Chương : 32
Tên cao lớn vội giải thích: "Mày... mày không được nói bậy! Tụi tao không có mua bán ma túy! Trên đất chỉ là bột mì thôi. Là bột mì dinh dưỡng hiệu Tiểu Hoa đường hoàng đấy. Chúng tao định làm mì sợi để ăn tối nhưng miếng vải bồng bị rách nên vãi đầy ra đất đấy thôi! Tụi bây không tin sao? Thế thì để Đại Bảo ăn cho coi!" Nói xong, tên đó đạp mạnh vào mông tên mập ù đứng bên cạnh: "Mau! Ăn cho tụi nó coi!..."
"Dạ! Đại ca!" Nói xong, cái tên mập tên là Đại Bảo lập tức ngồi xuống hốt một nắm bột mì nhét vô miệng, vừa nhét vừa quay đầu lại nhìn chúng tôi cười.
Anh Nam Xuyên và tôi chợt hiểu ra: "Ồ! Thì ra các anh không phải mua bán ma túy?"
"Đúng! Tụi tao không phải! Ha ha ha..." Cả bọn bốn người chng1 nó giống như con nít học thuộc lòng cùng đồng thanh hét lên. Đồng thời còn cười thật thà như vứt đi được một gánh nặng vậy. Hả? "Thật thà"? Chết thật... mình dùng từ "thật thà" sao? Tôi nhất định là điên rồi!
Anh Nam Xuyên thành thật gật đầu nói: "Ok! Chúng tôi biết rồi, yên tâm đi, sau khi chúng tôi đi, nhất định không nói chuyện các anh làm tiền giả đâu!"
"Tiền giả"? Mấy tên đó lại kinh hoàng thất sắc nhảy nhổm lên. Tên cao lớn mếu máo nói: "Đại ca! Anh đang nói chơi đó hả? Đó đúng là tiền thật! Tiền thật mà! Chúng tôi thật không có làm tiền giả! Đây là tiền chúng tôi thu tiền bảo kê thôi! Đại Bảo! Mau lấy tiền dưới đất đưa cho họ coi đi! Mau lên..."
"Vâng!" Cái tên mập đang còn ngồi dưới đất miệng mồm đầy bột lộn người xuống đất, bò đến lấy mấy tờ tiền đưa cho anh Nam Xuyên. Chết rồi anh Nam Xuyên ơi! Anh làm gì mà nhìn kỹ thế? Người ta nói là thật thì là thật cho rồi. Lo giữ lấy mạng không tốt hơn sao?
Anh Nam Xuyên gật đầu: "Ồ! Là thật đấy!"
"Chúng tôi không có làm tiền giả đấy nhé! Hô hô hô..." Bốn tên kia "hạnh phúc" cười ầm lên, cười đến nước mắt chảy ra luôn.
Có sai sót gì không vậy?
"Thôi được rồi! Các anh đã không mua bán ma túy cũng không làm tiền giả, thế thì chúng tôi đi nhé! Chúng tôi sẽ không nói chuyện các anh trộm súng ra đâu! Yên tâm đi!"
"Trộm súng?..."
Tôi dường như nghe được tiếng kêu tuyệt vọng trong lòng của bọn chúng: Đại ca! Đừng có đùa nữa được không? Tên cao lớn thều thào nói: "Trời ơi! Chúng tôi thật không có trộm súng mà! Mấy cây súng này là giả đó! Là giả mà! Không tin thì các người xem này..."
Nói xong, ba tên đó đồng thời bóp cò ba khẩu súng. A! Họ bắn rồi kìa! Tôi và anh Nam Xuyên hoàn toàn đứng bất động, dường như tim ngừng đập rồi. Lúc ấy...
"Rẹt..."
Ba vòi nước bắn vào đầu tôi và anh Nam Xuyên. Ngay lúc ấy, chúng tôi chảy nước mắt luôn, nước sao mà mát thế! Trời cao sao mà xanh thế! Thế giới này sao mà đẹp thế! Cuộc sống sao xinh tươi thế!... A, tôi ước gì lúc này mình có tài hoa của một nhà thơ! Lòng tôi đang tuôn trào... Nước mắt tôi đang chảy ngược... Thân thể tôi đang run lên...
"Hu hu hu... Chúng ta vẫn còn sống..." Tôi kích động ôm lấy anh Nam Xuyên, sự sống vạn tuế! Sự sống vạn tuế! Vạn tuế... vạn tuế...
"Gừ gừ gừ..."
Khi chúng tôi còn đang kích động, nước mắt lưng tròng ôm chầm lấy nhau thì con Rex nãy giờ yên lặng đột nhiên lao vào mấy tên kia sủa ầm lên, khiến cho bọn chúng ngã lăn vào một góc. Chẳng lẽ Rex cũng biết là súng nước không bắn chết nó được hay sao? Thấy mấy gã này không có súng nó liền hung hãn lao vào, nhìn bọn họ gầm gừ không ngớt.
Oa! Quả nhiên là chó cao cấp được huấn luyện, hiểu được nên có những hành động vào những lúc thích hợp. Thế này thì đúng rồi, chó cũng có quyền của chó mà. Người ta không thể nào chỉ dạy nó dũng cảm tiến lên, xung phong giết địch, cũng cần dạy cho chúng có ý thức tự bảo vệ mình! Này... Hình như đi lạc đề rồi!
"Rex! Ngồi xuống!"
Ôi! Anh Nam Xuyên cũng lợi hại đấy chứ! Tuy chỉ mới học chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, bây giờ đã có thể chỉ huy con Rex này rồi, thật là tuyệt vời!
Rex không kêu nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt trừng trừng nhìn vào mấy tên kia.
"Anh hùng Zorro người dơi, người nhện, siêu nhân Ulcraman xin hãy tha cho chúng tôi! Đây là lần đầu tiên, cũng chỉ là nhất thời bốc đồng thôi! Chúng tôi nhất định sẽ sửa đổi mà, sau này không dám nữa đâu! Xin hãy tha cho chúng tôi! Đừng giao chúng tôi cho cảnh sát..."
Nói xong, "bịch" một tiếng, cả 4 tên quỳ xuống trước mặt anh Nam Xuyên.
Lần này thật khiến chúng tôi chẳng thể nào hiểu nổi: "Hả? Có lộn không vậy? Các anh không mua bán ma túy, không làm tiền giả, cũng không trộm súng... tôi giao các anh cho cảnh sát làm gì? Các anh tưởng tôi dư thời gian như thế à? Thật là..." Nói xong, anh Nam Xuyên kéo tôi định rời khỏi đây.
Anh Nam Xuyên vừa kéo con Rex vừa tức giận mắng: "Đáng chết... cái con chó này điên cái gì vậy? Mau đi thôi! Biết không? Mau đi..."
Đột nhiên, tên cao to nhào đến ôm lấy chân anh Nam Xuyên gào lên: "Đại ca... Chúng tôi thật biết sai rồi! Cho chúng tôi một cơ hội sửa đổi đi mà... Chúng tôi sau này không dám nữa đâu..."
"Đúng rồi! Sau này không dám nữa đâu!"
"Sau này không dám nữa..."
Họ đang nói cai gì thế? Chẳng lẽ bị Rex hù chết khiếp rồi sao? Anh Nam Xuyên bực mình nhìn họ: "Này! Các người nói rõ ràng có được không?"
Con Rex đang xông đến cái thùng sủa không ngừng. Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ đáng sợ... Tôi từng coi trong phim, thấy mấy tên giết người chặt người ta ra làm nhiều khúc, bỏ vào trong thùng, sau đó mang đi vứt lung tung ở nhiều nơi! Nghĩ đến đây, trong đầu tôi muốn nổ tung, ngón tay run run chỉ về phía cái thùng: "Anh Nam Xuyên! Anh Nguyên Dạ có ở trong đó không?"
Nam Xuyên hình như cũng nhận thấy được điều này, anh ấy đá mạnh vào tên cao lớn: "Mau! Mau mở ra coi!"
"Dạ! Vâng!" Tên đó nhanh chóng chạy đến cái thùng và mở ra, tôi gần như là ngừng thở, đầu óc căng phồng ra như muốn nổ tung, thậm chí không dám nhìn vào đó nữa.
"Ủa? Cô ấy là ai?"
"Dạ! Đại ca!" Nói xong, cái tên mập tên là Đại Bảo lập tức ngồi xuống hốt một nắm bột mì nhét vô miệng, vừa nhét vừa quay đầu lại nhìn chúng tôi cười.
Anh Nam Xuyên và tôi chợt hiểu ra: "Ồ! Thì ra các anh không phải mua bán ma túy?"
"Đúng! Tụi tao không phải! Ha ha ha..." Cả bọn bốn người chng1 nó giống như con nít học thuộc lòng cùng đồng thanh hét lên. Đồng thời còn cười thật thà như vứt đi được một gánh nặng vậy. Hả? "Thật thà"? Chết thật... mình dùng từ "thật thà" sao? Tôi nhất định là điên rồi!
Anh Nam Xuyên thành thật gật đầu nói: "Ok! Chúng tôi biết rồi, yên tâm đi, sau khi chúng tôi đi, nhất định không nói chuyện các anh làm tiền giả đâu!"
"Tiền giả"? Mấy tên đó lại kinh hoàng thất sắc nhảy nhổm lên. Tên cao lớn mếu máo nói: "Đại ca! Anh đang nói chơi đó hả? Đó đúng là tiền thật! Tiền thật mà! Chúng tôi thật không có làm tiền giả! Đây là tiền chúng tôi thu tiền bảo kê thôi! Đại Bảo! Mau lấy tiền dưới đất đưa cho họ coi đi! Mau lên..."
"Vâng!" Cái tên mập đang còn ngồi dưới đất miệng mồm đầy bột lộn người xuống đất, bò đến lấy mấy tờ tiền đưa cho anh Nam Xuyên. Chết rồi anh Nam Xuyên ơi! Anh làm gì mà nhìn kỹ thế? Người ta nói là thật thì là thật cho rồi. Lo giữ lấy mạng không tốt hơn sao?
Anh Nam Xuyên gật đầu: "Ồ! Là thật đấy!"
"Chúng tôi không có làm tiền giả đấy nhé! Hô hô hô..." Bốn tên kia "hạnh phúc" cười ầm lên, cười đến nước mắt chảy ra luôn.
Có sai sót gì không vậy?
"Thôi được rồi! Các anh đã không mua bán ma túy cũng không làm tiền giả, thế thì chúng tôi đi nhé! Chúng tôi sẽ không nói chuyện các anh trộm súng ra đâu! Yên tâm đi!"
"Trộm súng?..."
Tôi dường như nghe được tiếng kêu tuyệt vọng trong lòng của bọn chúng: Đại ca! Đừng có đùa nữa được không? Tên cao lớn thều thào nói: "Trời ơi! Chúng tôi thật không có trộm súng mà! Mấy cây súng này là giả đó! Là giả mà! Không tin thì các người xem này..."
Nói xong, ba tên đó đồng thời bóp cò ba khẩu súng. A! Họ bắn rồi kìa! Tôi và anh Nam Xuyên hoàn toàn đứng bất động, dường như tim ngừng đập rồi. Lúc ấy...
"Rẹt..."
Ba vòi nước bắn vào đầu tôi và anh Nam Xuyên. Ngay lúc ấy, chúng tôi chảy nước mắt luôn, nước sao mà mát thế! Trời cao sao mà xanh thế! Thế giới này sao mà đẹp thế! Cuộc sống sao xinh tươi thế!... A, tôi ước gì lúc này mình có tài hoa của một nhà thơ! Lòng tôi đang tuôn trào... Nước mắt tôi đang chảy ngược... Thân thể tôi đang run lên...
"Hu hu hu... Chúng ta vẫn còn sống..." Tôi kích động ôm lấy anh Nam Xuyên, sự sống vạn tuế! Sự sống vạn tuế! Vạn tuế... vạn tuế...
"Gừ gừ gừ..."
Khi chúng tôi còn đang kích động, nước mắt lưng tròng ôm chầm lấy nhau thì con Rex nãy giờ yên lặng đột nhiên lao vào mấy tên kia sủa ầm lên, khiến cho bọn chúng ngã lăn vào một góc. Chẳng lẽ Rex cũng biết là súng nước không bắn chết nó được hay sao? Thấy mấy gã này không có súng nó liền hung hãn lao vào, nhìn bọn họ gầm gừ không ngớt.
Oa! Quả nhiên là chó cao cấp được huấn luyện, hiểu được nên có những hành động vào những lúc thích hợp. Thế này thì đúng rồi, chó cũng có quyền của chó mà. Người ta không thể nào chỉ dạy nó dũng cảm tiến lên, xung phong giết địch, cũng cần dạy cho chúng có ý thức tự bảo vệ mình! Này... Hình như đi lạc đề rồi!
"Rex! Ngồi xuống!"
Ôi! Anh Nam Xuyên cũng lợi hại đấy chứ! Tuy chỉ mới học chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, bây giờ đã có thể chỉ huy con Rex này rồi, thật là tuyệt vời!
Rex không kêu nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt trừng trừng nhìn vào mấy tên kia.
"Anh hùng Zorro người dơi, người nhện, siêu nhân Ulcraman xin hãy tha cho chúng tôi! Đây là lần đầu tiên, cũng chỉ là nhất thời bốc đồng thôi! Chúng tôi nhất định sẽ sửa đổi mà, sau này không dám nữa đâu! Xin hãy tha cho chúng tôi! Đừng giao chúng tôi cho cảnh sát..."
Nói xong, "bịch" một tiếng, cả 4 tên quỳ xuống trước mặt anh Nam Xuyên.
Lần này thật khiến chúng tôi chẳng thể nào hiểu nổi: "Hả? Có lộn không vậy? Các anh không mua bán ma túy, không làm tiền giả, cũng không trộm súng... tôi giao các anh cho cảnh sát làm gì? Các anh tưởng tôi dư thời gian như thế à? Thật là..." Nói xong, anh Nam Xuyên kéo tôi định rời khỏi đây.
Anh Nam Xuyên vừa kéo con Rex vừa tức giận mắng: "Đáng chết... cái con chó này điên cái gì vậy? Mau đi thôi! Biết không? Mau đi..."
Đột nhiên, tên cao to nhào đến ôm lấy chân anh Nam Xuyên gào lên: "Đại ca... Chúng tôi thật biết sai rồi! Cho chúng tôi một cơ hội sửa đổi đi mà... Chúng tôi sau này không dám nữa đâu..."
"Đúng rồi! Sau này không dám nữa đâu!"
"Sau này không dám nữa..."
Họ đang nói cai gì thế? Chẳng lẽ bị Rex hù chết khiếp rồi sao? Anh Nam Xuyên bực mình nhìn họ: "Này! Các người nói rõ ràng có được không?"
Con Rex đang xông đến cái thùng sủa không ngừng. Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ đáng sợ... Tôi từng coi trong phim, thấy mấy tên giết người chặt người ta ra làm nhiều khúc, bỏ vào trong thùng, sau đó mang đi vứt lung tung ở nhiều nơi! Nghĩ đến đây, trong đầu tôi muốn nổ tung, ngón tay run run chỉ về phía cái thùng: "Anh Nam Xuyên! Anh Nguyên Dạ có ở trong đó không?"
Nam Xuyên hình như cũng nhận thấy được điều này, anh ấy đá mạnh vào tên cao lớn: "Mau! Mau mở ra coi!"
"Dạ! Vâng!" Tên đó nhanh chóng chạy đến cái thùng và mở ra, tôi gần như là ngừng thở, đầu óc căng phồng ra như muốn nổ tung, thậm chí không dám nhìn vào đó nữa.
"Ủa? Cô ấy là ai?"