhiên lại cảm thấy có chút bị thu hút. Tư thế quyết đoán, chủ động tấn công thế này khiến anh có ấn tượng mạnh. Đây quả nhiên chính là điểm khác biệt rõ rệt giữa động vật họ nhà mèo và động vật họ nhà chó.
– Gâu! Chủ nhân, tui muốn thổ lộ! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
– Thổ lộ đi.
– Gâu! Chủ nhân xin đừng cự tuyệt!
– Cậu còn chưa thổ lộ, tôi sao mà cự tuyệt?!
– Ô, hứt hứt….
– Ở đấy mà héo đi! !