Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Chưởng Hoan

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Chưởng Hoan
  3. Chương 26

Chương 26

Về kinh?

Lạc Thần nhíu mày nói: “Ta không thích nói giỡn.”

Thiếu niên mười hai mười ba tuổi, cau mày nói không thích đùa giỡn, lọt vào mắt Lạc Sanh thế nào cũng cảm thấy có vài phần buồn cười.

“Ngươi cười cái gì?” Lạc Thần nhạy bén bắt giữ được ý cười trong mắt Lạc Sanh, có chút bực.

“Ta không nói giỡn, chỉ là nói với đệ một tiếng.”

Đôi mắt đen như đá quý của thiếu niên gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Sanh, phát hiện đối phương nghiêm túc, mày nhăn càng sâu hơn: “Ngươi đừng có tùy hứng, phụ thân đưa ngươi tới tránh họa, đâu phải ngươi nói về là về?”

Phụ thân sợ Lạc Sanh đến nhà ngoại tiếp tục mang theo một đám cẩu nô tài hồ nháo, chỉ cho một mình Hồng Đậu theo tới, đủ để nói rõ quyết tâm giữ Lạc Sanh tại Kim Sa.

“Không đến mức khoa trương như tránh họa, chỉ là không muốn thấy ta gây ra hoạ lớn hơn nữa mới đưa đến nhà ngoại.” Lạc Sanh vô cùng kiên nhẫn giải thích một câu, lại nói, “Bây giờ không phải ta sửa tốt rồi sao.”

Lạc Thần im lặng không nói gì.

Sửa tốt chỗ nào, không phải mới đem chuyện Thịnh Giai Lan lật ngược lên trời, làm thanh danh nhà ngoại quét rác à.

Đương nhiên, trong mắt cậu là Thịnh Giai Lan gieo gió gặt bão, cách làm của đại cữu mẫu mở một con mắt nhắm một con mắt với những lời đồn đãi đó cũng làm cậu không ưa, nhưng như Lạc Sanh trực tiếp thô bạo đâm thủng chuyện gièm pha này, thế nào cũng không giống dáng vẻ cải tà quy chính muốn làm một tiểu thư khuê các.

Lạc Sanh giơ tay xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên: “Được rồi, chuyện của tỷ tỷ đệ không cần nhọc lòng, dưỡng thân thể cho tốt mới đúng.”

Chờ Lạc Sanh rời đi, thiếu niên mới phục hồi tinh thần lại, che lại đỉnh đầu vừa bực vừa giận.

Lại sờ đầu của cậu!

Nào có tiểu thư khuê các tùy tiện sờ đầu của nam nhân, đệ đệ cũng không được!

Ngẫm lại tức không chịu được, Lạc Thần nghiêng đầu nói với Phù Tùng: “Lần sau nàng lại đến thì đóng chặt cửa lại cho ta.”

Phù Tùng nghĩ nghĩ, thật cẩn thận hỏi: “Vậy… Nếu là đưa thức ăn tới thì sao?”

Lạc Thần liếc Phù Tùng một cái, tức giận nói: “Đương nhiên là giữ thức ăn lại.”

Việc đơn giản như thế còn phải hỏi, vì sao gã sai vặt của cậu ngu ngốc như vậy?

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

Buổi tối, vào lúc gia yến.

Khó có khi gặp đầy đủ hết mọi người, Lạc Sanh lấy khăn lau khóe miệng xong thì mở miệng: “Ngoại tổ mẫu, cháu có một việc muốn nói với người.”

Vẻ mặt Thịnh lão thái thái ôn hòa: “Sanh Nhi có chuyện gì?”

Dư vị âu thịt kho tàu kia làm lão thái thái nhớ mãi đến nay, lại nhìn ngoại tôn nữ có thể làm ra thịt kho tàu cuồn cuộn không ngừng, còn thấy thân thiết hơn thịt kho tàu.

Thịnh Giai Ngọc thấy tổ mẫu mang vẻ mặt ôn hoà với Lạc Sanh, không khỏi siết chặt chiếc đũa.

Không tới mức ghen ghét, chỉ là có một chút bất bình.

Cho dù chuyện Nhị muội đều là Lạc Sanh đúng, nhưng trước đó Lạc Sanh gặp phải nhiều phiền toái như vậy, vì sao tổ mẫu không so đo chút nào?

Một bữa gia yến đang tốt, Lạc Sanh lại muốn nói cái gì?

Lạc Sanh thấy lực chú ý của mọi người đã tới, thần sắc bình tĩnh nói: “Cháu muốn về kinh thành.”

Đôi đũa trong tay Thịnh lão thái thái suýt nữa đã rơi xuống.

Đại thái thái và Nhị thái thái liếc nhau, từ trong mắt đối phương thấy được đầy sự kinh ngạc.

Thịnh Giai Ngọc cắn môi.

Quả nhiên Lạc Sanh lại muốn lăn lộn người ta!

Thấy Lạc Sanh không giống như nói giỡn, Thịnh lão thái thái khô cằn mở miệng: “Sanh Nhi, khi phụ thân cháu sai người đưa cháu tới đã từng dặn dò rằng, để cháu ở lại chỗ ngoại tổ mẫu lâu lâu chút…”

Nói rằng ở lâu lâu chút là uyển chuyển quá, thật ra là Lạc đại đô đốc trực tiếp cầu xin Thịnh lão thái thái định việc hôn nhân cho khuê nữ, sau này sẽ ở lại tại Kim Sa.

Lạc Sanh rũ mắt mím môi: “Cháu nhớ nhà.”

Một câu khiến cho cả phòng càng thêm yên tĩnh, dù là Lạc Thần muốn mở miệng cũng mím chặt môi.

Lạc Sanh giương mắt nhìn về phía Thịnh lão thái thái, giọng điệu vẫn như cũ gợn sóng bất kinh: “Mấy ngày trước cháu đã viết thư cho phụ thân, phụ thân đã đồng ý việc cháu hồi kinh.”

“Thật à?” Thịnh lão thái thái rất là ngoài ý muốn, thần sắc hoài nghi nhìn Lạc Sanh.

Lạc Sanh lấy ra một phong thư từ trong tay áo, đưa cho Thịnh lão thái thái: “Đây là phụ thân hồi âm.”

Thịnh lão thái thái chần chờ một chút mới duỗi tay nhận lấy, sau khi mở ra xem qua thì trầm mặc.

Thư là Lạc đại đô đốc viết, đại ý chính là nếu nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, vậy thì về đi, cũng tỏ vẻ cảm tạ với Thịnh phủ.

Thật lâu sau sau, Thịnh lão thái thái thở dài: “Nếu như thế, vậy trở về đi.”

Rốt cuộc bà chỉ là ngoại tổ mẫu, chuyện lớn như vậy vẫn cần nghe thân phụ của người ta.

Lạc Sanh đứng dậy, quy quy củ củ hành lễ với Thịnh lão thái thái: “Đa tạ ngoại tổ mẫu thành toàn.”

Môi Thịnh lão thái thái giật giật.

Bà không muốn thành toàn một xíu nào, đầu tiên không nói đến cái khác, ngoại tôn nữ vừa đi, thịt kho tàu của bà làm sao đây?

Tưởng tượng như thế, lòng lão thái thái cũng tan nát.

Hít thở sâu, Thịnh lão thái thái mạnh mẽ lên dây cót cười cười với hai con dâu.

Đại thái thái và Nhị thái thái còn đang ở trong trạng thái khiếp sợ và may mắn.

Khiếp sợ cứ vậy lưu loát đã định ra chuyện biểu cô nương về kinh, còn may mắn là biểu cô nương đi rồi, cuối cùng Thịnh gia có thể an bình trở lại.

Nhưng bị Thịnh lão thái thái cười như vậy, hai người không khỏi hãi hùng khiếp vía một trận, sinh ra dự cảm không ổn.

“Lão đại cần ở nhà trông nhà, lão nhị đã ra ngoài, nhưng một mình Sanh Nhi lên kinh thì ta không yên lòng. Tức phụ lão đại, tức phụ lão nhị, các con xem trong mấy đứa Đại Lang đứa nào đưa Sanh Nhi đi thì thích hợp?”

Đại thái thái và Nhị thái thái đồng thời biến sắc, cùng nhìn về phía mấy người Thịnh Đại Lang.

Bốn người Thịnh Đại Lang ngây ra như phỗng.

Đưa, đưa biểu muội về kinh?

“Không cần làm phiền các biểu ca, cháu và Lạc… tỷ tỷ cùng nhau hồi kinh.” Trong xấu hổ trầm mặc, Lạc Thần đã mở miệng.

“Không được.”

Lạc Thần đen mặt trừng Lạc Sanh: “Vì sao không được?”

Lạc Sanh nói thật: “Thân thể của đệ không được, đi đường xa như vậy bị bệnh thì làm sao?”

Lạc Thần tức đến ngã ngửa.

Thân thể ai không được, bây giờ một bữa cơm cậu có thể ăn hai cái bánh bao.

Lạc Sanh thấy Lạc Thần chưa từ bỏ ý định, nhàn nhạt nói: “Phụ thân đưa đệ tới nhà ngoại dưỡng bệnh, đệ không rên một tiếng đã chạy về, chẳng phải sẽ làm ngoại tổ mẫu khó xử sao?”

Thịnh lão thái thái vội nói: “Đúng vậy, Thần Nhi, cháu xa nhà là ngoại tổ mẫu càng không yên lòng. Cháu hãy an tâm ở lại, để đám biểu ca của cháu đưa tỷ tỷ cháu đi là được.”

Lão thái thái nói rồi nghiêm khắc quét qua đám tôn tử một cái.

Bốn người Thịnh Đại Lang chỉ cảm thấy dao nhỏ đâm lên trên người, trong lòng biết việc lần này là không tránh khỏi, cuối cùng phải có một đứa xui xẻo hy sinh mới xong.

E sợ bị điểm danh trúng, Thịnh Nhị Lang cười hì hì nói: “Tổ mẫu, chuyện lớn như vậy bọn cháu muốn thương lượng riêng một chút, xem ai đưa biểu muội thì thích hợp.”

“Cũng được.” Thịnh lão thái thái gật đầu đồng ý.

Để một tôn tử đưa ngoại tôn nữ về kinh thể hiện Thịnh gia coi trọng, còn việc là tôn tử nào thì bà cũng không bắt buộc.

Vuốt dạ dày mấy ngày nay được căng phồng, Thịnh lão thái thái nghẹn lòng: Chuyến này Sanh Nhi vào kinh khẳng định không thể thiếu việc làm món ngon, cũng không biết tiện nghi tiểu tử thúi nào.

Nhìn sơ qua mấy tôn tử mang vẻ khổ đại cừu thâm, Thịnh lão thái thái hừ lạnh.

Mấy tiểu tử thúi thật là sinh ở trong phúc mà không biết phúc!

“Tan đi.” Nghĩ đến sau này không ăn được đồ ăn ngoại tôn nữ làm nữa, Thịnh lão thái thái không còn mùi vị nên đuổi người.

Sau khi Thịnh lão thái thái lên tiếng, mỗi người đều mang tâm sự tan đi.

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

Hồng Đậu vừa về phòng đã tiến đến trước mặt Lạc Sanh, nghiêm túc hỏi: “Cô nương, ngài viết thư cho Đại đô đốc khi nào, lại nhận được thư khi nào vậy?”

Chẳng lẽ là tiểu đề tử nào vòng qua đại nha hoàn nàng ấy chạy việc thay cho cô nương à?

Còn lợi hại vậy à!

Lạc Sanh bị sự nghiêm túc của tiểu nha hoàn làm cho sửng sốt, thản nhiên nói: “Chưa từng viết, cũng chưa từng nhận.”

“Vậy thư này ——”

“À, ta giả tạo đó.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5758 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5284 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5016 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4592 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4517 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4470 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter