Chương 61: Game 1 - Kế hoạch tẩy trắng
Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 61: Game 1 - Kế hoạch tẩy trắng
____________
Ôn Tần Khê nhìn mình và đột nhiên cảm thấy ngu ngốc.
‘Mình đang làm cái quái gì vậy,’ y nghĩ trước khi đứng dậy trong khi lo lắng hắng giọng.
Y gãi đầu, tránh ánh nhìn ngượng ngùng với khuôn mặt đỏ bừng.
"Anh hiện tại có thể buông ra, em đi theo anh." Ôn Tần Khê run giọng nói dối.
Rõ ràng từ ngôn ngữ cơ thể của y rằng y chắc chắn sẽ phá vỡ nó.
Khước Nhiên Triết hơi cau mày trước khi nói: "Em đang nói dối anh. Hãy ngoan và đừng làm phiền."
Điều này đã được nói ngay trước khi Ôn Tần Khê được Khước Nhiên Triết vác trên vai đi đến đâu có trời mới biết.
Ôn Tần Khê cố gắng thoát ra nhưng cái ôm ở lưng dưới của hắn chỉ siết chặt hơn mỗi khi y vùng vẫy.
Kiệt sức, y nguyền rủa cơ thể yếu ớt của mình trước khi khập khiễng như một cái xác chết trước Khước Nhiên Triết.
***
Bị vác trên vai như một bao khoai tây khiến Ôn Tần Khê có đủ loại cảm xúc bao gồm cả sự nhục nhã.
Y không thể hiểu được quá trình suy nghĩ của Khước Nhiên Triết ngay bây giờ, y thậm chí còn nghi ngờ anh chàng này mắc chứng lưỡng cực hoặc thứ gì đó tương tự.
Mới một phút trước, hắn còn cáu kỉnh thậm chí còn tức giận đẩy người bạn thân của mình ra xa.
Mặc dù Khước Nhiên Triết không thể hiện ra ngoài, nhưng Ôn Tần Khê có thể nói rằng hắn đã thoải mái hơn trước, bộc lộ một tâm trạng khó tả mà mọt sách không thể giải mã được.
Khước Nhiên Triết vác y đến tận phòng, đá tung cánh cửa trước khi nhẹ nhàng đặt y xuống với vẻ mặt trống rỗng.
Kịch bản này có vẻ hơi xa lạ với Ôn Tần Khê,
Những suy nghĩ kỳ lạ của y nhanh chóng bị gián đoạn khi Khước Nhiên Triết ôm lấy y trong một cái ôm chặt và lâu.
Cái ôm có thể được mô tả là một cái ôm chặt kéo dài đầy cảm xúc với khuôn mặt của Khước Nhiên Triết vùi vào vai của Ôn Tần Khê.
Ôn Tần Khê có thể cảm thấy cổ mình nóng lên theo cấp số nhân cùng với cảm giác ngứa ran đi kèm.
Điều này đối với Ôn Tần Khê hơi quá đáng nên y đã sớm cắt đứt liên lạc trước khi mắng mỏ hắn.
Khước Nhiên Triết rõ ràng là bất mãn với cảm giác mất mát mạnh mẽ nhưng hắn không đủ can đảm để kéo Lâm Tĩnh Tạ trở lại vòng tay của mình.
Ôn Tần Khê quá tập trung vào việc mắng mỏ hắn đến nỗi y không chú ý đến những thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Khước Nhiên Triết.
"Tại sao anh phải đẩy mọi thứ đi xa đến thế? Ngay cả khi cô ta nói điều gì mà anh không thích, thì giết cô ta cũng không phải là giải pháp? Ai..... anh thật bốc đồng. Anh không thể để cảm xúc của mình kiểm soát lý trí chứ," Ôn Tần Khê nói khi những từ đó tuôn ra như một dòng sông qua đầu lưỡi y mà không cần suy nghĩ.
Y đi đi lại lại như đang suy nghĩ điều gì đó rồi đột ngột dừng lại trước mặt Khước Nhiên Triết nói: "Anh có biết hậu quả việc mình làm không? Triệu gia sẽ kéo chúng ta xuống địa ngục nếu anh giết cô ta. Họ sẽ báo thù bằng vũ lực và gây rắc rối cho chúng ta. Mẹ kiếp, em có thể phải chạy trốn với anh để họ không giết anh", cảm giác như Bonnie và Clyde đỏng đảnh mặc dù y hy vọng cái kết của họ sẽ tốt hơn hai người đó.
Trong lúc đó, Khước Nhiên Triết vẫn cúi đầu, tạo ra ảo giác hối hận nhưng thực tế, hắn đang bận nghĩ về điều gì khác, chỉ quay lại khi nghe đến đoạn bỏ trốn cùng nhau.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên với niềm vui sướng tột độ khi Lâm Tĩnh Tạ sẵn sàng làm kẻ chạy trốn cùng hắn.
Nhận thức này khiến trái tim hắn tan chảy thành một cục bông xốp ngọt ngào lan khắp lồng ngực.
Hắn không chút nghĩ ngợi liền khẩn trương hỏi: "Em không sợ anh sao?" mặc dù hắn sợ phải nghe câu trả lời.
Cả cuộc đời, hắn hoàn toàn nhận thức được khả năng của mình mặc dù hắn không biết mình có thể tức giận đến mức giết người.
Khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, hắn đã từng nổi giận, mặc dù hắn không nhớ mình đã tức giận vì điều gì, tất cả những gì hắn biết là hắn bị ngất đi và khi hắn tỉnh dậy, bà cụ có những vết cắn khắp người, những vết cắn do hắn.
Khước Nhiên Triết vô cùng hối hận và không thể ngừng xin lỗi bà trong nước mắt.
Bà cụ không hề tức giận mà còn vỗ nhẹ vào đầu hắn để xoa dịu và bảo hắn hãy kiềm chế cơn giận của mình để đừng làm tổn thương người khác.
Kể từ đó, hắn biết mình khác biệt và đã làm rất tốt việc kìm nén cơn tức giận cho đến khi nảy sinh tình cảm với Lâm Tĩnh Tạ.
Bất cứ khi nào Lâm Tĩnh Tạ bị coi thường, hắn không thể kìm nén mà không may dẫn đến việc giết những tên cướp đó.
Ký ức của hắn về những gì đã xảy ra ngày hôm đó hơi mờ và chỉ có thể ghép hai hoặc ba điều lại với nhau nhưng mọi thứ khác đều mờ nhạt.
Hắn cảm thấy tồi tệ khi giết những tên cướp đó nhưng không ăn năn vì chúng dám ra tay với người của hắn.
Khoảnh khắc họ đặt bàn tay bẩn thỉu lên Lâm Tĩnh Tạ, họ đã là những xác chết biết đi.
Điều hối tiếc duy nhất của hắn là hắn đã khiến Lâm Tĩnh Tạ sợ hãi đến mức y thậm chí không thèm ló mặt trong ba ngày liền, đó là khoảng thời gian dài nhất họ xa nhau kể từ khi họ bắt đầu thân thiết với nhau.
Ba ngày đó giống như địa ngục đẩy Khước Nhiên Triết tới ranh giới mong manh giữa tỉnh táo và mất trí.
Nếu Lâm Tĩnh Tạ không xuất hiện hôm nay, Khước Nhiên Triết đang lên kế hoạch bắt cóc y và công khai mọi chuyện khi biết rằng kẻ bị bắt sẽ không có bất kỳ cách nào để trốn thoát cho dù y có nói gì.
"Không..... có lẽ," Ôn Tần Khê trả lời khi nhận ra Khước Nhiên Triết đang nhìn chằm chằm vào y theo cách khiến y cảm thấy như mình có thể nhìn thấu y, "Được rồi, em có sợ.. một chút. "
Ôn Tần Khê đã chọn nói ra sự thật mà Khước Nhiên Triết đã đoán trước.
Cậu bé trông xanh xao ốm yếu với vẻ mặt ủ rũ như thể cả thế giới của cậu bé đã sụp đổ thành đống đổ nát.
Vẻ mặt bi thương của Khước Nhiên Triết thật sự quá khó chịu, vì vậy Ôn Tần Khê nói thêm: "Nhưng em biết anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Em có thể sợ hãi khi thấy anh tức giận nhưng em cũng tin tưởng rằng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Anh sẽ giúp em kiểm soát cơn giận của mình để em không phải lo lắng về nó, được không?"
Câu nói này dường như làm sắc mặt Khước Nhiên Triết trở lại, hắn lại lao vào ôm lấy y.
"Lâm Tĩnh Tạ anh thích em. Xin đừng bỏ rơi anh," Khước Nhiên Triết xúc động thốt ra bằng giọng khàn khàn.
Hắn chưa bao giờ có ý định thú nhận điều này sớm nhưng nhận thấy mình không thể kiểm soát cảm xúc của mình nên đã bộc lộ tình cảm của mình mà không suy nghĩ.
Hắn ngay lập tức hối hận ngay khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng nhưng chúng đã bay vào vũ trụ và không thể lấy lại được.
Trái tim của Ôn Tần Khê lỗi nhịp khi Khước Nhiên Triết nói điều đó nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại khi y giải mã được ý của mình.
Dựa trên những hiểu biết của y về Khước Nhiên Triết trong quá khứ, y đã suy ra sự giống nhau giữa những người bạn.
Đầu tiên, Khước Nhiên Triết thẳng như bàn ủi mặc dù hắn có cả fan girl và fan boy.
Thứ hai, y nhớ Khước Nhiên Triết đã hét điều tương tự trong lớp với người bạn thân của mình một vài lần.
Nó luôn luôn là 'Lão tử thích mày rất nhiều’ hoặc 'tổ sư sẽ yêu mày từng chút một' ngay cả đối với những việc đơn giản như mua bữa sáng mặc dù cá nhân hắn vào thời điểm đó cảm thấy thật khó xử khi các chàng trai nói điều đó với nhau.
Chương 61: Game 1 - Kế hoạch tẩy trắng
____________
Ôn Tần Khê nhìn mình và đột nhiên cảm thấy ngu ngốc.
‘Mình đang làm cái quái gì vậy,’ y nghĩ trước khi đứng dậy trong khi lo lắng hắng giọng.
Y gãi đầu, tránh ánh nhìn ngượng ngùng với khuôn mặt đỏ bừng.
"Anh hiện tại có thể buông ra, em đi theo anh." Ôn Tần Khê run giọng nói dối.
Rõ ràng từ ngôn ngữ cơ thể của y rằng y chắc chắn sẽ phá vỡ nó.
Khước Nhiên Triết hơi cau mày trước khi nói: "Em đang nói dối anh. Hãy ngoan và đừng làm phiền."
Điều này đã được nói ngay trước khi Ôn Tần Khê được Khước Nhiên Triết vác trên vai đi đến đâu có trời mới biết.
Ôn Tần Khê cố gắng thoát ra nhưng cái ôm ở lưng dưới của hắn chỉ siết chặt hơn mỗi khi y vùng vẫy.
Kiệt sức, y nguyền rủa cơ thể yếu ớt của mình trước khi khập khiễng như một cái xác chết trước Khước Nhiên Triết.
***
Bị vác trên vai như một bao khoai tây khiến Ôn Tần Khê có đủ loại cảm xúc bao gồm cả sự nhục nhã.
Y không thể hiểu được quá trình suy nghĩ của Khước Nhiên Triết ngay bây giờ, y thậm chí còn nghi ngờ anh chàng này mắc chứng lưỡng cực hoặc thứ gì đó tương tự.
Mới một phút trước, hắn còn cáu kỉnh thậm chí còn tức giận đẩy người bạn thân của mình ra xa.
Mặc dù Khước Nhiên Triết không thể hiện ra ngoài, nhưng Ôn Tần Khê có thể nói rằng hắn đã thoải mái hơn trước, bộc lộ một tâm trạng khó tả mà mọt sách không thể giải mã được.
Khước Nhiên Triết vác y đến tận phòng, đá tung cánh cửa trước khi nhẹ nhàng đặt y xuống với vẻ mặt trống rỗng.
Kịch bản này có vẻ hơi xa lạ với Ôn Tần Khê,
Những suy nghĩ kỳ lạ của y nhanh chóng bị gián đoạn khi Khước Nhiên Triết ôm lấy y trong một cái ôm chặt và lâu.
Cái ôm có thể được mô tả là một cái ôm chặt kéo dài đầy cảm xúc với khuôn mặt của Khước Nhiên Triết vùi vào vai của Ôn Tần Khê.
Ôn Tần Khê có thể cảm thấy cổ mình nóng lên theo cấp số nhân cùng với cảm giác ngứa ran đi kèm.
Điều này đối với Ôn Tần Khê hơi quá đáng nên y đã sớm cắt đứt liên lạc trước khi mắng mỏ hắn.
Khước Nhiên Triết rõ ràng là bất mãn với cảm giác mất mát mạnh mẽ nhưng hắn không đủ can đảm để kéo Lâm Tĩnh Tạ trở lại vòng tay của mình.
Ôn Tần Khê quá tập trung vào việc mắng mỏ hắn đến nỗi y không chú ý đến những thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Khước Nhiên Triết.
"Tại sao anh phải đẩy mọi thứ đi xa đến thế? Ngay cả khi cô ta nói điều gì mà anh không thích, thì giết cô ta cũng không phải là giải pháp? Ai..... anh thật bốc đồng. Anh không thể để cảm xúc của mình kiểm soát lý trí chứ," Ôn Tần Khê nói khi những từ đó tuôn ra như một dòng sông qua đầu lưỡi y mà không cần suy nghĩ.
Y đi đi lại lại như đang suy nghĩ điều gì đó rồi đột ngột dừng lại trước mặt Khước Nhiên Triết nói: "Anh có biết hậu quả việc mình làm không? Triệu gia sẽ kéo chúng ta xuống địa ngục nếu anh giết cô ta. Họ sẽ báo thù bằng vũ lực và gây rắc rối cho chúng ta. Mẹ kiếp, em có thể phải chạy trốn với anh để họ không giết anh", cảm giác như Bonnie và Clyde đỏng đảnh mặc dù y hy vọng cái kết của họ sẽ tốt hơn hai người đó.
Trong lúc đó, Khước Nhiên Triết vẫn cúi đầu, tạo ra ảo giác hối hận nhưng thực tế, hắn đang bận nghĩ về điều gì khác, chỉ quay lại khi nghe đến đoạn bỏ trốn cùng nhau.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên với niềm vui sướng tột độ khi Lâm Tĩnh Tạ sẵn sàng làm kẻ chạy trốn cùng hắn.
Nhận thức này khiến trái tim hắn tan chảy thành một cục bông xốp ngọt ngào lan khắp lồng ngực.
Hắn không chút nghĩ ngợi liền khẩn trương hỏi: "Em không sợ anh sao?" mặc dù hắn sợ phải nghe câu trả lời.
Cả cuộc đời, hắn hoàn toàn nhận thức được khả năng của mình mặc dù hắn không biết mình có thể tức giận đến mức giết người.
Khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, hắn đã từng nổi giận, mặc dù hắn không nhớ mình đã tức giận vì điều gì, tất cả những gì hắn biết là hắn bị ngất đi và khi hắn tỉnh dậy, bà cụ có những vết cắn khắp người, những vết cắn do hắn.
Khước Nhiên Triết vô cùng hối hận và không thể ngừng xin lỗi bà trong nước mắt.
Bà cụ không hề tức giận mà còn vỗ nhẹ vào đầu hắn để xoa dịu và bảo hắn hãy kiềm chế cơn giận của mình để đừng làm tổn thương người khác.
Kể từ đó, hắn biết mình khác biệt và đã làm rất tốt việc kìm nén cơn tức giận cho đến khi nảy sinh tình cảm với Lâm Tĩnh Tạ.
Bất cứ khi nào Lâm Tĩnh Tạ bị coi thường, hắn không thể kìm nén mà không may dẫn đến việc giết những tên cướp đó.
Ký ức của hắn về những gì đã xảy ra ngày hôm đó hơi mờ và chỉ có thể ghép hai hoặc ba điều lại với nhau nhưng mọi thứ khác đều mờ nhạt.
Hắn cảm thấy tồi tệ khi giết những tên cướp đó nhưng không ăn năn vì chúng dám ra tay với người của hắn.
Khoảnh khắc họ đặt bàn tay bẩn thỉu lên Lâm Tĩnh Tạ, họ đã là những xác chết biết đi.
Điều hối tiếc duy nhất của hắn là hắn đã khiến Lâm Tĩnh Tạ sợ hãi đến mức y thậm chí không thèm ló mặt trong ba ngày liền, đó là khoảng thời gian dài nhất họ xa nhau kể từ khi họ bắt đầu thân thiết với nhau.
Ba ngày đó giống như địa ngục đẩy Khước Nhiên Triết tới ranh giới mong manh giữa tỉnh táo và mất trí.
Nếu Lâm Tĩnh Tạ không xuất hiện hôm nay, Khước Nhiên Triết đang lên kế hoạch bắt cóc y và công khai mọi chuyện khi biết rằng kẻ bị bắt sẽ không có bất kỳ cách nào để trốn thoát cho dù y có nói gì.
"Không..... có lẽ," Ôn Tần Khê trả lời khi nhận ra Khước Nhiên Triết đang nhìn chằm chằm vào y theo cách khiến y cảm thấy như mình có thể nhìn thấu y, "Được rồi, em có sợ.. một chút. "
Ôn Tần Khê đã chọn nói ra sự thật mà Khước Nhiên Triết đã đoán trước.
Cậu bé trông xanh xao ốm yếu với vẻ mặt ủ rũ như thể cả thế giới của cậu bé đã sụp đổ thành đống đổ nát.
Vẻ mặt bi thương của Khước Nhiên Triết thật sự quá khó chịu, vì vậy Ôn Tần Khê nói thêm: "Nhưng em biết anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Em có thể sợ hãi khi thấy anh tức giận nhưng em cũng tin tưởng rằng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Anh sẽ giúp em kiểm soát cơn giận của mình để em không phải lo lắng về nó, được không?"
Câu nói này dường như làm sắc mặt Khước Nhiên Triết trở lại, hắn lại lao vào ôm lấy y.
"Lâm Tĩnh Tạ anh thích em. Xin đừng bỏ rơi anh," Khước Nhiên Triết xúc động thốt ra bằng giọng khàn khàn.
Hắn chưa bao giờ có ý định thú nhận điều này sớm nhưng nhận thấy mình không thể kiểm soát cảm xúc của mình nên đã bộc lộ tình cảm của mình mà không suy nghĩ.
Hắn ngay lập tức hối hận ngay khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng nhưng chúng đã bay vào vũ trụ và không thể lấy lại được.
Trái tim của Ôn Tần Khê lỗi nhịp khi Khước Nhiên Triết nói điều đó nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại khi y giải mã được ý của mình.
Dựa trên những hiểu biết của y về Khước Nhiên Triết trong quá khứ, y đã suy ra sự giống nhau giữa những người bạn.
Đầu tiên, Khước Nhiên Triết thẳng như bàn ủi mặc dù hắn có cả fan girl và fan boy.
Thứ hai, y nhớ Khước Nhiên Triết đã hét điều tương tự trong lớp với người bạn thân của mình một vài lần.
Nó luôn luôn là 'Lão tử thích mày rất nhiều’ hoặc 'tổ sư sẽ yêu mày từng chút một' ngay cả đối với những việc đơn giản như mua bữa sáng mặc dù cá nhân hắn vào thời điểm đó cảm thấy thật khó xử khi các chàng trai nói điều đó với nhau.