Chương : 59
Cái... gì? Anh Đa Lâm vừa nói gì? Trong bánh kem? Hai viên đá đó trong bánh kem? Trời ơi... đá quý... trong bánh kem?...
Chỉ thấy trên gương mặt của anh Nguyên Dạ: "Đồ ngốc!"
Mặt anh Nam Xuyên cũng như muốn nói: "Nhất định là không tiêu hóa được!"
Mặt anh Đa Lâm: "Cô ấy giành hết phong độ của mình rồi!"
Còn gương mặt của A Mộc: "Làm người quản lý của cậu thật là mất mặt! Cái gì cũng làm sai hết, chẳng trách gì thành tích kém thế?"
Một âm thanh lùng bùng nổ trong đầu tôi. Nhìn qua ánh mắt đáng sợ của những cô gái đẹp, tôi quả thật muốn tìm một miếng bánh kem đập đầu vào tự tử đi cho rồi. Nhưng bánh kem hết rồi... 16 miếng bánh đã bị tôi tiêu hóa hết rồi... không còn lại chút xíu nào...
Chết chắc!...
Sao mình lại ăn hết chứ? Ăn một miếng thôi là được rồi, sao ăn nhiều thế kia chứ? Làn này mày ăn hết luôn hy vọng của mọi người rồi, mọi người nhất định hận tôi đến chết luôn!
Dương Hạ Chí ơi là Dương Hạ Chí! Mày còn nói là có thể làm gì nữa chú? Ngay cả ăn bánh mà cũng sai nữa? Mày không nên sống trên cõi đời này nữa làm gì? Mày có thể đi chết được rồi đấy...
Hả? Chờ chút! Đá quý? Đá quý đâu? Đá quý đâu mất rồi?... Chẳng lẽ... Tôi vội sờ vào cái bụng căng cứng của mình... Trời ơi! Có thật không đây?
A Mộc hình như phát hiện ra vấn đề đó, vội hỏi tôi: "Tiểu Chí! Đá quý đâu? Có phải nuốt luôn rồi không?"
"...?"
"Tiểu Chí! Cậu sao vậy? Không có sao chứ? Nói mau đi!"
Không có sao? Không có sao mới lạ đó... lần này thì nhất định "có chuyện" rồi...
A Mộc đột nhiên kêu lên: "Đồ ngốc! Chẳng lẽ cậu nuốt luôn hai viên đá quý đó rồi hả? Hai viên đều nuốt hết vào bụng rồi?"
Tôi chảy nước mắt: "A Mộc... tớ không chết chứ?..."
A Mộc la lớn: "Cái đồ ngốc này! Bảo ăn ít một chút mà không nghe! Bây giờ thì lại ăn đến không cần mạng sống luôn! Hai viên đá thì sao? Xem cậu làm sao mà tiêu hóa đây?"
"Thật quá đáng! Dương Hạ Chí nuốt hết mấy viên đá quý rồi! Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Đúng thế! Chúng ta còn phải khiêu vũ với anh trưởng ban nữa!"
"Đều là do Dương Hạ Chí! Thật là quá đáng mà!"
Hu hu... có lầm không? Tôi đã thảm thế này rồi, nhưng hễ nói đến anh đẹp trai là mấy người trở mặt. Hu hu... Tôi thật sự đáng thương mà.
"Đừng khóc nữa! Tiểu Chí! Không chết đâu!" Hu hu, vẫn là A Mộc tốt. Tuy A Mộc nói không lọt tai lắm nhưng tôi biết là A Mộc lúc nào cũng thật quan tâm tôi.
Anh Đa Lâm cuối cùng cũng tìm được cơ hội giành lại sự chú ý của mọi người rồi, anh ấy lại hét lớn trong micro: "Các vị yên lặng! Yên lặng... Thật không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, nhưng mà, chúng ta phải tuân thủ nguyên tắc của trò chơi! Tiểu Chí đã giành được... hay nói cách khác, đã nuốt được hai viên đá quý đó rồi. Như thế, Tiểu Chí của chúng ta có thể cùng khiêu với Trưởng ban Nguyên Dạ và Phó ban Nam Xuyên. Mọi người nói có đúng không nào?"
"Hả? Cái gì? Thật không công bằng!"
"Sao thế được? Tôi cũng muốn khiêu vũ với anh trưởng ban mà!"
"Không được! Tôi chờ thời khắc này lâu lắm rồi! Sao lại có chuyện đó được?"
Cả đám con gái nhao nhao lên oán trách tôi.
Nghe anh Đa Lâm quyết định như thế, tôi cũng ngớ người: "Hả?A Mộc... Anh Đa Lâm... nói cái gì?"
"Còn nghệch mặt ra đó? Cậu có thể khiêu vũ với anh trưởng ban kìa!" A Mộc vui mừng đá nhẹ tôi một cái, cách mà cậu ấy biểu lộ hạnh phúc thật là đặc biệt.
"Khiêu vũ?" Tôi ngạc nhiên trợn mắt lên... Trời ơi... Tôi có thể cùng anh Nam Xuyên khiêu vũ sao? Thật không đây? Không phải nằm mơ chứ? Nhưng mà, khoan đã, trong bụng tôi... còn hai viên đá quý nữa? Cũng không thể vì được khiêu vũ cùng anh Nam Xuyên mà quên nó chứ?
Tôi buồn buồn chỉ vào bụng: "Nhưng mà..."
"Ui da! Đừng có nghĩ mấy cái đó nữa! Dù sao thì cũng không chết được! Bây giờ đi nắm tay anh Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên mới là quan trọng! Hi hi!"
A Mộc hình như còn vui hơn tôi nữa, thật không hổ là phe cánh của tôi. Nhưng mà, tuy có thể khiêu vũ với anh Nam Xuyên là mơ ước của mình, nhưng trong bụng tôi vẫn còn hai cái đồ dị vật kia, mọi người khác đều nhìn tôi bất phục. Cảm giác này thật khó chịu.
"Mọi người đừng ồn ào nữa! Đây chính là nguyên tắc của trò chơi. Theo nguyên tắc, Tiểu Chí là cô gái may mắn hôm nay. Mọi người thấy có đúng không nào?" Anh Đa Lâm lại vui vẻ nói trước micro.
"Đúng thế! Tiểu Chí đáng có được cơ hội này! Chúng ta hãy cổ vũ Tiểu Chí đi nào!"
Ngay cả A Mộc cũng hét lên, câu nói sau cùng hay thật. Tất cả bọn con trai đều bắt đầu vỗ tay rầm rầm.
Nguyên Dạ liếc xéo tôi, còn chị Lai Tử đang dùng ánh mắt cực kỳ hung tợn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Nhưng mà, anh Nam Xuyên thì lại có vẻ vui mừng lắm, thấy bên dưới náo loạn, anh ấy ngồi trên cười ngất ngư. Chuyện này đáng cười lắm hay sao? Tôi đã đau đầu sắp chết rồi đây.
"Mọi người hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt nhất đón chào Dương Hạ Chí lên sàn nhảy đi nào!"
Trời... A Mộc có vẻ vui thế? Hình như là quên mất việc tôi vừa nuốt hai viên đá ấy vào trong bụng, cứ kéo ghì tôi lên sàn nhảy.
Các anh lớp lớn quay quanh sàn nhảy đều vỗ tay hoan hô ầm ĩ, ngay cả mấy chị người đẹp mới vừa nhăn nhó la hét bây giờ cũng bắt đầu vỗ tay.
"Cô bé! Thật không ngờ lại là em!" Anh Nam Xuyên cười tít mắt.
"Em... cũng không ngờ..." Tôi đỏ mặt cúi đầu nói.
Lòng tôi trở nên vô cùng phức tạp. Một mặt, có thể lên sàn nhảy khiêu vũ với anh Nam Xuyên là điều khiến mình vui mừng (tim tôi vẫn đang đập dữ dội!) Nhưng mặt khác, hai viên đá vẫn còn trong bụng khiến tôi lo quá, không biết lát nữa sẽ ra sao?
Còn chị Lai Tử đang hầm hầm nhìn về phía tôi nữa, khiến cho tôi khó chịu vô cùng... Thực ra, tôi không muốn trở thành thù địch với chị Lai Tử đâu, tôi thật hy vọng có thể làm bạn với chị ấy. Nhưng không biết tại sao, hai chúng tôi cứ luôn đứng ở bên đối lập nhau?
Còn một chuyện chẳng thể nào làm tôi vui lên được, chính là Nguyên Dạ.
Có thể khiêu vũ với anh Nam Xuyên là điều hạnh phúc nhất rồi, nhưng lại còn Nguyên Dạ nữa... nhìn cái mặt anh ta như chủ nợ cứng đơ ra đó, tôi lạnh người quá nửa rồi. Tôi nghĩ nỗi bất hạnh này, người khác khó có thể hiểu được, họ cứ cho rằng tôi có thể khiêu vũ với hai anh trưởng ban là vô cùng hạnh phúc! Nhưng thật ra không phải như thế.
Nhìn kìa, Nguyên Dạ lấy cái khuôn mặt khó chịu nhìn qua chỗ tôi: "Khẩu vị của cô cũng không nhỏ đấy nhỉ, mấy trăm ngàn đều bị cô ăn hết!"
Hả? Mấy trăm ngàn?
Đầu tôi gần như cúi sát đất: "Xin lỗi... Em... nhất định nghĩ cách lấy nó ra... trả lại cho anh..."
Trời đất... Thật không ngờ nó quý như thế, nếu có cách lấy nó ra... lạnh cả người...
Anh Nguyên Dạ cười nhạt: "Lấy nó ra? Hừ, đừng có dùng cái cách dơ bẩn như thế?"
Hả? Cách dơ bẩn? Trời ơi, sao anh ấy có thể nói thế chứ? Anh ấy nói thế thật là khó nghe! Nhưng mà, điều anh ấy nói cũng là một cách duy nhất.
Anh Đa Lâm lại dùng cái giọng ồm ồm lớn tiếng của mình kéo sự chú ý mọi người về: "Mọi người chú ý này! Bây giờ, hai vai nam chính và nữ vai chính may mắn của chúng ta đã đứng trên sân khấu rồi! Nhanh nào! Nhạc nổi lên! Hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt đi nào! Mọi người cùng vỗ tay nào!"
Bốp bốp bốp!...
Tôi nhìn bằng đuôi mắt xuống dưới, A Mộc rõ là vỗ tay lớn nhất, có vẻ cao hứng nhất! A Mộc, tôi biết cậu vui vì tôi mà, nhưng tôi thật không hạnh phúc như cậu nghĩ đâu...
LỚP HỌC HONEY
A MỘC GIẢNG BÀI:
Các bạn, mọi người nhất định là nghe rồi đấy, trong buổi tiệc chúc mừng hôm nay xảy ra một chuyện khiến tôi mất mặt vô cùng. Đó chính là việc người bạn tốt Tiểu Chí của tôi vì quá ham ăn mà nuốt hai viên đá quý vào bụng.
Ừ... Thực ra, chuyện nuốt phải dị vật là chuyện xảy ra thường ngày, chẳng hạn, bọn trẻ con hay thích bỏ đồ vật vào trong miệng, nhưng vô ý để nó lọt vào khí quản, hoặc nuốt vào bụng luôn. Xảy ra chuyện thế này, đừng nên hoảng sợ, cũng không nên nuốt cơm cục, nuốt rau hoặc những đồ ăn khác để đẩy nó vào trong, mà nên đi khám bác sĩ. Bác sĩ sẽ coi tiền sử bệnh, chụp X quang, xác định tính chất, và vị trí của dị vật, sau đó mới quyết định phương pháp lấy nó ra.
Khí quản là con đường trọng yếu để trao đổi không khí giữa cơ thể với bên ngoài, nếu có dị vật ngăn cản, sẽ dẫn đến hô hấp không thông suốt, thậm chí không thở được và nghẹt cổ cho đến chết. Một khi dị vật đã vào khí quản rồi thì sẽ có những triệu chứng nguy kịch như gây ho rất dữ dội, hô hấp khó khăn, môi, miệng, mặt chuyển sang màu xanh tím... nếu không đi cấp cứu kịp sẽ dẫn đến tử vong, cho nên phải lập tức đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Dị vật nuốt vào trong bụng, phần lớn đều cần điều trị. Ví dụ như cúc áo, đồng tiền hay những dị vật trơn láng khác, những thứ đó hai ba ngày sau sẽ tự động theo phân ra ngoài. Tôi thấy hình như Tiểu Chí gặp phải trường hợp này.
Nhưng đối với dị vật nhọn rất dễ đâm thủng đường tiêu hóa hay những cơ quan khác, dễ gây nên hậu quả nghiêm trọng, cần phải lưu ý. Đối với dị vật nhọn hay có độc hay dị vật đã ở trong một bộ phận nào đó hơn bốn, năm ngày thông thường là cần phải phẫu thuật.
Cho nên mọi người cần phải chú ý, đừng để xảy ra những chuyện mất mặt như Tiểu Chí của chúng ta nhé, thật chẳng còn mặt mũi nào gặp lại người ta nữa!
Chỉ thấy trên gương mặt của anh Nguyên Dạ: "Đồ ngốc!"
Mặt anh Nam Xuyên cũng như muốn nói: "Nhất định là không tiêu hóa được!"
Mặt anh Đa Lâm: "Cô ấy giành hết phong độ của mình rồi!"
Còn gương mặt của A Mộc: "Làm người quản lý của cậu thật là mất mặt! Cái gì cũng làm sai hết, chẳng trách gì thành tích kém thế?"
Một âm thanh lùng bùng nổ trong đầu tôi. Nhìn qua ánh mắt đáng sợ của những cô gái đẹp, tôi quả thật muốn tìm một miếng bánh kem đập đầu vào tự tử đi cho rồi. Nhưng bánh kem hết rồi... 16 miếng bánh đã bị tôi tiêu hóa hết rồi... không còn lại chút xíu nào...
Chết chắc!...
Sao mình lại ăn hết chứ? Ăn một miếng thôi là được rồi, sao ăn nhiều thế kia chứ? Làn này mày ăn hết luôn hy vọng của mọi người rồi, mọi người nhất định hận tôi đến chết luôn!
Dương Hạ Chí ơi là Dương Hạ Chí! Mày còn nói là có thể làm gì nữa chú? Ngay cả ăn bánh mà cũng sai nữa? Mày không nên sống trên cõi đời này nữa làm gì? Mày có thể đi chết được rồi đấy...
Hả? Chờ chút! Đá quý? Đá quý đâu? Đá quý đâu mất rồi?... Chẳng lẽ... Tôi vội sờ vào cái bụng căng cứng của mình... Trời ơi! Có thật không đây?
A Mộc hình như phát hiện ra vấn đề đó, vội hỏi tôi: "Tiểu Chí! Đá quý đâu? Có phải nuốt luôn rồi không?"
"...?"
"Tiểu Chí! Cậu sao vậy? Không có sao chứ? Nói mau đi!"
Không có sao? Không có sao mới lạ đó... lần này thì nhất định "có chuyện" rồi...
A Mộc đột nhiên kêu lên: "Đồ ngốc! Chẳng lẽ cậu nuốt luôn hai viên đá quý đó rồi hả? Hai viên đều nuốt hết vào bụng rồi?"
Tôi chảy nước mắt: "A Mộc... tớ không chết chứ?..."
A Mộc la lớn: "Cái đồ ngốc này! Bảo ăn ít một chút mà không nghe! Bây giờ thì lại ăn đến không cần mạng sống luôn! Hai viên đá thì sao? Xem cậu làm sao mà tiêu hóa đây?"
"Thật quá đáng! Dương Hạ Chí nuốt hết mấy viên đá quý rồi! Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Đúng thế! Chúng ta còn phải khiêu vũ với anh trưởng ban nữa!"
"Đều là do Dương Hạ Chí! Thật là quá đáng mà!"
Hu hu... có lầm không? Tôi đã thảm thế này rồi, nhưng hễ nói đến anh đẹp trai là mấy người trở mặt. Hu hu... Tôi thật sự đáng thương mà.
"Đừng khóc nữa! Tiểu Chí! Không chết đâu!" Hu hu, vẫn là A Mộc tốt. Tuy A Mộc nói không lọt tai lắm nhưng tôi biết là A Mộc lúc nào cũng thật quan tâm tôi.
Anh Đa Lâm cuối cùng cũng tìm được cơ hội giành lại sự chú ý của mọi người rồi, anh ấy lại hét lớn trong micro: "Các vị yên lặng! Yên lặng... Thật không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, nhưng mà, chúng ta phải tuân thủ nguyên tắc của trò chơi! Tiểu Chí đã giành được... hay nói cách khác, đã nuốt được hai viên đá quý đó rồi. Như thế, Tiểu Chí của chúng ta có thể cùng khiêu với Trưởng ban Nguyên Dạ và Phó ban Nam Xuyên. Mọi người nói có đúng không nào?"
"Hả? Cái gì? Thật không công bằng!"
"Sao thế được? Tôi cũng muốn khiêu vũ với anh trưởng ban mà!"
"Không được! Tôi chờ thời khắc này lâu lắm rồi! Sao lại có chuyện đó được?"
Cả đám con gái nhao nhao lên oán trách tôi.
Nghe anh Đa Lâm quyết định như thế, tôi cũng ngớ người: "Hả?A Mộc... Anh Đa Lâm... nói cái gì?"
"Còn nghệch mặt ra đó? Cậu có thể khiêu vũ với anh trưởng ban kìa!" A Mộc vui mừng đá nhẹ tôi một cái, cách mà cậu ấy biểu lộ hạnh phúc thật là đặc biệt.
"Khiêu vũ?" Tôi ngạc nhiên trợn mắt lên... Trời ơi... Tôi có thể cùng anh Nam Xuyên khiêu vũ sao? Thật không đây? Không phải nằm mơ chứ? Nhưng mà, khoan đã, trong bụng tôi... còn hai viên đá quý nữa? Cũng không thể vì được khiêu vũ cùng anh Nam Xuyên mà quên nó chứ?
Tôi buồn buồn chỉ vào bụng: "Nhưng mà..."
"Ui da! Đừng có nghĩ mấy cái đó nữa! Dù sao thì cũng không chết được! Bây giờ đi nắm tay anh Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên mới là quan trọng! Hi hi!"
A Mộc hình như còn vui hơn tôi nữa, thật không hổ là phe cánh của tôi. Nhưng mà, tuy có thể khiêu vũ với anh Nam Xuyên là mơ ước của mình, nhưng trong bụng tôi vẫn còn hai cái đồ dị vật kia, mọi người khác đều nhìn tôi bất phục. Cảm giác này thật khó chịu.
"Mọi người đừng ồn ào nữa! Đây chính là nguyên tắc của trò chơi. Theo nguyên tắc, Tiểu Chí là cô gái may mắn hôm nay. Mọi người thấy có đúng không nào?" Anh Đa Lâm lại vui vẻ nói trước micro.
"Đúng thế! Tiểu Chí đáng có được cơ hội này! Chúng ta hãy cổ vũ Tiểu Chí đi nào!"
Ngay cả A Mộc cũng hét lên, câu nói sau cùng hay thật. Tất cả bọn con trai đều bắt đầu vỗ tay rầm rầm.
Nguyên Dạ liếc xéo tôi, còn chị Lai Tử đang dùng ánh mắt cực kỳ hung tợn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Nhưng mà, anh Nam Xuyên thì lại có vẻ vui mừng lắm, thấy bên dưới náo loạn, anh ấy ngồi trên cười ngất ngư. Chuyện này đáng cười lắm hay sao? Tôi đã đau đầu sắp chết rồi đây.
"Mọi người hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt nhất đón chào Dương Hạ Chí lên sàn nhảy đi nào!"
Trời... A Mộc có vẻ vui thế? Hình như là quên mất việc tôi vừa nuốt hai viên đá ấy vào trong bụng, cứ kéo ghì tôi lên sàn nhảy.
Các anh lớp lớn quay quanh sàn nhảy đều vỗ tay hoan hô ầm ĩ, ngay cả mấy chị người đẹp mới vừa nhăn nhó la hét bây giờ cũng bắt đầu vỗ tay.
"Cô bé! Thật không ngờ lại là em!" Anh Nam Xuyên cười tít mắt.
"Em... cũng không ngờ..." Tôi đỏ mặt cúi đầu nói.
Lòng tôi trở nên vô cùng phức tạp. Một mặt, có thể lên sàn nhảy khiêu vũ với anh Nam Xuyên là điều khiến mình vui mừng (tim tôi vẫn đang đập dữ dội!) Nhưng mặt khác, hai viên đá vẫn còn trong bụng khiến tôi lo quá, không biết lát nữa sẽ ra sao?
Còn chị Lai Tử đang hầm hầm nhìn về phía tôi nữa, khiến cho tôi khó chịu vô cùng... Thực ra, tôi không muốn trở thành thù địch với chị Lai Tử đâu, tôi thật hy vọng có thể làm bạn với chị ấy. Nhưng không biết tại sao, hai chúng tôi cứ luôn đứng ở bên đối lập nhau?
Còn một chuyện chẳng thể nào làm tôi vui lên được, chính là Nguyên Dạ.
Có thể khiêu vũ với anh Nam Xuyên là điều hạnh phúc nhất rồi, nhưng lại còn Nguyên Dạ nữa... nhìn cái mặt anh ta như chủ nợ cứng đơ ra đó, tôi lạnh người quá nửa rồi. Tôi nghĩ nỗi bất hạnh này, người khác khó có thể hiểu được, họ cứ cho rằng tôi có thể khiêu vũ với hai anh trưởng ban là vô cùng hạnh phúc! Nhưng thật ra không phải như thế.
Nhìn kìa, Nguyên Dạ lấy cái khuôn mặt khó chịu nhìn qua chỗ tôi: "Khẩu vị của cô cũng không nhỏ đấy nhỉ, mấy trăm ngàn đều bị cô ăn hết!"
Hả? Mấy trăm ngàn?
Đầu tôi gần như cúi sát đất: "Xin lỗi... Em... nhất định nghĩ cách lấy nó ra... trả lại cho anh..."
Trời đất... Thật không ngờ nó quý như thế, nếu có cách lấy nó ra... lạnh cả người...
Anh Nguyên Dạ cười nhạt: "Lấy nó ra? Hừ, đừng có dùng cái cách dơ bẩn như thế?"
Hả? Cách dơ bẩn? Trời ơi, sao anh ấy có thể nói thế chứ? Anh ấy nói thế thật là khó nghe! Nhưng mà, điều anh ấy nói cũng là một cách duy nhất.
Anh Đa Lâm lại dùng cái giọng ồm ồm lớn tiếng của mình kéo sự chú ý mọi người về: "Mọi người chú ý này! Bây giờ, hai vai nam chính và nữ vai chính may mắn của chúng ta đã đứng trên sân khấu rồi! Nhanh nào! Nhạc nổi lên! Hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt đi nào! Mọi người cùng vỗ tay nào!"
Bốp bốp bốp!...
Tôi nhìn bằng đuôi mắt xuống dưới, A Mộc rõ là vỗ tay lớn nhất, có vẻ cao hứng nhất! A Mộc, tôi biết cậu vui vì tôi mà, nhưng tôi thật không hạnh phúc như cậu nghĩ đâu...
LỚP HỌC HONEY
A MỘC GIẢNG BÀI:
Các bạn, mọi người nhất định là nghe rồi đấy, trong buổi tiệc chúc mừng hôm nay xảy ra một chuyện khiến tôi mất mặt vô cùng. Đó chính là việc người bạn tốt Tiểu Chí của tôi vì quá ham ăn mà nuốt hai viên đá quý vào bụng.
Ừ... Thực ra, chuyện nuốt phải dị vật là chuyện xảy ra thường ngày, chẳng hạn, bọn trẻ con hay thích bỏ đồ vật vào trong miệng, nhưng vô ý để nó lọt vào khí quản, hoặc nuốt vào bụng luôn. Xảy ra chuyện thế này, đừng nên hoảng sợ, cũng không nên nuốt cơm cục, nuốt rau hoặc những đồ ăn khác để đẩy nó vào trong, mà nên đi khám bác sĩ. Bác sĩ sẽ coi tiền sử bệnh, chụp X quang, xác định tính chất, và vị trí của dị vật, sau đó mới quyết định phương pháp lấy nó ra.
Khí quản là con đường trọng yếu để trao đổi không khí giữa cơ thể với bên ngoài, nếu có dị vật ngăn cản, sẽ dẫn đến hô hấp không thông suốt, thậm chí không thở được và nghẹt cổ cho đến chết. Một khi dị vật đã vào khí quản rồi thì sẽ có những triệu chứng nguy kịch như gây ho rất dữ dội, hô hấp khó khăn, môi, miệng, mặt chuyển sang màu xanh tím... nếu không đi cấp cứu kịp sẽ dẫn đến tử vong, cho nên phải lập tức đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Dị vật nuốt vào trong bụng, phần lớn đều cần điều trị. Ví dụ như cúc áo, đồng tiền hay những dị vật trơn láng khác, những thứ đó hai ba ngày sau sẽ tự động theo phân ra ngoài. Tôi thấy hình như Tiểu Chí gặp phải trường hợp này.
Nhưng đối với dị vật nhọn rất dễ đâm thủng đường tiêu hóa hay những cơ quan khác, dễ gây nên hậu quả nghiêm trọng, cần phải lưu ý. Đối với dị vật nhọn hay có độc hay dị vật đã ở trong một bộ phận nào đó hơn bốn, năm ngày thông thường là cần phải phẫu thuật.
Cho nên mọi người cần phải chú ý, đừng để xảy ra những chuyện mất mặt như Tiểu Chí của chúng ta nhé, thật chẳng còn mặt mũi nào gặp lại người ta nữa!