Chương 19
Mười một giờ, phóng xe máy trong cơn mưa rét cắt da cắt thịt tôi trở về khu chung cư Hoàng Gia. Lững thững lên tầng 18, tôi mở cửa căn hộ 1810. Hoàng Duy vẫn còn làm việc ở phòng khách, thấy tôi về anh cau mày bước ra. Nhác qua mái tóc ướt mưa bết dính, khuôn mặt nhợt nhạt trong cơn rét mướt đến tím tái của tôi, bất chợt… anh kéo tôi vào lòng, vòng tay rộng choàng lấy tôi như muốn ủ ấm!
Thình thịch… Cơ thể cao lớn ấm áp của anh bao bọc bất ngờ, tôi ngỡ ngàng, toàn thân chấn động như có luồng sét chạy dọc sống lưng. Sau ba giây cứng đờ tôi lập tức đẩy anh ra, chạy vào phòng ngủ đóng sập cửa lại. Tối hôm qua… anh cũng ôm cô ta như thế phải không? Anh còn diễn với tôi làm gì, để sớm xong việc với tôi mà được thoải mái ở bên cô ta, không muốn cô ta phải khóc lóc chạy đi tìm anh nữa? Con người anh… nói thế nào cũng chu đáo quá!
Nước mắt ở đâu cứ thế lăn dài trên má, tôi ấm ức đến nghẹt thở. Nhìn về cánh cửa phòng ngủ, miếng đệm xốp màu vàng vuông vắn dán trên đó đúng tầm trán tôi… Anh vẫn nhớ cái lần tôi vội vàng để trán chọi cửa nhăn nhó… Lại thêm một chút cố gắng từ anh… tất cả cũng chỉ vì cô ta… Hai mắt nhòe đi, tôi quay mặt vào tường, cố gắng trấn tĩnh cơn khó chịu đầy ắp trong lòng. Anh để ý đến tôi từng chút, tiếc rằng… từng chút quan tâm ấy lại là những vết dao, mỗi lúc một khoét sâu vào lòng tôi, đau đến tứa máu.
– Tắm nhanh kẻo ốm.
Hoàng Duy nhẹ giọng bên tai tôi, chút dịu dàng ấy làm lòng tôi thêm nhức nhối. Tôi mặc kệ không trả lời. Chiếc khăn mặt trắng khô ráo chạm lên tóc, tôi vùng dậy, giật khăn từ tay anh, mở tủ lấy quần áo bước vào nhà tắm. Xúc cảm tồi tệ trong tôi trôi một chút theo làn nước ấm, hai mắt sưng mọng, tôi hít một hơi đẩy cửa nhà tắm bước ra. Nhìn về bàn trang điểm, cốc trà gừng nóng hổi anh đặt lên đó từ lúc nào. Nghèn nghẹn ở cổ, tôi cứ để đó không thèm động đến. Từ chiều đến giờ chẳng có hạt cơm nào vào bụng, cơn đói bắt đầu hành hạ làm tôi khó chịu. Không muốn ăn bất cứ thứ gì, tôi ôm bụng đói, nằm quay lưng ra ngoài. Biết Hoàng Duy vào giường tôi giả bộ ngủ. Cảm nhận bàn tay đáng ghét của anh đặt lên vai, một lần nữa tôi lại gạt ra.
Đến nửa đêm, cảm giác nóng phừng phừng rồi lại lạnh run lên, tôi biết mình bị cảm mất rồi. Sợ lây bệnh cho anh, tôi liền nhẹ nhàng bước qua người anh, ý định ra ngoài tìm thứ gì lấp đầy bụng đói rồi ngủ chỗ khác. Chẳng hiểu chân tay run rẩy thế nào, tôi lại thành ngã sấp mặt lên người anh!
Khuôn mặt nóng hầm hập của tôi áp lên má Hoàng Duy, tôi lập tức vùng dậy trong tích tắc. Tiếc rằng lực bất tòng tâm, cơ thể tôi không theo ý muốn, mắt hoa mày choáng tôi ngã trở lại, thế quái nào lại rơi vào vòng tay anh.
– Cô sốt à?
Hoàng Duy xoay người để tôi nằm xuống giường, đặt tay lên trán tôi khẳng định.
– Có đau ở đâu không?
Tôi vẫn còn giận anh, giận vô cùng, nhưng lúc này có muốn giận cũng cần phải khỏe mạnh trước đã, tôi chán nản thành thật:
– Tôi hơi đau họng, chắc tại ban tối đi mưa. Với cả… tôi đói, ngủ không được. Tôi định tìm gì ăn rồi ngủ ngoài kia. Hay anh ra ngoài kia ngủ đi, sốt này lây đấy!
Hoàng Duy để tôi nằm đó, anh bước ra ngoài. Tôi nheo nheo đôi mắt sưng híp nhìn đồng hồ, thở hắt một hơi. Đã ba giờ sáng mất rồi. Tôi làm phiền anh thế này, trong lòng bỗng áy náy đến khó chịu. Dù ghét anh lắm nhưng tôi vẫn không muốn anh vất vả vì tôi.
Một lát, mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ bếp, bụng tôi càng cồn cào. Đói hoa mắt là có thật! Tôi choáng váng trong cơn đói cùng cơn sốt, thực lòng vẫn chẳng muốn ăn gì nhưng không thể cứ nhịn được.
Hoàng Duy đem bát cơm nóng hổi vào tận giường. Tôi ngỡ ngàng, xấu hổ vô cùng, mặt mũi đỏ lên trong cơn sốt nóng bừng, lắc đầu nói:
– Tôi ra ngoài kia được mà, ăn trong phòng thế này sao được?
– Đi được thì đi, nếu không bẩn cũng không chết.
Tôi gật đầu bước khỏi giường, muốn đỡ lấy bát cơm nóng nhưng anh không chịu đưa. Anh theo tôi ra phòng ăn. Lồng bàn inox còn đậy vài món bên trong… lòng tôi dâng lên chút nghèn nghẹn. Duy để phần cơm cho tôi.
– Ăn đi, ăn xong uống thuốc.
– Có thuốc à?
– Có.
Tôi hỏi thừa rồi, con người chu đáo này cái gì chẳng có. Nhưng phán đoán này của tôi có chút nhầm, Hoàng Duy gọi điện cho ai đó, khi tôi ăn xong một lúc, ngoài cửa bất ngờ có tiếng chuông. Anh bước ra gặp người đó, quay vào để vỉ thuốc cùng cốc nước ấm trước mặt tôi.
Làm phiền bao nhiêu người thế này tôi cũng thấy mình tệ thật. Có chút xúc động, tôi đưa tay chạm đến vỉ thuốc, nào ngờ người gọi là “chồng” liền nâng vỉ thuốc bóc ra một viên, còn bẻ làm đôi như sợ tôi bị nghẹn.
– Cô uống thuốc đi.
– Cảm… cảm ơn. Làm phiền anh quá! Mà… tôi có phải trẻ con đâu, không cần.
Tôi lí nhí, có chút ngại ngùng cúi mặt. Được chăm sóc đến mức này… trái tim tôi bất lực dâng lên ấm áp, bất chấp lý trí khuyên tôi hãy tỉnh táo mà nhìn thẳng vào sự thật. Có những điều mắt thấy tay sờ nhưng lại không phải vậy. Nếu tôi cứ thả lỏng bản thân, cứ cho phép mình ngộ nhận, trái tim tôi sẽ lại thêm một lần vỡ nát, như vậy… liệu có đáng hay không?
Thình thịch… Cơ thể cao lớn ấm áp của anh bao bọc bất ngờ, tôi ngỡ ngàng, toàn thân chấn động như có luồng sét chạy dọc sống lưng. Sau ba giây cứng đờ tôi lập tức đẩy anh ra, chạy vào phòng ngủ đóng sập cửa lại. Tối hôm qua… anh cũng ôm cô ta như thế phải không? Anh còn diễn với tôi làm gì, để sớm xong việc với tôi mà được thoải mái ở bên cô ta, không muốn cô ta phải khóc lóc chạy đi tìm anh nữa? Con người anh… nói thế nào cũng chu đáo quá!
Nước mắt ở đâu cứ thế lăn dài trên má, tôi ấm ức đến nghẹt thở. Nhìn về cánh cửa phòng ngủ, miếng đệm xốp màu vàng vuông vắn dán trên đó đúng tầm trán tôi… Anh vẫn nhớ cái lần tôi vội vàng để trán chọi cửa nhăn nhó… Lại thêm một chút cố gắng từ anh… tất cả cũng chỉ vì cô ta… Hai mắt nhòe đi, tôi quay mặt vào tường, cố gắng trấn tĩnh cơn khó chịu đầy ắp trong lòng. Anh để ý đến tôi từng chút, tiếc rằng… từng chút quan tâm ấy lại là những vết dao, mỗi lúc một khoét sâu vào lòng tôi, đau đến tứa máu.
– Tắm nhanh kẻo ốm.
Hoàng Duy nhẹ giọng bên tai tôi, chút dịu dàng ấy làm lòng tôi thêm nhức nhối. Tôi mặc kệ không trả lời. Chiếc khăn mặt trắng khô ráo chạm lên tóc, tôi vùng dậy, giật khăn từ tay anh, mở tủ lấy quần áo bước vào nhà tắm. Xúc cảm tồi tệ trong tôi trôi một chút theo làn nước ấm, hai mắt sưng mọng, tôi hít một hơi đẩy cửa nhà tắm bước ra. Nhìn về bàn trang điểm, cốc trà gừng nóng hổi anh đặt lên đó từ lúc nào. Nghèn nghẹn ở cổ, tôi cứ để đó không thèm động đến. Từ chiều đến giờ chẳng có hạt cơm nào vào bụng, cơn đói bắt đầu hành hạ làm tôi khó chịu. Không muốn ăn bất cứ thứ gì, tôi ôm bụng đói, nằm quay lưng ra ngoài. Biết Hoàng Duy vào giường tôi giả bộ ngủ. Cảm nhận bàn tay đáng ghét của anh đặt lên vai, một lần nữa tôi lại gạt ra.
Đến nửa đêm, cảm giác nóng phừng phừng rồi lại lạnh run lên, tôi biết mình bị cảm mất rồi. Sợ lây bệnh cho anh, tôi liền nhẹ nhàng bước qua người anh, ý định ra ngoài tìm thứ gì lấp đầy bụng đói rồi ngủ chỗ khác. Chẳng hiểu chân tay run rẩy thế nào, tôi lại thành ngã sấp mặt lên người anh!
Khuôn mặt nóng hầm hập của tôi áp lên má Hoàng Duy, tôi lập tức vùng dậy trong tích tắc. Tiếc rằng lực bất tòng tâm, cơ thể tôi không theo ý muốn, mắt hoa mày choáng tôi ngã trở lại, thế quái nào lại rơi vào vòng tay anh.
– Cô sốt à?
Hoàng Duy xoay người để tôi nằm xuống giường, đặt tay lên trán tôi khẳng định.
– Có đau ở đâu không?
Tôi vẫn còn giận anh, giận vô cùng, nhưng lúc này có muốn giận cũng cần phải khỏe mạnh trước đã, tôi chán nản thành thật:
– Tôi hơi đau họng, chắc tại ban tối đi mưa. Với cả… tôi đói, ngủ không được. Tôi định tìm gì ăn rồi ngủ ngoài kia. Hay anh ra ngoài kia ngủ đi, sốt này lây đấy!
Hoàng Duy để tôi nằm đó, anh bước ra ngoài. Tôi nheo nheo đôi mắt sưng híp nhìn đồng hồ, thở hắt một hơi. Đã ba giờ sáng mất rồi. Tôi làm phiền anh thế này, trong lòng bỗng áy náy đến khó chịu. Dù ghét anh lắm nhưng tôi vẫn không muốn anh vất vả vì tôi.
Một lát, mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ bếp, bụng tôi càng cồn cào. Đói hoa mắt là có thật! Tôi choáng váng trong cơn đói cùng cơn sốt, thực lòng vẫn chẳng muốn ăn gì nhưng không thể cứ nhịn được.
Hoàng Duy đem bát cơm nóng hổi vào tận giường. Tôi ngỡ ngàng, xấu hổ vô cùng, mặt mũi đỏ lên trong cơn sốt nóng bừng, lắc đầu nói:
– Tôi ra ngoài kia được mà, ăn trong phòng thế này sao được?
– Đi được thì đi, nếu không bẩn cũng không chết.
Tôi gật đầu bước khỏi giường, muốn đỡ lấy bát cơm nóng nhưng anh không chịu đưa. Anh theo tôi ra phòng ăn. Lồng bàn inox còn đậy vài món bên trong… lòng tôi dâng lên chút nghèn nghẹn. Duy để phần cơm cho tôi.
– Ăn đi, ăn xong uống thuốc.
– Có thuốc à?
– Có.
Tôi hỏi thừa rồi, con người chu đáo này cái gì chẳng có. Nhưng phán đoán này của tôi có chút nhầm, Hoàng Duy gọi điện cho ai đó, khi tôi ăn xong một lúc, ngoài cửa bất ngờ có tiếng chuông. Anh bước ra gặp người đó, quay vào để vỉ thuốc cùng cốc nước ấm trước mặt tôi.
Làm phiền bao nhiêu người thế này tôi cũng thấy mình tệ thật. Có chút xúc động, tôi đưa tay chạm đến vỉ thuốc, nào ngờ người gọi là “chồng” liền nâng vỉ thuốc bóc ra một viên, còn bẻ làm đôi như sợ tôi bị nghẹn.
– Cô uống thuốc đi.
– Cảm… cảm ơn. Làm phiền anh quá! Mà… tôi có phải trẻ con đâu, không cần.
Tôi lí nhí, có chút ngại ngùng cúi mặt. Được chăm sóc đến mức này… trái tim tôi bất lực dâng lên ấm áp, bất chấp lý trí khuyên tôi hãy tỉnh táo mà nhìn thẳng vào sự thật. Có những điều mắt thấy tay sờ nhưng lại không phải vậy. Nếu tôi cứ thả lỏng bản thân, cứ cho phép mình ngộ nhận, trái tim tôi sẽ lại thêm một lần vỡ nát, như vậy… liệu có đáng hay không?