Chương 1
Mùa hạ thường có những tia nắng thật gay gắt, nóng đến bỏng da, còn có tiếng ve kêu râm ran cả một khung trời.
Có dòng sông xanh hiền hòa, là nơi tắm mát tâm hồn trẻ thơ vào những buổi trưa hè oi bức.
Có lũy tre làng rì rào, nghiêng mình trong cơn gió buổi chiều hạ.
Có cánh đồng lúa mênh mông trải dài như vô tận. Khi nắng tắt, cũng là lúc bọn trẻ vô tư thả những cánh diều lên tận trời cao xa, mang theo đó là những ước mơ của một thời thơ ấu non nớt, vô lo vô nghĩ.
Đó chính là ký ức một thời tuổi thơ của bọn trẻ chúng tôi.
Cũng trong những kí ức của năm tháng hồn nhiên đó, tôi đã gặp được một cậu thiếu niên trẻ đang chơi vơi giữa cuộc đời.
Bản tính vốn bồng bột, bất đồng, với trái tim mang đầy nỗi cô đơn, một nỗi cô đơn đến cùng cực, anh đã mặt kệ mọi thứ, buông bỏ đi dáng vẻ rực rỡ của chính bản thân mình để trở thành bộ dạng nhếch nhác nhất, thảm hại nhất.
Còn tôi là một cô bé hướng nội nhút nhát, ngại giao tiếp sợ người lạ, sợ hãi với tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Tâm hồn tôi lúc bấy giờ hoàn toàn trống rỗng, không hề có bất kỳ ước mơ nào, sở thích nào, thậm chí là niềm vui của mình là gì?
Có chăng thì hạnh phúc duy nhất của tôi là được ở một mình, hằng ngày tự nhốt mình trong bốn bức tường lạnh lẽo.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những năm tháng thảm hại như thế đấy rồi vì nhau mà dần dần thay đổi để trở thành dáng vẻ hoàn hảo nhất mà đối phương muốn nhìn thấy, và còn có một thứ tình cảm ngây ngô không dám ngỏ.
Những kí ức thanh xuân khi có anh bên cạnh đó đã khắc sâu vào trong lòng của tôi, trở thành hồi ức đáng nhớ nhất của cuộc đời mình, không bao giờ quên.
* * *
Ngày hôm ấy, một ngày hạ đầy nắng, thanh xuân của tôi cũng bắt đầu từ đây..
"An, đừng sợ! Đi vào trong nhà với mẹ, từ nay nơi này chính là nhà mới của hai mẹ con mình." Thiên Ân ngoảnh đầu lại lấy tay ngoắc ngoắc Hạ An đang đứng ngoài cánh cổng không dám bước vào nhà.
Hạ An đứng nép mình dựa sát vào cổng lớn đôi mắt cô bé to tròn đen láy, chớp chớp vài cái nhìn mẹ rồi lắc lắc đầu.. cô thật sự không dám.
Cô cứ đứng miết ở ngoài cửa mãi không dám bước vào nhà.
Thiên Ân từ từ bước đến gần cô, mỉm cười dịu dàng nắm lấy bàn tay cô vỗ vỗ lên đó để trấn an.
Đúng như lời của mẹ nói, từ hôm nay Hạ An sẽ ở trong một ngôi nhà mới, sống trong một môi trường mới, từ nay về sau cuộc sống của cô không chỉ có một mình mẹ là người thân nữa mà còn có thêm dượng và một người anh trai.
Bao năm qua cuối cùng mẹ của cô cũng đã có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc và tìm được cho mình một bến đỗ bình yên mới.
Ba của Hạ An là một kẻ nghiện cờ bạc cá độ. Bao nhiêu tiền trong nhà mẹ cô làm ăn dành dụm đều bị ba cô đem đi đánh bài hay cá độ đá banh hết, đến cả vàng cưới của mẹ cô mà ông ấy cũng dám lén bà lấy đem đi bán đổi tiền.
Nhiều lần mẹ cô không chịu nổi mà đã nghĩ đến chuyện ly hôn với ông ấy.
Cũng vì thương cô, sợ cô không có ba sẽ bị người khác khinh thường, cười nhạo cô nên bà đành bấm bụng bỏ qua cho ông ấy rất nhiều lần.
Nhưng ông ấy ngày càng quá quắt hơn, mỗi lần bị thua một cuộc cá độ nào là ông ấy lại uống rượu, nếu không có rượu cho ông ấy uống ông ấy sẽ đánh mẹ con cô.
Phụ nữ một khi chọn sai chồng sẽ khổ cả một đời.
Bà có thể chịu đựng được một người chồng vũ phu, nhưng bà không thể chấp nhận được một người ba thường xuyên đánh đập con gái của bà, vì thế bà đã đưa ra một quyết định để chấm dứt sự lựa chọn sai lầm của của đời mình, đó là ly hôn với ông ấy để giải thoát cho con gái bà và cũng như chính bà.
Có dòng sông xanh hiền hòa, là nơi tắm mát tâm hồn trẻ thơ vào những buổi trưa hè oi bức.
Có lũy tre làng rì rào, nghiêng mình trong cơn gió buổi chiều hạ.
Có cánh đồng lúa mênh mông trải dài như vô tận. Khi nắng tắt, cũng là lúc bọn trẻ vô tư thả những cánh diều lên tận trời cao xa, mang theo đó là những ước mơ của một thời thơ ấu non nớt, vô lo vô nghĩ.
Đó chính là ký ức một thời tuổi thơ của bọn trẻ chúng tôi.
Cũng trong những kí ức của năm tháng hồn nhiên đó, tôi đã gặp được một cậu thiếu niên trẻ đang chơi vơi giữa cuộc đời.
Bản tính vốn bồng bột, bất đồng, với trái tim mang đầy nỗi cô đơn, một nỗi cô đơn đến cùng cực, anh đã mặt kệ mọi thứ, buông bỏ đi dáng vẻ rực rỡ của chính bản thân mình để trở thành bộ dạng nhếch nhác nhất, thảm hại nhất.
Còn tôi là một cô bé hướng nội nhút nhát, ngại giao tiếp sợ người lạ, sợ hãi với tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Tâm hồn tôi lúc bấy giờ hoàn toàn trống rỗng, không hề có bất kỳ ước mơ nào, sở thích nào, thậm chí là niềm vui của mình là gì?
Có chăng thì hạnh phúc duy nhất của tôi là được ở một mình, hằng ngày tự nhốt mình trong bốn bức tường lạnh lẽo.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những năm tháng thảm hại như thế đấy rồi vì nhau mà dần dần thay đổi để trở thành dáng vẻ hoàn hảo nhất mà đối phương muốn nhìn thấy, và còn có một thứ tình cảm ngây ngô không dám ngỏ.
Những kí ức thanh xuân khi có anh bên cạnh đó đã khắc sâu vào trong lòng của tôi, trở thành hồi ức đáng nhớ nhất của cuộc đời mình, không bao giờ quên.
* * *
Ngày hôm ấy, một ngày hạ đầy nắng, thanh xuân của tôi cũng bắt đầu từ đây..
"An, đừng sợ! Đi vào trong nhà với mẹ, từ nay nơi này chính là nhà mới của hai mẹ con mình." Thiên Ân ngoảnh đầu lại lấy tay ngoắc ngoắc Hạ An đang đứng ngoài cánh cổng không dám bước vào nhà.
Hạ An đứng nép mình dựa sát vào cổng lớn đôi mắt cô bé to tròn đen láy, chớp chớp vài cái nhìn mẹ rồi lắc lắc đầu.. cô thật sự không dám.
Cô cứ đứng miết ở ngoài cửa mãi không dám bước vào nhà.
Thiên Ân từ từ bước đến gần cô, mỉm cười dịu dàng nắm lấy bàn tay cô vỗ vỗ lên đó để trấn an.
Đúng như lời của mẹ nói, từ hôm nay Hạ An sẽ ở trong một ngôi nhà mới, sống trong một môi trường mới, từ nay về sau cuộc sống của cô không chỉ có một mình mẹ là người thân nữa mà còn có thêm dượng và một người anh trai.
Bao năm qua cuối cùng mẹ của cô cũng đã có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc và tìm được cho mình một bến đỗ bình yên mới.
Ba của Hạ An là một kẻ nghiện cờ bạc cá độ. Bao nhiêu tiền trong nhà mẹ cô làm ăn dành dụm đều bị ba cô đem đi đánh bài hay cá độ đá banh hết, đến cả vàng cưới của mẹ cô mà ông ấy cũng dám lén bà lấy đem đi bán đổi tiền.
Nhiều lần mẹ cô không chịu nổi mà đã nghĩ đến chuyện ly hôn với ông ấy.
Cũng vì thương cô, sợ cô không có ba sẽ bị người khác khinh thường, cười nhạo cô nên bà đành bấm bụng bỏ qua cho ông ấy rất nhiều lần.
Nhưng ông ấy ngày càng quá quắt hơn, mỗi lần bị thua một cuộc cá độ nào là ông ấy lại uống rượu, nếu không có rượu cho ông ấy uống ông ấy sẽ đánh mẹ con cô.
Phụ nữ một khi chọn sai chồng sẽ khổ cả một đời.
Bà có thể chịu đựng được một người chồng vũ phu, nhưng bà không thể chấp nhận được một người ba thường xuyên đánh đập con gái của bà, vì thế bà đã đưa ra một quyết định để chấm dứt sự lựa chọn sai lầm của của đời mình, đó là ly hôn với ông ấy để giải thoát cho con gái bà và cũng như chính bà.