Chương 26
Tôi tìm cách chối, không muốn Mạnh Kiên đến đây một chút nào, hơn nữa bệnh của tôi cũng là loại bệnh dễ lây.
– Ngân đang ở đấy với em à?
Thật khó để nói dối, tôi đành nói thật:
– Ngân chưa biết anh ạ, bệnh lây nên em không muốn ai đến đâu, với bệnh viện cũng khó khăn lắm. Thôi em ngắt máy đây!
Chắc chắn Khánh Ngân không bao giờ là một đứa em gái thờ ơ, ngay khi nó nghe tin từ Mạnh Kiên, lập tức điện thoại của tôi reo vang. Âm giọng lanh lảnh đầu dây bên kia vang lên:
– Chị Vân, tại sao chị ốm mà giấu em hả? Chị có còn coi em là em gái chị nữa không thế?
– Chị chưa kịp báo cho em thôi mà!
– Ốm đến mức phải đi viện mà còn nói chưa kịp báo, em giận chị đấy! Chị nhắn em nơi chị nằm ngay và luôn đi!
– Thôi… chị bị sốt virus, bệnh viện không cho vào thăm đâu.
– Vớ vẩn, em gái mà không được vào với chị gái à, chẳng ở đâu có luật thế cả! Chị còn coi em là em chị thì chị nhắn ngay cho em đi nhá!
Tôi nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu. Với tính cách của Khánh Ngân, tôi tin mình không nhắn cho nó không được. Nhưng… lỡ như lúc con bé đến, nó chạm mặt Hoàng Duy thì sao? Nghĩ rồi tôi đành nhắn cho Hoàng Duy.
“Tối nay mấy giờ anh vào viện thế?”
“Tưởng không cần. Xong việc tôi vào.”
“Xong việc là tầm mấy giờ?”
“Nhớ tôi sao mà hỏi kỹ thế?”
Điên lên mất, tôi không thèm trả lời nữa. Có thể anh cũng không biết chính xác mấy giờ vào đây với tôi được. Một hồi có tin nhắn tiếp từ Hoàng Duy.
“Tầm tám giờ. Hôm nay tôi có việc bận.”
Tôi hừ nhạt trong đầu. Việc bận? Có mà bận với cô ta thì có! Nhưng có được thời gian từ anh thì tốt, tôi sẽ tìm cách để Khánh Ngân không chạm mặt Hoàng Duy. Nhắn thời gian được phép vào thăm cùng nơi tôi nằm cho Khánh Ngân, tôi còn nhờ chị y tá chốc nữa gặp em gái tôi thì nói giúp. Xong đâu đấy tôi khẽ thở phào một hơi, bình tĩnh nghỉ ngơi chờ đợi.
– Cô Khánh Vân, cô dậy ăn gà tần thuốc bắc cho nóng được không?
Tôi mơ màng mở mắt, nhận ra chị Bích thì gật đầu gượng dậy. Chị múc gà tần thơm phức ra bát, để vào tay tôi rồi nói:
– Cậu Duy bảo cô ở đây thì cậu ấy cũng vào đây ăn, không ăn ở nhà nên tôi không nấu cơm. Giờ tôi về sớm, cô ở trong này chịu khó nghỉ ngơi nhé, thèm ăn gì cứ gọi báo cho tôi.
Anh muốn ăn ở đây cùng tôi, đừng nói tối ngủ luôn ở đây nhé. Con người này… xem ra cũng quyết tâm quá đi! Tôi vâng dạ để chị Bích yên tâm ra về, nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ Khánh Ngân đến. Tôi đã hẹn con bé sáu giờ, còn nói phải về trước tám giờ. Ai dè, không chỉ mình Khánh Ngân mà con bé còn lôi thêm Mạnh Kiên và cả mẹ tôi cùng vào thăm. Tôi đúng là chủ quan quá rồi!
Vừa thấy con gái phờ phạc như chết trôi, mẹ tôi liền lao đến xoa xoa nắn nắn người tôi, đôi mắt mẹ đỏ lên rơm rớm, miệng không ngừng xuýt xoa:
– Con gái của mẹ, mới ở riêng có mấy ngày mà con đã thành ra cái giống gì thế này?
– Mẹ… con ốm có tí thôi mà, mấy ngày nữa con lại khỏe như voi thôi…
Tôi cười cười nhăn nhở cho mẹ vui lòng, nhưng mẹ lại càng thương tôi, đưa tay chấm mắt. Khánh Ngân nhìn túi táo trên bàn tủ, con bé tiến lại xem xét vài giây, ngạc nhiên hỏi:
– Ai chăm chị mà mua đủ đồ thế này… ghê nhá!
– Bệnh viện này y tá như người nhà ấy mà, chị y tá chăm sóc chị cẩn thận lắm. Thôi mọi người thấy con thế này rồi thì về mau đi thôi, ở lại lây bệnh đấy!
Tôi tìm cách đuổi ba người đi cho nhanh, thế nhưng chẳng ai muốn rời nơi này sớm cả. Mạnh Kiên đứng cạnh chăm chú nhìn tôi như muốn nói gì mà không cất lời được, dường như anh lo cho tôi lắm. Mẹ tôi thì nhất nhất một câu:
– Bao giờ ra viện là về nhà ngay với mẹ, để mẹ chăm, không có ở một mình nữa!
– Mẹ… con lớn rồi mà, chẳng qua hôm trước con mắc mưa rồi lại nhiễm virus, giờ con biết sợ rồi mẹ ạ, nhất định sẽ chăm sóc bản thân cẩn thận hơn!
Khánh Ngân vừa gọt táo vừa nói:
– Y tá cũng không bằng người nhà được, em với mẹ thay nhau chăm chị, đừng có mà tước quyền của mẹ con em đấy!
– Cái Ngân nói phải, người nhà mình có bệnh, lây hay không lây thì cũng vẫn phải chăm. Tối nay mẹ ở đây với con, mai thì cái Ngân.
Tình hình này căng thật sự. Tôi nháy mắt chị y tá vừa bước vào kiểm tra thân nhiệt để chị cứu nguy giúp, chị nghiêm giọng nói:
– Người nhà cứ về đi, bệnh viện chúng tôi không cho người nhà ở lại chăm sóc với những bệnh nhân mắc bệnh lây nhiễm.
Xem ra lời nói của người có chuyên môn hiệu lực hơn hẳn, mẹ tôi bùi ngùi chấp nhận:
– Vậy chị cho tôi ở lại với con bé nhà tôi thêm lúc nữa. Chị vất vả với con bé quá, tôi cảm ơn chị!
– Trách nhiệm công việc của chúng cháu thôi cô ạ. Người nhà ngồi chơi bịt khẩu trang cẩn thận cho cháu! Tám giờ là cháu đóng cửa phòng đấy!
– Ngân đang ở đấy với em à?
Thật khó để nói dối, tôi đành nói thật:
– Ngân chưa biết anh ạ, bệnh lây nên em không muốn ai đến đâu, với bệnh viện cũng khó khăn lắm. Thôi em ngắt máy đây!
Chắc chắn Khánh Ngân không bao giờ là một đứa em gái thờ ơ, ngay khi nó nghe tin từ Mạnh Kiên, lập tức điện thoại của tôi reo vang. Âm giọng lanh lảnh đầu dây bên kia vang lên:
– Chị Vân, tại sao chị ốm mà giấu em hả? Chị có còn coi em là em gái chị nữa không thế?
– Chị chưa kịp báo cho em thôi mà!
– Ốm đến mức phải đi viện mà còn nói chưa kịp báo, em giận chị đấy! Chị nhắn em nơi chị nằm ngay và luôn đi!
– Thôi… chị bị sốt virus, bệnh viện không cho vào thăm đâu.
– Vớ vẩn, em gái mà không được vào với chị gái à, chẳng ở đâu có luật thế cả! Chị còn coi em là em chị thì chị nhắn ngay cho em đi nhá!
Tôi nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu. Với tính cách của Khánh Ngân, tôi tin mình không nhắn cho nó không được. Nhưng… lỡ như lúc con bé đến, nó chạm mặt Hoàng Duy thì sao? Nghĩ rồi tôi đành nhắn cho Hoàng Duy.
“Tối nay mấy giờ anh vào viện thế?”
“Tưởng không cần. Xong việc tôi vào.”
“Xong việc là tầm mấy giờ?”
“Nhớ tôi sao mà hỏi kỹ thế?”
Điên lên mất, tôi không thèm trả lời nữa. Có thể anh cũng không biết chính xác mấy giờ vào đây với tôi được. Một hồi có tin nhắn tiếp từ Hoàng Duy.
“Tầm tám giờ. Hôm nay tôi có việc bận.”
Tôi hừ nhạt trong đầu. Việc bận? Có mà bận với cô ta thì có! Nhưng có được thời gian từ anh thì tốt, tôi sẽ tìm cách để Khánh Ngân không chạm mặt Hoàng Duy. Nhắn thời gian được phép vào thăm cùng nơi tôi nằm cho Khánh Ngân, tôi còn nhờ chị y tá chốc nữa gặp em gái tôi thì nói giúp. Xong đâu đấy tôi khẽ thở phào một hơi, bình tĩnh nghỉ ngơi chờ đợi.
– Cô Khánh Vân, cô dậy ăn gà tần thuốc bắc cho nóng được không?
Tôi mơ màng mở mắt, nhận ra chị Bích thì gật đầu gượng dậy. Chị múc gà tần thơm phức ra bát, để vào tay tôi rồi nói:
– Cậu Duy bảo cô ở đây thì cậu ấy cũng vào đây ăn, không ăn ở nhà nên tôi không nấu cơm. Giờ tôi về sớm, cô ở trong này chịu khó nghỉ ngơi nhé, thèm ăn gì cứ gọi báo cho tôi.
Anh muốn ăn ở đây cùng tôi, đừng nói tối ngủ luôn ở đây nhé. Con người này… xem ra cũng quyết tâm quá đi! Tôi vâng dạ để chị Bích yên tâm ra về, nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ Khánh Ngân đến. Tôi đã hẹn con bé sáu giờ, còn nói phải về trước tám giờ. Ai dè, không chỉ mình Khánh Ngân mà con bé còn lôi thêm Mạnh Kiên và cả mẹ tôi cùng vào thăm. Tôi đúng là chủ quan quá rồi!
Vừa thấy con gái phờ phạc như chết trôi, mẹ tôi liền lao đến xoa xoa nắn nắn người tôi, đôi mắt mẹ đỏ lên rơm rớm, miệng không ngừng xuýt xoa:
– Con gái của mẹ, mới ở riêng có mấy ngày mà con đã thành ra cái giống gì thế này?
– Mẹ… con ốm có tí thôi mà, mấy ngày nữa con lại khỏe như voi thôi…
Tôi cười cười nhăn nhở cho mẹ vui lòng, nhưng mẹ lại càng thương tôi, đưa tay chấm mắt. Khánh Ngân nhìn túi táo trên bàn tủ, con bé tiến lại xem xét vài giây, ngạc nhiên hỏi:
– Ai chăm chị mà mua đủ đồ thế này… ghê nhá!
– Bệnh viện này y tá như người nhà ấy mà, chị y tá chăm sóc chị cẩn thận lắm. Thôi mọi người thấy con thế này rồi thì về mau đi thôi, ở lại lây bệnh đấy!
Tôi tìm cách đuổi ba người đi cho nhanh, thế nhưng chẳng ai muốn rời nơi này sớm cả. Mạnh Kiên đứng cạnh chăm chú nhìn tôi như muốn nói gì mà không cất lời được, dường như anh lo cho tôi lắm. Mẹ tôi thì nhất nhất một câu:
– Bao giờ ra viện là về nhà ngay với mẹ, để mẹ chăm, không có ở một mình nữa!
– Mẹ… con lớn rồi mà, chẳng qua hôm trước con mắc mưa rồi lại nhiễm virus, giờ con biết sợ rồi mẹ ạ, nhất định sẽ chăm sóc bản thân cẩn thận hơn!
Khánh Ngân vừa gọt táo vừa nói:
– Y tá cũng không bằng người nhà được, em với mẹ thay nhau chăm chị, đừng có mà tước quyền của mẹ con em đấy!
– Cái Ngân nói phải, người nhà mình có bệnh, lây hay không lây thì cũng vẫn phải chăm. Tối nay mẹ ở đây với con, mai thì cái Ngân.
Tình hình này căng thật sự. Tôi nháy mắt chị y tá vừa bước vào kiểm tra thân nhiệt để chị cứu nguy giúp, chị nghiêm giọng nói:
– Người nhà cứ về đi, bệnh viện chúng tôi không cho người nhà ở lại chăm sóc với những bệnh nhân mắc bệnh lây nhiễm.
Xem ra lời nói của người có chuyên môn hiệu lực hơn hẳn, mẹ tôi bùi ngùi chấp nhận:
– Vậy chị cho tôi ở lại với con bé nhà tôi thêm lúc nữa. Chị vất vả với con bé quá, tôi cảm ơn chị!
– Trách nhiệm công việc của chúng cháu thôi cô ạ. Người nhà ngồi chơi bịt khẩu trang cẩn thận cho cháu! Tám giờ là cháu đóng cửa phòng đấy!