Chương 60
Đến gần cuối tiết ba Duy Khải và Gia Bảo mới trở về lớp.
Hai người về lớp sớm như vậy khiến cả lớp có hơi bất ngờ, vì tưởng sẽ bị ở lại văn phòng uống trà nói chuyện đến ra về mới xong.
Tan học.
Cũng như mọi hôm, Duy Khải và Hạ An cùng đi bộ về nhà.
Bắt đầu bước vào mùa đông rồi nên nắng không còn gắt nhưng lúc trước nữa mà rất ấm áp, thậm chí lâu lâu trời còn nổi sớm vào cơn gió bấc lành lạnh.
"Duy Khải, có phải trước đây cậu đã từng đi thi học sinh giỏi không?" Dù đã biết trước được kết quả nhưng không hiểu sao Hạ An vẫn muốn nghe từ miệng chính chủ thừa nhận.
Duy Khải vẫn tiếp tục đi mà không thèm nhìn Hạ An: "Hỏi làm cái gì?"
Hạ An: "Tại tôi nghe Mỹ Linh nói nên hỏi thử."
Duy Khải: "..."
Hạ An đã đợi rất lâu nhưng vẫn không nghe được câu trả lời từ miệng Duy Khải.
Cô lại hỏi: "Cậu và Gia Bảo lúc nãy tại sao lại đánh nhau trong nhà vệ sinh vậy?"
Duy Khải: "..."
Duy Khải vẫn im lặng để Hạ An đọc thoại một mình.
Hạ An thấy Duy Khải không chịu nói thì cô cũng không dám hỏi nữa mà lẳng lặng đi theo phía sau anh.
Bây giờ đường rất vắng, hoàn toàn chẳng có một chút tiếng động gì.
Bình thường trên đường về nhà lâu lâu hai người còn được nghe tiếng xe máy chạy trên đường, tiếng chim hót, tiếng nô đùa của mấy đứa trẻ cùng đi học về, không khí cũng khá rộn ràng.
Nhưng hôm nay không hiểu sao, lại không có âm thanh nào cả, xung quanh hoàn toàn vắng lặng.
Tiếng động duy nhất bây giờ chính là tiếng dép của hai người đang ma sát với mặt đường.
Đột nhiên Duy Khải đứng lại, Hạ An rất chậm chạp tất nhiên là không phản ứng kịp, kết quả là cái mặt bị đập vào lưng anh.
Hạ An nhớ không lầm đây không phải là lần đầu tiên cô bị như thế này.
Duy Khải quay lại nhìn Hạ An: "Bởi vì nó rải đinh trên đường làm cho tôi không đến kịp.. Nó không phải người tốt như cậu nghĩ. Cậu đừng đến gần nó nữa!"
Duy Khải vốn dĩ là kiểu người không thích nói dài dòng, cũng chẳng phải là kiểu người dùng lời nói là có thể khiến người ta hiểu được chính xác ý của mình, nên thay vì nói kĩ càng từ đầu đến cuối anh lại đâm thẳng vào vấn đề chính luôn.
Mặt của Hạ An bây giờ vẫn còn hơi ê ẩm, nên có đôi chút không tập trung vào lời của Duy Khải vừa nói, nghe chữ được chữ mất nên mới "Hả?" một tiếng hỏi lại.
"Nó là người xấu. Đừng đến gần nó nữa!" Thật ra chuyện đã qua lâu rồi Duy Khải cũng không muốn nhắc lại làm gì, cũng không muốn bới móc lại, vốn dĩ nó đã không còn quan trọng gì với anh nữa rồi. Nhưng anh rất bực mình khi thấy Hạ An đến gần Gia Bảo, sợ cô sẽ trở thành kẻ thích chơi xấu người khác như Gia Bảo.
Tục ngữ có câu "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" dù Hạ An có trong sáng đến đâu thì ở gần với Gia Bảo riết thì lấy gì chắc chắn Hạ An sẽ không bị nhiễm thói xấu của Gia Bảo.
Tuy vậy anh cũng thừa nhận rằng mình cũng không phải loại con ngoan trò giỏi gì. Tính tình cũng không được tốt như người ta, nói năng thì thô lỗ cọc cằn nhưng mà ít ra anh không chơi xấu người khác.
Anh tự cảm thấy mình tốt hơn Gia Bảo đó, Hạ An ở bên anh vẫn tốt hơn chứ!
Hạ An thắc mắc hỏi khẽ: "Vậy lúc nãy cậu đánh nhau với Gia Bảo cũng là vì chuyện năm lớp 6 à?"
Duy Khải đứng hình nhìn Hạ An một hồi.
Bây giờ suy nghĩ lại không hiểu sao lúc nãy tự dưng anh lại nổi máu điên lên mà đánh nhau vì con nhỏ ngốc này nữa?
Không hiểu sao khi nhìn thấy Gia Bảo lại bắt chuyện với Hạ An là anh lại muốn đấm vỡ mồm nó ra?
Duy Khải "ờ" đại một tiếng.
Hạ An ngập ngừng một lúc mới dám nói: "Sau này cậu đừng đánh nhau như vậy nữa. Chuyện gì cũng giải quyết bằng bạo lực là không nên đâu."
Hạ An còn chưa nói xong thì Duy Khải đã nhảy vào. Anh vừa nói vừa nhướng mày với Hạ An: "Cậu là gì của tôi mà muốn tôi nghe lời?"
Sau khi nói ra câu này, không hiểu sao trong lòng Duy Khải có đôi chút mong đợi một điều gì đó từ câu trả lời của Hạ An.
Anh vốn dĩ là người không thích nghe lời của ai cả, hình như anh chưa bao giờ nghe lời của một ai.
Đúng vậy! Anh chính là kẻ ngông cuồng, kiêu căng, tự cao như thế đấy. Không ai có thể quản được anh, không ai có thể khiến anh ngoan ngoãn nghe lời.
Trước giờ đều như vậy, anh tự tin như thế đấy.
Nhưng không hiểu sao dạo gần đây sự tự tin của anh có đôi chút bị lung lay..
"Tôi là.. em của cậu." Ba chữ cuối này, Hạ An ngập ngừng một lúc rồi mới dám nói ra.
Rồi cô nói tiếp: "Không phải dượng đã nói như vậy sao?"
Không hiểu sao Duy Khải lại bị dị ứng với cái từ "em" này, không muốn nghe một tí nào, anh cau mày: "Muốn làm em của tôi à? Xin lỗi, nằm mơ đi! Tôi không thích có em gái."
Hạ An khẽ bĩu môi.
Chưa kịp phản bác gì thì Duy Khải đã túm lấy cặp cô, lôi cô về nhà.
"Tôi đói bụng rồi! Cậu mau đi về nấu cơm cho tôi ăn. Bây giờ giá trị của cậu chỉ là để nấu cơm cho tôi ăn thôi, nếu nấu không ngon tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà, tới lúc đó cha tôi cũng không cản lại được đâu."
Hai người về lớp sớm như vậy khiến cả lớp có hơi bất ngờ, vì tưởng sẽ bị ở lại văn phòng uống trà nói chuyện đến ra về mới xong.
Tan học.
Cũng như mọi hôm, Duy Khải và Hạ An cùng đi bộ về nhà.
Bắt đầu bước vào mùa đông rồi nên nắng không còn gắt nhưng lúc trước nữa mà rất ấm áp, thậm chí lâu lâu trời còn nổi sớm vào cơn gió bấc lành lạnh.
"Duy Khải, có phải trước đây cậu đã từng đi thi học sinh giỏi không?" Dù đã biết trước được kết quả nhưng không hiểu sao Hạ An vẫn muốn nghe từ miệng chính chủ thừa nhận.
Duy Khải vẫn tiếp tục đi mà không thèm nhìn Hạ An: "Hỏi làm cái gì?"
Hạ An: "Tại tôi nghe Mỹ Linh nói nên hỏi thử."
Duy Khải: "..."
Hạ An đã đợi rất lâu nhưng vẫn không nghe được câu trả lời từ miệng Duy Khải.
Cô lại hỏi: "Cậu và Gia Bảo lúc nãy tại sao lại đánh nhau trong nhà vệ sinh vậy?"
Duy Khải: "..."
Duy Khải vẫn im lặng để Hạ An đọc thoại một mình.
Hạ An thấy Duy Khải không chịu nói thì cô cũng không dám hỏi nữa mà lẳng lặng đi theo phía sau anh.
Bây giờ đường rất vắng, hoàn toàn chẳng có một chút tiếng động gì.
Bình thường trên đường về nhà lâu lâu hai người còn được nghe tiếng xe máy chạy trên đường, tiếng chim hót, tiếng nô đùa của mấy đứa trẻ cùng đi học về, không khí cũng khá rộn ràng.
Nhưng hôm nay không hiểu sao, lại không có âm thanh nào cả, xung quanh hoàn toàn vắng lặng.
Tiếng động duy nhất bây giờ chính là tiếng dép của hai người đang ma sát với mặt đường.
Đột nhiên Duy Khải đứng lại, Hạ An rất chậm chạp tất nhiên là không phản ứng kịp, kết quả là cái mặt bị đập vào lưng anh.
Hạ An nhớ không lầm đây không phải là lần đầu tiên cô bị như thế này.
Duy Khải quay lại nhìn Hạ An: "Bởi vì nó rải đinh trên đường làm cho tôi không đến kịp.. Nó không phải người tốt như cậu nghĩ. Cậu đừng đến gần nó nữa!"
Duy Khải vốn dĩ là kiểu người không thích nói dài dòng, cũng chẳng phải là kiểu người dùng lời nói là có thể khiến người ta hiểu được chính xác ý của mình, nên thay vì nói kĩ càng từ đầu đến cuối anh lại đâm thẳng vào vấn đề chính luôn.
Mặt của Hạ An bây giờ vẫn còn hơi ê ẩm, nên có đôi chút không tập trung vào lời của Duy Khải vừa nói, nghe chữ được chữ mất nên mới "Hả?" một tiếng hỏi lại.
"Nó là người xấu. Đừng đến gần nó nữa!" Thật ra chuyện đã qua lâu rồi Duy Khải cũng không muốn nhắc lại làm gì, cũng không muốn bới móc lại, vốn dĩ nó đã không còn quan trọng gì với anh nữa rồi. Nhưng anh rất bực mình khi thấy Hạ An đến gần Gia Bảo, sợ cô sẽ trở thành kẻ thích chơi xấu người khác như Gia Bảo.
Tục ngữ có câu "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" dù Hạ An có trong sáng đến đâu thì ở gần với Gia Bảo riết thì lấy gì chắc chắn Hạ An sẽ không bị nhiễm thói xấu của Gia Bảo.
Tuy vậy anh cũng thừa nhận rằng mình cũng không phải loại con ngoan trò giỏi gì. Tính tình cũng không được tốt như người ta, nói năng thì thô lỗ cọc cằn nhưng mà ít ra anh không chơi xấu người khác.
Anh tự cảm thấy mình tốt hơn Gia Bảo đó, Hạ An ở bên anh vẫn tốt hơn chứ!
Hạ An thắc mắc hỏi khẽ: "Vậy lúc nãy cậu đánh nhau với Gia Bảo cũng là vì chuyện năm lớp 6 à?"
Duy Khải đứng hình nhìn Hạ An một hồi.
Bây giờ suy nghĩ lại không hiểu sao lúc nãy tự dưng anh lại nổi máu điên lên mà đánh nhau vì con nhỏ ngốc này nữa?
Không hiểu sao khi nhìn thấy Gia Bảo lại bắt chuyện với Hạ An là anh lại muốn đấm vỡ mồm nó ra?
Duy Khải "ờ" đại một tiếng.
Hạ An ngập ngừng một lúc mới dám nói: "Sau này cậu đừng đánh nhau như vậy nữa. Chuyện gì cũng giải quyết bằng bạo lực là không nên đâu."
Hạ An còn chưa nói xong thì Duy Khải đã nhảy vào. Anh vừa nói vừa nhướng mày với Hạ An: "Cậu là gì của tôi mà muốn tôi nghe lời?"
Sau khi nói ra câu này, không hiểu sao trong lòng Duy Khải có đôi chút mong đợi một điều gì đó từ câu trả lời của Hạ An.
Anh vốn dĩ là người không thích nghe lời của ai cả, hình như anh chưa bao giờ nghe lời của một ai.
Đúng vậy! Anh chính là kẻ ngông cuồng, kiêu căng, tự cao như thế đấy. Không ai có thể quản được anh, không ai có thể khiến anh ngoan ngoãn nghe lời.
Trước giờ đều như vậy, anh tự tin như thế đấy.
Nhưng không hiểu sao dạo gần đây sự tự tin của anh có đôi chút bị lung lay..
"Tôi là.. em của cậu." Ba chữ cuối này, Hạ An ngập ngừng một lúc rồi mới dám nói ra.
Rồi cô nói tiếp: "Không phải dượng đã nói như vậy sao?"
Không hiểu sao Duy Khải lại bị dị ứng với cái từ "em" này, không muốn nghe một tí nào, anh cau mày: "Muốn làm em của tôi à? Xin lỗi, nằm mơ đi! Tôi không thích có em gái."
Hạ An khẽ bĩu môi.
Chưa kịp phản bác gì thì Duy Khải đã túm lấy cặp cô, lôi cô về nhà.
"Tôi đói bụng rồi! Cậu mau đi về nấu cơm cho tôi ăn. Bây giờ giá trị của cậu chỉ là để nấu cơm cho tôi ăn thôi, nếu nấu không ngon tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà, tới lúc đó cha tôi cũng không cản lại được đâu."