Chương : 31
Tư Đồ Dung biết Hiên Viên Triệt, cho nên chủ động chào hỏi.
Hiên Viên Triệt gật đầu đáp lại, sau đó lãnh ngạo rời đi.
Tần Mục Ca lại càng không thèm nhìn đối phương, tiếp tục đi đến Ngự hoa viên với Tư Đồ Dung, vừa vào tới vườn Mẫu đơn, Phủ Cầm và Tư Đồ Dung kinh hãi, bởi vì mấy cánh hoa mẫu đơn toàn bộ rơi tả tơi trên mặt đất, trên thân cây lác đác có lá non mới sinh ra!
"Ngày mai đã có thể tưới lần cuối cùng rồi." Tần Mục Ca thở nhẹ một hơi, có cảm giác như trút được gánh nặng.
Cái cảnh tượng này giống như là đã từng quen biết, dường như trước đây mình thật sự đã từng làm chuyện như vậy, những trí nhớ mơ mơ hồ hồ cắt hình giống như cánh hoa, từng mảnh từng mảnh thưa thớt trong đầu mình.
Tư Đồ Dung cảm thấy cực kỳ hứng thú, vừa nghe Tần Mục Ca nói xong, lập tức hỏi: "Khi nào có thể nở hoa?"
"Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, sau nửa tháng nữa." Tần Mục Ca gần như buột miệng nói ra thời gian.
Làm xong công tác kiểm tra, Tần Mục Ca liền cáo biệt với Tư Đồ Dung, đi đến Ngự thư phòng.
Chuyện của Tư Đồ Dung này chờ nàng suy nghĩ rõ ràng một chút rồi xem lại sau, cho nên cũng không có hỏi nhiều chuyện của đối phương, dù sao hắn nói còn phải đến xem hoa mẫu đơn nở.
Xuyên qua mấy tòa cung điện, Tần Mục Ca vào trong viện Ngự thư phòng, Hiên Viên Triệt đang đứng một mình ở dưới mái hiên, dường như trong Ngự thư phòng có người, hắn không đi vào, chỉ chờ ở bên ngoài.
Đương nhiên Tần Mục Ca cũng không đi vào, đứng cách một khoảng cùng chờ với Hiên Viên Triệt.
Ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Triệt liếc qua Tần Mục Ca một cái, do dự một chút, vẫn thấp giọng nói: "Nam tử kia, tốt nhất ngươi nên cách xa một chút, cẩn thận nếu không sẽ xui xẻo!"
Xui xẻo? Tần Mục Ca sững sờ, cười tùy ý một tiếng: "Còn có xui xẻo hơn so với trước kia không? Danh dự mất hết, lâm vào tuyệt cảnh?"
"Bản thân tự tìm đường khổ, trách được ai?" Hiên Viên Triệt khinh thường nghiêng mặt đi, lười phải nhìn nàng nhiều hơn một cái, "Tự cao tự đại, cho rằng chính mình không có gì không làm được, coi chừng một ngày nào đó té ngã, làm liên lụy đến lão cha vô tội kia của ngươi!"
Tần Mục Ca cười nhạt, phản bác nói: "Con người ta luôn luôn tốt số, mặc kệ gặp loại tiểu nhân như thế nào, cũng có thể chuyển nguy thành an!"
Hiên Viên Triệt quay đầu trừng mắt nhìn Tần Mục Ca, đáy mắt hiện lên hàn quang, xem ra rất muốn đi lên túm áo Tần Mục Ca quăng nàng đi! Sau một lúc lâu, phun ra một câu: "Nữ nhân miệng lưỡi trơn tru chọc người chán ghét!"
"Không coi ai ra gì, nam nhân tự cho là đúng càng chán ghét!" Tần Mục Ca nổi giận, cười lạnh một tiếng không chút khách khí mắng trả, "Còn tưởng rằng chính mình là thiên hạ đệ nhất, thật ra thì chỉ thường thôi! Ban đầu ta nghĩ sai làm ra lựa chọn cực kỳ sai lầm, thật sự là không biết nhìn người mà, cũng may hiện tại toàn thân rút lui! Việc không gả cho ngươi nữ tử cũng sẽ cảm thấy may mắn!"
"Muốn chết, Tần Mục Ca!" Hiên Viên Triệt như một làn gió thổi qua một bàn tay trực tiếp bóp chặt cổ Tần Mục Ca!
Tần Mục Ca cũng không động, ánh mắt giễu cợt và khinh bỉ, cứ như vậy nhìn Hiên Viên Triệt cực kỳ tức giận.
Bỗng nhiên, Hiên Viên Triệt thoáng lỏng tay ra một chút, bởi vì hắn thấy trên cổ Tần Mục Ca có một dấu vết mơ hồ -- đó là dấu vết siết chặt của dây thừng.
Thật ra, ngày hôm đó khi nhìn thấy nàng hắn cũng thấy dấu vết này, nhưng hôm nay lần nữa chú ý tới trong lòng lại có chút xíu kinh ngạc.
Đây là nàng tìm chết kết quả không thành lưu lại dấu vết, quả thật là bị ép không có đường lui! Nhưng mà, việc này trách được ai? Ai bảo nàng dám tính toán mình? !
Con ngươi Tần Mục Ca lãnh ngạo chưa từng có, vẻ mặt kia cực kỳ giống với lãnh ngạo của Hiên Viên Triệt!
"Tần Mục Ca, chưa có ai dám tính toán ta, ngươi là người thứ nhất, " Hiên Viên Triệt gần như là từng câu từng chữ phun ra, cái loại thống hận và tức giận không ngừng sôi trào trong đáy mắt, "Đừng chọc ta! Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!"
Hiên Viên Triệt buông tay ra lạnh lùng cảnh cáo một câu, tròng mắt kia của đối phương có lý chẳng sợ, giống như phần lớn là mình có lỗi với nàng.
Hiên Viên Triệt gật đầu đáp lại, sau đó lãnh ngạo rời đi.
Tần Mục Ca lại càng không thèm nhìn đối phương, tiếp tục đi đến Ngự hoa viên với Tư Đồ Dung, vừa vào tới vườn Mẫu đơn, Phủ Cầm và Tư Đồ Dung kinh hãi, bởi vì mấy cánh hoa mẫu đơn toàn bộ rơi tả tơi trên mặt đất, trên thân cây lác đác có lá non mới sinh ra!
"Ngày mai đã có thể tưới lần cuối cùng rồi." Tần Mục Ca thở nhẹ một hơi, có cảm giác như trút được gánh nặng.
Cái cảnh tượng này giống như là đã từng quen biết, dường như trước đây mình thật sự đã từng làm chuyện như vậy, những trí nhớ mơ mơ hồ hồ cắt hình giống như cánh hoa, từng mảnh từng mảnh thưa thớt trong đầu mình.
Tư Đồ Dung cảm thấy cực kỳ hứng thú, vừa nghe Tần Mục Ca nói xong, lập tức hỏi: "Khi nào có thể nở hoa?"
"Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, sau nửa tháng nữa." Tần Mục Ca gần như buột miệng nói ra thời gian.
Làm xong công tác kiểm tra, Tần Mục Ca liền cáo biệt với Tư Đồ Dung, đi đến Ngự thư phòng.
Chuyện của Tư Đồ Dung này chờ nàng suy nghĩ rõ ràng một chút rồi xem lại sau, cho nên cũng không có hỏi nhiều chuyện của đối phương, dù sao hắn nói còn phải đến xem hoa mẫu đơn nở.
Xuyên qua mấy tòa cung điện, Tần Mục Ca vào trong viện Ngự thư phòng, Hiên Viên Triệt đang đứng một mình ở dưới mái hiên, dường như trong Ngự thư phòng có người, hắn không đi vào, chỉ chờ ở bên ngoài.
Đương nhiên Tần Mục Ca cũng không đi vào, đứng cách một khoảng cùng chờ với Hiên Viên Triệt.
Ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Triệt liếc qua Tần Mục Ca một cái, do dự một chút, vẫn thấp giọng nói: "Nam tử kia, tốt nhất ngươi nên cách xa một chút, cẩn thận nếu không sẽ xui xẻo!"
Xui xẻo? Tần Mục Ca sững sờ, cười tùy ý một tiếng: "Còn có xui xẻo hơn so với trước kia không? Danh dự mất hết, lâm vào tuyệt cảnh?"
"Bản thân tự tìm đường khổ, trách được ai?" Hiên Viên Triệt khinh thường nghiêng mặt đi, lười phải nhìn nàng nhiều hơn một cái, "Tự cao tự đại, cho rằng chính mình không có gì không làm được, coi chừng một ngày nào đó té ngã, làm liên lụy đến lão cha vô tội kia của ngươi!"
Tần Mục Ca cười nhạt, phản bác nói: "Con người ta luôn luôn tốt số, mặc kệ gặp loại tiểu nhân như thế nào, cũng có thể chuyển nguy thành an!"
Hiên Viên Triệt quay đầu trừng mắt nhìn Tần Mục Ca, đáy mắt hiện lên hàn quang, xem ra rất muốn đi lên túm áo Tần Mục Ca quăng nàng đi! Sau một lúc lâu, phun ra một câu: "Nữ nhân miệng lưỡi trơn tru chọc người chán ghét!"
"Không coi ai ra gì, nam nhân tự cho là đúng càng chán ghét!" Tần Mục Ca nổi giận, cười lạnh một tiếng không chút khách khí mắng trả, "Còn tưởng rằng chính mình là thiên hạ đệ nhất, thật ra thì chỉ thường thôi! Ban đầu ta nghĩ sai làm ra lựa chọn cực kỳ sai lầm, thật sự là không biết nhìn người mà, cũng may hiện tại toàn thân rút lui! Việc không gả cho ngươi nữ tử cũng sẽ cảm thấy may mắn!"
"Muốn chết, Tần Mục Ca!" Hiên Viên Triệt như một làn gió thổi qua một bàn tay trực tiếp bóp chặt cổ Tần Mục Ca!
Tần Mục Ca cũng không động, ánh mắt giễu cợt và khinh bỉ, cứ như vậy nhìn Hiên Viên Triệt cực kỳ tức giận.
Bỗng nhiên, Hiên Viên Triệt thoáng lỏng tay ra một chút, bởi vì hắn thấy trên cổ Tần Mục Ca có một dấu vết mơ hồ -- đó là dấu vết siết chặt của dây thừng.
Thật ra, ngày hôm đó khi nhìn thấy nàng hắn cũng thấy dấu vết này, nhưng hôm nay lần nữa chú ý tới trong lòng lại có chút xíu kinh ngạc.
Đây là nàng tìm chết kết quả không thành lưu lại dấu vết, quả thật là bị ép không có đường lui! Nhưng mà, việc này trách được ai? Ai bảo nàng dám tính toán mình? !
Con ngươi Tần Mục Ca lãnh ngạo chưa từng có, vẻ mặt kia cực kỳ giống với lãnh ngạo của Hiên Viên Triệt!
"Tần Mục Ca, chưa có ai dám tính toán ta, ngươi là người thứ nhất, " Hiên Viên Triệt gần như là từng câu từng chữ phun ra, cái loại thống hận và tức giận không ngừng sôi trào trong đáy mắt, "Đừng chọc ta! Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!"
Hiên Viên Triệt buông tay ra lạnh lùng cảnh cáo một câu, tròng mắt kia của đối phương có lý chẳng sợ, giống như phần lớn là mình có lỗi với nàng.