Chương : 74
Tám giờ tối, Tần Tu mở cửa chính chung cư, tiếng rên rỉ của một người đàn ông mất hồn đến cực điểm theo khe cửa truyền ra ngoài. Một cái dép tông lào vèo bay qua trước mặt, Âu Triết Luân giống như tuyển thủ quốc gia môn cầu lông dùng mặt mà tiếp cái dép kia vô cùng chuẩn xác.
“Hạ Lan Bá, anh sao dám lấy dép lê ném vào mặt em!”
“Lão tử là nhắm vào ngực của cậu, chính cậu đặc biệt hèn mọn mà dùng mặt tiếp đấy chứ!”
“A……..Căm mon bây bê…. you’re so hot….kick my ass harder…..A………A…………A——!
Tần Tu nhìn trước mặt là một cảnh trong một vở kịch hoang đường nào đó, yên lặng đi lên lầu, đứng ở lầu hai nhìn trạch nam và tiểu thiên vương đứng ở hai đầu bàn trà đang chơi cầu lông, Khải đại thủ đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc nghiên cứu GV, đạm đạm nói một câu: “Thẩm Triệt cuối tháng sẽ dọn về.”
Cảnh tượng ầm ĩ trong phòng khách giống như vừa ấn vào nút pause. Hạ Lan Bá giơ cái dép lê còn chưa rời tay ngẩng đầu nhìn lên lầu nói: “……Cậu nói cái gì?”
Trả lời anh chỉ là tiếng đóng cửa nhanh gọn.
Trong phòng khách chợt vang lên một xướng đoạn trong “Chúa cứu thế ” của Handel:
“A—–lê lu ya! A—– lê lu ya! Hellelujah! Hallelujah, Hà lê lu yá!” (nhạc chuông di động của Đại thủ)
Khải đại thủ ra ngoài ban công tiếp điện thoại, Hạ biên kịch tay cầm dép lê và Âu thiên vương trên mặt còn in dấu dép quay sang nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mặt tươi cười mừng rỡ.
Đê ma ma, vậy là từ giờ không phải lo mình không bắt nạt được ai lại còn bị người ta bắt nạt nữa rồi!
***
Hạ Lan Bá vì phòng đêm dài lắm mộng, ngày hôm sau liền kêu gọi cả nhà ra ngoài liên hoan, gọi là chúc mừng trước ngày Thẩm Triệt trở về. Vì muốn vỗ về trái tim bị tổn thương của người nào đó, lần liên hoan này còn đặc biệt mời Nhậm Hải đến tham dự. Đúng bảy giờ, cửa bao sương bị đẩy ra, Thẩm Triệt dìu Nhậm Hải huynh vẻ mặt chết lặng, ánh mắt đau thương đi vào.
Hạ Lan Bá đang nhai hạt dưa vội giơ tay đón: “Thẩm Nhị, bên này!”
Thẩm Triệt đang muốn dìu Nhậm huynh đi lại, cổ bỗng nhiên giật một cái, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn sang bên phải cái bàn, thấy Tần Tu đã ngồi ở đó từ lúc nào mà cậu không nhìn thấy, đang cúi đầu yên lặng chơi Temple Run, nhưng mà biểu tình có vẻ u ám. Thẩm Triệt đứng tại chỗ có chút khó xử, phía sau, Khải đại thủ lại đẩy cửa đi vào, vừa cởi Jacket vừa nói: “Hôm nay đều đến đúng giờ nhỉ.” sau đó lập tức đi đến vị trí bên cạnh Hạ Lan Bá ngồi xuống. Thẩm Triệt thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cẩn thận đỡ Nhậm Hải đi tới vị trí bên cạnh Tần Tu, thân mật giúp bạn thân kéo ghế ra: “Cậu uống trà hay là đồ uống?”
Nhậm Hải mở miệng, mặt đần ra lẩm bẩm như cụ già cái gì đó. Thẩm Triệt phải vươn tai lại: ” Không được, không uống thêm rượu nữa. Uống nước ngọt thôi!” Nói xong liền kêu phục vụ mang cho một cốc nước chanh lớn nhiều chua. Quan tâm Nhậm Hải xong, lại nhìn sang Tần Tu đang nghịch di động, liền tiện miệng hỏi một câu: “Anh muốn uống không? Nhiều vitamin C càng thêm xinh đẹp a~~”
Tần Tu sắc mặt không vui nâng mắt lên.
“……..” Thẩm Triệt cũng không hiểu mình vừa lỡ miệng nói cái câu “Nhiều vitamin C càng thêm xinh đẹp” kia, quả nhiên ngay sau đó liền nghe thấy Âu Triết Luân nhân cơ hội chế nhạo: “Người ta đã đủ đẹp rồi, biết không! Chú mày còn muốn cậu ta thêm xinh đẹp a?”
Thẩm Triệt ngậm miệng, thành thành thật thật tự lấy cho mình một bát lớn đầy ự.
Âu Triết Luân quay sang dòm Nhậm Hải, kinh ngạc: “Hắn làm sao vậy? Hai bên không chia tiền sòng phẳng à?”
Hạ Lan Bá nhai hạt dưa: “Đột nhiên phải đối mặt với tiền thuê nhà cao gấp đôi, bị đả kích cũng bình thường mà.”
“Không sao đâu.” Thẩm Triệt giúp Nhậm Hải gắp thêm tỏi vào bát: “Trước lúc đi có uống chút rượu, người này vừa uống rượu là nhập diễn ngay, thành thói quen rồi.”
Âu Triết Luân vươn tay tới trước mặt Nhậm Hải quơ quơ, Nhậm huynh giống người mù, không hề có phản ứng gì, Tiểu thiên vương không khỏi cảm khái: “Cả cái khoa diễn xuất chúng ta đặc biệt toàn là nhân tài nha! Hắn là đang diễn cái gì vậy, 《 Forrest Gump 》 hay là 《 Rain man》 ?”
(Forrest Gump là bộ phim nói về cuộc đời Forrest, một người thiểu năng trí tuệ có IQ chỉ 75
Rain Man là một bộ phim tâm lý Mỹ của đạo điễn Barry Levinson. Được công chiếu vào năm 1988, phim kể câu chuyện về Charlie Babbit, một cậu thanh niên ích kỷ, hẹp hòi và người anh trai mắc chứng tự kỷ Raymond)
Sau khi tu xếp ổn thỏa cho Nhậm Hải xong, Thẩm Triệt mới ngồi xuống, vươn cổ xem tiến độ Temple Run của ai đó một chút, thấy đối phương cũng không bài xích liên yên tâm sán đến xem, vừa xích lại gần liền thấy Tần Tu GAMEOVER.
“Ô, chết rồi.” Đầu quắn ngẩng đầu lên nhìn băng sơn mỹ nam nhe răng cười. Đối phương không có phản ứng gì chỉ yên lặng cất di dộng, cầm đũa lên bắt đầu gắp đồ ăn trong nồi lẩu.
Thẩm Triệt đoán không ra tâm tình Tần Tu, mình thì bày ra vẻ xun xoe còn phản ứng của đối phương thực sự là không để cho người ta tí động lực nào. Chẳng lẽ vừa nãy cậu lại tính toán sai, người ta cũng không có bày ra vẻ lạnh lùng mà ra lệnh cho cậu ngồi xuống đây mà?
Nhậm Hải bắt đầu khua bát, Thẩm Triệt vội đứng dậy giúp Nhậm Hải vớt đồ ăn. Tần Tu cứ liên tục gắp đồ ăn nhưng chẳng ăn mấy, gắp đầy bát mình xong lại bắt đầu gắp vào cái bát không của Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt đang giúp Nhậm Hải huynh lau miệng, không để ý tình hình cái bát của mình, nhưng thật ra Âu Triết Luân lại nhìn chăm chú một màn này, ngạc nhiên thốt ra: “Ơ đệch, cậu vậy mà lại gắp đồ ăn cho Thẩm Nhị sao?”
“Cậu ta không rảnh, tôi ngồi cạnh gắp giúp thì có gì kỳ quái?” Tần Tu một tay chống má, thích chí vớt vớt thứ gì đó trong nồi lẩu.
“Không lạ, chỉ là quá săn sóc. Các cô gái đều săn sóc y như cậu vậy, không hổ là hoa khôi trường à nha.” Âu Triết Luân bỉ ổi nói: “Cũng giúp các sư huynh gắp đồ ăn nữa nào~”
Thẩm Triệt lấm lét nhìn về phía Tần Tu. Đại ma vương không nói gì, nhưng chắc chắn ba chữ “Hoa khôi trường” kia đã ghi vào sổ nợ.
“A! Cá mực! Cá mực! Của tui của tui!” Âu Triết Luân thấy Hạ Lan Bá nhấc một muôi lên có một miếng cá mực, vội vươn đũa tới, hai cai đũa kẹp lại một cái, chỉ gắp được không khí!
Cá mực bị Tần Tu gắp mất rồi.
“A! Miếng thịt lươn kia là của tui—–“
Còn chưa dứt lời, lươn cũng biến mất.
Âu Triết Luân bốc hỏa hằm hằm nhìn băng sơn mỹ nhân mặt thản nhiên, đang xắn tay áo lên.
Thẩm Triệt nhìn Tần Tu bên cạnh biếng nhác chống cằm, anh ta cướp cá mực và lươn của Âu Triết Luân còn chưa đủ, tiếp đó lại tranh yêu hoa (một món ăn làm bằng thận của dê, lợn), giành thịt bò… Cứ thứ gì ngon mà ít là Tần Tu lại cướp, mà cướp cũng rất chuẩn, mà vấn đề cơ bản chính là, anh ta giành về xong lại không ăn, cứ chất đống trong bát, đến khi hai bát chất lên cao ngất mới quay sang kêu Thẩm Triệt: “Ăn đi.”
Tôi mà ăn thì anh lại tiếp tục chơi đểu Âu Triết Luân nữa sao, Thẩm Triệt khóc không ra nước mắt, có thể đừng hơi tí là ghi thù như thế được không, làm ơn tỏ ra giống một đóa hoa khôi bình thường đi xem nào….
Buổi liên quan được một nửa rồi mà Âu Triết Luân vẫn chưa nhét vào bụng được cái gì ra hồn, Thẩm Triệt cảm giác Âu thiên vương thật giống một đứa nhóc ba tuổi, hơi bị bắt nạt một tí là có thể dễ dàng khóc òa lên, cũng may là lúc Tần Tu ra ngoài tiếp điện thoại, Âu Triết Luân giống như sắp chết đói mà gắp tất cả những gì có thể gắp vào đầy trong bát. (Tội Luân Luân của tui quá =))
Hạ Lan Bá vừa ăn vừa nhìn qua cửa thủy tinh thấy Tần Tu đang nghe điện thoại: “Hoa khôi trường mấy hôm nay đường dây nóng rất bận rộn nha, buổi sáng cũng dậy rất sớm, đi học đâu cần phải dậy sớm đến vậy.”
Khải Mặc Lũng nhún nhún vai: “Sau khi ký hợp đồng xong tự nhiên sẽ bận thôi. Giai đoạn đầu còn phải đào tạo với mấy thứ linh tinh khác nữa mà.”
Bàn cơm đột nhiên im phắc không một tiếng động. Bốn cặp mắt không hẹn mà cùng gặp nhau trên người Khải Mặc Lũng vừa phát tin giật gân.
“Anh sao mà biết được?” Hạ Lan Bá hỏi.
“Tôi và ông chủ Quan Triều có chút giao tình, lần trước ăn cơm có nghe ông ta nói qua.”
Hạ Lan Bá kỳ quái: “Sao cậu ta không ký với Tinh Bang? Quan Triều Quốc Tế có được mấy diễn viên ra hồn nào đâu?”
“Chuyện này thì có gì mà lạ?” Âu Triết Luân bác bỏ, “Nói không chừng người ta đã muốn làm ngôi sao ca nhạc. Đại thiên vương đứng ở sân vận động nhất hô vạn ứng từ lâu rồi ý chứ.”
Thẩm Triệt quay đầu lại nhìn bóng người cao gầy ngoài cửa sổ. Rõ ràng chỉ cần ký hợp đồng gia nhập Tinh Bang, ở dưới tay Jason là có thể được những tài nguyên tốt nhất ùn ùn kéo đến, cậu cũng không rõ tại sao Tần Tu có đánh chết cũng không chịu ký với Tinh Bang Giải Trí, lại tình nguyện lựa chọn Quan Triều Quốc tế cực không liên quan kia. Tần Tu có thích ca hát hay không cậu cũng không thấy anh thể hiện ra nhưng cậu có thể nhìn ra được Tần Tu say mê diễn xuất đến mức nào.
Ăn lẩu xong, mấy người Hạ Lan sư huynh về trước, Nhậm Hải trong lúc ăn lại lén uống thêm mấy hớp rượu, vừa bước ra cửa chân liền nhũn ra đến mức đứng không nổi. Thẩm Triệt về sau vừa đỡ vừa dìu Nhậm Hải hết sức chật vật, tiếp đó lại có người đi tới tóm lấy tay Nhậm Hải nhấc lên, cực kỳ bạo lực mà đem người xốc thẳng dậy.
Thẩm Triệt nhìn Tần Tu đi về đến nửa đường rồi lại quay lại, có chút kinh hỉ: “Anh không theo bọn họ về à?”
Tần Tu nhướn mi một chút: “Tôi mặc kệ cậu thì còn ai quản cậu.”
Nhậm Hải đau quá liền ngước mắt, vừa thấy gương mặt lãnh khốc tuấn mỹ hiện ra dưới ánh đèn đường liền quay sang Thẩm Triệt khổ đại cừu thâm nói: “Chính là hắn ta phải không? Chính vì hắn mà cậu dám phản bội người anh em tốt của mình? Hắn không phải chỉ xinh đẹp hơn tôi một tí thôi sao? Làm anh em còn xem tướng mạo, thiên lý ở đâu nữa chứ?!” Sau đó giữa ánh mắt của khá đông người, trừng mắt nhìn thẳng mặt Tần Tu, sau đó lại cúi cúi đầu nhìn xuống ngực người ta nói: “Cậu nói nếu hắn có cặp bưởi nóng bỏng thì anh đây còn chấp nhận, nhưng mà không phải hắn phẳng lì giống như sân bay sao…….” nói xong còn đưa tay lên kéo cổ áo sơ mi của Tần Tu lên làm bộ ngó vào trong xem xét—
Thẩm Triệt không đành liền nhắm mắt lại, kết cục của màn kịch này chính là một tiếng kêu thê lương thảm thiết của kẻ xấu số nào đó.
Tần Tu cũng ở ngoài quán lẩu chờ taxi cùng Thẩm Triệt và Nhậm Hải. Xung quanh quán lẩu có rất nhiều kẻ xấu tính đã chặn mất taxi, Thẩm Triệt nhờ Tần Tu trông chừng giùm Nhậm huynh, tự mình chạy lên trước đón xe. Cách hai ba mươi mét rồi vẫn còn nghe thấy Nhậm Hải kích tình sục sôi đang ngâm nga theo bài thơ 《 hải yến 》 của Maxim Gorky:
“….. Nó phẫn nộ theo tiếng sấm! Đã sớm mỏi cánh bay! Nhưng nó rất tin tưởng! Mây đen không che nổi thái dương —- đúng vậy! Không! Che! Nổi! Đâu!”
Thẩm Triệt bó tay quay đầu lại, Nhậm huynh đang đứng một mình ven đường ngâm thơ của Maxim Gorky, người đi ngang qua ai cũng ngó một cái, mà cũng không bóng Tần Tu ở đâu, à , thấy rồi, đứng cách xa hơn mười mét kia kìa….
Một tiếng nhạc đinh đang của hộp nhạc từ đâu vang lên, Thẩm Triệt nhìn chằm chằm thấy một chiếc xe phun nước màu lam đang từ từ tiến về phía Nhậm Hải đang hoa chân múa tay ven đường, Tần Tu đương nhiên cũng thấy vội chạy lên kéo Nhậm Hải lùi vào lề đường nhưng mà hành động cũng đã muộn.
Nhậm Hải dang hai tay ra hô lớn: “Để cho dông tố nổi lên mạnh hơn nữa đi——-“
Bọt nước trắng xóa ào ào đem cả người Nhậm Hải nhấn chìm.
Lăn qua lăn lại nửa ngày mới đem được Nhậm Hải ướt sũng nhét vào ghế sau taxi, nếu Thẩm Triệt không cởi ảo khoác lót vào ghế ngồi thì tài xế cũn không chịu chở bọn họ. Thẩm Triệt ngồi vào xe theo, lại thò đầu ra nói cảm ơn với Tần Tu. Đối phương không mặn không nhạt “ừ” một tiếng, liếc qua Nhậm Hải say bét nhè ngồi bên cạnh: “Cậu ta cũng quá đáng thương rồi.”
Nói như vậy, Thẩm Triệt cũng quay đầu lại nhìn Nhậm Hải, trong lòng đúng là có chút áy náy.
“Cậu đang nghĩ cái gì đấy?” Tần Tu trầm giọng nói: “Đã nói cuối tháng dọn về rồi, cậu dám giở quẻ thì biết tay tôi.”
“Không đâu mà.” Thẩm Triệt cười cười, thấy Tần Tu định đóng cửa, kìm không được lại gọi đối phương: “Tần Tu, anh đã ký hợp đồng với Quan Triều Quốc Tế thật sao?”
Cánh tay đang đẩy cửa xe của Tần Tu dừng lại một chút: “Khải Mặc Lũng nói cho cậu?”
Thẩm Triệt gật đầu: “Tôi biết tôi không có tư cách có ý kiến gì, dù sao đây cũng là chuyện riêng của anh, nhưng tôi thực sự cảm thấy anh không ký với Tinh Bang đúng là rất đáng tiếc.”
Tần Tu trầm ngâm một lát: “Nếu đã muốn ký tức là tôi đã có quyết định của chính mình rồi, có gì luyến tiếc hay không sau này sẽ biết.”
Cửa xe “Bịch” một tiếng sập lại. Bác tài khởi động xe, Thẩm Triệt quay đầu lại, bóng Tần Tu đang đi về phía chiếc xe máy càng lúc càng xa. Nhậm Hải đã ngủ khò khò, Thẩm Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ đang có chút đăm chiêu thì chuông di động chợt vang lên.
Bất ngờ là người gọi đến lại là Jason. Phản ứng đầu tiên của Thẩm Triệt chính là đối phương chắc muốn tìm Tần Tu:
“Anh tìm Tần Tu phải không? Anh ta không ở cùng chỗ với tôi.”
“Tôi không tìm cậu ta, tôi tìm cậu.” Người đại diện kim bài nói từ bên kia di động.
“Chuyện thử vai không qua La tiểu thư đã nói với tôi rồi…” Thẩm Triệt vừa nói vừa giúp Nhậm Hải kéo cửa kính xe lên.
“Thẩm Triệt, cậu có muốn ký hợp đồng với Tinh Bang Giải Trí không?”
“Hả?”
“Hạ Lan Bá, anh sao dám lấy dép lê ném vào mặt em!”
“Lão tử là nhắm vào ngực của cậu, chính cậu đặc biệt hèn mọn mà dùng mặt tiếp đấy chứ!”
“A……..Căm mon bây bê…. you’re so hot….kick my ass harder…..A………A…………A——!
Tần Tu nhìn trước mặt là một cảnh trong một vở kịch hoang đường nào đó, yên lặng đi lên lầu, đứng ở lầu hai nhìn trạch nam và tiểu thiên vương đứng ở hai đầu bàn trà đang chơi cầu lông, Khải đại thủ đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc nghiên cứu GV, đạm đạm nói một câu: “Thẩm Triệt cuối tháng sẽ dọn về.”
Cảnh tượng ầm ĩ trong phòng khách giống như vừa ấn vào nút pause. Hạ Lan Bá giơ cái dép lê còn chưa rời tay ngẩng đầu nhìn lên lầu nói: “……Cậu nói cái gì?”
Trả lời anh chỉ là tiếng đóng cửa nhanh gọn.
Trong phòng khách chợt vang lên một xướng đoạn trong “Chúa cứu thế ” của Handel:
“A—–lê lu ya! A—– lê lu ya! Hellelujah! Hallelujah, Hà lê lu yá!” (nhạc chuông di động của Đại thủ)
Khải đại thủ ra ngoài ban công tiếp điện thoại, Hạ biên kịch tay cầm dép lê và Âu thiên vương trên mặt còn in dấu dép quay sang nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mặt tươi cười mừng rỡ.
Đê ma ma, vậy là từ giờ không phải lo mình không bắt nạt được ai lại còn bị người ta bắt nạt nữa rồi!
***
Hạ Lan Bá vì phòng đêm dài lắm mộng, ngày hôm sau liền kêu gọi cả nhà ra ngoài liên hoan, gọi là chúc mừng trước ngày Thẩm Triệt trở về. Vì muốn vỗ về trái tim bị tổn thương của người nào đó, lần liên hoan này còn đặc biệt mời Nhậm Hải đến tham dự. Đúng bảy giờ, cửa bao sương bị đẩy ra, Thẩm Triệt dìu Nhậm Hải huynh vẻ mặt chết lặng, ánh mắt đau thương đi vào.
Hạ Lan Bá đang nhai hạt dưa vội giơ tay đón: “Thẩm Nhị, bên này!”
Thẩm Triệt đang muốn dìu Nhậm huynh đi lại, cổ bỗng nhiên giật một cái, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn sang bên phải cái bàn, thấy Tần Tu đã ngồi ở đó từ lúc nào mà cậu không nhìn thấy, đang cúi đầu yên lặng chơi Temple Run, nhưng mà biểu tình có vẻ u ám. Thẩm Triệt đứng tại chỗ có chút khó xử, phía sau, Khải đại thủ lại đẩy cửa đi vào, vừa cởi Jacket vừa nói: “Hôm nay đều đến đúng giờ nhỉ.” sau đó lập tức đi đến vị trí bên cạnh Hạ Lan Bá ngồi xuống. Thẩm Triệt thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cẩn thận đỡ Nhậm Hải đi tới vị trí bên cạnh Tần Tu, thân mật giúp bạn thân kéo ghế ra: “Cậu uống trà hay là đồ uống?”
Nhậm Hải mở miệng, mặt đần ra lẩm bẩm như cụ già cái gì đó. Thẩm Triệt phải vươn tai lại: ” Không được, không uống thêm rượu nữa. Uống nước ngọt thôi!” Nói xong liền kêu phục vụ mang cho một cốc nước chanh lớn nhiều chua. Quan tâm Nhậm Hải xong, lại nhìn sang Tần Tu đang nghịch di động, liền tiện miệng hỏi một câu: “Anh muốn uống không? Nhiều vitamin C càng thêm xinh đẹp a~~”
Tần Tu sắc mặt không vui nâng mắt lên.
“……..” Thẩm Triệt cũng không hiểu mình vừa lỡ miệng nói cái câu “Nhiều vitamin C càng thêm xinh đẹp” kia, quả nhiên ngay sau đó liền nghe thấy Âu Triết Luân nhân cơ hội chế nhạo: “Người ta đã đủ đẹp rồi, biết không! Chú mày còn muốn cậu ta thêm xinh đẹp a?”
Thẩm Triệt ngậm miệng, thành thành thật thật tự lấy cho mình một bát lớn đầy ự.
Âu Triết Luân quay sang dòm Nhậm Hải, kinh ngạc: “Hắn làm sao vậy? Hai bên không chia tiền sòng phẳng à?”
Hạ Lan Bá nhai hạt dưa: “Đột nhiên phải đối mặt với tiền thuê nhà cao gấp đôi, bị đả kích cũng bình thường mà.”
“Không sao đâu.” Thẩm Triệt giúp Nhậm Hải gắp thêm tỏi vào bát: “Trước lúc đi có uống chút rượu, người này vừa uống rượu là nhập diễn ngay, thành thói quen rồi.”
Âu Triết Luân vươn tay tới trước mặt Nhậm Hải quơ quơ, Nhậm huynh giống người mù, không hề có phản ứng gì, Tiểu thiên vương không khỏi cảm khái: “Cả cái khoa diễn xuất chúng ta đặc biệt toàn là nhân tài nha! Hắn là đang diễn cái gì vậy, 《 Forrest Gump 》 hay là 《 Rain man》 ?”
(Forrest Gump là bộ phim nói về cuộc đời Forrest, một người thiểu năng trí tuệ có IQ chỉ 75
Rain Man là một bộ phim tâm lý Mỹ của đạo điễn Barry Levinson. Được công chiếu vào năm 1988, phim kể câu chuyện về Charlie Babbit, một cậu thanh niên ích kỷ, hẹp hòi và người anh trai mắc chứng tự kỷ Raymond)
Sau khi tu xếp ổn thỏa cho Nhậm Hải xong, Thẩm Triệt mới ngồi xuống, vươn cổ xem tiến độ Temple Run của ai đó một chút, thấy đối phương cũng không bài xích liên yên tâm sán đến xem, vừa xích lại gần liền thấy Tần Tu GAMEOVER.
“Ô, chết rồi.” Đầu quắn ngẩng đầu lên nhìn băng sơn mỹ nam nhe răng cười. Đối phương không có phản ứng gì chỉ yên lặng cất di dộng, cầm đũa lên bắt đầu gắp đồ ăn trong nồi lẩu.
Thẩm Triệt đoán không ra tâm tình Tần Tu, mình thì bày ra vẻ xun xoe còn phản ứng của đối phương thực sự là không để cho người ta tí động lực nào. Chẳng lẽ vừa nãy cậu lại tính toán sai, người ta cũng không có bày ra vẻ lạnh lùng mà ra lệnh cho cậu ngồi xuống đây mà?
Nhậm Hải bắt đầu khua bát, Thẩm Triệt vội đứng dậy giúp Nhậm Hải vớt đồ ăn. Tần Tu cứ liên tục gắp đồ ăn nhưng chẳng ăn mấy, gắp đầy bát mình xong lại bắt đầu gắp vào cái bát không của Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt đang giúp Nhậm Hải huynh lau miệng, không để ý tình hình cái bát của mình, nhưng thật ra Âu Triết Luân lại nhìn chăm chú một màn này, ngạc nhiên thốt ra: “Ơ đệch, cậu vậy mà lại gắp đồ ăn cho Thẩm Nhị sao?”
“Cậu ta không rảnh, tôi ngồi cạnh gắp giúp thì có gì kỳ quái?” Tần Tu một tay chống má, thích chí vớt vớt thứ gì đó trong nồi lẩu.
“Không lạ, chỉ là quá săn sóc. Các cô gái đều săn sóc y như cậu vậy, không hổ là hoa khôi trường à nha.” Âu Triết Luân bỉ ổi nói: “Cũng giúp các sư huynh gắp đồ ăn nữa nào~”
Thẩm Triệt lấm lét nhìn về phía Tần Tu. Đại ma vương không nói gì, nhưng chắc chắn ba chữ “Hoa khôi trường” kia đã ghi vào sổ nợ.
“A! Cá mực! Cá mực! Của tui của tui!” Âu Triết Luân thấy Hạ Lan Bá nhấc một muôi lên có một miếng cá mực, vội vươn đũa tới, hai cai đũa kẹp lại một cái, chỉ gắp được không khí!
Cá mực bị Tần Tu gắp mất rồi.
“A! Miếng thịt lươn kia là của tui—–“
Còn chưa dứt lời, lươn cũng biến mất.
Âu Triết Luân bốc hỏa hằm hằm nhìn băng sơn mỹ nhân mặt thản nhiên, đang xắn tay áo lên.
Thẩm Triệt nhìn Tần Tu bên cạnh biếng nhác chống cằm, anh ta cướp cá mực và lươn của Âu Triết Luân còn chưa đủ, tiếp đó lại tranh yêu hoa (một món ăn làm bằng thận của dê, lợn), giành thịt bò… Cứ thứ gì ngon mà ít là Tần Tu lại cướp, mà cướp cũng rất chuẩn, mà vấn đề cơ bản chính là, anh ta giành về xong lại không ăn, cứ chất đống trong bát, đến khi hai bát chất lên cao ngất mới quay sang kêu Thẩm Triệt: “Ăn đi.”
Tôi mà ăn thì anh lại tiếp tục chơi đểu Âu Triết Luân nữa sao, Thẩm Triệt khóc không ra nước mắt, có thể đừng hơi tí là ghi thù như thế được không, làm ơn tỏ ra giống một đóa hoa khôi bình thường đi xem nào….
Buổi liên quan được một nửa rồi mà Âu Triết Luân vẫn chưa nhét vào bụng được cái gì ra hồn, Thẩm Triệt cảm giác Âu thiên vương thật giống một đứa nhóc ba tuổi, hơi bị bắt nạt một tí là có thể dễ dàng khóc òa lên, cũng may là lúc Tần Tu ra ngoài tiếp điện thoại, Âu Triết Luân giống như sắp chết đói mà gắp tất cả những gì có thể gắp vào đầy trong bát. (Tội Luân Luân của tui quá =))
Hạ Lan Bá vừa ăn vừa nhìn qua cửa thủy tinh thấy Tần Tu đang nghe điện thoại: “Hoa khôi trường mấy hôm nay đường dây nóng rất bận rộn nha, buổi sáng cũng dậy rất sớm, đi học đâu cần phải dậy sớm đến vậy.”
Khải Mặc Lũng nhún nhún vai: “Sau khi ký hợp đồng xong tự nhiên sẽ bận thôi. Giai đoạn đầu còn phải đào tạo với mấy thứ linh tinh khác nữa mà.”
Bàn cơm đột nhiên im phắc không một tiếng động. Bốn cặp mắt không hẹn mà cùng gặp nhau trên người Khải Mặc Lũng vừa phát tin giật gân.
“Anh sao mà biết được?” Hạ Lan Bá hỏi.
“Tôi và ông chủ Quan Triều có chút giao tình, lần trước ăn cơm có nghe ông ta nói qua.”
Hạ Lan Bá kỳ quái: “Sao cậu ta không ký với Tinh Bang? Quan Triều Quốc Tế có được mấy diễn viên ra hồn nào đâu?”
“Chuyện này thì có gì mà lạ?” Âu Triết Luân bác bỏ, “Nói không chừng người ta đã muốn làm ngôi sao ca nhạc. Đại thiên vương đứng ở sân vận động nhất hô vạn ứng từ lâu rồi ý chứ.”
Thẩm Triệt quay đầu lại nhìn bóng người cao gầy ngoài cửa sổ. Rõ ràng chỉ cần ký hợp đồng gia nhập Tinh Bang, ở dưới tay Jason là có thể được những tài nguyên tốt nhất ùn ùn kéo đến, cậu cũng không rõ tại sao Tần Tu có đánh chết cũng không chịu ký với Tinh Bang Giải Trí, lại tình nguyện lựa chọn Quan Triều Quốc tế cực không liên quan kia. Tần Tu có thích ca hát hay không cậu cũng không thấy anh thể hiện ra nhưng cậu có thể nhìn ra được Tần Tu say mê diễn xuất đến mức nào.
Ăn lẩu xong, mấy người Hạ Lan sư huynh về trước, Nhậm Hải trong lúc ăn lại lén uống thêm mấy hớp rượu, vừa bước ra cửa chân liền nhũn ra đến mức đứng không nổi. Thẩm Triệt về sau vừa đỡ vừa dìu Nhậm Hải hết sức chật vật, tiếp đó lại có người đi tới tóm lấy tay Nhậm Hải nhấc lên, cực kỳ bạo lực mà đem người xốc thẳng dậy.
Thẩm Triệt nhìn Tần Tu đi về đến nửa đường rồi lại quay lại, có chút kinh hỉ: “Anh không theo bọn họ về à?”
Tần Tu nhướn mi một chút: “Tôi mặc kệ cậu thì còn ai quản cậu.”
Nhậm Hải đau quá liền ngước mắt, vừa thấy gương mặt lãnh khốc tuấn mỹ hiện ra dưới ánh đèn đường liền quay sang Thẩm Triệt khổ đại cừu thâm nói: “Chính là hắn ta phải không? Chính vì hắn mà cậu dám phản bội người anh em tốt của mình? Hắn không phải chỉ xinh đẹp hơn tôi một tí thôi sao? Làm anh em còn xem tướng mạo, thiên lý ở đâu nữa chứ?!” Sau đó giữa ánh mắt của khá đông người, trừng mắt nhìn thẳng mặt Tần Tu, sau đó lại cúi cúi đầu nhìn xuống ngực người ta nói: “Cậu nói nếu hắn có cặp bưởi nóng bỏng thì anh đây còn chấp nhận, nhưng mà không phải hắn phẳng lì giống như sân bay sao…….” nói xong còn đưa tay lên kéo cổ áo sơ mi của Tần Tu lên làm bộ ngó vào trong xem xét—
Thẩm Triệt không đành liền nhắm mắt lại, kết cục của màn kịch này chính là một tiếng kêu thê lương thảm thiết của kẻ xấu số nào đó.
Tần Tu cũng ở ngoài quán lẩu chờ taxi cùng Thẩm Triệt và Nhậm Hải. Xung quanh quán lẩu có rất nhiều kẻ xấu tính đã chặn mất taxi, Thẩm Triệt nhờ Tần Tu trông chừng giùm Nhậm huynh, tự mình chạy lên trước đón xe. Cách hai ba mươi mét rồi vẫn còn nghe thấy Nhậm Hải kích tình sục sôi đang ngâm nga theo bài thơ 《 hải yến 》 của Maxim Gorky:
“….. Nó phẫn nộ theo tiếng sấm! Đã sớm mỏi cánh bay! Nhưng nó rất tin tưởng! Mây đen không che nổi thái dương —- đúng vậy! Không! Che! Nổi! Đâu!”
Thẩm Triệt bó tay quay đầu lại, Nhậm huynh đang đứng một mình ven đường ngâm thơ của Maxim Gorky, người đi ngang qua ai cũng ngó một cái, mà cũng không bóng Tần Tu ở đâu, à , thấy rồi, đứng cách xa hơn mười mét kia kìa….
Một tiếng nhạc đinh đang của hộp nhạc từ đâu vang lên, Thẩm Triệt nhìn chằm chằm thấy một chiếc xe phun nước màu lam đang từ từ tiến về phía Nhậm Hải đang hoa chân múa tay ven đường, Tần Tu đương nhiên cũng thấy vội chạy lên kéo Nhậm Hải lùi vào lề đường nhưng mà hành động cũng đã muộn.
Nhậm Hải dang hai tay ra hô lớn: “Để cho dông tố nổi lên mạnh hơn nữa đi——-“
Bọt nước trắng xóa ào ào đem cả người Nhậm Hải nhấn chìm.
Lăn qua lăn lại nửa ngày mới đem được Nhậm Hải ướt sũng nhét vào ghế sau taxi, nếu Thẩm Triệt không cởi ảo khoác lót vào ghế ngồi thì tài xế cũn không chịu chở bọn họ. Thẩm Triệt ngồi vào xe theo, lại thò đầu ra nói cảm ơn với Tần Tu. Đối phương không mặn không nhạt “ừ” một tiếng, liếc qua Nhậm Hải say bét nhè ngồi bên cạnh: “Cậu ta cũng quá đáng thương rồi.”
Nói như vậy, Thẩm Triệt cũng quay đầu lại nhìn Nhậm Hải, trong lòng đúng là có chút áy náy.
“Cậu đang nghĩ cái gì đấy?” Tần Tu trầm giọng nói: “Đã nói cuối tháng dọn về rồi, cậu dám giở quẻ thì biết tay tôi.”
“Không đâu mà.” Thẩm Triệt cười cười, thấy Tần Tu định đóng cửa, kìm không được lại gọi đối phương: “Tần Tu, anh đã ký hợp đồng với Quan Triều Quốc Tế thật sao?”
Cánh tay đang đẩy cửa xe của Tần Tu dừng lại một chút: “Khải Mặc Lũng nói cho cậu?”
Thẩm Triệt gật đầu: “Tôi biết tôi không có tư cách có ý kiến gì, dù sao đây cũng là chuyện riêng của anh, nhưng tôi thực sự cảm thấy anh không ký với Tinh Bang đúng là rất đáng tiếc.”
Tần Tu trầm ngâm một lát: “Nếu đã muốn ký tức là tôi đã có quyết định của chính mình rồi, có gì luyến tiếc hay không sau này sẽ biết.”
Cửa xe “Bịch” một tiếng sập lại. Bác tài khởi động xe, Thẩm Triệt quay đầu lại, bóng Tần Tu đang đi về phía chiếc xe máy càng lúc càng xa. Nhậm Hải đã ngủ khò khò, Thẩm Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ đang có chút đăm chiêu thì chuông di động chợt vang lên.
Bất ngờ là người gọi đến lại là Jason. Phản ứng đầu tiên của Thẩm Triệt chính là đối phương chắc muốn tìm Tần Tu:
“Anh tìm Tần Tu phải không? Anh ta không ở cùng chỗ với tôi.”
“Tôi không tìm cậu ta, tôi tìm cậu.” Người đại diện kim bài nói từ bên kia di động.
“Chuyện thử vai không qua La tiểu thư đã nói với tôi rồi…” Thẩm Triệt vừa nói vừa giúp Nhậm Hải kéo cửa kính xe lên.
“Thẩm Triệt, cậu có muốn ký hợp đồng với Tinh Bang Giải Trí không?”
“Hả?”