Chương 27: Thánh tích
"Rầm rầm!"- Anh Sĩ đang ngồi ăn cơm trưa thì nghe tiếng gọi cửa ầm ĩ ở phía bên ngoài.
Chột dạ, anh làu bàu hỏi trước: "Ai thế?"
"Làm ơn! Làm ơn cho tôi vào với!".
Nghĩ rằng đây là ban trưa, anh Sĩ mới dám ra mở cửa.
Trong màn mưa trắng xóa có bóng dáng một người đàn ông đang đứng trước cửa. Ông ta mặc chiếc áo mưa màu xanh đen, đeo khẩu trang che kín khuôn mặt, tay người đàn ông đang ôm một chiếc bọc gì đó. Trên đôi mắt khẽ lộ ra ngoài có những vạch máu đang chảy xuống.
"Gì thế? Anh bị sao thế?" Anh Sĩ hoảng hốt.
"Xin phép... làm ơn... Cho tôi vào nhờ một chút... Họ đuổi đến nơi rồi..."
"Ai cơ...Tội phạm à?"
"Không phải! Xin anh, cho tôi vào, rồi tôi sẽ giải thích ngay..."
Anh Sĩ nắm chặt lấy con dao găm vẫn thường dắt ở thắt lưng, mới từ từ lùi bước cho người đàn ông lạ mặt vào trong căn nhà nhỏ của mình. Anh sợ gì chứ...
"Nói mau đi... Có chuyện gì? Nếu để chạy trốn cảnh sát thì..."
"Không... tôi chạy khỏi những kẻ tà đạo..."
"Tà đạo gì cơ?" Anh Sĩ hỏi vẻ ngạc nhiên, bỗng chú ý tới chiếc bọc đang nằm trên tay người đàn ông, có vật gì đó cựa quậy mạnh mẽ và phát ra những tiếng kêu rên.
"Grrrrrrrr....Grrrrrr...."
"Anh ôm cái quái gì thế hả?"
"Đây là thân xác nhốt quỷ... Tôi phải chôn sống nó một mình. Nhưng họ đã phát hiện tôi làm lễ đuổi quỷ nên tính cướp mất thánh tích của tôi và giải thoát cho nó. Thánh tích mà ông tôi mang từ tận bên Ý về..."
"Quỷ? Thánh tích? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?"
"Tôi bên đạo Công giáo. Chuyện dài lắm. Nói chung tôi đang bị săn lùng bởi những kẻ tà đạo. Hãy để tôi trốn nhờ một tí để họ đi đã. Tôi thấy khu nghĩa trang này hẻo lánh, họ sẽ không tìm tới... Tôi có thể ra sau nhà anh dùng đất chôn thứ này 1 chút được không? Dù gì cũng là đất nghĩa địa mà?"
"Đất quy hoạch hết rồi đấy. Đâu phải muốn sử dụng là sử dụng được!" Anh Sĩ gắt lên, thấy người đàn ông này sao mà kỳ quặc đến thế.
"MÉO OOOOOO....GRRRRRRR". Con vật trong bọc khăn lại rú lên, chiếc khăn bọc rơi xuống làm lộ ra đôi mắt đỏ quạch có con ngươi hình chữ nhật nằm ngang và thân hình đen gớm ghiếc: một con mèo đen. Hình dáng quái dị của con vật làm anh Sĩ có phần ghê sợ.
Người đàn ông chật vật ôm chặt lấy nó.
"Cái quái đản gì thế hả?"
"Làm ơn đi! Gấp quá rồi...Tôi cũng không thể để nó ở gần anh lâu hơn. Chúa ơi..."
Anh Sĩ đành phải chỉ ra một góc đất nhỏ phía sau ngôi nhà của anh.
"Lấy xẻng ở phía sau đó có..."
"Làm ơn hãy đào hộ tôi một chiếc hố sâu được không?" Người đàn ông khẩn khoản.
Chôn sống một con vật là một hành vi vô cùng ác độc thế nhưng khi chứng kiến dáng vẻ bất thường của con mèo, anh Sĩ cũng thấy rợn. Anh đành ra hiệu cho người đàn ông ra trước.
Người đàn ông nhanh chóng phi ra ngoài màn mưa, nhìn trước ngó sau rồi rón rén đi ra sau nhà. Anh Sĩ đi theo sau. Anh vớ lấy chiếc xẻng, đào đất dưới màn mưa tầm tã. Vì sức khỏe vốn có sẵn, anh đã nhanh chóng đào được chiếc hố sâu cần thiết.
Người đàn ông kia nhanh chóng đặt chiếc bọc khăn kín đó xuống đất. Anh ta làm dấu hiệu gì đó rồi lẩm bẩm một hồi, cuối cùng vớ lấy chiếc xẻng lấp thật nhanh đất xuống. Tiếng gào thét vẫn vang lên âm ỉ. Cảnh tượng ghê rợn nên anh Sĩ đành quay mặt đi không nhìn nữa.
Lèn chặt lớp đất, người đàn ông lấy ra trong túi xách một chiếc cọc gỗ, dùng tay đấm thật mạnh chiếc cọc xuyên xuống đất. Bàn tay anh ta rớm máu.
"Này... anh bị thương kìa!" Anh Sĩ kêu lên nhưng người đàn ông chỉ nói: "Những vết thương này không nhằm nhò gì đâu..."
Xong việc anh ta quay sang nói với anh Sĩ: "Đừng đào đất lên trong vòng 3 ngày nhé..."
Vào trong nhà, anh Sĩ mời anh ta một cốc trà nóng, mang băng gạc ra định giúp anh ta cầm máu. Người đàn ông từ chối.
"Xin lỗi... làm phiền anh thế này tôi cũng ngại lắm. Tôi xin phép đi luôn. Mọi chuyện cũng tạm thời xong. Tôi có vật này, muốn gửi lại nhờ anh giữ hộ..."
"Vật gì thế?" Anh Sĩ chột dạ nhớ lại những đồ vật anh bị người đàn bà kia đưa cho lần trước, cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông vừa rút ra từ túi vừa nói: "Chiếc chuông thánh tích của ông nội tôi... Vô cùng quý giá. Chiếc chuông này có thể xua đuổi bất kì tà ma quỷ quái nào. Chỉ cần anh có lòng tin vào nó, rung ba hồi thôi. Đưa cho anh vật này bây giờ tôi cũng vô cùng nuối tiếc, thế nhưng tôi gửi gắm cho anh. Tôi tin rằng một người được giao nhiệm vụ chăm sóc nơi chốn yên nghỉ của mọi người sẽ là một người vô cùng có trách nhiệm. Tôi giờ mà mang nó theo sợ sẽ không bảo toàn được cho nó. Tôi sẽ quay lại lấy nó vào một ngày gần nhất. Nếu 5 năm sau tôi vẫn không thể quay lại, xin hãy mang nó tới một nhà thờ công giáo lớn nhé. Hãy giữ nó cẩn thận giúp tôi nhé...Cảm ơn anh rất nhiều...."
Người đàn ông kính cẩn dúi vào tay anh một vật được bọc trong chiếc túi lụa nhung đỏ, cúi chào rồi vội vã bước đi, nhanh như cách anh ta đến. Tới giờ anh còn chưa kịp hỏi tên người đàn ông lạ kì ấy.
Sợ hãi nên anh Sĩ chưa một lần dám mở chiếc túi nhung ra cho đến một ngày anh lại bị bốn con quỷ trêu đùa. Chúng làm loạn lễ hạ thổ của một gia đình, nhập vào được xác của một người phụ nữ và định lao ra khỏi khuôn viên nghĩa trang. Chiếc hộp đựng trái tim không còn tác dụng vì chúng đã chiếm được thân xác người sống. Anh Sĩ đành phải cầu viện đến chiếc chuông. Anh đem chiếc túi nhung đỏ mở ra, nâng chiếc chuông lên cẩn thận, chiếc chuông trông cũ kĩ, lớp đồng đã có phần oxi hóa xanh xanh, được khắc những hoa văn đơn giản và một dòng chữ lạ lẫm.
Anh bước ra ngoài, hít hơi thở sâu và rung chiếc chuông ba lần: "Coong... Coong... Coongg"
Người phụ nữ kia oằn ngược người lại rồi lăn ra đất bất tỉnh. Quả thực chiếc chuông đã có tác dụng. Từ ấy, anh đều dùng chuông mỗi lần gặp phải hình bóng ma quỷ. Anh trở nên dạn dĩ và thoải mái hơn nhiều, cuộc sống của một người quản trang cũng không còn nặng nề lắm. Tuy nhiên, anh vẫn phải đề cao cảnh giác với bốn vong quỷ dữ vẫn trú ngụ nơi nghĩa trang này, việc chúng ngày càng mạnh lên là điều không thể phủ nhận. Anh phải để chiếc chuông ở cạnh không rời.
Đôi năm sau, anh cũng không hề thấy mụ đàn bà kia liên lạc lại gì nữa. Người đàn ông bí ẩn đưa cho anh chiếc chuông kia cũng bặt vô âm tín.
Một ngày, sau một buổi lễ hạ thổ vào buổi chiều, anh mệt lử nằm thiếp đi trên chiếc giường của mình.
"CHÚNG THOÁT RA RỒI!" Một tiếng hét lớn vọng vào từ ngoài cửa sổ khiến anh Sĩ giật nảy mình tỉnh giấc.
"MAU LÊN! CHIẾC CHUÔNG!" Người đó nói.
Anh vớ lấy chiếc chuông để trong tủ chạn rồi mở cửa ra ngoài xem có chuyện gì. Anh thấy ở trước xa xa, có một hình bóng bé nhỏ đang đứng vẫy vẫy. Nó đứng ở chân tòa nhà nhìn thẳng sang khu nghĩa địa của anh mà chỉ trỏ về phía trước, ra vẻ khẩn thiết lắm. Vong cô bé này anh đã nhìn thấy vài lần. Nó hay lang thang ở khu nhà đó... có lẽ nó đã từng ở đó hay âm phần nó nằm bên kia, tách biệt với khu nghĩa địa của anh.
Anh vội vàng chạy ra khu mộ phần kiểm tra. Mặt đất của một ngôi mộ chôn xác con nữ quỷ đã bị cào xới lên. Có vẻ như chúng đã nhập được vào cơ thể ai đó.
Anh cầm theo chiếc đèn pin vội vã lao đi như bay khi bầu trời chuyển màu xanh tím. Vong cô bé nọ vẫn chạy phía trước chỉ lối anh theo. Khi đến bờ hồ phía sau khu chung cư, anh nhìn thấy bốn vong quỷ đang câu kéo một cô bé xuống hồ. Chúng đang thèm khát linh hồn con người. Hoảng hốt, anh vội vàng lao xuống cứu cô bé tên Ly đó, đưa cô bé về với gia đình, theo lời chỉ dẫn của hồn ma cô bé bên đường... Không biết từ bao giờ, anh luôn được vong cô bé ấy báo khi có chuyện lớn xảy ra. Không ngờ nhân duyên kéo anh tới với gia đình cô bé tên Ly này lại kéo dài đến tận ngày hôm nay. Bốn con quỷ đã thoát ra ngoài, mọi chuyện dần xấu đi. Giờ nhận được lời đề nghị giúp đỡ, anh liệu có thể...?
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng anh Sĩ cũng gật đầu đồng ý: "Thôi được. Tôi cũng muốn sự việc này sớm chấm dứt. Dù sao chiếc chuông này cũng không phải của tôi. Nếu được đưa đến nơi mà nó thực sự thuộc về sẽ tốt hơn. Cũng sắp hết 5 năm rồi..."
"Cảm ơn anh rất nhiều!" Bà Nga gật đầu rối rít.
Tối ngày hôm đó, bà Nga tất tả đi chuẩn bị những gì cần thiết cho buổi lễ đuổi quỷ vào ngày hôm sau.
Những chậu hoa ti gôn lớn được chở từ chợ hoa lên khu chung cư, chất đầy trên sảnh nhà. Loài hoa dây leo này trồng mất kha khá thời gian, chiết ra chậu để bám trên ba chiếc cọc gỗ nhỏ. Bà Nga đến các quán lẩu dê, xin một trái tim dê còn nguyên vẹn, sáng mai sẽ chuyển đến. Duy chỉ có một gợi ý duy nhất bà chưa nghĩ ra được: "Khung cảnh chia ly." Làm thế nào để có thể diễn tả một khung cảnh chia ly nhỉ?
Bà Nga đang ngồi bần thần ở sảnh chờ bệnh viện thì nghe văng vẳng đâu tiếng tivi vọng lại. Bà chợt nảy ra ý định.
Đêm hôm ấy, mục sư Cường mê man trong giấc ngủ. Bàn tay anh vô cùng đau nhức.
Bất chợt, một bàn tay lạnh toát đè mạnh vào cổ anh khiến anh ngạt thở.
Mở mắt ra, anh thấy khung cảnh xung quanh tối thui như mực, chỉ có tiếng quạt trần vang lên và tiếng thở nhẹ từ những chiếc giường xung quanh. Mục sư Cường nhận ra xung quanh giường mình có bốn bóng người đang đứng.
Một bóng người không đầu đang dùng bàn tay của mình bóp chặt cổ anh. Tay kia cô ta bê chiếc đầu của mình với đôi mắt mở trừng trừng và khuôn miệng rộng ngoác. Ngạt thở, anh giãy giụa nhưng ba con quỷ còn lại đã túm chặt tay chân anh mà ấn xuống. Chiếc đầu của chúng chợt rơi ra khỏi cần cổ, lăn lên cơ thể anh khiến anh khiếp đảm, miệng không thể phát ra thành tiếng.
"Bộp!Bộp!" Bà Nga đang ngủ gật trên băng ghế ngoài sảnh thì bị vỗ vai gọi dậy. Bà vừa rời phòng bệnh anh Cường ra được một lúc. Bà nhìn quanh không thấy một ai. Chột dạ, bà lao về phía phòng bệnh. Ánh đèn hành lang ngoài phòng bệnh đang chớp tắt chớp tắt. Vừa vào đến cửa, bà thấy mục sư Cường đang nằm cứng đơ trên giường, nhìn trừng trừng lên trần nhà, mắt không còn hồn khí. Bà run rẩy rút chiếc chuông ra, khẽ rung lên ba hồi.
Mục sư Cường chợt co rúm người lại rồi ngồi bật dậy, thở dốc, mặt trở nên đỏ gay. Bà Nga vội vàng lao vào.
"Anh sao rồi? Em chủ quan quá..."
"Chúng thật... kinh khủng! Không phải riêng thế lực của con quỷ Saleos này mà cả 4 tay sai của quỷ Satan cũng đang cố gắng ngăn chặn chúng ta... Phải đợi... đến ngày mai... Chúng ta phải chấm dứt chuyện này ngay..."
Sáng sớm hôm sau, mục sư Cường đã thu xếp ra khỏi bệnh viện. Anh và bà Nga cả đêm không ngủ, ngồi lầm rầm cẩu nguyện, thân thể khá mệt mỏi.
Cả hai người cùng bắt xe xuống phía khu chung cư. Trong ngày hôm nay, họ phải đương đầu với một nhiệm vụ vô vàn khó khăn, cảm tưởng như khó có thể vượt qua được. Hôm nay đồng hành với anh chỉ có bà Nga, bà Uyên và anh Sĩ như lời đã hứa hẹn. Bốn người đẩy chiếc xe kéo có chứa đầy đủ những vật dụng cần thiết, chuẩn bị dấn thân vào căn hầm tối.
Chiếc khóa cửa loạch xoạch, cánh cửa vang lên ken két, chào đón bốn con người dũng cảm là bóng đêm dày đặc hơn bình thường. Mục sư Cường cầm đèn pin soi rọi con đường hầm bẩn thỉu phía trước mặt, bước chân vào đầu tiên.
Cuộc chiến căng thẳng sắp bắt đầu.
Chột dạ, anh làu bàu hỏi trước: "Ai thế?"
"Làm ơn! Làm ơn cho tôi vào với!".
Nghĩ rằng đây là ban trưa, anh Sĩ mới dám ra mở cửa.
Trong màn mưa trắng xóa có bóng dáng một người đàn ông đang đứng trước cửa. Ông ta mặc chiếc áo mưa màu xanh đen, đeo khẩu trang che kín khuôn mặt, tay người đàn ông đang ôm một chiếc bọc gì đó. Trên đôi mắt khẽ lộ ra ngoài có những vạch máu đang chảy xuống.
"Gì thế? Anh bị sao thế?" Anh Sĩ hoảng hốt.
"Xin phép... làm ơn... Cho tôi vào nhờ một chút... Họ đuổi đến nơi rồi..."
"Ai cơ...Tội phạm à?"
"Không phải! Xin anh, cho tôi vào, rồi tôi sẽ giải thích ngay..."
Anh Sĩ nắm chặt lấy con dao găm vẫn thường dắt ở thắt lưng, mới từ từ lùi bước cho người đàn ông lạ mặt vào trong căn nhà nhỏ của mình. Anh sợ gì chứ...
"Nói mau đi... Có chuyện gì? Nếu để chạy trốn cảnh sát thì..."
"Không... tôi chạy khỏi những kẻ tà đạo..."
"Tà đạo gì cơ?" Anh Sĩ hỏi vẻ ngạc nhiên, bỗng chú ý tới chiếc bọc đang nằm trên tay người đàn ông, có vật gì đó cựa quậy mạnh mẽ và phát ra những tiếng kêu rên.
"Grrrrrrrr....Grrrrrr...."
"Anh ôm cái quái gì thế hả?"
"Đây là thân xác nhốt quỷ... Tôi phải chôn sống nó một mình. Nhưng họ đã phát hiện tôi làm lễ đuổi quỷ nên tính cướp mất thánh tích của tôi và giải thoát cho nó. Thánh tích mà ông tôi mang từ tận bên Ý về..."
"Quỷ? Thánh tích? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?"
"Tôi bên đạo Công giáo. Chuyện dài lắm. Nói chung tôi đang bị săn lùng bởi những kẻ tà đạo. Hãy để tôi trốn nhờ một tí để họ đi đã. Tôi thấy khu nghĩa trang này hẻo lánh, họ sẽ không tìm tới... Tôi có thể ra sau nhà anh dùng đất chôn thứ này 1 chút được không? Dù gì cũng là đất nghĩa địa mà?"
"Đất quy hoạch hết rồi đấy. Đâu phải muốn sử dụng là sử dụng được!" Anh Sĩ gắt lên, thấy người đàn ông này sao mà kỳ quặc đến thế.
"MÉO OOOOOO....GRRRRRRR". Con vật trong bọc khăn lại rú lên, chiếc khăn bọc rơi xuống làm lộ ra đôi mắt đỏ quạch có con ngươi hình chữ nhật nằm ngang và thân hình đen gớm ghiếc: một con mèo đen. Hình dáng quái dị của con vật làm anh Sĩ có phần ghê sợ.
Người đàn ông chật vật ôm chặt lấy nó.
"Cái quái đản gì thế hả?"
"Làm ơn đi! Gấp quá rồi...Tôi cũng không thể để nó ở gần anh lâu hơn. Chúa ơi..."
Anh Sĩ đành phải chỉ ra một góc đất nhỏ phía sau ngôi nhà của anh.
"Lấy xẻng ở phía sau đó có..."
"Làm ơn hãy đào hộ tôi một chiếc hố sâu được không?" Người đàn ông khẩn khoản.
Chôn sống một con vật là một hành vi vô cùng ác độc thế nhưng khi chứng kiến dáng vẻ bất thường của con mèo, anh Sĩ cũng thấy rợn. Anh đành ra hiệu cho người đàn ông ra trước.
Người đàn ông nhanh chóng phi ra ngoài màn mưa, nhìn trước ngó sau rồi rón rén đi ra sau nhà. Anh Sĩ đi theo sau. Anh vớ lấy chiếc xẻng, đào đất dưới màn mưa tầm tã. Vì sức khỏe vốn có sẵn, anh đã nhanh chóng đào được chiếc hố sâu cần thiết.
Người đàn ông kia nhanh chóng đặt chiếc bọc khăn kín đó xuống đất. Anh ta làm dấu hiệu gì đó rồi lẩm bẩm một hồi, cuối cùng vớ lấy chiếc xẻng lấp thật nhanh đất xuống. Tiếng gào thét vẫn vang lên âm ỉ. Cảnh tượng ghê rợn nên anh Sĩ đành quay mặt đi không nhìn nữa.
Lèn chặt lớp đất, người đàn ông lấy ra trong túi xách một chiếc cọc gỗ, dùng tay đấm thật mạnh chiếc cọc xuyên xuống đất. Bàn tay anh ta rớm máu.
"Này... anh bị thương kìa!" Anh Sĩ kêu lên nhưng người đàn ông chỉ nói: "Những vết thương này không nhằm nhò gì đâu..."
Xong việc anh ta quay sang nói với anh Sĩ: "Đừng đào đất lên trong vòng 3 ngày nhé..."
Vào trong nhà, anh Sĩ mời anh ta một cốc trà nóng, mang băng gạc ra định giúp anh ta cầm máu. Người đàn ông từ chối.
"Xin lỗi... làm phiền anh thế này tôi cũng ngại lắm. Tôi xin phép đi luôn. Mọi chuyện cũng tạm thời xong. Tôi có vật này, muốn gửi lại nhờ anh giữ hộ..."
"Vật gì thế?" Anh Sĩ chột dạ nhớ lại những đồ vật anh bị người đàn bà kia đưa cho lần trước, cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông vừa rút ra từ túi vừa nói: "Chiếc chuông thánh tích của ông nội tôi... Vô cùng quý giá. Chiếc chuông này có thể xua đuổi bất kì tà ma quỷ quái nào. Chỉ cần anh có lòng tin vào nó, rung ba hồi thôi. Đưa cho anh vật này bây giờ tôi cũng vô cùng nuối tiếc, thế nhưng tôi gửi gắm cho anh. Tôi tin rằng một người được giao nhiệm vụ chăm sóc nơi chốn yên nghỉ của mọi người sẽ là một người vô cùng có trách nhiệm. Tôi giờ mà mang nó theo sợ sẽ không bảo toàn được cho nó. Tôi sẽ quay lại lấy nó vào một ngày gần nhất. Nếu 5 năm sau tôi vẫn không thể quay lại, xin hãy mang nó tới một nhà thờ công giáo lớn nhé. Hãy giữ nó cẩn thận giúp tôi nhé...Cảm ơn anh rất nhiều...."
Người đàn ông kính cẩn dúi vào tay anh một vật được bọc trong chiếc túi lụa nhung đỏ, cúi chào rồi vội vã bước đi, nhanh như cách anh ta đến. Tới giờ anh còn chưa kịp hỏi tên người đàn ông lạ kì ấy.
Sợ hãi nên anh Sĩ chưa một lần dám mở chiếc túi nhung ra cho đến một ngày anh lại bị bốn con quỷ trêu đùa. Chúng làm loạn lễ hạ thổ của một gia đình, nhập vào được xác của một người phụ nữ và định lao ra khỏi khuôn viên nghĩa trang. Chiếc hộp đựng trái tim không còn tác dụng vì chúng đã chiếm được thân xác người sống. Anh Sĩ đành phải cầu viện đến chiếc chuông. Anh đem chiếc túi nhung đỏ mở ra, nâng chiếc chuông lên cẩn thận, chiếc chuông trông cũ kĩ, lớp đồng đã có phần oxi hóa xanh xanh, được khắc những hoa văn đơn giản và một dòng chữ lạ lẫm.
Anh bước ra ngoài, hít hơi thở sâu và rung chiếc chuông ba lần: "Coong... Coong... Coongg"
Người phụ nữ kia oằn ngược người lại rồi lăn ra đất bất tỉnh. Quả thực chiếc chuông đã có tác dụng. Từ ấy, anh đều dùng chuông mỗi lần gặp phải hình bóng ma quỷ. Anh trở nên dạn dĩ và thoải mái hơn nhiều, cuộc sống của một người quản trang cũng không còn nặng nề lắm. Tuy nhiên, anh vẫn phải đề cao cảnh giác với bốn vong quỷ dữ vẫn trú ngụ nơi nghĩa trang này, việc chúng ngày càng mạnh lên là điều không thể phủ nhận. Anh phải để chiếc chuông ở cạnh không rời.
Đôi năm sau, anh cũng không hề thấy mụ đàn bà kia liên lạc lại gì nữa. Người đàn ông bí ẩn đưa cho anh chiếc chuông kia cũng bặt vô âm tín.
Một ngày, sau một buổi lễ hạ thổ vào buổi chiều, anh mệt lử nằm thiếp đi trên chiếc giường của mình.
"CHÚNG THOÁT RA RỒI!" Một tiếng hét lớn vọng vào từ ngoài cửa sổ khiến anh Sĩ giật nảy mình tỉnh giấc.
"MAU LÊN! CHIẾC CHUÔNG!" Người đó nói.
Anh vớ lấy chiếc chuông để trong tủ chạn rồi mở cửa ra ngoài xem có chuyện gì. Anh thấy ở trước xa xa, có một hình bóng bé nhỏ đang đứng vẫy vẫy. Nó đứng ở chân tòa nhà nhìn thẳng sang khu nghĩa địa của anh mà chỉ trỏ về phía trước, ra vẻ khẩn thiết lắm. Vong cô bé này anh đã nhìn thấy vài lần. Nó hay lang thang ở khu nhà đó... có lẽ nó đã từng ở đó hay âm phần nó nằm bên kia, tách biệt với khu nghĩa địa của anh.
Anh vội vàng chạy ra khu mộ phần kiểm tra. Mặt đất của một ngôi mộ chôn xác con nữ quỷ đã bị cào xới lên. Có vẻ như chúng đã nhập được vào cơ thể ai đó.
Anh cầm theo chiếc đèn pin vội vã lao đi như bay khi bầu trời chuyển màu xanh tím. Vong cô bé nọ vẫn chạy phía trước chỉ lối anh theo. Khi đến bờ hồ phía sau khu chung cư, anh nhìn thấy bốn vong quỷ đang câu kéo một cô bé xuống hồ. Chúng đang thèm khát linh hồn con người. Hoảng hốt, anh vội vàng lao xuống cứu cô bé tên Ly đó, đưa cô bé về với gia đình, theo lời chỉ dẫn của hồn ma cô bé bên đường... Không biết từ bao giờ, anh luôn được vong cô bé ấy báo khi có chuyện lớn xảy ra. Không ngờ nhân duyên kéo anh tới với gia đình cô bé tên Ly này lại kéo dài đến tận ngày hôm nay. Bốn con quỷ đã thoát ra ngoài, mọi chuyện dần xấu đi. Giờ nhận được lời đề nghị giúp đỡ, anh liệu có thể...?
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng anh Sĩ cũng gật đầu đồng ý: "Thôi được. Tôi cũng muốn sự việc này sớm chấm dứt. Dù sao chiếc chuông này cũng không phải của tôi. Nếu được đưa đến nơi mà nó thực sự thuộc về sẽ tốt hơn. Cũng sắp hết 5 năm rồi..."
"Cảm ơn anh rất nhiều!" Bà Nga gật đầu rối rít.
Tối ngày hôm đó, bà Nga tất tả đi chuẩn bị những gì cần thiết cho buổi lễ đuổi quỷ vào ngày hôm sau.
Những chậu hoa ti gôn lớn được chở từ chợ hoa lên khu chung cư, chất đầy trên sảnh nhà. Loài hoa dây leo này trồng mất kha khá thời gian, chiết ra chậu để bám trên ba chiếc cọc gỗ nhỏ. Bà Nga đến các quán lẩu dê, xin một trái tim dê còn nguyên vẹn, sáng mai sẽ chuyển đến. Duy chỉ có một gợi ý duy nhất bà chưa nghĩ ra được: "Khung cảnh chia ly." Làm thế nào để có thể diễn tả một khung cảnh chia ly nhỉ?
Bà Nga đang ngồi bần thần ở sảnh chờ bệnh viện thì nghe văng vẳng đâu tiếng tivi vọng lại. Bà chợt nảy ra ý định.
Đêm hôm ấy, mục sư Cường mê man trong giấc ngủ. Bàn tay anh vô cùng đau nhức.
Bất chợt, một bàn tay lạnh toát đè mạnh vào cổ anh khiến anh ngạt thở.
Mở mắt ra, anh thấy khung cảnh xung quanh tối thui như mực, chỉ có tiếng quạt trần vang lên và tiếng thở nhẹ từ những chiếc giường xung quanh. Mục sư Cường nhận ra xung quanh giường mình có bốn bóng người đang đứng.
Một bóng người không đầu đang dùng bàn tay của mình bóp chặt cổ anh. Tay kia cô ta bê chiếc đầu của mình với đôi mắt mở trừng trừng và khuôn miệng rộng ngoác. Ngạt thở, anh giãy giụa nhưng ba con quỷ còn lại đã túm chặt tay chân anh mà ấn xuống. Chiếc đầu của chúng chợt rơi ra khỏi cần cổ, lăn lên cơ thể anh khiến anh khiếp đảm, miệng không thể phát ra thành tiếng.
"Bộp!Bộp!" Bà Nga đang ngủ gật trên băng ghế ngoài sảnh thì bị vỗ vai gọi dậy. Bà vừa rời phòng bệnh anh Cường ra được một lúc. Bà nhìn quanh không thấy một ai. Chột dạ, bà lao về phía phòng bệnh. Ánh đèn hành lang ngoài phòng bệnh đang chớp tắt chớp tắt. Vừa vào đến cửa, bà thấy mục sư Cường đang nằm cứng đơ trên giường, nhìn trừng trừng lên trần nhà, mắt không còn hồn khí. Bà run rẩy rút chiếc chuông ra, khẽ rung lên ba hồi.
Mục sư Cường chợt co rúm người lại rồi ngồi bật dậy, thở dốc, mặt trở nên đỏ gay. Bà Nga vội vàng lao vào.
"Anh sao rồi? Em chủ quan quá..."
"Chúng thật... kinh khủng! Không phải riêng thế lực của con quỷ Saleos này mà cả 4 tay sai của quỷ Satan cũng đang cố gắng ngăn chặn chúng ta... Phải đợi... đến ngày mai... Chúng ta phải chấm dứt chuyện này ngay..."
Sáng sớm hôm sau, mục sư Cường đã thu xếp ra khỏi bệnh viện. Anh và bà Nga cả đêm không ngủ, ngồi lầm rầm cẩu nguyện, thân thể khá mệt mỏi.
Cả hai người cùng bắt xe xuống phía khu chung cư. Trong ngày hôm nay, họ phải đương đầu với một nhiệm vụ vô vàn khó khăn, cảm tưởng như khó có thể vượt qua được. Hôm nay đồng hành với anh chỉ có bà Nga, bà Uyên và anh Sĩ như lời đã hứa hẹn. Bốn người đẩy chiếc xe kéo có chứa đầy đủ những vật dụng cần thiết, chuẩn bị dấn thân vào căn hầm tối.
Chiếc khóa cửa loạch xoạch, cánh cửa vang lên ken két, chào đón bốn con người dũng cảm là bóng đêm dày đặc hơn bình thường. Mục sư Cường cầm đèn pin soi rọi con đường hầm bẩn thỉu phía trước mặt, bước chân vào đầu tiên.
Cuộc chiến căng thẳng sắp bắt đầu.