Chương 1: Diệu hương và alex
Cô làm mất điện thoại. Đó là điều đầu tiên cô làm khi xuyên không về đây. Xuyên không đấy! Cô nghĩ đó là chuyện tưởng tượng của mấy bà nhà văn viết ngôn tình thế mà hóa ra lại có thật.
Cô loay hoay cả buổi sáng mới nhận ra tình cảnh mình gặp phải rồi chưa kịp định thần lại đã phải chạy trối chết để trốn cảnh sát, họ đi bắt gái mại *** không có giấy tờ kinh doanh thân xác hợp pháp mà lúc ấy cô lại đang đi lơ ngơ trên phố Khâm Thiên.
Vậy là trong lúc trốn chạy cái xắc tay của cô rơi chỗ nào cô cũng chẳng biết. Điện thoại của cô không bao giờ cài mật mã, chỉ cần bật nguồn, gạt lên là mở được khóa chẳng cần vân tay vân mắt gì hết. Lỡ ai đó mở ra thấy những thứ lạ lẫm trong máy rồi truy dấu ra cô thì biết tính sao?
Cái xắc tay của cô giờ đang ở trong bốt cảnh sát quận. Và cái gã điển trai đang nói chuyện với gã điển trai khác kia là người phụ trách tất cả mọi thứ, từ việc tổ chức vụ bố ráp, bắt người, thu giữ tang vật đến cả khâu tra hỏi người bị bắt.
Cô rón rén lại gần nghe lỏm câu chuyện của họ và 1 kế hoạch điên rồ nhanh chóng được vạch ra.
Anh đang ngồi cắm mặt vào đống giấy tờ trong lòng bực dọc. Thành phố mở cuộc ra quân bắt tội phạm trong lúc rất nhiều lính của anh lại phải gửi đi các tỉnh bắt Việt Minh nên đương nhiên những người ở lại như anh phải gánh thêm việc của người khác. Nếu không vì mai anh làm đám cưới thì chắc bây giờ có lẽ anh cũng đang lội bùn trên 1 thửa ruộng nào đó cùng lính của anh rồi, chẳng ở đây.
Mai anh sẽ kết hôn. Camille là em gái bạn anh, anh đã quen biết cô lâu rồi từ khi cô còn là 1 con nhóc, 2 nhà lại rất thân thiết nên khi bố mẹ nài ép anh kết hôn anh tặc lưỡi đồng ý mặc dù chẳng có tình cảm rõ ràng gì với cô cả, thôi thì cưới trước yêu sau.
Camille rất đẹp, có lẽ là cô gái đẹp nhất trong cộng đồng Pháp kiều ở cái xứ Đông Dương này, gia đình lại thuộc vào hàng danh gia vọng tộc nên gã đàn ông nào chắc cũng vui mừng khi cưới được 1 cô vợ như thế.
Anh có mừng không? Anh cũng chẳng rõ. Dù mai là đám cưới của mình anh thấy lòng cứ dửng dưng, không hồi hộp, không vui sướng điên cuồng như lũ bạn anh từng kết hôn. Thế cho nên mai đám cưới rồi mà nay anh vẫn đi làm và rồi mới nhức hết cả đầu vì những việc phải cáng đáng thêm.
Sau 3 tiếng gõ cửa nhẹ cô bước vào phòng. Sự có mặt của cô dường như làm cho căn phòng trở nên dịu mát, cái đầu đang nhức ong ong của anh đột nhiên cũng nhẹ bẫng đi.
Nhưng cô là ai? Cô đang làm gì trong phòng của anh? Hất hàm, anh hỏi cô giọng lạnh lùng, cố ý nói bằng tiếng Pháp:
- Cần gì?
Ngần ngừ 1 lúc rồi cô tiến về phía anh:
- Bạn anh bảo em đến giúp anh chuyện ngày mai!
Anh ngớ người nhìn cô thoáng chút thất vọng, ra cô là loại gái đó. Lúc nãy khi nói chuyện với nhau, Pascal, thằng bạn chí cốt của anh đã nửa đùa nửa thật bảo rằng sẽ dẫn anh đến "chốn ăn chơi" để gã trai tân là anh tích lũy kinh nghiệm chuẩn bị cho đêm tân hôn, rằng có tuyệt vời đến đâu mà dở trong chuyện ấy ấy thì cũng vứt đi thôi, không duy trì được hôn nhân đâu.
Tất nhiên là anh từ chối dứt khoát. Thế là không kéo được anh đi cậu ta cử người đến sao, cái thằng... Anh trả lời lạnh nhạt:
- Không cần, cô đi được rồi!
Cô nén 1 tiếng thở ra nhẹ nhõm. Vào được phòng làm việc của anh thì đã là thành công 1 nửa rồi, giờ chỉ cần ở lại được tiếp trong phòng rồi chờ anh ra ngoài hoặc kiếm cớ đẩy anh ra ngoài là xong.
Khi thập thò ngoài hành lang cô đã thấy cái xắc tay của mình nằm gần trên cùng đống tang vật chất cao ngất ngú nơi góc phòng. Điện thoại ơi, chờ chị nhé, chị đến ngay đây!
Cô bảo anh:
- Tiền thì đã trả rồi, anh muốn thì làm không thì thôi nhưng cho em ngồi lại đến hết giờ.
Đáng ra phải đuổi thẳng cô đi thì không hiểu sao anh lại chỉ cho cô chiếc ghế dài nơi cuối phòng, trong lòng dấy lên 1 sự khó chịu chẳng vì lí do gì.
Cô mặc 1 chiếc váy đen dài chấm gót, cổ áo và tay áo rất to màu trắng có thêu những bông hoa kim tuyến bạc, nhìn ngoan hiền như tiểu thư con nhà gia giáo. "Nhìn thế mà lại là gái!" anh bất giác thở dài, nhưng có khi nhìn thế nên mới làm gái.
Cô ngồi tận đầu kia căn phòng cố nén sự hồi hộp, chỉ cần với tay ra là cô có thể chạm vào cái xắc. "Bình tĩnh! Bình tĩnh!" cô tự trấn an mình, tim đập uỳnh uỳnh trong lồng ngực.
Nói thì nói cứng thế thôi chứ anh không thể nào không chú ý đến cô. Anh không tài nào tập trung vào công việc, chốc chốc lại đánh mắt về phía cô rồi lại tự giải thích rằng anh phải trông chừng cô, ai biết đâu cô sẽ giở trò gì. Cuối cùng không chịu nổi nữa anh chầm chậm tiến về phía cô.
Cô đang kín đáo quét mắt khắp phòng đầu căng ra vạch kế hoạch thì bất ngờ thấy anh đứng sừng sững trước mặt. Việc muốn tránh không tránh được nổi rồi. Cô thở dài, ngước mắt lên nhìn anh.
Giờ mà bỏ chạy thì có được không, giả vờ bị đau bụng rồi chuồn đi? Thật không cái dại nào như cái dại nào, sao cô lại tự làm khó mình thế này kia chứ? Mà cái gã khốn này, mai lấy vợ rồi sao vẫn muốn ngủ với cô?
Thôi kệ đi, cũng có phải lần đầu của cô đâu mà phải giả vờ e ấp, chuyện tình 1 đêm cô cũng chẳng xa lạ gì, hi vọng anh ta không phải kẻ bạo *** vừa quan hệ vừa đánh cô đau mới thỏa mãn.
Anh dịu dàng đến bất ngờ và đầy tâm lí. Tuy có chút vụng về lúc ban đầu của trai tân nhưng rồi anh thuần thục khá nhanh, rõ là rất có năng khiếu.
Khi 2 người hòa làm 1 đã có những lúc cô ước người con gái anh cưới ngày mai là cô chứ không phải 1 ai khác rồi lại tự sỉ vả mình là đồ ngu ngốc, mai kết hôn mà nay còn làm tình với cô, rõ là thằng khốn đáng ghê tởm, sao cô lại thích được kia chứ.
Nằm dài bên cô mãn nguyện thỏa thuê, anh cố dụi đầu vào cổ cô. Cái mùi hương cơ thể này thật dễ chịu, anh cứ hít mãi, hít thật sâu vào trong lồng ngực mà không biết chán.
- Em khát quá! - Cô thì thào.
- Em muốn uống gì?
- Nước lọc! Nếu có nước chanh thì tốt!
Vội vã mặc quần áo anh lao ra khỏi phòng. Cô cũng nhanh không kém mặc váy vào, chộp lấy cái xắc tay lấy điện thoại giấu trong người. Đứng ở cửa phòng nhìn ra ngoài, ngó trước ngó sau không thấy ai cô khoan thai bước ra khỏi đồn cảnh sát rồi mau chóng đi về phía nhà ga.
Mua được nước về không còn thấy cô trong phòng anh lập tức hiểu ngay là có chuyện bất thường. "Gián điệp!" ý nghĩ xẹt nhanh qua đầu làm anh lạnh cả sống lưng.
Lao vào điên cuồng kiểm tra xem có bị mất giấy tờ quan trọng gì không, anh tự rủa mình, đúng là thằng dại gái. Giờ thì hay rồi, ai mà biết chuyện chắc chắn sẽ cười anh thối mũi.
Đúng cái lúc anh đang bấn loạn nhất thì ông bạn vàng Pascal hớn hở bước vào:
- Ê, Alex, về chưa?
Anh hằm hằm lao về phía bạn:
- Cậu gửi cái thứ quái quỉ gì đến chỗ tớ thế?
Nghệt mặt ra nhìn anh, Pascal chẳng hiểu chuyện gì. Khi nghe anh thuật lại việc xảy ra cậu ta thề sống thề chết không đời nào lại đi gửi gái đến chỗ anh, rủ anh đến "chốn bồng lai" bị anh từ chối rồi còn gì.
Nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của bạn, Pascal cố nén cười, nói chắc nịch:
- Gián điệp! Cậu đã kiểm tra các giấy tờ quan trọng chưa, có bị mất gì không? Mà không mất gì cũng đừng có vội mừng, nghe đâu bây giờ có loại máy ảnh hiện đại lắm, chụp cực nhạy lại bỏ gọn trong lòng bàn tay thôi!
Vô cùng hài lòng nhìn thằng bạn vẫn luôn kiêu ngạo cho rằng mình là tay mật thám hàng đầu Đông Dương giờ bị 1 cô gái làm cho hoảng loạn, Pascal túm lấy tay anh nháy mắt hỏi:
- Cô ta chắc phải hấp dẫn lắm mới khiến cho tên máu lạnh như cậu chủ quan mất cảnh giác như vậy. Thế nào bạn tôi, lần đầu tiên biết mùi phụ nữ thấy sao nào?
Đuổi cổ thằng bạn cà chớn về anh kiểm tra mọi thứ 1 lần nữa. Phòng anh thì có giấy tờ quan trọng gì đâu chứ, kì quặc thật. Đột nhiên mắt anh dừng lại nơi đống tang vật. Sao đến tận lúc này anh mới để ý nhỉ?
Đây toàn là toàn đồ thu được trong cuộc bố ráp vừa rồi. Gần phía trên cùng có 1 chiếc xắc tay màu đen chỉ còn chút nữa thôi là rơi xuống đất, nó cũng có thêu những bông hoa kim tuyến như trên cổ áo và tay áo cô.
Anh chộp lấy nó mặc kệ những món đồ khác rơi tung tóe. Bên trong xắc toàn những món đồ của phụ nữ: gương, lược, phấn son nhưng có 1 thứ đặc biệt: mùi của cô.
Loại nước hoa cô dùng mùi rất đỗi dịu dàng. Nó giống mùi thơm của những loài hoa vẫn trồng nhiều trong các khu vườn của người An Nam: hoa chanh, hoa bưởi, hoa nhài. Mùi nó không gắt như những loại nước hoa phụ nữ nước anh hay dùng nhưng lại rất bền lâu.
Anh đưa chiếc xắc tay lên mũi hít 1 hơi dài. Em chạy trốn à, để xem có trốn thoát được không nhé!
LỜI TÁC GIẢ
Chào các ní, mình lại đào cái hố mới này, mọi người lại tiếp tục ủng hộ tui nha, mình thích các bình luận của các bạn lắm.
2 ảnh nhân vật chính này nhìn đẹp không. Ảnh nữ chính là ảnh mình dùng AI để tạo ra mà thấy ưng ý nhất, những hình khác nhìn rất kì dị. Ảnh nam chính thì vẫn bổn cũ soạn lại thôi, cắt đầu ny ghép vào ảnh có sẵn của ứng dụng sửa ảnh^^
Vậy mọi người ngắm trai xinh gái đẹp đi nhưng đừng quên đọc truyện của mình nhé!
DIỆU HƯƠNG
ALEXANDER DE LATOUR
X
Cô loay hoay cả buổi sáng mới nhận ra tình cảnh mình gặp phải rồi chưa kịp định thần lại đã phải chạy trối chết để trốn cảnh sát, họ đi bắt gái mại *** không có giấy tờ kinh doanh thân xác hợp pháp mà lúc ấy cô lại đang đi lơ ngơ trên phố Khâm Thiên.
Vậy là trong lúc trốn chạy cái xắc tay của cô rơi chỗ nào cô cũng chẳng biết. Điện thoại của cô không bao giờ cài mật mã, chỉ cần bật nguồn, gạt lên là mở được khóa chẳng cần vân tay vân mắt gì hết. Lỡ ai đó mở ra thấy những thứ lạ lẫm trong máy rồi truy dấu ra cô thì biết tính sao?
Cái xắc tay của cô giờ đang ở trong bốt cảnh sát quận. Và cái gã điển trai đang nói chuyện với gã điển trai khác kia là người phụ trách tất cả mọi thứ, từ việc tổ chức vụ bố ráp, bắt người, thu giữ tang vật đến cả khâu tra hỏi người bị bắt.
Cô rón rén lại gần nghe lỏm câu chuyện của họ và 1 kế hoạch điên rồ nhanh chóng được vạch ra.
Anh đang ngồi cắm mặt vào đống giấy tờ trong lòng bực dọc. Thành phố mở cuộc ra quân bắt tội phạm trong lúc rất nhiều lính của anh lại phải gửi đi các tỉnh bắt Việt Minh nên đương nhiên những người ở lại như anh phải gánh thêm việc của người khác. Nếu không vì mai anh làm đám cưới thì chắc bây giờ có lẽ anh cũng đang lội bùn trên 1 thửa ruộng nào đó cùng lính của anh rồi, chẳng ở đây.
Mai anh sẽ kết hôn. Camille là em gái bạn anh, anh đã quen biết cô lâu rồi từ khi cô còn là 1 con nhóc, 2 nhà lại rất thân thiết nên khi bố mẹ nài ép anh kết hôn anh tặc lưỡi đồng ý mặc dù chẳng có tình cảm rõ ràng gì với cô cả, thôi thì cưới trước yêu sau.
Camille rất đẹp, có lẽ là cô gái đẹp nhất trong cộng đồng Pháp kiều ở cái xứ Đông Dương này, gia đình lại thuộc vào hàng danh gia vọng tộc nên gã đàn ông nào chắc cũng vui mừng khi cưới được 1 cô vợ như thế.
Anh có mừng không? Anh cũng chẳng rõ. Dù mai là đám cưới của mình anh thấy lòng cứ dửng dưng, không hồi hộp, không vui sướng điên cuồng như lũ bạn anh từng kết hôn. Thế cho nên mai đám cưới rồi mà nay anh vẫn đi làm và rồi mới nhức hết cả đầu vì những việc phải cáng đáng thêm.
Sau 3 tiếng gõ cửa nhẹ cô bước vào phòng. Sự có mặt của cô dường như làm cho căn phòng trở nên dịu mát, cái đầu đang nhức ong ong của anh đột nhiên cũng nhẹ bẫng đi.
Nhưng cô là ai? Cô đang làm gì trong phòng của anh? Hất hàm, anh hỏi cô giọng lạnh lùng, cố ý nói bằng tiếng Pháp:
- Cần gì?
Ngần ngừ 1 lúc rồi cô tiến về phía anh:
- Bạn anh bảo em đến giúp anh chuyện ngày mai!
Anh ngớ người nhìn cô thoáng chút thất vọng, ra cô là loại gái đó. Lúc nãy khi nói chuyện với nhau, Pascal, thằng bạn chí cốt của anh đã nửa đùa nửa thật bảo rằng sẽ dẫn anh đến "chốn ăn chơi" để gã trai tân là anh tích lũy kinh nghiệm chuẩn bị cho đêm tân hôn, rằng có tuyệt vời đến đâu mà dở trong chuyện ấy ấy thì cũng vứt đi thôi, không duy trì được hôn nhân đâu.
Tất nhiên là anh từ chối dứt khoát. Thế là không kéo được anh đi cậu ta cử người đến sao, cái thằng... Anh trả lời lạnh nhạt:
- Không cần, cô đi được rồi!
Cô nén 1 tiếng thở ra nhẹ nhõm. Vào được phòng làm việc của anh thì đã là thành công 1 nửa rồi, giờ chỉ cần ở lại được tiếp trong phòng rồi chờ anh ra ngoài hoặc kiếm cớ đẩy anh ra ngoài là xong.
Khi thập thò ngoài hành lang cô đã thấy cái xắc tay của mình nằm gần trên cùng đống tang vật chất cao ngất ngú nơi góc phòng. Điện thoại ơi, chờ chị nhé, chị đến ngay đây!
Cô bảo anh:
- Tiền thì đã trả rồi, anh muốn thì làm không thì thôi nhưng cho em ngồi lại đến hết giờ.
Đáng ra phải đuổi thẳng cô đi thì không hiểu sao anh lại chỉ cho cô chiếc ghế dài nơi cuối phòng, trong lòng dấy lên 1 sự khó chịu chẳng vì lí do gì.
Cô mặc 1 chiếc váy đen dài chấm gót, cổ áo và tay áo rất to màu trắng có thêu những bông hoa kim tuyến bạc, nhìn ngoan hiền như tiểu thư con nhà gia giáo. "Nhìn thế mà lại là gái!" anh bất giác thở dài, nhưng có khi nhìn thế nên mới làm gái.
Cô ngồi tận đầu kia căn phòng cố nén sự hồi hộp, chỉ cần với tay ra là cô có thể chạm vào cái xắc. "Bình tĩnh! Bình tĩnh!" cô tự trấn an mình, tim đập uỳnh uỳnh trong lồng ngực.
Nói thì nói cứng thế thôi chứ anh không thể nào không chú ý đến cô. Anh không tài nào tập trung vào công việc, chốc chốc lại đánh mắt về phía cô rồi lại tự giải thích rằng anh phải trông chừng cô, ai biết đâu cô sẽ giở trò gì. Cuối cùng không chịu nổi nữa anh chầm chậm tiến về phía cô.
Cô đang kín đáo quét mắt khắp phòng đầu căng ra vạch kế hoạch thì bất ngờ thấy anh đứng sừng sững trước mặt. Việc muốn tránh không tránh được nổi rồi. Cô thở dài, ngước mắt lên nhìn anh.
Giờ mà bỏ chạy thì có được không, giả vờ bị đau bụng rồi chuồn đi? Thật không cái dại nào như cái dại nào, sao cô lại tự làm khó mình thế này kia chứ? Mà cái gã khốn này, mai lấy vợ rồi sao vẫn muốn ngủ với cô?
Thôi kệ đi, cũng có phải lần đầu của cô đâu mà phải giả vờ e ấp, chuyện tình 1 đêm cô cũng chẳng xa lạ gì, hi vọng anh ta không phải kẻ bạo *** vừa quan hệ vừa đánh cô đau mới thỏa mãn.
Anh dịu dàng đến bất ngờ và đầy tâm lí. Tuy có chút vụng về lúc ban đầu của trai tân nhưng rồi anh thuần thục khá nhanh, rõ là rất có năng khiếu.
Khi 2 người hòa làm 1 đã có những lúc cô ước người con gái anh cưới ngày mai là cô chứ không phải 1 ai khác rồi lại tự sỉ vả mình là đồ ngu ngốc, mai kết hôn mà nay còn làm tình với cô, rõ là thằng khốn đáng ghê tởm, sao cô lại thích được kia chứ.
Nằm dài bên cô mãn nguyện thỏa thuê, anh cố dụi đầu vào cổ cô. Cái mùi hương cơ thể này thật dễ chịu, anh cứ hít mãi, hít thật sâu vào trong lồng ngực mà không biết chán.
- Em khát quá! - Cô thì thào.
- Em muốn uống gì?
- Nước lọc! Nếu có nước chanh thì tốt!
Vội vã mặc quần áo anh lao ra khỏi phòng. Cô cũng nhanh không kém mặc váy vào, chộp lấy cái xắc tay lấy điện thoại giấu trong người. Đứng ở cửa phòng nhìn ra ngoài, ngó trước ngó sau không thấy ai cô khoan thai bước ra khỏi đồn cảnh sát rồi mau chóng đi về phía nhà ga.
Mua được nước về không còn thấy cô trong phòng anh lập tức hiểu ngay là có chuyện bất thường. "Gián điệp!" ý nghĩ xẹt nhanh qua đầu làm anh lạnh cả sống lưng.
Lao vào điên cuồng kiểm tra xem có bị mất giấy tờ quan trọng gì không, anh tự rủa mình, đúng là thằng dại gái. Giờ thì hay rồi, ai mà biết chuyện chắc chắn sẽ cười anh thối mũi.
Đúng cái lúc anh đang bấn loạn nhất thì ông bạn vàng Pascal hớn hở bước vào:
- Ê, Alex, về chưa?
Anh hằm hằm lao về phía bạn:
- Cậu gửi cái thứ quái quỉ gì đến chỗ tớ thế?
Nghệt mặt ra nhìn anh, Pascal chẳng hiểu chuyện gì. Khi nghe anh thuật lại việc xảy ra cậu ta thề sống thề chết không đời nào lại đi gửi gái đến chỗ anh, rủ anh đến "chốn bồng lai" bị anh từ chối rồi còn gì.
Nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của bạn, Pascal cố nén cười, nói chắc nịch:
- Gián điệp! Cậu đã kiểm tra các giấy tờ quan trọng chưa, có bị mất gì không? Mà không mất gì cũng đừng có vội mừng, nghe đâu bây giờ có loại máy ảnh hiện đại lắm, chụp cực nhạy lại bỏ gọn trong lòng bàn tay thôi!
Vô cùng hài lòng nhìn thằng bạn vẫn luôn kiêu ngạo cho rằng mình là tay mật thám hàng đầu Đông Dương giờ bị 1 cô gái làm cho hoảng loạn, Pascal túm lấy tay anh nháy mắt hỏi:
- Cô ta chắc phải hấp dẫn lắm mới khiến cho tên máu lạnh như cậu chủ quan mất cảnh giác như vậy. Thế nào bạn tôi, lần đầu tiên biết mùi phụ nữ thấy sao nào?
Đuổi cổ thằng bạn cà chớn về anh kiểm tra mọi thứ 1 lần nữa. Phòng anh thì có giấy tờ quan trọng gì đâu chứ, kì quặc thật. Đột nhiên mắt anh dừng lại nơi đống tang vật. Sao đến tận lúc này anh mới để ý nhỉ?
Đây toàn là toàn đồ thu được trong cuộc bố ráp vừa rồi. Gần phía trên cùng có 1 chiếc xắc tay màu đen chỉ còn chút nữa thôi là rơi xuống đất, nó cũng có thêu những bông hoa kim tuyến như trên cổ áo và tay áo cô.
Anh chộp lấy nó mặc kệ những món đồ khác rơi tung tóe. Bên trong xắc toàn những món đồ của phụ nữ: gương, lược, phấn son nhưng có 1 thứ đặc biệt: mùi của cô.
Loại nước hoa cô dùng mùi rất đỗi dịu dàng. Nó giống mùi thơm của những loài hoa vẫn trồng nhiều trong các khu vườn của người An Nam: hoa chanh, hoa bưởi, hoa nhài. Mùi nó không gắt như những loại nước hoa phụ nữ nước anh hay dùng nhưng lại rất bền lâu.
Anh đưa chiếc xắc tay lên mũi hít 1 hơi dài. Em chạy trốn à, để xem có trốn thoát được không nhé!
LỜI TÁC GIẢ
Chào các ní, mình lại đào cái hố mới này, mọi người lại tiếp tục ủng hộ tui nha, mình thích các bình luận của các bạn lắm.
2 ảnh nhân vật chính này nhìn đẹp không. Ảnh nữ chính là ảnh mình dùng AI để tạo ra mà thấy ưng ý nhất, những hình khác nhìn rất kì dị. Ảnh nam chính thì vẫn bổn cũ soạn lại thôi, cắt đầu ny ghép vào ảnh có sẵn của ứng dụng sửa ảnh^^
Vậy mọi người ngắm trai xinh gái đẹp đi nhưng đừng quên đọc truyện của mình nhé!
DIỆU HƯƠNG
ALEXANDER DE LATOUR
X