Chương 3: Đến Lúc Chứng Minh Bản Thân?
Nhu, mày đang chảy máu kìa... Khang cuống cuồng lay người cô mạnh hơn. Tiết Nhu nghe anh nói thế liền hoảng người ngồi dậy. Viễn Khang mặt mày xanh mét nhìn cô: - Mày... Đến tháng à? Tiết Nhu thoáng chốc sợ sệt không nói được câu nào. Sao có thể... Mang thai làm sao có chuyện rụng dâu được chỉ có thể là động thai? Giọng cô run hẳn đi, đầu ốc cô bắt đầu bấn loạn rơi vào hoang mang tột độ, chiếc môi mấp máy, cô nhìn anh run giọng hỏi: - Khang... Có khi nào tao... Tao... Động thai không...? Lời nói này đã khiến anh hoang mang theo, anh lặng người chăm chú nhìn Tiết Nhu. Cô trong lòng bất an không thôi, nhưng rõ là không có cảm giác đau bụng thì máu này ở đâu ra thế? - Mở cửa... Mở cửa... Trong lúc hai vợ chồng còn đang hoang mang chẳng nghĩ ra được gì thì mẹ chồng bên ngoài liên tục đập cửa. Khang hớt hải chạy ra. - Mẹ... Nhu... Nhu nó chảy máu... Tuyết Nhan nhìn con trai đang hốt hoảng thì giật mình hốt hoảng chạy vào xem, thấy cô con dâu đang ngồi trên vết máu tươi. Bà liền thở phào nhẹ nhõm: - Không, không. Lúc chiều mẹ dọn phòng cho hai đứa thì để quên điện thoại trên đây nên lên phòng hai đứa lấy. Con xem bà già này lẩm cẩm quá rồi quên mất tay còn dính máu gà nên nó dính lên drap giường. Mẹ vừa xuống tìm tấm drap giường khác cho hai đứa thì hai đứa đã lên phòng rồi. Tuyết Nhan vội giải thích đầu đuôi cho hai đứa con bớt lo lắng. Lúc này cô và anh mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi mẹ chồng cô còn không giải thích cô sẽ chết mất... Dù sao đây cũng là lần đầu cô làm mẹ nên cảm giác luôn ở trạng thái bất an. Khang cầm lấy tấm drap giường từ tay mẹ. Anh nhẹ nhàng nói với Tuyết Nhan: - Được rồi, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi... Để tụi con tự thay drap. Tuyết Nhan gật đầu, trước khi đi không quên dặn cô và anh: - Ngủ sớm đó nhé! Đóng cửa phòng lại, Khang xoay vào nhìn Tiết Nhu đang mặt mày tái mét ngồi trên giường. - Mày có cảm thấy khó chịu không? Cô vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại được, nhìn anh mà môi cứ mấp máy không nên lời. - Được rồi... Bình tĩnh đi nào... Anh đặt tấm drap giường sang một bên rồi ngồi xuống cạnh cô, cánh tay dang rộng ôm cô vào lòng vuốt ve trấn an cô, được một lúc thì bất ngờ bồng cô xuống ghế sô pha trong phòng ngồi. Còn anh thì thay tấm drap giường. Nhìn vẻ mặt của Khang lúc nãy cô bỗng cảm thấy thương vô cùng, có vẻ lúc nảy Khang còn sợ hơn cô cơ. Trái tim "bé nhỏ, mong manh và dễ vỡ" ấy chắc đã một phen hú hồn rồi. Tiết Nhu bất giác đặt tay lên bụng tự trách thầm bản thân. Sao lúc trước cô lại có ý nghĩ muốn bỏ đi đứa bé này? Cô đúng là người mẹ không tốt. Đêm đó có vẻ Viễn Khang quá lo lắng hay gì đó mà ôm cô dỗ cô ngủ cả một đêm. Nhưng cô thì chẳng tài nào ngủ được... Nhìn đồng hồ điện tử đã bốn giờ sáng. Cô thở dài ngồi dậy bóp bóp cái eo, nằm tê cả lưng cũng chẳng ngủ được lại khổ cho anh. - Khang, hay mày ngủ trước đi. Đừng lo tao nữa dù sao ngày mai tao cũng không đi làm bù lại là mày ấy, còn vài tiếng tranh thủ ngủ đi. Cô đã nói đến thế Khang vẫn chẳng chịu nghe, anh một mực bắt cô nằm trong lòng để anh dỗ ngủ. Cuối cùng khi nếp vào vòm ngực rắn chắc, ấm áp ấy cộng thêm sự kiên trì dai dẳng vuốt lưng cho cô của ông chồng thì cô đã đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Viễn Khang vuốt ve tấm lưng nhỏ bé. Lúc nãy khi thấy máu anh thật sự rất lo lắng. Anh sợ Tiết Nhu và bảo bối nhỏ xảy ra chuyện gì đó... Từ giờ anh sẽ dịu dàng lại với cô, nếu cứ nhờn nhây mãi thì sợ rằng một lúc nào đó sẽ mất luôn cả cô... Đến lúc anh nên chứng minh bản thân rồi nhỉ?