Chương 5
Lúc trời vừa hừng sáng, Thiên Ân đã thức dậy để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Được một lúc thì Hạ An cũng thức dậy, nhìn thấy mẹ cô đang lụi cụi nấu ăn dưới bếp cô cũng đi lại phụ mẹ.
Nấu vừa xong thì cũng vừa lúc dượng Hải và Duy Khải bước xuống nhà ăn sáng.
Dượng Hải ngồi vào bàn ăn, nhìn món ăn trên bàn dù không phải mấy món thịnh soạn gì chỉ là cá kho tiêu, rau luộc ăn cùng với cơm trắng nhưng lại khiến ông tấm tắc khen ngợi.
"Nhìn hấp dẫn quá, chắc là ngon lắm đây."
Bà Thiên Ân vừa bưng nồi cơm ra vừa nói: "Chỉ là mấy món đơn giản thôi, buổi sáng chịu khó tự nấu ăn như này sẽ đỡ tốn kém nhiều lắm."
Dượng Hải nhìn bà mỉm cười hài lòng.
Hạ An bưng chén đũa đi theo phía sau mẹ.
Dượng Hải nhìn thấy Hạ An, thì nói: "Bé An giỏi quá! Biết phụ giúp mẹ, không như thằng nào đó chỉ biết phá làng phá xóm." Ông liếc xéo Duy Khải đang đứng ở chỗ cầu thang mà chưa chịu xuống.
Duy Khải chỉ "xì" một tiếng, miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn chẳng đếm xỉa tới lời ông nói, dường như ngày nào anh ta cũng nghe ba mình chửi, nghe riết nên chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.
Thiên Ân bớt cơm vào chén, chén đầu tiên là cho dượng Hải, chén tiếp theo là cho Duy Khải, bà vừa đặt chén cơm xuống vừa nói: "Con ăn thử xem dì nấu có hợp khẩu vị của con không? Nếu thấy không vừa ý chỗ nào con cứ nói, dì sẽ nêm nếm lại đúng ý của con.".
Thiên Ân còn chưa kịp đặt chén cơm xuống thì Duy Khải đã giật lấy chén cơm ở trong tay bà, bực dọc nói: "Nhiều lời."
Dượng Hải liền khó chịu với thái độ của con trai: "Con ăn nói với dì kiểu đó hả Khải?"
"Bà ta không phải là mẹ của tôi, tôi nói chuyện như vậy là nể mặt cha lắm rồi."
"Mày.." Dượng Hải không thể nào nói chuyện đàng hoàng được với đứa con trời đánh của ông.
Bà Thiên Ân sợ rằng cuộc cãi vã của hai bà con sẽ tiếp tục liền chen vào: "Thôi.. thôi trời đánh tránh bữa ăn, mọi người ăn đi đừng nói chuyện nữa."
Dượng Hải cũng chẳng còn hơi sức đâu đôi co với thằng con ông, mà cầm đũa lên ăn cơm.
Trong lúc đang ăn cơm, bỗng dưng dượng Hải nhớ ra một điều gì đó liền quay sang nhìn Thiên Ân hỏi bà: "Ờ mà, Hạ An năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Thiên Ân nói: "Con bé sinh vào tháng sáu, hai ngày trước vừa qua sinh nhật mười ba tuổi của con bé rồi."
Dượng Hải có chút bất ngờ: "Duy Khải năm nay cũng mười ba tuổi, nó sinh vào tháng hai."
Ông không ngờ Hạ An nhìn nhỏ nhắn vậy mà lại bằng tuổi con trai của ông. Sau đó ông quay sang nhìn Duy Khải, rồi suy nghĩ chắc không phải Hạ An nhỏ con mà tại con trai cũng ông phát triển tốt nên trông cao lớn hơn, nhìn vào chẳng nghĩ là bằng tuổi nhau.
Dượng Hải nói với Duy Khải: "Con sinh trước Hạ An mấy tháng nên con làm anh, từ nay về sau phải biết yêu thương, nhường nhịn em, không được bắt nạt em có biết không?" Lời lẽ của ông rất đanh thép, dịu dàng mà rất uy hiếp.
Duy Khải đang ăn cơm thì bị câu nói của cha anh làm ảnh khựng lại trong vài giây, rồi đưa mắt liếc nhìn Hạ An đang ngồi phía đối diện: "Ai thèm làm anh của nó." Anh nói.
Hạ An bắt gặp ánh mắt của Duy Khải, trong nội tâm cô cũng ghét bỏ không kém gì anh ta, anh ta dám bắt nạt mẹ của cô.
Hứ, chắc cô thèm làm em của anh ta!
Dượng Hải nói tiếp: "Cha và dì đi ra ngoài cửa tiệm, chắc tối muộn mới về. Cha có để sẵn tiền ở trong nhà, hai đứa có đói bụng thì lấy tiền đi mua đồ gì đó về mà ăn.. Duy Khải, con nhớ ở nhà với em, đừng có đi ra ngoài giao du với đám bạn côn đồ của mày nữa." Dượng Hải nhìn chằm chằm vào Duy Khải.
Duy Khải "xì" một tiếng, cắm mặt xuống bàn ăn cơm, cái thái độ này chính là muốn nói "còn lâu anh mới nghe lời ông".
Sau bữa ăn, dượng Hải và mẹ cô đi ra cửa tiệm.
Duy Khải cũng đi ra ngoài ngay khi dượng Hải và mẹ cô vừa đi. Trong nhà chỉ còn duy nhất Hạ An, nhưng cô lại thích cảm giác ở một mình này, trong nhà không có ai khiến tâm trạng của cô rất tốt, cô thật sự rất sợ đối mặt với ông anh mới đó lắm!
Được một lúc thì Hạ An cũng thức dậy, nhìn thấy mẹ cô đang lụi cụi nấu ăn dưới bếp cô cũng đi lại phụ mẹ.
Nấu vừa xong thì cũng vừa lúc dượng Hải và Duy Khải bước xuống nhà ăn sáng.
Dượng Hải ngồi vào bàn ăn, nhìn món ăn trên bàn dù không phải mấy món thịnh soạn gì chỉ là cá kho tiêu, rau luộc ăn cùng với cơm trắng nhưng lại khiến ông tấm tắc khen ngợi.
"Nhìn hấp dẫn quá, chắc là ngon lắm đây."
Bà Thiên Ân vừa bưng nồi cơm ra vừa nói: "Chỉ là mấy món đơn giản thôi, buổi sáng chịu khó tự nấu ăn như này sẽ đỡ tốn kém nhiều lắm."
Dượng Hải nhìn bà mỉm cười hài lòng.
Hạ An bưng chén đũa đi theo phía sau mẹ.
Dượng Hải nhìn thấy Hạ An, thì nói: "Bé An giỏi quá! Biết phụ giúp mẹ, không như thằng nào đó chỉ biết phá làng phá xóm." Ông liếc xéo Duy Khải đang đứng ở chỗ cầu thang mà chưa chịu xuống.
Duy Khải chỉ "xì" một tiếng, miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn chẳng đếm xỉa tới lời ông nói, dường như ngày nào anh ta cũng nghe ba mình chửi, nghe riết nên chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.
Thiên Ân bớt cơm vào chén, chén đầu tiên là cho dượng Hải, chén tiếp theo là cho Duy Khải, bà vừa đặt chén cơm xuống vừa nói: "Con ăn thử xem dì nấu có hợp khẩu vị của con không? Nếu thấy không vừa ý chỗ nào con cứ nói, dì sẽ nêm nếm lại đúng ý của con.".
Thiên Ân còn chưa kịp đặt chén cơm xuống thì Duy Khải đã giật lấy chén cơm ở trong tay bà, bực dọc nói: "Nhiều lời."
Dượng Hải liền khó chịu với thái độ của con trai: "Con ăn nói với dì kiểu đó hả Khải?"
"Bà ta không phải là mẹ của tôi, tôi nói chuyện như vậy là nể mặt cha lắm rồi."
"Mày.." Dượng Hải không thể nào nói chuyện đàng hoàng được với đứa con trời đánh của ông.
Bà Thiên Ân sợ rằng cuộc cãi vã của hai bà con sẽ tiếp tục liền chen vào: "Thôi.. thôi trời đánh tránh bữa ăn, mọi người ăn đi đừng nói chuyện nữa."
Dượng Hải cũng chẳng còn hơi sức đâu đôi co với thằng con ông, mà cầm đũa lên ăn cơm.
Trong lúc đang ăn cơm, bỗng dưng dượng Hải nhớ ra một điều gì đó liền quay sang nhìn Thiên Ân hỏi bà: "Ờ mà, Hạ An năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Thiên Ân nói: "Con bé sinh vào tháng sáu, hai ngày trước vừa qua sinh nhật mười ba tuổi của con bé rồi."
Dượng Hải có chút bất ngờ: "Duy Khải năm nay cũng mười ba tuổi, nó sinh vào tháng hai."
Ông không ngờ Hạ An nhìn nhỏ nhắn vậy mà lại bằng tuổi con trai của ông. Sau đó ông quay sang nhìn Duy Khải, rồi suy nghĩ chắc không phải Hạ An nhỏ con mà tại con trai cũng ông phát triển tốt nên trông cao lớn hơn, nhìn vào chẳng nghĩ là bằng tuổi nhau.
Dượng Hải nói với Duy Khải: "Con sinh trước Hạ An mấy tháng nên con làm anh, từ nay về sau phải biết yêu thương, nhường nhịn em, không được bắt nạt em có biết không?" Lời lẽ của ông rất đanh thép, dịu dàng mà rất uy hiếp.
Duy Khải đang ăn cơm thì bị câu nói của cha anh làm ảnh khựng lại trong vài giây, rồi đưa mắt liếc nhìn Hạ An đang ngồi phía đối diện: "Ai thèm làm anh của nó." Anh nói.
Hạ An bắt gặp ánh mắt của Duy Khải, trong nội tâm cô cũng ghét bỏ không kém gì anh ta, anh ta dám bắt nạt mẹ của cô.
Hứ, chắc cô thèm làm em của anh ta!
Dượng Hải nói tiếp: "Cha và dì đi ra ngoài cửa tiệm, chắc tối muộn mới về. Cha có để sẵn tiền ở trong nhà, hai đứa có đói bụng thì lấy tiền đi mua đồ gì đó về mà ăn.. Duy Khải, con nhớ ở nhà với em, đừng có đi ra ngoài giao du với đám bạn côn đồ của mày nữa." Dượng Hải nhìn chằm chằm vào Duy Khải.
Duy Khải "xì" một tiếng, cắm mặt xuống bàn ăn cơm, cái thái độ này chính là muốn nói "còn lâu anh mới nghe lời ông".
Sau bữa ăn, dượng Hải và mẹ cô đi ra cửa tiệm.
Duy Khải cũng đi ra ngoài ngay khi dượng Hải và mẹ cô vừa đi. Trong nhà chỉ còn duy nhất Hạ An, nhưng cô lại thích cảm giác ở một mình này, trong nhà không có ai khiến tâm trạng của cô rất tốt, cô thật sự rất sợ đối mặt với ông anh mới đó lắm!