Chương : 7
Mộ Dung Huyên trở về phủ sau đó triệu kiến Tần Mục Ca.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Còn nữa -- ngươi muốn tự sát sao?" Hắn chỉ chỉ dưới quai hàm Tần Mục Ca.
Tần Mục Ca cười qua loa: " Điện hạ, quá trình không quan trọng, quan trọng là... Hiện tại ta không có nhà để về, mà nha hoàn vì ta mà bị đứt chân, có thể trước đó có ý nghĩ hồ đồ, nhưng bây giờ sẽ không, ta sẽ ở bên cạnh Tam điện hạ để báo đáp ân tình của ngài..."
Thật ra thì nhiều tình huống mình cũng không biết, trong đầu chợt hiện một chút trí nhớ mơ mơ hồ hồ, căn bản là cũng không thể giải thích rõ cho đối phương.
"Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu cần gì phải như vậy đây?" Mộ Dung Huyên chợt cảm khái nhẹ giọng nói một câu,"Hoặc giả lúc trước gả cho hoàng thúc, tình hình sẽ tốt hơn so với hiện tại, mặc dù hắn nổi danh, nhưng ít ra sẽ không đối với ngươi vô tình như vậy..."
Gả cho hoàng thúc của hắn? Tần Mục Ca như tên hòa thượng lùn hai thước với tay không sờ được đến đầu*, chẳng lẽ trước đó mình có thể gả cho người hoàng thúc này, nhưng cuối cùng lại gả cho Hiên Viên Triệt?
*Vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ cái gì.
Cái này hiển nhiên không thể hỏi Tam điện hạ rồi, chỉ còn chở hỏi Phủ Cầm thôi.
Tần Mục Ca lập tức cười cười:" Điện hạ, hiện tại Mục Ca chỉ muốn làm tốt bổn phận, báo đáp ngài -- ngài có thể thông báo một chút cụ thể Tần Mục Ca có thể làm cái gì không?"
Ngón tay Mộ Dung Huyên gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn Tần Mục Ca.
Mắt của nàng trong sáng động lòng người, càng nhìn càng rực rỡ, đáy mắt là cảm xúc ấm áp, nếu mình không biết, gần như không nhìn ra mới vừa rồi nàng bị ủy khuất.
Cái này cùng cái mình tình cờ nhìn thấy trước đây không lâu tưởng như là hai người, khi đó nàng lo lắng ngổn ngang trăm mối, dường như luôn có vô số tâm sự, mặc dù là nhìn thoáng qua, thế nhưng mình vẫn nhớ.
"Tần Mục Ca, ngươi ở tại thư phòng của ta đi, giúp ta sửa sang lại văn thư linh tinh đi." Hắn suy nghĩ một chút, cho nàng một ít việc , nữ tử này tâm tư thông tuệ ( thông minh,sáng suốt), nhất định sẽ biết chữ, việc này chắc phù hợp với nàng.
Hai người đang nói chuyện, thiếp thân thị vệ Thiên Quân bước nhanh đi vào bẩm báo nói:" Điệnh ạ, Lưu công công đến truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng, lệnh điện hạ lập tức vào cung!"
"Hả?" Mộ Dung Huyên nghe vậy, lập tức đứng dậy nói với Tần Mục Ca, " Trước hết ngươi đi theo tiểu Nhược làm quen trong phủ một chút, ta tiến cung diện thánh."
Tần Mục Ca cúi người hành lễ, theo Mộ Dung Huyên ra ngoài.
Đúng lúc hai nữ tử lúc trước mang Nghênh Xuân đi chữa trị đi vào, một người trong đó theo Mộ Dung Huyên đi ra ngoài, một người khác tên là tiểu Nhược phụng mệnh lưu lại mang Tần Mục Ca đi làm quen hoàn cảnh một chút.
Một Dung Huyên vừa mới đi, tiểu Nhược kia liền xụ mặt xuống, đánh giá Tần Mục Ca nói: "Nghe nói ngươi bị Hiên Viên tướng quân đuổi ra cửa?"
Tần Mục Ca gật đầu một cái, đây là sự thật, mình lười phải giải thích, mặc dù nhìn ra đối phương không có thiện ý.
"Nếu là ngươi thực sự muốn báo đáp điện hạ, nên lập tức rời đi, mà không phải nương nhờ ở chỗ này không đi! Ngươi nán lại một ngày, thanh danh của điện hạ sẽ bị tổn hại một ngày! Chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý này? !" Tiểu Nhược lãnh nhược băng sương nhìn chằm chằm Tần Mục Ca, không khách khí chút nào tự nói ra trọng điểm.
Tầm Mục Ca cười khó nén lúng túc và tức giận, nàng dừng một chút, để cho tâm tình mình khôi phục lại bình thường sau đó nhàn nhạt nói:"Ta bị hãm hại mới có thể đi đến bước này, cũng không phải thực sự có chuyện kia, ngày sau ta sẽ tự chứng minh trong sạch! Điện hạ thương xót, thương cảm cho ta một nữ nhân yếu đuối không có chỗ để đi, tạm thời dung nạp ta, ngày khác nếu ta có chỗ đi, nhất định sẽ lập tức rời đi, điểm này xin người yên tâm!"
"Hiện tại trên phố thậm chí lưu truyền Tam điện hạ sẽ là của ngươi, ngươi muốn thay điện hạ rửa sạch như thế nào?!" Tiểu Nhược trong cơn giận dữ, đáy mắt thống hận không chỉ một hai điều.
"Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*, thời gian sẽ chứng minh Tam điện hạ là người quang minh lỗi lạc, cũng sẽ chứng minh Tần Mục Ca cũng không phải là người triêu tam mộ tứ*!" Tần Mục Ca biết, hiện tại mình quyết không thể cậy mạnh, nếu trong cơn tức giận mà rời đi nơi này, đoán chừng lại phai đi làm bạn với thổ địa công công.
*Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay.
* Triêu tam mộ tứ : người thay đổi thất thường, gần giống thành ngữ của Việt Nam là đứng núi này trông núi nọ.
Tiểu Nhược nhìn Tần Mục Ca ngay cả rời đi cũng không nói, hung hăng đẩy nàng một cái, cảnh cáo nói:" Nếu ngươi dám thừa dụ dỗ Tam điện hạ, ta nhất định sẽ giết ngươi! Thu hồi dáng vẻ quyến rũ của ngươi đi, đừng tưởng rằng dựa vào dung mạo ngươi liền có thể bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng!" ( ta thấy bà này mới là muốn làm Phượng Hoàng )
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Còn nữa -- ngươi muốn tự sát sao?" Hắn chỉ chỉ dưới quai hàm Tần Mục Ca.
Tần Mục Ca cười qua loa: " Điện hạ, quá trình không quan trọng, quan trọng là... Hiện tại ta không có nhà để về, mà nha hoàn vì ta mà bị đứt chân, có thể trước đó có ý nghĩ hồ đồ, nhưng bây giờ sẽ không, ta sẽ ở bên cạnh Tam điện hạ để báo đáp ân tình của ngài..."
Thật ra thì nhiều tình huống mình cũng không biết, trong đầu chợt hiện một chút trí nhớ mơ mơ hồ hồ, căn bản là cũng không thể giải thích rõ cho đối phương.
"Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu cần gì phải như vậy đây?" Mộ Dung Huyên chợt cảm khái nhẹ giọng nói một câu,"Hoặc giả lúc trước gả cho hoàng thúc, tình hình sẽ tốt hơn so với hiện tại, mặc dù hắn nổi danh, nhưng ít ra sẽ không đối với ngươi vô tình như vậy..."
Gả cho hoàng thúc của hắn? Tần Mục Ca như tên hòa thượng lùn hai thước với tay không sờ được đến đầu*, chẳng lẽ trước đó mình có thể gả cho người hoàng thúc này, nhưng cuối cùng lại gả cho Hiên Viên Triệt?
*Vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ cái gì.
Cái này hiển nhiên không thể hỏi Tam điện hạ rồi, chỉ còn chở hỏi Phủ Cầm thôi.
Tần Mục Ca lập tức cười cười:" Điện hạ, hiện tại Mục Ca chỉ muốn làm tốt bổn phận, báo đáp ngài -- ngài có thể thông báo một chút cụ thể Tần Mục Ca có thể làm cái gì không?"
Ngón tay Mộ Dung Huyên gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn Tần Mục Ca.
Mắt của nàng trong sáng động lòng người, càng nhìn càng rực rỡ, đáy mắt là cảm xúc ấm áp, nếu mình không biết, gần như không nhìn ra mới vừa rồi nàng bị ủy khuất.
Cái này cùng cái mình tình cờ nhìn thấy trước đây không lâu tưởng như là hai người, khi đó nàng lo lắng ngổn ngang trăm mối, dường như luôn có vô số tâm sự, mặc dù là nhìn thoáng qua, thế nhưng mình vẫn nhớ.
"Tần Mục Ca, ngươi ở tại thư phòng của ta đi, giúp ta sửa sang lại văn thư linh tinh đi." Hắn suy nghĩ một chút, cho nàng một ít việc , nữ tử này tâm tư thông tuệ ( thông minh,sáng suốt), nhất định sẽ biết chữ, việc này chắc phù hợp với nàng.
Hai người đang nói chuyện, thiếp thân thị vệ Thiên Quân bước nhanh đi vào bẩm báo nói:" Điệnh ạ, Lưu công công đến truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng, lệnh điện hạ lập tức vào cung!"
"Hả?" Mộ Dung Huyên nghe vậy, lập tức đứng dậy nói với Tần Mục Ca, " Trước hết ngươi đi theo tiểu Nhược làm quen trong phủ một chút, ta tiến cung diện thánh."
Tần Mục Ca cúi người hành lễ, theo Mộ Dung Huyên ra ngoài.
Đúng lúc hai nữ tử lúc trước mang Nghênh Xuân đi chữa trị đi vào, một người trong đó theo Mộ Dung Huyên đi ra ngoài, một người khác tên là tiểu Nhược phụng mệnh lưu lại mang Tần Mục Ca đi làm quen hoàn cảnh một chút.
Một Dung Huyên vừa mới đi, tiểu Nhược kia liền xụ mặt xuống, đánh giá Tần Mục Ca nói: "Nghe nói ngươi bị Hiên Viên tướng quân đuổi ra cửa?"
Tần Mục Ca gật đầu một cái, đây là sự thật, mình lười phải giải thích, mặc dù nhìn ra đối phương không có thiện ý.
"Nếu là ngươi thực sự muốn báo đáp điện hạ, nên lập tức rời đi, mà không phải nương nhờ ở chỗ này không đi! Ngươi nán lại một ngày, thanh danh của điện hạ sẽ bị tổn hại một ngày! Chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý này? !" Tiểu Nhược lãnh nhược băng sương nhìn chằm chằm Tần Mục Ca, không khách khí chút nào tự nói ra trọng điểm.
Tầm Mục Ca cười khó nén lúng túc và tức giận, nàng dừng một chút, để cho tâm tình mình khôi phục lại bình thường sau đó nhàn nhạt nói:"Ta bị hãm hại mới có thể đi đến bước này, cũng không phải thực sự có chuyện kia, ngày sau ta sẽ tự chứng minh trong sạch! Điện hạ thương xót, thương cảm cho ta một nữ nhân yếu đuối không có chỗ để đi, tạm thời dung nạp ta, ngày khác nếu ta có chỗ đi, nhất định sẽ lập tức rời đi, điểm này xin người yên tâm!"
"Hiện tại trên phố thậm chí lưu truyền Tam điện hạ sẽ là của ngươi, ngươi muốn thay điện hạ rửa sạch như thế nào?!" Tiểu Nhược trong cơn giận dữ, đáy mắt thống hận không chỉ một hai điều.
"Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*, thời gian sẽ chứng minh Tam điện hạ là người quang minh lỗi lạc, cũng sẽ chứng minh Tần Mục Ca cũng không phải là người triêu tam mộ tứ*!" Tần Mục Ca biết, hiện tại mình quyết không thể cậy mạnh, nếu trong cơn tức giận mà rời đi nơi này, đoán chừng lại phai đi làm bạn với thổ địa công công.
*Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay.
* Triêu tam mộ tứ : người thay đổi thất thường, gần giống thành ngữ của Việt Nam là đứng núi này trông núi nọ.
Tiểu Nhược nhìn Tần Mục Ca ngay cả rời đi cũng không nói, hung hăng đẩy nàng một cái, cảnh cáo nói:" Nếu ngươi dám thừa dụ dỗ Tam điện hạ, ta nhất định sẽ giết ngươi! Thu hồi dáng vẻ quyến rũ của ngươi đi, đừng tưởng rằng dựa vào dung mạo ngươi liền có thể bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng!" ( ta thấy bà này mới là muốn làm Phượng Hoàng )