Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Chưởng Hoan

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Chưởng Hoan
  3. Chương 15: Bệnh tới

Chương 15: Bệnh tới

Lạc Sanh đi rất nhanh, để lại bốn biểu huynh biểu đệ hai mặt nhìn nhau, đột nhiên sinh ra xấu hổ.

Thịnh Nhị Lang không vui nói: “Mọi người nghe nha đầu kia nói xem, đa tạ biểu ca biểu đệ đưa xá đệ trở về. Aa, rõ ràng tình cảm giữa chúng ta và biểu đệ thâm hậu hơn, lời này sao lại không dễ nghe thế chứ.”

Thịnh Đại Lang không đồng ý, liếc nhìn Thịnh Nhị Lang một cái: “Lời này của biểu muội không sai, nhị đệ không cần bới lông tìm vết.”

Đầu mày Thịnh Nhị Lang khẽ nhếch, ý cười thâm hậu nói: “Đại ca, trước kia nhắc tới Lạc biểu muội huynh sẽ gọi cả họ, bây giờ sao lại mở miệng ra là gọi biểu muội thân thiết thế?”

Sắc mặt Thịnh Đại Lang hơi trầm xuống: “Nhị đệ đừng nói bậy. Ngược lại đệ đó, có phải nên xin lỗi biểu muội hay không?”

“Xin lỗi cái gì?” Thịnh Nhị Lang vung quạt xếp, dời đi chút không được tự nhiên trong lòng.

Thịnh Tam Lang hảo tâm nhắc nhở: “Nhị ca, trước đó huynh hiểu lầm Lạc biểu muội hại Nhị muội đó.”

Nhắc tới Thịnh Giai Lan, không khí đột nhiên nặng nề.

Thịnh Tứ Lang nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, các huynh nói xem tổ mẫu sẽ phạt nhị tỷ như thế nào?”

Số người trong Thịnh gia không nhiều, không khí hòa thuận, tuy thời gian bốn huynh đệ ở chung cùng Thịnh Giai Lan không nhiều lắm, tình cảm lại rất không tệ.

Sau khi Thịnh Đại Lang trầm mặc thật lâu, sờ sờ đầu ấu đệ: “Chuyện của trưởng bối, chúng ta không cần hỏi nhiều.”

Hắn nói rồi ánh mắt thâm trầm đảo qua mấy huynh đệ, nghiêm mặt nói: “Ba vị đệ đệ cần phải coi việc này là một bài học, sau này không được phạm vào sai lầm như Nhị muội.”

“Vâng.” Ba người cùng đồng thanh.

Thịnh Đại Lang phát hiện hạ nhân trong viện Lạc Thần đã tò mò ra bên ngoài xem, nắm tay để bên môi ho khan một tiếng: “Đi thôi.”

Còn đứng ở đây nữa sẽ khiến người ta hiểu lầm là bọn họ thấy Lạc biểu muội nên không nỡ đi.

Đối với Thịnh Đại Lang mà nói, biểu hiện hôm nay của Lạc Sanh làm hắn thay đổi ấn tượng, hơi có chút phải lau mắt mà nhìn, nhưng tuyệt đối sẽ không dâng lên để chuẩn bị cho tổ mẫu làm ngoại tôn nữ tế.

Nháy mắt bốn huynh đệ đã đi hết, gã sai vặt trông sân chuyển tròng mắt thầm nghĩ: Hôm nay bốn vị công tử có chút không bình thường, chẳng lẽ là do gặp biểu cô nương?

Nói ra thì, tuy biểu cô nương có hung danh bên ngoài, lớn lên lại vô cùng đẹp.

Ánh mắt gã sai vặt nhìn về phía cửa phòng, yên lặng nghĩ.

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt, là mùi mà Lạc Thần quen thuộc.

“Công tử, biểu cô nương tới.”

Lạc Thần vừa nghe hạ nhân bẩm báo, lập tức nhăn mày lại.

Đã nói không cần Lạc Sanh đưa, nàng tới làm gì?

Thấy Lạc Thần chậm chạp không nói, gã sai vặt vội nói: “Nếu không tiểu nhân mời biểu cô nương về?”

Lạc Thần lườm gã sai vặt một cái, không vui nói: “Ai cho ngươi tự chủ trương? Mời biểu cô nương vào.”

Gã sai vặt vỗ mông ngựa lại thành chân ngựa, lòng tràn đầy chua xót đáp vâng, vội đi mời người.

Màn trúc nhẹ lay động, Lạc Sanh mang theo Hồng Đậu đi vào.

“Ngươi tới làm gì?” Lạc Thần căng mặt hỏi.

Lạc Sanh hơi hơi cong môi: “Đến xem đệ có tốt hơn chút nào không.”

Mặt Lạc Thần đanh lại: “Ngươi lại không phải đại phu, tới xem có ích gì.”

Thấy tinh thần Lạc Thần vẫn còn tốt, Lạc Sanh không chuẩn bị ở lâu: “Vậy đệ phải nghỉ ngơi cho khoẻ đi, ngày mai ta lại đến thăm đệ.”

Khoé miệng Lạc Thần run run.

Đây là thái độ tới thăm người khác sao? Một chút thành ý cũng không có.

Mắt thấy Lạc Sanh xoay người đi về phía màn trúc, Lạc Thần nói một câu: “Từ từ.”

Lạc Sanh dừng chân: “Tiểu đệ còn có việc?”

Hai chữ “tiểu đệ” làm Lạc Thần rất là khó chịu, nhíu nhíu mày mới nói với Hồng Đậu và gã sai vặt hầu hạ trong phòng: “Trước tiên hai ngươi lui xuống đi.”

Hồng Đậu nhìn Lạc Sanh một cái, thấy nàng khẽ gật đầu thì quay người đi ra ngoài, còn không quên kéo gã sai vặt một cái: “Không nghe chủ tử phân phó sao, không có mắt nhìn gì cả.”

Kiểu gã sai vặt phản ứng trì độn thế này xách giày cho cô nương cũng không xứng, khỏi nói đến tranh được danh ngạch lên phố, cũng là đất Kim Sa này không có sức cạnh tranh gì.

Tiểu nha hoàn đứng ở hành lang phiền muộn nghĩ, bỗng rất hoài niệm kinh thành phồn hoa tùy ý.

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

Trong phòng chỉ còn hai tỷ đệ bốn mắt nhìn nhau.

Lạc Sanh không muốn lãng phí thời gian vào việc suy đoán, hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiểu đệ có chuyện muốn nói với ta?”

Lạc Thần dựa vào bình phong trầm mặc.

Lạc Sanh không thúc giục, lẳng lặng chờ đối phương mở miệng.

Không biết qua bao lâu, Lạc Thần đột nhiên hỏi: “Ngươi biết bơi?”

Lạc Sanh ngoài ý muốn, giật giật đuôi lông mày.

Vấn đề này của Lạc Thần, thật sự có chút thú vị.

Đột nhiên Lạc Thần bước tới một bước, trong mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Lúc ấy ở trong hồ ta sắp chìm xuống, ngươi đẩy ta cho Hồng Đậu, trong nháy mắt kia không ai giúp ngươi, ngươi lại bình yên vô sự…”

Lẳng lặng nghe Lạc Thần chỉ ra điểm đáng ngờ, Lạc Sanh nhịn không được cười lên.

Được cái đệ đệ này của Lạc cô nương thông minh, càng khó có được chính là khi đối mặt với đám người Thịnh lão thái thái lại không lộ nửa điểm thanh sắc.

Phải biết rằng, cậu mới mười ba tuổi.

“Ngươi cười cái gì?”

“Ta cao hứng.” Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên, khoé môi Lạc Sanh cong lên, “Cao hứng tiểu đệ không quẹo khuỷu tay ra ngoài.”

Mặt Lạc Thần tối sầm: “Ta chỉ là không muốn làm sự tình trở nên quá phức tạp. Chuyện Thịnh Giai Lan đẩy ngươi vào trong hồ là ta tận mắt nhìn thấy, cho dù ngươi có biết bơi hay không thì cũng không đổi được sự thật nàng ta hại người. Nếu ta nói quá nhiều, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của mấy người ngoại tổ mẫu.”

Lạc Sanh chớp chớp mắt: “Một khi đã như vậy, tiểu đệ bực chuyện gì?”

Lạc Thần bị hỏi ngơ ra, sửng sốt trong chốc lát mới tức giận nói: “Nếu ngươi biết bơi thì làm ra cái vẻ sắp chết đuối kia làm gì? Không sợ làm giả hoá thật à?”

Ở đâu cái kiểu tùy tiện lấy an nguy của bản thân ra giỡn, rốt cuộc Lạc Sanh có chút bộ dáng tiểu thư khuê các nào hay không!

Lạc Thần càng nghĩ càng giận, đặc biệt nghĩ đến hành động nhảy xuống cứu người của mình lại cảm thấy rất ngu ngốc.

“Được rồi, ta biết đệ quan tâm ta. Nghỉ ngơi cho khoẻ đi, ngày mai ta lại đến.” Lạc Sanh thuận tay sờ sờ đầu Lạc Thần, không nhanh không chậm đẩy cửa đi ra ngoài.

Lạc Thần: “……” Nàng lại sờ đầu của cậu!

“Phù Tùng ——” Lạc Thần hô một tiếng.

Gã sai vặt đang cùng Hồng Đậu nhìn nhau không thuận mắt bịch bịch chạy vào: “Công tử có gì phân phó?”

Lạc Thần đen mặt nói: “Ngày mai biểu cô nương đến nữa thì lấy chổi đuổi ra ngoài cho ta!”

Phù Tùng đáp một tiếng vâng, trong lòng lại căng thẳng bồn chồn.

Vừa nãy công tử còn bực hắn ta tự chủ trương, hiện giờ sao lại thay đổi rồi?

Ngày mai nếu hắn ta thật sự đuổi biểu cô nương ra khỏi phòng, nói không chừng công tử sẽ đuổi hắn ta ra luôn.

Thôi, buồn phiền của ngày mai thì để đến ngày mai lại buồn đi.

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

Nhưng mà qua một đêm, Thịnh phủ đã xảy ra biến hoá không nhỏ: Nhị cô nương biến mất rồi.

Giữa những hạ nhân không biết nội tình bắt đầu truyền lưu một lời đồn: Biểu cô nương đẩy nhị cô nương vào trong hồ còn thấy không đủ, còn uy hiếp sẽ đến trước mặt Đại đô đốc cáo trạng, lão thái thái không còn cách nào đành phải đưa nhị cô nương ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.

Chậc chậc, nào có đạo lý như vậy, ở kinh thành, biểu cô nương chọc đại họa bị đưa đến nhà ngoại tránh đầu sóng ngọn gió, kết quả không biết thu liễm thì thôi, còn ép nhị cô nương phải đi nữa.

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

Hồng Đậu xắn tay áo bước vào, rót một ly trà lạnh uống hết cho nguôi giận.

“Sao thế?”

“Người không biết những nô tài đó nói lung tung quá đáng thế nào đâu, nô tỳ mới vừa đánh bà tử gác cửa sau một trận.” Nói đến đây, Hồng Đậu chột dạ nhìn Lạc Sanh một cái.

Cô nương không giống trước kia lắm, sẽ không giận nàng ấy chứ.

“Đánh thắng à?”

Nhất thời Hồng Đậu quên mất chột dạ, vỗ ngực mạnh: “Đó là tất nhiên rồi.”

Lạc Sanh hơi hơi gật đầu: “Đánh thắng là được. Tình hình tiểu công tử thế nào rồi?”

Nhắc đến Lạc Thần, Hồng Đậu nhăn mặt lại: “Nô tỳ đã hỏi thăm, ban đêm tiểu công tử bắt đầu nóng lên, hiện giờ đại phu còn ở bên kia kìa.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5758 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5284 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5016 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4592 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4517 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4470 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter