Chương 25
Duy Khải: Trả lời tôi, tại sao không đợi đi chung?
Hạ An: Không thích.
Hạ An đưa cho bạn số sáu chuyền lên cho bạn số năm, số năm tiếp tục chuyền lên cho đến khi tới được Duy Khải.
Duy Khải: Không thích? Tôi làm cái gì mà cậu không thích đi chung với tôi?
Duy Khải đưa cho cậu bạn phía sau chuyền xuống.
Hạ An nhận được tờ giấy mở ra xem, sau đó lại viết vài dòng, gấp lại đưa cho cậu bạn trước mặt chuyền lên.
Duy Khải nhận được tờ giấy.
Hạ An: Tự cậu hiểu
Duy Khải:(dấu chấm hỏi to đùng), Tôi đã làm cái gì sai? Cậu đừng có giận tôi kiểu vô lý nhưng vậy!
Duy Khải đưa cho người phía sau chuyền xuống.
Hạ An nhận được tờ giấy.
Hạ An: Vô lý? Người phụ nữ đã đến nhà hồi hôm qua đó, bà ta làm mẹ tôi khóc, tôi ghét bà ta, bà ta nấu đồ ăn mà cậu thích nên cậu thích bà ta lắm chứ gì? Cậu muốn bà ta làm mẹ kế của cậu lắm chứ gì? Cậu sẽ đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà chứ gì? Những ai làm mẹ tôi buồn tôi đều không thích nói chuyện với kẻ đó, cậu cũng vậy!
Hạ An đưa tờ giấy cho người phía trước chuyền lên.
Duy Khải nhận tờ giấy.
Duy Khải: Không phải! Không phải! Cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi cũng không thích bà ta. Tan học nhớ đợi tôi về, tôi sẽ giải thích rõ với cậu.
Duy Khải đưa tờ giấy cho cậu bạn ngồi phía sau.
Cậu bạn ngồi sau: "Nữa hả? Khải, có vụ gì thì mày bình tĩnh lại được không? Người ta dù gì cũng là con gái, là người mới chuyển vào mày đừng làm khó dễ người ta.."
Duy Khải đang gấp chưa đợi cậu bạn đó nói xong đã ngắt lời: "Mày nói khùng nói điên gì vậy hả? Chuyền xuống dưới cho tao nhanh coi!"
Cậu bạn định chuyền xuống thì nửa đường chợt khựng lại, quay lên nhìn Duy Khải.
Duy Khải nhăn mặt, cau mày: "Sao còn chưa chuyền xuống nữa?"
"Ê, Không mấy mày viết hết một lượt rồi gom chung lại để tao chuyền xuống dưới luôn được không Khải? Chứ tao mỏi tay lắm rồi đó, nguyên một hàng ngồi dưới tao cũng mỏi tay lắm rồi."
Duy Khải: "Tờ cuối rồi!"
"Mày chắc là tờ cuối nha, chứ này giờ tụi tao ngồi trong lớp dành cả thanh xuân để chuyền thư cho mày mà không thèm nghe giảng bài luôn đó."
"Chuyền xuống dưới đi! Mày nói nhiều quá!" Duy Khải hối.
Cậu bạn ngồi sau Duy Khải chuyền xuống.
Qua tay mấy người rồi cũng tới tay Hạ An, cô mở tờ giấy ra xem, sau đó vò tròn lại bỏ vào hộc bàn.
Duy Khải ở bàn đầu quay xuống nhìn Hạ An ở bàn cuối, Hạ An cũng thấy được Duy Khải đang nhìn cô, cô liền không thèm nhìn lại anh ta quay mặt sang chỗ khác.
Duy Khải ở trên bàn đầu tức đến nỗi nghiến răng, hít một hơi thật sâu kìm nén lại, nếu không phải đang ở trong tiết học là anh đã chạy xuống chỗ Hạ An rồi.
Mỹ Linh không giấu được sự tò mò mà lén quay xuống hỏi Hạ An.
"Hạ An, Duy Khải viết gì cho cậu mà từ nãy giờ hai người chuyền lên truyền xuống hoài vậy. Đừng nói với mình là hai cậu đang.."
Mỹ Linh chưa kịp nói hết câu thì Hạ An đã nhảy vào.
"Không có cái gì đâu, thật ra mình và Duy Khải đang có một chút xích mích nhỏ thôi."
Mỹ Linh hét lên: "Cái gì cậu dám gây sự với Duy Khải luôn hả?"
Hạ An vội vàng bụm miệng của Mỹ Linh lại: "Cậu nhỏ tiếng thôi."
Mỹ Linh: "Cậu ăn gan trời hả? Duy Khải có quen biết với giang hồ đó, cậu không sợ gặp họa hả mà gây sự với cậu ta?"
Hạ An: "Không phải, chỉ một chút hiểu lầm thôi.. mà cậu xoay lên đi, đừng có tám chuyện với mình nữa, cô phát hiện bây giờ."
Mỹ Linh nghe vậy đành phải xoay người lên. Hạ An mới thở phào một hơi.
Tan học.
Duy Khải vì sợ Hạ An về trước bỏ lại anh, nên trống vừa đánh đã vội chạy xuống chỗ của Hạ An, đợi cô thu dọn tập sách rồi về chung với cô.
Hạ An: "Tan học rồi đó, cậu nói đi!" Trong lúc ngồi học, Hạ An cũng có suy nghĩ về việc này, cô nhận ra là cô đã chưa hỏi rõ gì Duy Khải mà đã giận anh, lần này xem ra cô cũng có chút không đúng.
Duy Khải nhanh chân bước lên trước Hạ An, mặt đối mặt với cô, vừa đi lùi vừa giải thích: "Tôi cũng không thích bà ta, lúc trước cũng vì bà ta mà cha mẹ của tôi thường xuyên phải cãi nhau.."
"Nhưng rõ ràng hồi hôm qua tôi thấy cậu thân thiết với bà ta lắm mà."
Duy Khải khẩn trương: "Tôi thân thiết với bà ta hồi nào? Con mắt nào của cậu mình thấy vậy? Là bà ta cố tình sáp lại tôi mà."
Hạ An không thèm quan tâm vọt lên đi trước Duy Khải.
Duy Khải vẫn lẽo đẽo đi sau Hạ An: "Hạ An, cậu không thích bà ta, tôi cùng không thích bà ta, hay là.. tôi với cậu hợp tác với nhau đuổi bà ta đi đi."
Hạ An liền xoay lại nhìn Duy Khải, với vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Không phải cậu không thích mẹ của tôi sao?"
Duy Khải: "Đúng là tôi không thích mẹ của cậu, nhưng tôi không thích bà ta hơn."
Hạ An nhìn Duy Khải, suy ngẫm một hồi xem xem anh ta đang nói thật hay nói gạt cô, đắng đo dữ lắm cô mới hỏi: "Cậu có cách gì?"
Duy Khải: "Chưa nghĩ ra.."
Hạ An thở dài một hơi: "Chưa nghĩ ra mà cũng đòi hợp tác." Cô chán nản không muốn nói, vọt lên đi trước.
Hạ An: Không thích.
Hạ An đưa cho bạn số sáu chuyền lên cho bạn số năm, số năm tiếp tục chuyền lên cho đến khi tới được Duy Khải.
Duy Khải: Không thích? Tôi làm cái gì mà cậu không thích đi chung với tôi?
Duy Khải đưa cho cậu bạn phía sau chuyền xuống.
Hạ An nhận được tờ giấy mở ra xem, sau đó lại viết vài dòng, gấp lại đưa cho cậu bạn trước mặt chuyền lên.
Duy Khải nhận được tờ giấy.
Hạ An: Tự cậu hiểu
Duy Khải:(dấu chấm hỏi to đùng), Tôi đã làm cái gì sai? Cậu đừng có giận tôi kiểu vô lý nhưng vậy!
Duy Khải đưa cho người phía sau chuyền xuống.
Hạ An nhận được tờ giấy.
Hạ An: Vô lý? Người phụ nữ đã đến nhà hồi hôm qua đó, bà ta làm mẹ tôi khóc, tôi ghét bà ta, bà ta nấu đồ ăn mà cậu thích nên cậu thích bà ta lắm chứ gì? Cậu muốn bà ta làm mẹ kế của cậu lắm chứ gì? Cậu sẽ đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà chứ gì? Những ai làm mẹ tôi buồn tôi đều không thích nói chuyện với kẻ đó, cậu cũng vậy!
Hạ An đưa tờ giấy cho người phía trước chuyền lên.
Duy Khải nhận tờ giấy.
Duy Khải: Không phải! Không phải! Cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi cũng không thích bà ta. Tan học nhớ đợi tôi về, tôi sẽ giải thích rõ với cậu.
Duy Khải đưa tờ giấy cho cậu bạn ngồi phía sau.
Cậu bạn ngồi sau: "Nữa hả? Khải, có vụ gì thì mày bình tĩnh lại được không? Người ta dù gì cũng là con gái, là người mới chuyển vào mày đừng làm khó dễ người ta.."
Duy Khải đang gấp chưa đợi cậu bạn đó nói xong đã ngắt lời: "Mày nói khùng nói điên gì vậy hả? Chuyền xuống dưới cho tao nhanh coi!"
Cậu bạn định chuyền xuống thì nửa đường chợt khựng lại, quay lên nhìn Duy Khải.
Duy Khải nhăn mặt, cau mày: "Sao còn chưa chuyền xuống nữa?"
"Ê, Không mấy mày viết hết một lượt rồi gom chung lại để tao chuyền xuống dưới luôn được không Khải? Chứ tao mỏi tay lắm rồi đó, nguyên một hàng ngồi dưới tao cũng mỏi tay lắm rồi."
Duy Khải: "Tờ cuối rồi!"
"Mày chắc là tờ cuối nha, chứ này giờ tụi tao ngồi trong lớp dành cả thanh xuân để chuyền thư cho mày mà không thèm nghe giảng bài luôn đó."
"Chuyền xuống dưới đi! Mày nói nhiều quá!" Duy Khải hối.
Cậu bạn ngồi sau Duy Khải chuyền xuống.
Qua tay mấy người rồi cũng tới tay Hạ An, cô mở tờ giấy ra xem, sau đó vò tròn lại bỏ vào hộc bàn.
Duy Khải ở bàn đầu quay xuống nhìn Hạ An ở bàn cuối, Hạ An cũng thấy được Duy Khải đang nhìn cô, cô liền không thèm nhìn lại anh ta quay mặt sang chỗ khác.
Duy Khải ở trên bàn đầu tức đến nỗi nghiến răng, hít một hơi thật sâu kìm nén lại, nếu không phải đang ở trong tiết học là anh đã chạy xuống chỗ Hạ An rồi.
Mỹ Linh không giấu được sự tò mò mà lén quay xuống hỏi Hạ An.
"Hạ An, Duy Khải viết gì cho cậu mà từ nãy giờ hai người chuyền lên truyền xuống hoài vậy. Đừng nói với mình là hai cậu đang.."
Mỹ Linh chưa kịp nói hết câu thì Hạ An đã nhảy vào.
"Không có cái gì đâu, thật ra mình và Duy Khải đang có một chút xích mích nhỏ thôi."
Mỹ Linh hét lên: "Cái gì cậu dám gây sự với Duy Khải luôn hả?"
Hạ An vội vàng bụm miệng của Mỹ Linh lại: "Cậu nhỏ tiếng thôi."
Mỹ Linh: "Cậu ăn gan trời hả? Duy Khải có quen biết với giang hồ đó, cậu không sợ gặp họa hả mà gây sự với cậu ta?"
Hạ An: "Không phải, chỉ một chút hiểu lầm thôi.. mà cậu xoay lên đi, đừng có tám chuyện với mình nữa, cô phát hiện bây giờ."
Mỹ Linh nghe vậy đành phải xoay người lên. Hạ An mới thở phào một hơi.
Tan học.
Duy Khải vì sợ Hạ An về trước bỏ lại anh, nên trống vừa đánh đã vội chạy xuống chỗ của Hạ An, đợi cô thu dọn tập sách rồi về chung với cô.
Hạ An: "Tan học rồi đó, cậu nói đi!" Trong lúc ngồi học, Hạ An cũng có suy nghĩ về việc này, cô nhận ra là cô đã chưa hỏi rõ gì Duy Khải mà đã giận anh, lần này xem ra cô cũng có chút không đúng.
Duy Khải nhanh chân bước lên trước Hạ An, mặt đối mặt với cô, vừa đi lùi vừa giải thích: "Tôi cũng không thích bà ta, lúc trước cũng vì bà ta mà cha mẹ của tôi thường xuyên phải cãi nhau.."
"Nhưng rõ ràng hồi hôm qua tôi thấy cậu thân thiết với bà ta lắm mà."
Duy Khải khẩn trương: "Tôi thân thiết với bà ta hồi nào? Con mắt nào của cậu mình thấy vậy? Là bà ta cố tình sáp lại tôi mà."
Hạ An không thèm quan tâm vọt lên đi trước Duy Khải.
Duy Khải vẫn lẽo đẽo đi sau Hạ An: "Hạ An, cậu không thích bà ta, tôi cùng không thích bà ta, hay là.. tôi với cậu hợp tác với nhau đuổi bà ta đi đi."
Hạ An liền xoay lại nhìn Duy Khải, với vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Không phải cậu không thích mẹ của tôi sao?"
Duy Khải: "Đúng là tôi không thích mẹ của cậu, nhưng tôi không thích bà ta hơn."
Hạ An nhìn Duy Khải, suy ngẫm một hồi xem xem anh ta đang nói thật hay nói gạt cô, đắng đo dữ lắm cô mới hỏi: "Cậu có cách gì?"
Duy Khải: "Chưa nghĩ ra.."
Hạ An thở dài một hơi: "Chưa nghĩ ra mà cũng đòi hợp tác." Cô chán nản không muốn nói, vọt lên đi trước.