Chương 10
Bình thường chủ nhật có nắng mẹ sẽ đẩy xe cùng ba đi dạo một vòng hồ, vậy mà hôm nay nhìn sắc mặt mẹ không được vui chút nào làm tôi chột dạ. Quả nhiên, tôi vừa ló mặt vào phòng khách, mẹ tôi liền xẵng giọng hỏi:
– Vân, đêm qua con đi đâu cả đêm giờ này mới về?
– Con… con sang nhà cái Hoa mà mẹ!
– Còn dám nói dối nữa. Con ngu lắm! Thằng đó chỉ được cái mã ngoài thôi, nó bạc như vôi đến thế mà con vẫn còn chạy theo nó hả con?
Mẹ tôi tức tối ngồi phịch ra sofa. Tôi ấm ức vô cùng, không nghĩ Khánh Ngân lại lộ điều này ra với mẹ.
– Ba con mà biết chuyện chỉ sợ lại lên cơn uất chết mất thôi! Đừng có nói gì cho ba con đấy! Còn con, chấm dứt ngay đi, biết chưa? Thế đêm qua có xảy ra cái gì không kẻo hối không kịp?
Tôi dài giọng đáp:
– Con chẳng làm gì sai hết! Tuần vừa rồi ông Minh về nước nên ông ấy gọi con đến. Ông ấy không biết chuyện con với Duy ly hôn, con với anh ta phải diễn cho ông ấy đỡ sốc thôi mẹ. Ông Minh giờ yếu rồi. Mẹ chẳng bảo mình cũng cần giấu ông nội à? Nhà họ giấu ông Minh như nhà mình thôi mẹ ạ.
Mẹ tôi nghe vậy cũng nguôi nguôi, ậm ừ chấp nhận, không quên đe nẹt tôi:
– Biết thế thì tốt, tránh xa nó ra con ạ. Nó sống khốn nạn thì đời nó cũng chẳng khá lên được đâu!
– Con biết mà mẹ. Thôi con lên phòng đây mẹ nhé!
Tôi không nói rõ hơn cho mẹ biết về tình hình sức khỏe của ông Minh, căn bản hai nhà giờ cũng coi như chẳng còn liên quan. Tôi đã cẩn thận nhờ ông nội tôi đừng nói gì với ba mẹ tôi, ông chẳng thắc mắc mà nhận lời ngay, không ngờ người lộ ra chuyện này lại là Khánh Ngân. Ôm trong lòng cơn bực bội con bé, tôi liền sang phòng nó gõ cửa:
– Ngân, em làm gì đấy, chị vào được không?
– Ơ… chị về rồi ạ, vâng cửa không chốt đâu chị cứ vào đi!
Tôi đẩy cửa vào phòng, con bé đang ngồi móc mấy món đồ chơi bằng len nhiều màu ngộ nghĩnh làm quà cho bọn trẻ con ở trại trẻ mồ côi. Chứng kiến một cảnh như vậy tự nhiên cơn giận của tôi lại tan đi, chỉ ngồi xuống bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
– Sao em lại nói với mẹ chuyện tối qua chị ở nhà anh Duy thế? Chị đã dặn đừng nói rồi mà.
Khánh Ngân ngơ ngác ngạc nhiên, ngay sau đó con bé “à” lên một tiếng trả lời:
– Thôi chết, tối qua em xem tivi cùng mẹ, lúc đi tắm em để điện thoại ở phòng khách, chắc mẹ mượn điện thoại của em xem gì đó rồi tình cờ đọc được chị ạ. Ui… em xin lỗi chị nhé, tại em bất cẩn!
Con bé nhăn mặt xuýt xoa, chắp hai tay vào nhau vái tôi mấy vái làm tôi phì cười. Chẳng thể trách nó thêm, tôi chỉ nghĩ từ giờ mình cần cẩn thận hơn, thông tin muốn giấu mà lọt qua người này là sẽ dễ đến người kia, chi bằng cứ giấu tất cả mọi người đi vậy. Cầm một cây kim tôi móc len cùng Khánh Vân, cười nói:
– Chiều nay chị em mình đến trại trẻ đi, chị nhớ bé Thảo Nhi quá rồi!
– Vâng… con bé cứ vươn tay về em luôn miệng gọi “mẹ Vân”, nhìn vừa buồn cười lại vừa thương.
– Ừ… Đợt này chị bận quá không đến thường xuyên được…
– Mà sao chị về sớm thế, em tưởng chị về quê nội với lão Duy mà?
– Lại không đi nữa, thôi thế càng tốt!
– Lão ấy đổi ý à chị? Đàn ông gì mà chán thế!
Tôi thở dài không muốn trả lời, kể hết ra cũng chẳng ích gì. Khánh Ngân không nói thêm về chuyện này, chỉ hỏi tôi một chuyện:
– Chị, hay tuần sau em đến công ty nhà mình làm việc nhé, lông bông mãi cũng chán rồi!
Khánh Ngân ra trường muộn nửa năm, thành ra con bé mới tốt nghiệp đại học được hai tuần. Tôi không vội giục con bé đi làm, để nó tận hưởng tự do một chút, giờ nó muốn đến công ty của nhà làm việc thì quá tốt. Cười cười nhìn con bé tôi trêu:
– Ừ, vậy thứ hai em cứ đến công ty, chị sẽ xếp cho em một chân giao hàng!
– Chị này… cứ trêu em!
– Chị nói đùa làm gì, công ty chỉ thiếu shipper thôi, có làm được không tiểu thư?
Khánh Ngân bĩu môi không thèm đáp, tôi phì cười nói:
– Chị sẽ sắp xếp cho em công việc đúng ngành marketing mà em học, thế được chứ? Làm gì cũng phải học dần dần!
– Hay chị để em làm trợ lý cho chị đi!
– Em không thích làm đúng chuyên ngành em học à? Làm trợ lý cho chị nhiều việc không tên lắm, phí thời gian của em ra!
Tôi ngạc nhiên hỏi, Khánh Ngân gật đầu đáp:
– Cứ cho em làm trợ lý của chị để em học chị đi, dành ra vài năm vừa học chị vừa giúp chị cũng được! Em không giỏi để tìm học bổng nước ngoài như chị, cũng chẳng muốn học lên nữa, giờ em chỉ muốn học hỏi ai đó giỏi hơn em thôi!
Nếu em tôi muốn vậy thì tôi cũng sẵn sàng, thế nên tôi nhận lời làm con bé cười tít mắt. Có thêm Khánh Ngân trợ giúp tôi tin Phúc Tâm sẽ có nhiều khởi sắc hơn.
Chiều hôm đó sau khi từ trại trẻ mồ côi Hoa Hồng trở về, tôi nhận được tin nhắn từ con người đáng ghét kia. Thông tin chỉ vỏn vẹn địa chỉ của một khu chung cư cao cấp cùng đề nghị tối mai có mặt. Bĩu nhẹ môi, tôi nhắn lại một tin “OK”. Ngày mai tôi phải dọn đến đấy sao? Nơi chuyển đến này… chắc chắn tôi sẽ không nói với ai cả.
Trong bữa cơm tối, tôi nhẹ nhàng trình bày:
– Ba, mẹ, từ ngày mai con ra ngoài ở một mình ba mẹ nhé!
Mẹ tôi ngạc nhiên liền hỏi:
– Ở nhà không tốt à mà lại đi thế con? Ra ngoài một mình nhiều chuyện phức tạp lắm con ạ.
– Mẹ không thấy giới trẻ bây giờ toàn tự thuê nhà ra riêng từ mười tám tuổi đấy à? Con chỉ muốn sống riêng một thời gian, hít thở bầu không khí riêng tư xem có thích hợp hơn không thôi ạ! Con ở nhà cũng chẳng giúp gì được ba mẹ, toàn đi sớm về muộn, thôi thì con tự lo không bắt mẹ phục vụ nữa cũng tốt mẹ ạ.
– Chị định thuê ở đâu thế? – Khánh Ngân tò mò nhướng mày hỏi.
– À… chị còn đang xem, có gì mai mới chốt em ạ.
– Ở đâu thì ở cũng phải đặt an ninh lên hàng đầu!
Ba tôi nghiêm giọng, cũng may ông không cấm đoán chuyện tôi ra ngoài. Việc phục vụ ba tôi trước giờ toàn mẹ tôi làm, mẹ còn không cần thuê người nên tôi không nghĩ ngợi nhiều. Trước vẻ lo lắng của ba, tôi mỉm cười đáp cho ba yên lòng:
– Ba yên tâm, con sẽ chọn nơi an ninh thật tốt ba ạ.
Ba tôi “ừm” một tiếng hài lòng. Người trong nhà không phản đối gì thêm, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau bữa tối tôi trở về phòng thu xếp đồ đạc vào vali kéo, sẵn sàng cho một cuộc sống “chung nhà” với con người đáng ghét kia. Tôi tin Hoàng Duy có ý định thường xuyên mời ông Minh đến căn hộ mới này nên anh mới đề nghị tôi đến ở cùng anh.
– Vân, đêm qua con đi đâu cả đêm giờ này mới về?
– Con… con sang nhà cái Hoa mà mẹ!
– Còn dám nói dối nữa. Con ngu lắm! Thằng đó chỉ được cái mã ngoài thôi, nó bạc như vôi đến thế mà con vẫn còn chạy theo nó hả con?
Mẹ tôi tức tối ngồi phịch ra sofa. Tôi ấm ức vô cùng, không nghĩ Khánh Ngân lại lộ điều này ra với mẹ.
– Ba con mà biết chuyện chỉ sợ lại lên cơn uất chết mất thôi! Đừng có nói gì cho ba con đấy! Còn con, chấm dứt ngay đi, biết chưa? Thế đêm qua có xảy ra cái gì không kẻo hối không kịp?
Tôi dài giọng đáp:
– Con chẳng làm gì sai hết! Tuần vừa rồi ông Minh về nước nên ông ấy gọi con đến. Ông ấy không biết chuyện con với Duy ly hôn, con với anh ta phải diễn cho ông ấy đỡ sốc thôi mẹ. Ông Minh giờ yếu rồi. Mẹ chẳng bảo mình cũng cần giấu ông nội à? Nhà họ giấu ông Minh như nhà mình thôi mẹ ạ.
Mẹ tôi nghe vậy cũng nguôi nguôi, ậm ừ chấp nhận, không quên đe nẹt tôi:
– Biết thế thì tốt, tránh xa nó ra con ạ. Nó sống khốn nạn thì đời nó cũng chẳng khá lên được đâu!
– Con biết mà mẹ. Thôi con lên phòng đây mẹ nhé!
Tôi không nói rõ hơn cho mẹ biết về tình hình sức khỏe của ông Minh, căn bản hai nhà giờ cũng coi như chẳng còn liên quan. Tôi đã cẩn thận nhờ ông nội tôi đừng nói gì với ba mẹ tôi, ông chẳng thắc mắc mà nhận lời ngay, không ngờ người lộ ra chuyện này lại là Khánh Ngân. Ôm trong lòng cơn bực bội con bé, tôi liền sang phòng nó gõ cửa:
– Ngân, em làm gì đấy, chị vào được không?
– Ơ… chị về rồi ạ, vâng cửa không chốt đâu chị cứ vào đi!
Tôi đẩy cửa vào phòng, con bé đang ngồi móc mấy món đồ chơi bằng len nhiều màu ngộ nghĩnh làm quà cho bọn trẻ con ở trại trẻ mồ côi. Chứng kiến một cảnh như vậy tự nhiên cơn giận của tôi lại tan đi, chỉ ngồi xuống bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
– Sao em lại nói với mẹ chuyện tối qua chị ở nhà anh Duy thế? Chị đã dặn đừng nói rồi mà.
Khánh Ngân ngơ ngác ngạc nhiên, ngay sau đó con bé “à” lên một tiếng trả lời:
– Thôi chết, tối qua em xem tivi cùng mẹ, lúc đi tắm em để điện thoại ở phòng khách, chắc mẹ mượn điện thoại của em xem gì đó rồi tình cờ đọc được chị ạ. Ui… em xin lỗi chị nhé, tại em bất cẩn!
Con bé nhăn mặt xuýt xoa, chắp hai tay vào nhau vái tôi mấy vái làm tôi phì cười. Chẳng thể trách nó thêm, tôi chỉ nghĩ từ giờ mình cần cẩn thận hơn, thông tin muốn giấu mà lọt qua người này là sẽ dễ đến người kia, chi bằng cứ giấu tất cả mọi người đi vậy. Cầm một cây kim tôi móc len cùng Khánh Vân, cười nói:
– Chiều nay chị em mình đến trại trẻ đi, chị nhớ bé Thảo Nhi quá rồi!
– Vâng… con bé cứ vươn tay về em luôn miệng gọi “mẹ Vân”, nhìn vừa buồn cười lại vừa thương.
– Ừ… Đợt này chị bận quá không đến thường xuyên được…
– Mà sao chị về sớm thế, em tưởng chị về quê nội với lão Duy mà?
– Lại không đi nữa, thôi thế càng tốt!
– Lão ấy đổi ý à chị? Đàn ông gì mà chán thế!
Tôi thở dài không muốn trả lời, kể hết ra cũng chẳng ích gì. Khánh Ngân không nói thêm về chuyện này, chỉ hỏi tôi một chuyện:
– Chị, hay tuần sau em đến công ty nhà mình làm việc nhé, lông bông mãi cũng chán rồi!
Khánh Ngân ra trường muộn nửa năm, thành ra con bé mới tốt nghiệp đại học được hai tuần. Tôi không vội giục con bé đi làm, để nó tận hưởng tự do một chút, giờ nó muốn đến công ty của nhà làm việc thì quá tốt. Cười cười nhìn con bé tôi trêu:
– Ừ, vậy thứ hai em cứ đến công ty, chị sẽ xếp cho em một chân giao hàng!
– Chị này… cứ trêu em!
– Chị nói đùa làm gì, công ty chỉ thiếu shipper thôi, có làm được không tiểu thư?
Khánh Ngân bĩu môi không thèm đáp, tôi phì cười nói:
– Chị sẽ sắp xếp cho em công việc đúng ngành marketing mà em học, thế được chứ? Làm gì cũng phải học dần dần!
– Hay chị để em làm trợ lý cho chị đi!
– Em không thích làm đúng chuyên ngành em học à? Làm trợ lý cho chị nhiều việc không tên lắm, phí thời gian của em ra!
Tôi ngạc nhiên hỏi, Khánh Ngân gật đầu đáp:
– Cứ cho em làm trợ lý của chị để em học chị đi, dành ra vài năm vừa học chị vừa giúp chị cũng được! Em không giỏi để tìm học bổng nước ngoài như chị, cũng chẳng muốn học lên nữa, giờ em chỉ muốn học hỏi ai đó giỏi hơn em thôi!
Nếu em tôi muốn vậy thì tôi cũng sẵn sàng, thế nên tôi nhận lời làm con bé cười tít mắt. Có thêm Khánh Ngân trợ giúp tôi tin Phúc Tâm sẽ có nhiều khởi sắc hơn.
Chiều hôm đó sau khi từ trại trẻ mồ côi Hoa Hồng trở về, tôi nhận được tin nhắn từ con người đáng ghét kia. Thông tin chỉ vỏn vẹn địa chỉ của một khu chung cư cao cấp cùng đề nghị tối mai có mặt. Bĩu nhẹ môi, tôi nhắn lại một tin “OK”. Ngày mai tôi phải dọn đến đấy sao? Nơi chuyển đến này… chắc chắn tôi sẽ không nói với ai cả.
Trong bữa cơm tối, tôi nhẹ nhàng trình bày:
– Ba, mẹ, từ ngày mai con ra ngoài ở một mình ba mẹ nhé!
Mẹ tôi ngạc nhiên liền hỏi:
– Ở nhà không tốt à mà lại đi thế con? Ra ngoài một mình nhiều chuyện phức tạp lắm con ạ.
– Mẹ không thấy giới trẻ bây giờ toàn tự thuê nhà ra riêng từ mười tám tuổi đấy à? Con chỉ muốn sống riêng một thời gian, hít thở bầu không khí riêng tư xem có thích hợp hơn không thôi ạ! Con ở nhà cũng chẳng giúp gì được ba mẹ, toàn đi sớm về muộn, thôi thì con tự lo không bắt mẹ phục vụ nữa cũng tốt mẹ ạ.
– Chị định thuê ở đâu thế? – Khánh Ngân tò mò nhướng mày hỏi.
– À… chị còn đang xem, có gì mai mới chốt em ạ.
– Ở đâu thì ở cũng phải đặt an ninh lên hàng đầu!
Ba tôi nghiêm giọng, cũng may ông không cấm đoán chuyện tôi ra ngoài. Việc phục vụ ba tôi trước giờ toàn mẹ tôi làm, mẹ còn không cần thuê người nên tôi không nghĩ ngợi nhiều. Trước vẻ lo lắng của ba, tôi mỉm cười đáp cho ba yên lòng:
– Ba yên tâm, con sẽ chọn nơi an ninh thật tốt ba ạ.
Ba tôi “ừm” một tiếng hài lòng. Người trong nhà không phản đối gì thêm, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau bữa tối tôi trở về phòng thu xếp đồ đạc vào vali kéo, sẵn sàng cho một cuộc sống “chung nhà” với con người đáng ghét kia. Tôi tin Hoàng Duy có ý định thường xuyên mời ông Minh đến căn hộ mới này nên anh mới đề nghị tôi đến ở cùng anh.