Chương 38: Dạo chơi
“Được rồi…yêu còn không hết, ai lại nỡ bắt nạt nàng cơ chứ…” - Kreiss đang lo sốt vó cũng dần trở lại bình thường.
“À.” - anh nhớ ra gì đó.
“Nàng có muốn ra ngoài chơi không?”
“Bây giờ tuy vẫn còn nắng nhưng thời tiết rất dễ chịu, ra ngoài hóng gió cũng tốt. Hơn nữa, ta có cái này muốn cho nàng xem.”
“Cho em xem? Là gì vậy?” - cô tỏ vẻ nghi ngờ.
“Tới đó nàng sẽ biết ngay mà.”
Gì vậy trời, tự nhiên úp mở làm người ta nóng lòng ghê!
“Thế chúng ta nhanh đi nào!” - cô hớn hở kéo tay anh.
…----------------….
Kreiss đỡ cô lên xe ngựa, nói: “Melly, bám vào ta, đừng buông tay.”
Cô ôm chặt lấy anh từ đằng trước, tự nhiên cả người anh khẽ run lên, hai tai đỏ bừng: “Đ…đừng ôm kiểu vậy…Ta…”
“Hở?” - Melly không chú ý đến lời anh vừa nói, tròn mắt hỏi lại.
Anh không đáp lại câu hỏi của cô, quay đầu về hướng khác.
Không biết là vô tình, hay cố ý, nhưng…tại sao cô hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của anh vậy…
…----------------…
“Ưm…” - một cảm giác khó chịu dâng lên trong bụng cô.
Melly cảm thấy nôn nao một cách khó tả. Chẳng lẽ cô sắp ói?
“Nàng sao vậy?” - Kreiss giữ chặt dây cương, từ từ giảm tốc rồi dừng hẳn. “Không khoẻ ở đâu sao?”
Một tay nhẹ nhàng vuốt lưng, tay còn lại cũng nhanh chóng túm gọn tóc ra sau lưng cho cô.
“Tự nhiên em cảm thấy buồn nôn quá…Hay là…” - mặt cô dần chuyển xanh lét, một tay ôm bụng, một tay vẫn che miệng.
“Ta…ta thề, tối qua ta không làm gì sau khi nàng ngủ hết! Ta chỉ hôn trộm vài cái…rồi…rồi…ôm nàng ngủ thôi…Thật đấy!” - tự nhiên anh cảm thấy chột dạ, ra sức xua tay thanh minh.
“Cái gì? Anh hôn trộm em á? Còn ôm đi ngủ? Bảo sao tối qua nóng thế!” - cô vờ tức giận véo yêu má Kreiss.
“Á…nhưng mà chúng ta chưa làm gì, sao mà có em bé được!” - vừa nói, khuôn mặt anh dần đỏ lên.
“Sao cơ? Em bị ‘say ngựa’ mà! Bé biếc gì ở đây?” - khoé miệng cô hơi giật giật, lòng thầm nghĩ, anh lại suy diễn bậy bạ rồi!
“Say ngựa?” - anh nghiêng đầu hỏi lại.
Thì ra, ở thế giới hiện đại Melly bị say xe, về cổ đại thì thành ‘say ngựa’ ấy mà…
“Tuy ta không hiểu nó là gì” - anh vừa nói, vừa đưa cho cô một viên kẹo chua “Có lẽ ăn nó vào sẽ cảm thấy khá hơn đấy.”
“Ừ…” - Melly tựa đầu vào vai Kreiss “Đúng thật, em đỡ hơn nhiều rồi.”
Vừa dựa vào anh, cô vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Phía xa là cánh đồng bạt ngàn lúa mì, lấp ló bóng dáng của vài người đang thu hoạch.
“Kreiss.”
“Chúng ta chơi đủ rồi, đi làm việc thôi!” - cô chỉ tay về phía cánh đồng.
“Được. Nhưng nàng hãy nghỉ thêm một lát nữa đi.”
“Không cần đâu, em thấy khoẻ rồi, thật đấy!” - Melly hăm hở chạy trước về phía cánh đồng, thi thoảng ngoảnh lại nhìn anh: “Mau lên nào!”
Những người nông dân thấy Kreiss thì liền dập đầu hành lễ: “Kính chào đại hoàng tử tôn quý, thần thái dương Ra luôn bảo vệ ngài.”
Anh khẽ gật đầu, đáp lại: “Nữ thần Renenutet sẽ luôn chăm lo cho mùa màng của Ai Cập.”
(Nữ thần Renenutet: nữ thần mùa màng và thu hoạch.)
“Chúng thần xin cảm tạ lời lành của điện hạ.”
Rồi, bọn họ đột ngột chuyển hướng chú ý sang Melly khiến cô bối rối, rồi nhìn Kreiss với ánh mắt cầu cứu.
Thấy hình ảnh này của cô làm anh bất giác phì cười.
Tiếng xì xào bàn tán của mọi người về cô mỗi lúc một tăng, thấy vậy anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo vào trong lòng mình, dịu dàng nhìn người phụ nữ mình yêu và nói: “Đây là vị hôn thê của ta, là vợ tương lai của ta.”
“Và cũng là người vợ duy nhất của ta.” - anh khẽ thì thầm, giọng nói trầm bổng cùng hơi thở ấm áp từ từ phả vào tai khiến mặt cô đỏ bừng lên.
“N…nào! Không được trêu em!” - Melly thẹn quá hoá giận, vùng vẫy khỏi vòng tay anh.
Mọi người thấy bọn họ đang tình tứ thì cũng biết ý, nhanh chóng tản ra ai làm việc nấy, chứ đứng nhìn thì lại trễ nải việc đồng áng, lại bị thồn cơm choá vào họng…
“À.” - anh nhớ ra gì đó.
“Nàng có muốn ra ngoài chơi không?”
“Bây giờ tuy vẫn còn nắng nhưng thời tiết rất dễ chịu, ra ngoài hóng gió cũng tốt. Hơn nữa, ta có cái này muốn cho nàng xem.”
“Cho em xem? Là gì vậy?” - cô tỏ vẻ nghi ngờ.
“Tới đó nàng sẽ biết ngay mà.”
Gì vậy trời, tự nhiên úp mở làm người ta nóng lòng ghê!
“Thế chúng ta nhanh đi nào!” - cô hớn hở kéo tay anh.
…----------------….
Kreiss đỡ cô lên xe ngựa, nói: “Melly, bám vào ta, đừng buông tay.”
Cô ôm chặt lấy anh từ đằng trước, tự nhiên cả người anh khẽ run lên, hai tai đỏ bừng: “Đ…đừng ôm kiểu vậy…Ta…”
“Hở?” - Melly không chú ý đến lời anh vừa nói, tròn mắt hỏi lại.
Anh không đáp lại câu hỏi của cô, quay đầu về hướng khác.
Không biết là vô tình, hay cố ý, nhưng…tại sao cô hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của anh vậy…
…----------------…
“Ưm…” - một cảm giác khó chịu dâng lên trong bụng cô.
Melly cảm thấy nôn nao một cách khó tả. Chẳng lẽ cô sắp ói?
“Nàng sao vậy?” - Kreiss giữ chặt dây cương, từ từ giảm tốc rồi dừng hẳn. “Không khoẻ ở đâu sao?”
Một tay nhẹ nhàng vuốt lưng, tay còn lại cũng nhanh chóng túm gọn tóc ra sau lưng cho cô.
“Tự nhiên em cảm thấy buồn nôn quá…Hay là…” - mặt cô dần chuyển xanh lét, một tay ôm bụng, một tay vẫn che miệng.
“Ta…ta thề, tối qua ta không làm gì sau khi nàng ngủ hết! Ta chỉ hôn trộm vài cái…rồi…rồi…ôm nàng ngủ thôi…Thật đấy!” - tự nhiên anh cảm thấy chột dạ, ra sức xua tay thanh minh.
“Cái gì? Anh hôn trộm em á? Còn ôm đi ngủ? Bảo sao tối qua nóng thế!” - cô vờ tức giận véo yêu má Kreiss.
“Á…nhưng mà chúng ta chưa làm gì, sao mà có em bé được!” - vừa nói, khuôn mặt anh dần đỏ lên.
“Sao cơ? Em bị ‘say ngựa’ mà! Bé biếc gì ở đây?” - khoé miệng cô hơi giật giật, lòng thầm nghĩ, anh lại suy diễn bậy bạ rồi!
“Say ngựa?” - anh nghiêng đầu hỏi lại.
Thì ra, ở thế giới hiện đại Melly bị say xe, về cổ đại thì thành ‘say ngựa’ ấy mà…
“Tuy ta không hiểu nó là gì” - anh vừa nói, vừa đưa cho cô một viên kẹo chua “Có lẽ ăn nó vào sẽ cảm thấy khá hơn đấy.”
“Ừ…” - Melly tựa đầu vào vai Kreiss “Đúng thật, em đỡ hơn nhiều rồi.”
Vừa dựa vào anh, cô vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Phía xa là cánh đồng bạt ngàn lúa mì, lấp ló bóng dáng của vài người đang thu hoạch.
“Kreiss.”
“Chúng ta chơi đủ rồi, đi làm việc thôi!” - cô chỉ tay về phía cánh đồng.
“Được. Nhưng nàng hãy nghỉ thêm một lát nữa đi.”
“Không cần đâu, em thấy khoẻ rồi, thật đấy!” - Melly hăm hở chạy trước về phía cánh đồng, thi thoảng ngoảnh lại nhìn anh: “Mau lên nào!”
Những người nông dân thấy Kreiss thì liền dập đầu hành lễ: “Kính chào đại hoàng tử tôn quý, thần thái dương Ra luôn bảo vệ ngài.”
Anh khẽ gật đầu, đáp lại: “Nữ thần Renenutet sẽ luôn chăm lo cho mùa màng của Ai Cập.”
(Nữ thần Renenutet: nữ thần mùa màng và thu hoạch.)
“Chúng thần xin cảm tạ lời lành của điện hạ.”
Rồi, bọn họ đột ngột chuyển hướng chú ý sang Melly khiến cô bối rối, rồi nhìn Kreiss với ánh mắt cầu cứu.
Thấy hình ảnh này của cô làm anh bất giác phì cười.
Tiếng xì xào bàn tán của mọi người về cô mỗi lúc một tăng, thấy vậy anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo vào trong lòng mình, dịu dàng nhìn người phụ nữ mình yêu và nói: “Đây là vị hôn thê của ta, là vợ tương lai của ta.”
“Và cũng là người vợ duy nhất của ta.” - anh khẽ thì thầm, giọng nói trầm bổng cùng hơi thở ấm áp từ từ phả vào tai khiến mặt cô đỏ bừng lên.
“N…nào! Không được trêu em!” - Melly thẹn quá hoá giận, vùng vẫy khỏi vòng tay anh.
Mọi người thấy bọn họ đang tình tứ thì cũng biết ý, nhanh chóng tản ra ai làm việc nấy, chứ đứng nhìn thì lại trễ nải việc đồng áng, lại bị thồn cơm choá vào họng…