Chương 36: Khác biệt
“Melly.” - Nina hiền từ gọi tên cô.
“Đó chắc chắn không phải quyết định dễ dàng. Nhưng đừng nghi ngờ sự lựa chọn của trái tim. Nữ thần Isis sẽ chúc phúc cho hai đứa. Ta tin m con sẽ hạnh phúc. Và chắc hẳn gia đình con cũng nghĩ như vậy.” - bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, bàn tay ấm áp ấy hệt như tay của mẹ cô vậy…
Hình như, cô vừa thấy bóng hình của người mẹ hiền trong bà ấy…
Melly rưng rưng nước mắt rời khỏi phòng vương phi.
Kreiss thấy cửa mở ra thì nhanh chóng chạy tới, lại thấy cô nước mắt lưng tròng thì rất bối rối, lo lắng hỏi: “Melly, đau ở đâu sao? Hay mẹ ta đã nói gì không phải với nàng?”
Cô không kìm nén được cảm xúc, lao vào trong vòng tay của anh, khóc nức nở: “Vương phi…làm em nhớ tới mẹ…Bàn tay của mẹ cũng nhẹ nhàng và ấm áp như vậy…mỗi lần an ủi em…Mẹ em…rất hiền… bà ấy yêu em nhiều lắm…Em nhớ mẹ, nhớ cả gia đình…em nhớ tất cả mọi người…”
“Nàng yên tâm…ta sẽ thay cả gia đình và những người thân của nàng, yêu thương, chăm sóc, bảo vệ nàng suốt phần đời còn lại…” - anh nhẹ nhàng an ủi, vỗ về ‘đứa trẻ’ đang khóc trong lòng mình.
“Được rồi.” - anh nhấc bổng Melly lên, ôm vào vòng tay mình để tạo cho cô cảm giác được bảo vệ, từ tốn nói tiếp: “Nếu nàng buồn thì hãy cứ khóc cho lòng mình được nhẹ nhõm…Trước mặt ta, nàng không cần phải tỏ ra mạnh mẽ đâu.”
“Vì ta sẽ mãi ở bên để bảo vệ nàng mà.”
Cô vùi đầu vào cổ anh, thì thầm: “Cảm ơn anh…”
Hơi nóng từ miệng cô phả vào cổ Kreiss, khiến vùng da tiếp xúc ấy dần đỏ lên.
Nhận ra điều đó, cô liền tiếp tục trêu chọc, lấy móng tay mân mê yết hầu của anh, làm cả khuôn mặt điển trai đỏ lựng như trái cà chua chín.
“Nào, đừng nghịch nữa. Ta không phải là người giỏi kiềm chế đâu nhé.” - khoé miệng anh khẽ cong lên, đôi môi mỏng trưng ra vẻ quyến rũ khó cưỡng.
“Thì sao? Anh định làm gì em nào?” - không biết sợ là gì, Melly vẫn chọc ghẹo anh, luôn miệng cười đùa.
Hổ không gầm lại tưởng là Hello Kitty sao? Kiểu này phải cho cô một ‘bài học đáng nhớ’ mới được. Nhưng bây giờ chưa phải lúc…
“Melly, nàng còn phải gặp phụ vương của ta nữa.” - đang cười đùa, nét mặt Kreiss đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
“Phụ vương? Pharaoh Pryanet? Sử sách có rất ít ghi chép về người này, chỉ biết Pryanet tên thật là Kasett, một ông vua rất coi trọng người tài, và cực kì nghiêm khắc với các con.” - cô thầm nghĩ. “Nhắc đến cha mình, nét mặt anh ấy có vẻ căng thẳng, xem ra lời trong sách là thật.”
“Nhưng có lẽ chúng ta nên để khi khác hẵng đi, tại vì…” - anh ngập ngừng.
“Không. Em đang hăng máu đây. Dẫn đường luôn đi anh ei! Mình sống sao thể hiện ra ngoài như vậy, chẳng cần phải chuẩn bị! Bố chồng, con dâu đến ra mắt bố đây!” - không để cho Kreiss nói hết câu, Melly đã chen họng, không cho anh cơ hội nói thêm gì.
Hết cách, anh chỉ đành dẫn cô đến trước cửa phòng làm việc của cha. Thấy trước cửa không một bóng người canh gác, cô liền khảng khái tiến lên gõ cửa.
Không ai đáp, Kreiss định kéo cô quay về nhưng Melly tay nhanh hơn não, đẩy cánh cửa đóng kín sang một bên.
Chưa nhìn bên trong, cô đã nhanh chóng cúi người hành lễ, phỏng theo cách mà công chúa Phoebe của Hittite từng làm. Melly rất tự tin, khom người nói: “Kính chào Pharaoh vĩ đại. Xin tự giới thiệu, tôi là Melly Plinius, con dâu tương lai của ngài.” - đang nói, cô từ từ đưa mắt lên nhìn phía trước.
“…”
Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Các quan thần trong phòng của hoàng đế đều mắt chữ o, miệng chữ a, nhìn Melly như thể sinh vật lạ.
Cô vẫn giữ nụ cười trên môi, quay qua khẽ trách Kreiss: “Sao anh không bảo em là bố anh đang ‘họp cổ đông’ hả?”
“Ta đã định nói rồi, nhưng nàng chặn miệng ta đó chứ?” - anh nhún vai, tỏ vẻ vô tội. “Với lại, ‘họp cổ đông’ là gì thế?”
Sau sự im lặng, là lời bàn tán xôn xao của các thần quan.
“Kreiss điện hạ sắp lấy vợ sao?”
“Bao giờ đấy?”
“Sao ta không biết nhỉ?”
“Giấu cũng kĩ thật!”
“…”
Càng nghe, mặt cô càng đỏ hơn. Vào lúc cô tưởng bản thân sắp phải đào một cái lỗ để chui xuống thì hoàng đế bỗng dưng nghiêm giọng lên tiếng: “Các người hãy về trước đi, trẫm có chuyện muốn nói với hoàng tử.”
“Chúng thần xin lui. Thần thái dương Ra sẽ luôn soi sáng bệ hạ.” - thấy nét mặt hoàng đế đột nhiên không tốt, các quan cũng chẳng dại gì mà ở lại hứng chịu cơn thịnh nộ của đế vương, cúi chào xong liền nối đuôi nhau rời đi ngay.
Đi qua mặt Melly và Kreiss, bọn họ vẫn thì thầm to nhỏ.
“Ngươi đoán quả này Kreiss điện hạ có toang không?”
“Không, nữ nhân kia toang chứ!”
“Ta đoán cả đôi cùng đứt!”
Chít tịt, sao họ độc miệng vậy chứ…
…----------------…
“Kreiss, dẫn ‘con dâu tương lai’ của ta tới đây.” - lão vương gằn giọng.
Lúc này, điệu bộ hùng hổ tự tin khi nãy đã chạy đâu mất, giờ chỉ còn cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Melly run như cầy sấy bước về phía Pharaoh, cha của Kreiss.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô trấn an: “Đừng sợ. Có ta ở đây.”
Làm sao mà chỉ với một câu nói ‘đừng sợ’ là có thể không sợ nữa chứ…Cô sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy luôn rồi đây.
Đột nhiên, hoàng đế gằn giọng: “Ngươi vừa nói ngươi tên là gì?”
“D…dạ…M…Melly…Melly Plinius ạ…thưa bệ hạ…” - cô bị doạ cho sợ phát khiếp, lo lắng tới mức giọng nói cũng run theo, không thể nói tròn tiếng.
Sao một người hiền lành như vương phi có thể lấy người đáng sợ như vậy nhỉ…Bọn họ đúng là hai thái cực mà!
“Đó chắc chắn không phải quyết định dễ dàng. Nhưng đừng nghi ngờ sự lựa chọn của trái tim. Nữ thần Isis sẽ chúc phúc cho hai đứa. Ta tin m con sẽ hạnh phúc. Và chắc hẳn gia đình con cũng nghĩ như vậy.” - bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, bàn tay ấm áp ấy hệt như tay của mẹ cô vậy…
Hình như, cô vừa thấy bóng hình của người mẹ hiền trong bà ấy…
Melly rưng rưng nước mắt rời khỏi phòng vương phi.
Kreiss thấy cửa mở ra thì nhanh chóng chạy tới, lại thấy cô nước mắt lưng tròng thì rất bối rối, lo lắng hỏi: “Melly, đau ở đâu sao? Hay mẹ ta đã nói gì không phải với nàng?”
Cô không kìm nén được cảm xúc, lao vào trong vòng tay của anh, khóc nức nở: “Vương phi…làm em nhớ tới mẹ…Bàn tay của mẹ cũng nhẹ nhàng và ấm áp như vậy…mỗi lần an ủi em…Mẹ em…rất hiền… bà ấy yêu em nhiều lắm…Em nhớ mẹ, nhớ cả gia đình…em nhớ tất cả mọi người…”
“Nàng yên tâm…ta sẽ thay cả gia đình và những người thân của nàng, yêu thương, chăm sóc, bảo vệ nàng suốt phần đời còn lại…” - anh nhẹ nhàng an ủi, vỗ về ‘đứa trẻ’ đang khóc trong lòng mình.
“Được rồi.” - anh nhấc bổng Melly lên, ôm vào vòng tay mình để tạo cho cô cảm giác được bảo vệ, từ tốn nói tiếp: “Nếu nàng buồn thì hãy cứ khóc cho lòng mình được nhẹ nhõm…Trước mặt ta, nàng không cần phải tỏ ra mạnh mẽ đâu.”
“Vì ta sẽ mãi ở bên để bảo vệ nàng mà.”
Cô vùi đầu vào cổ anh, thì thầm: “Cảm ơn anh…”
Hơi nóng từ miệng cô phả vào cổ Kreiss, khiến vùng da tiếp xúc ấy dần đỏ lên.
Nhận ra điều đó, cô liền tiếp tục trêu chọc, lấy móng tay mân mê yết hầu của anh, làm cả khuôn mặt điển trai đỏ lựng như trái cà chua chín.
“Nào, đừng nghịch nữa. Ta không phải là người giỏi kiềm chế đâu nhé.” - khoé miệng anh khẽ cong lên, đôi môi mỏng trưng ra vẻ quyến rũ khó cưỡng.
“Thì sao? Anh định làm gì em nào?” - không biết sợ là gì, Melly vẫn chọc ghẹo anh, luôn miệng cười đùa.
Hổ không gầm lại tưởng là Hello Kitty sao? Kiểu này phải cho cô một ‘bài học đáng nhớ’ mới được. Nhưng bây giờ chưa phải lúc…
“Melly, nàng còn phải gặp phụ vương của ta nữa.” - đang cười đùa, nét mặt Kreiss đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
“Phụ vương? Pharaoh Pryanet? Sử sách có rất ít ghi chép về người này, chỉ biết Pryanet tên thật là Kasett, một ông vua rất coi trọng người tài, và cực kì nghiêm khắc với các con.” - cô thầm nghĩ. “Nhắc đến cha mình, nét mặt anh ấy có vẻ căng thẳng, xem ra lời trong sách là thật.”
“Nhưng có lẽ chúng ta nên để khi khác hẵng đi, tại vì…” - anh ngập ngừng.
“Không. Em đang hăng máu đây. Dẫn đường luôn đi anh ei! Mình sống sao thể hiện ra ngoài như vậy, chẳng cần phải chuẩn bị! Bố chồng, con dâu đến ra mắt bố đây!” - không để cho Kreiss nói hết câu, Melly đã chen họng, không cho anh cơ hội nói thêm gì.
Hết cách, anh chỉ đành dẫn cô đến trước cửa phòng làm việc của cha. Thấy trước cửa không một bóng người canh gác, cô liền khảng khái tiến lên gõ cửa.
Không ai đáp, Kreiss định kéo cô quay về nhưng Melly tay nhanh hơn não, đẩy cánh cửa đóng kín sang một bên.
Chưa nhìn bên trong, cô đã nhanh chóng cúi người hành lễ, phỏng theo cách mà công chúa Phoebe của Hittite từng làm. Melly rất tự tin, khom người nói: “Kính chào Pharaoh vĩ đại. Xin tự giới thiệu, tôi là Melly Plinius, con dâu tương lai của ngài.” - đang nói, cô từ từ đưa mắt lên nhìn phía trước.
“…”
Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Các quan thần trong phòng của hoàng đế đều mắt chữ o, miệng chữ a, nhìn Melly như thể sinh vật lạ.
Cô vẫn giữ nụ cười trên môi, quay qua khẽ trách Kreiss: “Sao anh không bảo em là bố anh đang ‘họp cổ đông’ hả?”
“Ta đã định nói rồi, nhưng nàng chặn miệng ta đó chứ?” - anh nhún vai, tỏ vẻ vô tội. “Với lại, ‘họp cổ đông’ là gì thế?”
Sau sự im lặng, là lời bàn tán xôn xao của các thần quan.
“Kreiss điện hạ sắp lấy vợ sao?”
“Bao giờ đấy?”
“Sao ta không biết nhỉ?”
“Giấu cũng kĩ thật!”
“…”
Càng nghe, mặt cô càng đỏ hơn. Vào lúc cô tưởng bản thân sắp phải đào một cái lỗ để chui xuống thì hoàng đế bỗng dưng nghiêm giọng lên tiếng: “Các người hãy về trước đi, trẫm có chuyện muốn nói với hoàng tử.”
“Chúng thần xin lui. Thần thái dương Ra sẽ luôn soi sáng bệ hạ.” - thấy nét mặt hoàng đế đột nhiên không tốt, các quan cũng chẳng dại gì mà ở lại hứng chịu cơn thịnh nộ của đế vương, cúi chào xong liền nối đuôi nhau rời đi ngay.
Đi qua mặt Melly và Kreiss, bọn họ vẫn thì thầm to nhỏ.
“Ngươi đoán quả này Kreiss điện hạ có toang không?”
“Không, nữ nhân kia toang chứ!”
“Ta đoán cả đôi cùng đứt!”
Chít tịt, sao họ độc miệng vậy chứ…
…----------------…
“Kreiss, dẫn ‘con dâu tương lai’ của ta tới đây.” - lão vương gằn giọng.
Lúc này, điệu bộ hùng hổ tự tin khi nãy đã chạy đâu mất, giờ chỉ còn cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Melly run như cầy sấy bước về phía Pharaoh, cha của Kreiss.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô trấn an: “Đừng sợ. Có ta ở đây.”
Làm sao mà chỉ với một câu nói ‘đừng sợ’ là có thể không sợ nữa chứ…Cô sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy luôn rồi đây.
Đột nhiên, hoàng đế gằn giọng: “Ngươi vừa nói ngươi tên là gì?”
“D…dạ…M…Melly…Melly Plinius ạ…thưa bệ hạ…” - cô bị doạ cho sợ phát khiếp, lo lắng tới mức giọng nói cũng run theo, không thể nói tròn tiếng.
Sao một người hiền lành như vương phi có thể lấy người đáng sợ như vậy nhỉ…Bọn họ đúng là hai thái cực mà!