Chương 36
Thấm thoát mà kì thi cuối kì hai đã đến.
Mấy ngày này Hạ An rất cố gắng học bài, ôn bài, còn Duy Khải thì cứ nằm ườn trên giường hết bấm điện thoại rồi ngủ, chẳng quan tâm gì đến việc học.
Sau một tuần chống chọi với kì thi đầy căng thẳng, Hạ An cuối cùng cũng đã kết thúc hành trình năm lớp 8 của mình.
Bao nhiêu cố gắng của cô cuối cùng cũng được bù đắp khi điểm trung bình của kì hai tăng kha khá, kết quả cuối năm của cô được lên 7, 2.
Nhưng điểm phẩy của cô tăng điều đó không đồng nghĩa với hạng của cô sẽ tăng theo.
Cô cố gắng thì các bạn trong lớp ai cũng cố gắng, thậm chí gấp mấy lần cô nữa kìa, cho nên điểm phẩy cuối năm của các bạn trong lớp đều khá cao.
Kết quả cuối năm Hạ An vẫn hạng 39, Duy Khải vẫn hạng 40.
Ngày tổng kết năm học.
Hôm nay, học sinh cả trường tụ hợp lại vô cùng đông đủ. Mỗi lớp sẽ chia ra thành hai hàng một hàng nam và một hàng nữ, cùng ngồi dưới sân trường dự lễ tổng kết năm học.
Hạ An đến với tâm trạng vô cùng buồn bã.
||||| Truyện đề cử: |||||
Duy Khải ngồi ngang Hạ An, hễ cách vài ba phút lại lén liếc mắt sang nhìn cô, nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng không kìm được mà mở miệng an ủi cô: "Có gì đâu mà buồn, chẳng phải cậu cũng đã cố gắng lắm rồi sao?"
Hạ An nhớ lại chuyện Duy Khải từng lấy hạng của cô ra trêu ghẹo cô, còn đòi đóng khung treo trong phòng nữa. Cô cũng là người thù dai lắm, cho nên khi thấy Duy Khải đột nhiên an ủi mình thì có chút không quen.
Hạ An: "Cảm giác của tôi cậu không hiểu được đâu." Đúng vậy, cái cảm giác mình đã cố gắng rất nhiều, nỗ lực hết sức của bản thân mà kết quả vẫn không thể bằng người ta.
Duy Khải: "Có cái gì mà không hiểu, tôi cũng ở dưới đáy xã hội chung với cậu mà."
Hạ An xoay qua nhìn Duy Khải chằm chằm, thậm chí còn ghé sát lại gần anh, mỗi lúc một gần, nhìn anh không chớp mắt.
Duy Khải hốt hoảng, nghiêng người né tránh ánh mắt của Hạ An: "Nè, Hạ An, cậu đang làm cái gì đó? Ở đây là sân trường đó nha.." Chữ "nha" cuối cùng đó Duy Khải có hơi kéo dài ra, giọng điệu thì né tránh nhưng trong lòng dường như đang mong đợi một thứ gì đó.
Hạ An nheo mắt nhìn anh, cô bất ngờ đặt hai tay lên vai Duy Khải: "Duy Khải, cậu thật sự không buồn một tí nào luôn sao? Cậu còn tệ hơn cả tôi, hạng bét của lớp luôn đấy."
Duy Khải phản ứng có hơi chậm trước câu hỏi của Hạ An: ".. Người ta có cố gắng mới buồn, còn tôi có cố gắng gì đâu mà buồn."
Hơ hơ.. Hạ An cười trong sự cạn lời, bỏ tay xuống sau đó xoay mặt lên sân khấu tiếp tục nhìn những học sinh khác được trao phần thưởng.
Duy Khải nhìn Hạ An chớp mắt vài cái, bây giờ mới hoàn hồn lại. Hai bên vai lúc nãy bị Hạ An chạm vào bỗng dưng nóng ran lên, trong lòng cũng có chút rạo rực khó hiểu.
Đến lúc trao phần thưởng cho lớp 8a1, năm nay lớp có tận 35 học sinh giỏi và 5 học sinh khá.
Hạ An và Duy Khải nằm trong nhóm học sinh khá nên không được lên sân khấu trao thưởng như mọi người.
Bù lại hai người cũng vớt vát được một tấm giấy khen học sinh tiên tiến cho đỡ tủi thân.
Kết thúc buổi lễ tổng kết, cả lớp chưa vội về mà ở lại chụp với cô chủ nhiệm vài tấm hình để làm kỷ niệm.
Hạ An và Duy Khải lúc này đang trên đường về nhà.
Tâm trạng của Hạ An hôm nay thật sự rất tệ.
Chần chừ một hồi, Duy Khải mới nắm tay Hạ An kéo cô đi.
Hạ An: "Duy Khải, cậu kéo tôi đi đâu vậy? Đường về nhà là hướng này mà." Hạ An vừa nói vừa chỉ tay về hướng đi về nhà, nhưng Duy Khải vẫn kéo cô đi sang hướng khác.
Duy Khải: "Im lặng đi theo tôi!"
Hạ An cũng không nói gì nữa mà lẳng lặng đi theo sau Duy Khải.
Anh cầm tay cô dẫn cô đi một đoạn rất dài, đi đến hết đoạn đường có tráng nhựa lại băng qua đoạn đường đất vẫn còn chút ẩm ướt do sương đêm.
Anh dắt cô đi ra đồng, bây giờ chỉ vào khoảng hơn 9 giờ, nắng lên vẫn chưa gắt lắm.
Bầu trời lúc này trong xanh không một gợi mây. Trên cánh đồng, một bên là đồng lúa bạt ngàn vô tận, một bên là vườn trái cây đang say quả chín thơm lừng cả một góc trời.
Hai bên được ngăn cách bằng một con mương lớn. Con mương này dùng để tưới tiêu cho đồng ruộng. Ở hai bên bờ con mương được bắt một chiếc cầu khỉ giúp cho việc đi qua đi lại được thuận tiện hơn.
Duy Khải dắt Hạ An đi lên cầu khỉ, Hạ An chưa quen lắm, nên bước vài bước đầu có hơi loạn choạng, nhưng cũng may có Duy Khải nắm tay cô lại, dắt cô đi.
Hai người ngồi trên cầu, yên lặng ngắm nhìn khung cảnh nơi đây.
Hạ An xoăn ống quần lên để chân có thể chạm đến làn nước mát lạnh ở dưới, nước vô cùng trong, có thể nhìn thấy rõ mấy con cá nhỏ nhỏ đang bơi trong làn nước mát.
Trên mặt nước còn có vài đám lục bình trôi lững lờ, lục bình nở hoa rất đẹp, tô điểm thêm sắc tím mộng mơ cho khung cảnh ở đây.
Hạ An hít một hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí: "Chỗ này yên bình thật đấy!"
Duy Khải đưa ánh mắt dịu dàng xoay qua nhìn cô: "Có phải cảm thấy rất dễ chịu không?"
Mấy ngày này Hạ An rất cố gắng học bài, ôn bài, còn Duy Khải thì cứ nằm ườn trên giường hết bấm điện thoại rồi ngủ, chẳng quan tâm gì đến việc học.
Sau một tuần chống chọi với kì thi đầy căng thẳng, Hạ An cuối cùng cũng đã kết thúc hành trình năm lớp 8 của mình.
Bao nhiêu cố gắng của cô cuối cùng cũng được bù đắp khi điểm trung bình của kì hai tăng kha khá, kết quả cuối năm của cô được lên 7, 2.
Nhưng điểm phẩy của cô tăng điều đó không đồng nghĩa với hạng của cô sẽ tăng theo.
Cô cố gắng thì các bạn trong lớp ai cũng cố gắng, thậm chí gấp mấy lần cô nữa kìa, cho nên điểm phẩy cuối năm của các bạn trong lớp đều khá cao.
Kết quả cuối năm Hạ An vẫn hạng 39, Duy Khải vẫn hạng 40.
Ngày tổng kết năm học.
Hôm nay, học sinh cả trường tụ hợp lại vô cùng đông đủ. Mỗi lớp sẽ chia ra thành hai hàng một hàng nam và một hàng nữ, cùng ngồi dưới sân trường dự lễ tổng kết năm học.
Hạ An đến với tâm trạng vô cùng buồn bã.
||||| Truyện đề cử: |||||
Duy Khải ngồi ngang Hạ An, hễ cách vài ba phút lại lén liếc mắt sang nhìn cô, nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng không kìm được mà mở miệng an ủi cô: "Có gì đâu mà buồn, chẳng phải cậu cũng đã cố gắng lắm rồi sao?"
Hạ An nhớ lại chuyện Duy Khải từng lấy hạng của cô ra trêu ghẹo cô, còn đòi đóng khung treo trong phòng nữa. Cô cũng là người thù dai lắm, cho nên khi thấy Duy Khải đột nhiên an ủi mình thì có chút không quen.
Hạ An: "Cảm giác của tôi cậu không hiểu được đâu." Đúng vậy, cái cảm giác mình đã cố gắng rất nhiều, nỗ lực hết sức của bản thân mà kết quả vẫn không thể bằng người ta.
Duy Khải: "Có cái gì mà không hiểu, tôi cũng ở dưới đáy xã hội chung với cậu mà."
Hạ An xoay qua nhìn Duy Khải chằm chằm, thậm chí còn ghé sát lại gần anh, mỗi lúc một gần, nhìn anh không chớp mắt.
Duy Khải hốt hoảng, nghiêng người né tránh ánh mắt của Hạ An: "Nè, Hạ An, cậu đang làm cái gì đó? Ở đây là sân trường đó nha.." Chữ "nha" cuối cùng đó Duy Khải có hơi kéo dài ra, giọng điệu thì né tránh nhưng trong lòng dường như đang mong đợi một thứ gì đó.
Hạ An nheo mắt nhìn anh, cô bất ngờ đặt hai tay lên vai Duy Khải: "Duy Khải, cậu thật sự không buồn một tí nào luôn sao? Cậu còn tệ hơn cả tôi, hạng bét của lớp luôn đấy."
Duy Khải phản ứng có hơi chậm trước câu hỏi của Hạ An: ".. Người ta có cố gắng mới buồn, còn tôi có cố gắng gì đâu mà buồn."
Hơ hơ.. Hạ An cười trong sự cạn lời, bỏ tay xuống sau đó xoay mặt lên sân khấu tiếp tục nhìn những học sinh khác được trao phần thưởng.
Duy Khải nhìn Hạ An chớp mắt vài cái, bây giờ mới hoàn hồn lại. Hai bên vai lúc nãy bị Hạ An chạm vào bỗng dưng nóng ran lên, trong lòng cũng có chút rạo rực khó hiểu.
Đến lúc trao phần thưởng cho lớp 8a1, năm nay lớp có tận 35 học sinh giỏi và 5 học sinh khá.
Hạ An và Duy Khải nằm trong nhóm học sinh khá nên không được lên sân khấu trao thưởng như mọi người.
Bù lại hai người cũng vớt vát được một tấm giấy khen học sinh tiên tiến cho đỡ tủi thân.
Kết thúc buổi lễ tổng kết, cả lớp chưa vội về mà ở lại chụp với cô chủ nhiệm vài tấm hình để làm kỷ niệm.
Hạ An và Duy Khải lúc này đang trên đường về nhà.
Tâm trạng của Hạ An hôm nay thật sự rất tệ.
Chần chừ một hồi, Duy Khải mới nắm tay Hạ An kéo cô đi.
Hạ An: "Duy Khải, cậu kéo tôi đi đâu vậy? Đường về nhà là hướng này mà." Hạ An vừa nói vừa chỉ tay về hướng đi về nhà, nhưng Duy Khải vẫn kéo cô đi sang hướng khác.
Duy Khải: "Im lặng đi theo tôi!"
Hạ An cũng không nói gì nữa mà lẳng lặng đi theo sau Duy Khải.
Anh cầm tay cô dẫn cô đi một đoạn rất dài, đi đến hết đoạn đường có tráng nhựa lại băng qua đoạn đường đất vẫn còn chút ẩm ướt do sương đêm.
Anh dắt cô đi ra đồng, bây giờ chỉ vào khoảng hơn 9 giờ, nắng lên vẫn chưa gắt lắm.
Bầu trời lúc này trong xanh không một gợi mây. Trên cánh đồng, một bên là đồng lúa bạt ngàn vô tận, một bên là vườn trái cây đang say quả chín thơm lừng cả một góc trời.
Hai bên được ngăn cách bằng một con mương lớn. Con mương này dùng để tưới tiêu cho đồng ruộng. Ở hai bên bờ con mương được bắt một chiếc cầu khỉ giúp cho việc đi qua đi lại được thuận tiện hơn.
Duy Khải dắt Hạ An đi lên cầu khỉ, Hạ An chưa quen lắm, nên bước vài bước đầu có hơi loạn choạng, nhưng cũng may có Duy Khải nắm tay cô lại, dắt cô đi.
Hai người ngồi trên cầu, yên lặng ngắm nhìn khung cảnh nơi đây.
Hạ An xoăn ống quần lên để chân có thể chạm đến làn nước mát lạnh ở dưới, nước vô cùng trong, có thể nhìn thấy rõ mấy con cá nhỏ nhỏ đang bơi trong làn nước mát.
Trên mặt nước còn có vài đám lục bình trôi lững lờ, lục bình nở hoa rất đẹp, tô điểm thêm sắc tím mộng mơ cho khung cảnh ở đây.
Hạ An hít một hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí: "Chỗ này yên bình thật đấy!"
Duy Khải đưa ánh mắt dịu dàng xoay qua nhìn cô: "Có phải cảm thấy rất dễ chịu không?"