Chương : 21
Phiên ngoại – Về công thụ
Về sau khi Yêu Nghiệt và Bạch Liên Hoa đã trở thành người yêu, việc duy nhất làm Yêu Nghiệt luôn buồn rầu chính là làm thế nào để áp đảo cái tên Bạch Liên Hoa này.
Cân nhắc đến việc Bạch Liên Hoa đã từng là sinh viên chính quy còn bản thân thì cấp ba còn chưa vô nữa, Yêu Nghiệt cho rằng dùng trí tuệ là không thể được. Nhưng mà sau khi đã lĩnh giáo qua giá trị vũ lực của Bạch Liên Hoa, dùng bạo lực để giải quyết không bao giờ là điều mà Yêu Nghiệt nghĩ đến. Nói chung, cậu và Bạch Liên Hoa đã quy ước, việc công thụ sẽ dựa theo doanh số bán hàng ở tiệm kính để quy định. Yêu Nghiệt cho rằng, đây đại khái là điều kiện duy nhất mà cậu có thể thắng được Bạch Liên Hoa.
Đương nhiên, kết quả của ước định này đối với Yêu Nghiệt phải nói là cực kì thê thảm đau đớn. Vì không muốn Yêu Nghiệt mất mặt, Bạch Liên Hoa đặc biệt dặn người khác đừng bao giờ nhắc đến việc này nữa.
Phiên ngoại – Sóng gió đổi tên.
Đã từng có khoảng thời gian tâm trạng Yêu Nghiệt cực không tốt, Bạch Liên Hoa suy nghĩ đủ loại lí do có thể làm cậu ấy không vui, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thăm thử.
“Cha ruột của em gọi điện thoại đến, nói muốn em về nhà nhận tổ quy tông.” Yêu Nghiệt rầu rĩ không vui nói.
“Thế à... Em không định thử quay về nhà sống cùng với ông ấy à?” Bởi vì Bạch Liên Hoa từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, cho nên tâm lúc nào cũng hướng về gia đình. Chỉ cần Yêu Nghiệt đồng ý, anh lập tức hóa thân thành con rể nhị thập tứ hiếu ngay.
“Nói làm sao đây, có một chuyện khiến em rất để ý.”
“Chuyện gì?”
“Ông già muốn em đổi tên.”
“Đổi thành….?”
Yêu Nghiệt lại gần tai Bạch Liên Hoa nhẹ giọng nói ra một cái tên, khuôn mặt Bạch Liên Hoa lập tức vặn vẹo.
“Kỳ thật tên cũng không phải cái gì quan trọng.” Lúc nói ra những lời này giọng điệu Bạch Liên Hoa cực kì miễn cưỡng.
“Nhưng hôm nay ông ấy muốn em đổi tên, không biết chừng vài ngày sau lại muốn em đi cưới ai ai nữa. Em không thích cảm giác bị người không biết gì cả quản đầu quản chân, làm như ai cũng vì tiền của ông ấy mà ôm đùi ổng vậy.”
“Thôi quên đi!” Bạch Liên Hoa nghĩ nghĩ nói, “Anh vẫn không quên em từng bảo em là người duy nhất của anh đâu.”
Yêu Nghiệt cả kinh, đây là lần đầu tiên Bạch Liên Hoa biểu hiện sự độc chiếm đối với Yêu Nghiệt, điều này làm cậu ngay tắp lực quăng cái cảm giác không thoải mái kia lên chín tầng mây.
“Muốn em chỉ thuộc về anh, trước hết anh phải là của em đã.” Cậu nhíu mày nói với Bạch Liên Hoa.
“Anh vốn là của em!” Bạch Liên Hoa mỉm cười.
Đêm hôm đó Bạch Liên Hoa đã tự mình chứng minh điều này.
Phiên ngoại – Giấu bệnh sợ thầy.
Gần đây Bạch Liên Hoa có thêm một thú vui tao nhã mới – đọc sách. Yêu Nghiệt không phản đối người yêu mình có thêm hoạt động giải trí, nếu những cái quyển sách đó không phải do Tinh Anh tự mình đóng gói mang đến. Cho nên, ngay tại lúc Bạch Liên Hoa lần thứ một trăm lẻ một vừa đọc sách vừa ghi chú, Yêu Nghiệt nổi điên.
“Những quyển sách này thì có gì tốt chứ, vị trí cơ thể gì đó chúng ta có thể tự mình lên giường thí nghiệm mà!” Yêu Nghiệt quét mắt đến sơ đồ hình người trên trang sách Bạch Liên Hoa vừa lật qua.
“Anh chỉ muốn làm chút chuẩn bị thôi. Nếu em không thích, anh sẽ lựa lúc em mới thức dậy chưa kịp tỉnh để đọc, được không?” Bạch Liên Hoa buông sách, hôn một cái lên môi Yêu Nghiệt.
“Chuẩn bị cái gì cơ? Cái tên biến thái chết tiệt kia có thể đưa cho anh cái sách tốt đẹp gì chứ?”
“Đừng gọi Tinh Anh là biến thái, cậu ấy đã hối cải làm người rồi.” Nhìn thấy biểu hiện cực kì khó chịu của Yêu Nghiệt, Bạch Liên Hoa đành phải thở dài, “Em không phải rất không thích bệnh viện sao, anh rất lo lỡ như thân thể em xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ, vậy nên anh đã đặc biệt hỏi thăm Tinh Anh đấy. Tinh Anh nói với anh, đối với bệnh nên phòng tránh chứ đừng chữa trị, cậu ấy đem cho anh vài quyển sách y. Anh cảm thấy cậu ấy rất có lý, nếu hiện tại anh chú ý đến sức khỏe em một chút, như vậy sau khi già rồi cũng không cần phải thường xuyên đến bệnh viện. Em xem, từ khi mỗi tuần ăn cháo thuốc một lần, dạ dày đã không còn đau nữa phải không?”
Yêu Nghiệt sững sờ, trong lòng cảm động đến không chịu được, ngoài miệng thì vẫn không chịu thừa nhận: “Dự phòng cao huyết áp, Bệnh trạng ban đầu của viêm phế quản,... Ầy, sách gì thế này? Sách này đợi đến lúc già rồi hãy coi. Thiệt ra em cũng không phải là nhất quyết sẽ không đến bệnh viện, chỉ là không thích thôi. Đừng nhìn sách nữa, anh ra ngoài đi dạo với em một lát nhé?” Ánh mắt của cậu trái đảo phải xoay, không dám đối mặt với Bạch Liên Hoa.
“Ừ, đi dạo cũng có lợi cho sức khỏe và tinh thần.” Bạch Liên Hoa vui vẻ đồng ý.
Nội tâm Yêu Nghiệt khẽ động, đột nhiên nảy ra ý định. Cậu bắt lấy tay của Bạch Liên Hoa để lên người mình, khóe miệng như cười như không giương lên: “Còn có một chuyện rất có lợi cho thể xác và tinh thần đó, hay mình làm chuyện này trước đi.”
Cứ như vậy Bạch Liên Hoa trúng kế sách dụ dỗ của Yêu Nghiệt. Đương nhiên, sáng hôm sau tỉnh lại, hai người đều cảm thấy tinh thần và thể xác cực kì sung sướng.
Về sau, Bạch Liên Hoa lặng lẽ xem xong tất cả sách, anh cũng không nói về nội dung những quyển sách này cho Yêu Nghiệt nghe, anh biết trình độ giấu bệnh sợ thầy của Yêu Nghiệt đã thăng tiến đến mức nghe cũng không chịu được. Anh chỉ từng chút một đem những thói quen tốt mang vào đời sống sinh hoạt của Yêu Nghiệt, bởi vì anh đã sớm quyết định, phải chăm sóc Yêu Nghiệt cả đời này.
Tác giả nói nhỏ: Thiệt ra cảm hứng cho bộ truyện này là sau khi tôi đến một tiệm mắt kính, gặp được một chuyên viên đo mắt cực dịu dàng, sau đó ngoan ngoãn bị lừa cho một số tiền lớn, về đến nhà liền quyết tâm viết đó.
Toàn Văn Hoàn
Về sau khi Yêu Nghiệt và Bạch Liên Hoa đã trở thành người yêu, việc duy nhất làm Yêu Nghiệt luôn buồn rầu chính là làm thế nào để áp đảo cái tên Bạch Liên Hoa này.
Cân nhắc đến việc Bạch Liên Hoa đã từng là sinh viên chính quy còn bản thân thì cấp ba còn chưa vô nữa, Yêu Nghiệt cho rằng dùng trí tuệ là không thể được. Nhưng mà sau khi đã lĩnh giáo qua giá trị vũ lực của Bạch Liên Hoa, dùng bạo lực để giải quyết không bao giờ là điều mà Yêu Nghiệt nghĩ đến. Nói chung, cậu và Bạch Liên Hoa đã quy ước, việc công thụ sẽ dựa theo doanh số bán hàng ở tiệm kính để quy định. Yêu Nghiệt cho rằng, đây đại khái là điều kiện duy nhất mà cậu có thể thắng được Bạch Liên Hoa.
Đương nhiên, kết quả của ước định này đối với Yêu Nghiệt phải nói là cực kì thê thảm đau đớn. Vì không muốn Yêu Nghiệt mất mặt, Bạch Liên Hoa đặc biệt dặn người khác đừng bao giờ nhắc đến việc này nữa.
Phiên ngoại – Sóng gió đổi tên.
Đã từng có khoảng thời gian tâm trạng Yêu Nghiệt cực không tốt, Bạch Liên Hoa suy nghĩ đủ loại lí do có thể làm cậu ấy không vui, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thăm thử.
“Cha ruột của em gọi điện thoại đến, nói muốn em về nhà nhận tổ quy tông.” Yêu Nghiệt rầu rĩ không vui nói.
“Thế à... Em không định thử quay về nhà sống cùng với ông ấy à?” Bởi vì Bạch Liên Hoa từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, cho nên tâm lúc nào cũng hướng về gia đình. Chỉ cần Yêu Nghiệt đồng ý, anh lập tức hóa thân thành con rể nhị thập tứ hiếu ngay.
“Nói làm sao đây, có một chuyện khiến em rất để ý.”
“Chuyện gì?”
“Ông già muốn em đổi tên.”
“Đổi thành….?”
Yêu Nghiệt lại gần tai Bạch Liên Hoa nhẹ giọng nói ra một cái tên, khuôn mặt Bạch Liên Hoa lập tức vặn vẹo.
“Kỳ thật tên cũng không phải cái gì quan trọng.” Lúc nói ra những lời này giọng điệu Bạch Liên Hoa cực kì miễn cưỡng.
“Nhưng hôm nay ông ấy muốn em đổi tên, không biết chừng vài ngày sau lại muốn em đi cưới ai ai nữa. Em không thích cảm giác bị người không biết gì cả quản đầu quản chân, làm như ai cũng vì tiền của ông ấy mà ôm đùi ổng vậy.”
“Thôi quên đi!” Bạch Liên Hoa nghĩ nghĩ nói, “Anh vẫn không quên em từng bảo em là người duy nhất của anh đâu.”
Yêu Nghiệt cả kinh, đây là lần đầu tiên Bạch Liên Hoa biểu hiện sự độc chiếm đối với Yêu Nghiệt, điều này làm cậu ngay tắp lực quăng cái cảm giác không thoải mái kia lên chín tầng mây.
“Muốn em chỉ thuộc về anh, trước hết anh phải là của em đã.” Cậu nhíu mày nói với Bạch Liên Hoa.
“Anh vốn là của em!” Bạch Liên Hoa mỉm cười.
Đêm hôm đó Bạch Liên Hoa đã tự mình chứng minh điều này.
Phiên ngoại – Giấu bệnh sợ thầy.
Gần đây Bạch Liên Hoa có thêm một thú vui tao nhã mới – đọc sách. Yêu Nghiệt không phản đối người yêu mình có thêm hoạt động giải trí, nếu những cái quyển sách đó không phải do Tinh Anh tự mình đóng gói mang đến. Cho nên, ngay tại lúc Bạch Liên Hoa lần thứ một trăm lẻ một vừa đọc sách vừa ghi chú, Yêu Nghiệt nổi điên.
“Những quyển sách này thì có gì tốt chứ, vị trí cơ thể gì đó chúng ta có thể tự mình lên giường thí nghiệm mà!” Yêu Nghiệt quét mắt đến sơ đồ hình người trên trang sách Bạch Liên Hoa vừa lật qua.
“Anh chỉ muốn làm chút chuẩn bị thôi. Nếu em không thích, anh sẽ lựa lúc em mới thức dậy chưa kịp tỉnh để đọc, được không?” Bạch Liên Hoa buông sách, hôn một cái lên môi Yêu Nghiệt.
“Chuẩn bị cái gì cơ? Cái tên biến thái chết tiệt kia có thể đưa cho anh cái sách tốt đẹp gì chứ?”
“Đừng gọi Tinh Anh là biến thái, cậu ấy đã hối cải làm người rồi.” Nhìn thấy biểu hiện cực kì khó chịu của Yêu Nghiệt, Bạch Liên Hoa đành phải thở dài, “Em không phải rất không thích bệnh viện sao, anh rất lo lỡ như thân thể em xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ, vậy nên anh đã đặc biệt hỏi thăm Tinh Anh đấy. Tinh Anh nói với anh, đối với bệnh nên phòng tránh chứ đừng chữa trị, cậu ấy đem cho anh vài quyển sách y. Anh cảm thấy cậu ấy rất có lý, nếu hiện tại anh chú ý đến sức khỏe em một chút, như vậy sau khi già rồi cũng không cần phải thường xuyên đến bệnh viện. Em xem, từ khi mỗi tuần ăn cháo thuốc một lần, dạ dày đã không còn đau nữa phải không?”
Yêu Nghiệt sững sờ, trong lòng cảm động đến không chịu được, ngoài miệng thì vẫn không chịu thừa nhận: “Dự phòng cao huyết áp, Bệnh trạng ban đầu của viêm phế quản,... Ầy, sách gì thế này? Sách này đợi đến lúc già rồi hãy coi. Thiệt ra em cũng không phải là nhất quyết sẽ không đến bệnh viện, chỉ là không thích thôi. Đừng nhìn sách nữa, anh ra ngoài đi dạo với em một lát nhé?” Ánh mắt của cậu trái đảo phải xoay, không dám đối mặt với Bạch Liên Hoa.
“Ừ, đi dạo cũng có lợi cho sức khỏe và tinh thần.” Bạch Liên Hoa vui vẻ đồng ý.
Nội tâm Yêu Nghiệt khẽ động, đột nhiên nảy ra ý định. Cậu bắt lấy tay của Bạch Liên Hoa để lên người mình, khóe miệng như cười như không giương lên: “Còn có một chuyện rất có lợi cho thể xác và tinh thần đó, hay mình làm chuyện này trước đi.”
Cứ như vậy Bạch Liên Hoa trúng kế sách dụ dỗ của Yêu Nghiệt. Đương nhiên, sáng hôm sau tỉnh lại, hai người đều cảm thấy tinh thần và thể xác cực kì sung sướng.
Về sau, Bạch Liên Hoa lặng lẽ xem xong tất cả sách, anh cũng không nói về nội dung những quyển sách này cho Yêu Nghiệt nghe, anh biết trình độ giấu bệnh sợ thầy của Yêu Nghiệt đã thăng tiến đến mức nghe cũng không chịu được. Anh chỉ từng chút một đem những thói quen tốt mang vào đời sống sinh hoạt của Yêu Nghiệt, bởi vì anh đã sớm quyết định, phải chăm sóc Yêu Nghiệt cả đời này.
Tác giả nói nhỏ: Thiệt ra cảm hứng cho bộ truyện này là sau khi tôi đến một tiệm mắt kính, gặp được một chuyên viên đo mắt cực dịu dàng, sau đó ngoan ngoãn bị lừa cho một số tiền lớn, về đến nhà liền quyết tâm viết đó.
Toàn Văn Hoàn