Chương : 7
Hắn ta ung dung vác Dương vào xe, tôi ở dưới đất nhìn mà không dám bước lên vì cho rằng cái tên đáng ghét kia sẽ đuổi mình xuống, lúc đó thì sẽ ê mặt lắm. Đang chuẩn bị quay mặt đi thì hắn ta nói. Một câu nói không thể không xuyên thủng lỗ tai:
- Cô còn đứng đó làm cái gì. Không mau lên xe đi. Chẳng nhẽ tôi phải trải thảm đỏ mời cô vào xe ư? Không bao giờ...
Nói xong hắn nhếch mép cười, một nụ cười nửa miệng. Còn tôi, eo ơi nghe cái giọng nói ấy mà tôi buồn ói, nổi hết cả da gà. Tôi quyết định "đốp" trả hắn bằng hành động. Xong, tôi gập ngang người lấy tay vuốt ngực làm điệ bộ như gân ói đến nơi:
- Ói luônn đii!! Tôi nghe nói những người phụ nữ " NÔN KHAN " là những người phụ nữ đã có dấu hiệu lạ
- Hở?? ( Mặt tôi đỏ bừng nhưng lập tức tôi lấy ngay lại vẻ dũng mãnh của mình) - Ý anh là tôi....tôi.....mang thai sao? ( Tôi phải nặn mãi mới nói được hai từ đấy)
- Suất sắc ( hắn nhếch mép để cố kìm lại tràng cười giòn giã trong bụng)
Tôi tức ah ách mà không làm gì được hắn, nhưng chị đây không sợ em đâu:
- Cứ coi là thế đi, vậy đứa con hoang tưởng này chắc là của anh phải không?
- Vậy sao? ( Hắn nhếch mép 45o) Cô muốn có con với tôi? ( Đểu kinh khủng, nhìn cái mặ mà muốn phang nguyên chiếc dép vào cái mặt xấu xa, đen tối kia)
Hắn tiến rất sát, rất rất sát ôi, với cự li chưa đầy 3cm:
- Anh......anh......anh định........làm gì đấy hả? ( Tôi hốt hoảng)
- Cô bảo mốn có con? ( Hắn chìa khuôn mặt đểu giả ra)
- Có con? Năm nay tôi đang học lớp 9 sắp lên lớp 10 thôi ak.. Sớm quá!! Anh lại mắc chứng bệnh hoang tưởng giống mấy người trong bệnh viện tâm thần rồi ak. Chưa chi gì đã...... Mà anh đừng bao giờ mơ đấy là con của anh. Chưa đủ trình đâu. Hớ ( lấy lại vẻ dũng mãnh của mình, tôi đốp chát hắn cho hắn tức nghẹn họng)
- Không nói nhiều nữa. Lên xe. Nếu thích thì cô có thể đi bộ. Cô còn muốn tên này sống không hả?
Đang tưc sôi máu nên định nói:" Đi bộ thì đi bộ sợ gì " nhưng khựng lại vì nghĩ rằng:" Trời ơi! Tờ đây về nhà mình 3 cây số chứ chả chơi. Vả lại mình còn đang cứu người nữa chứ. Chị đây không chấp kẻ lên 3 " Suy nghĩ xong, tôi liền gật đầu cái " rụp " rồi nở nụ cườit]ơi roc tươi và bước lên xe. Không khíim lặng bao trùm toàn bộ chiếc xe BMW đang đi trên đường. Đối vớ tôi, im lặng quả là 1 điều rất đáng sợ. Tôi định phá tan không khí im lặng nhưng nghĩ đến con ma kia thì lại thôi: " Cái loại khinh người như vậy có nói chuyện thì hắn cũng trả móilcih sợ đâu mà chỉ có rất lịch sự là đằng khác ". Ở đằng sau, tôi làm các động tác: đấm, đá, chửi rủa..... Và bị thu vào tầm mắt của hắn qua gườn chiếu hậu mà tôi không hề bít
- Này con nhỏ kia!! Cô có thôi ngay cái trò đánh sau lưng người khác đi không hả? Tôi cho cô 10s để dừng ngay cái ánh mắt hùng hổ đang phá tan nhan sắc ngìn năm có 1 của tôi đi. Ô UẾ! ( Hắn phán 1 câu xanh rờn) - Hay là cô ghen với nhan sắc của tôi, muốn ngắm?
- Hả? Ngắm anh ư? Anh tự tin quá rồi đấy. Cái bộ mặt của anh có gì gy ho đâu mà ngắm với chả nghía. Nếu để cho tôi sự lựa chọn á! Thì tôi thà ngồi ngắm tên kia còn hơn. nhìn mặt hắn còn dễ chịu hơn nhìn mặt kẻ khinh trời bằng vung kia ....... (Tôi cừa nói vừa chỉ chỉ chỏ chỏ vào chỗ Dương. Còn hắn ta á? Không phải nói, hắn bị tôi nói thế quê một cục rồi ngồi đó, nhăn mặt nhăn mày nhìn qua khung cửa xe lộ vẻ rất cáu nhưng không làm gì được. Khổ thân bác tài xế bị tra tấn lỗ tai rồi lại phải phá tan đi sợ căng thẳng)
- Thưa cậu chủ! Giờ mình đi đâu ạ?
- Đi về ( Hắn gắt)
- Hả? Đi về? Về nhà anh ư? Anh quá đáng vừa chứ, tôi cứ tưởng anh tốt lắm, dưa tên Dương lên xe đến bệnh viện hay về nhà hắn, hóa ra là đưa về nhà anh sao? Trời! Tôi thì đã đành, còn tỉnh táo để có thể đi bộ. Hắn ta hì sao? Ngất lịn rồi còn đâu? Chả nhẽ anh bắt tôi phải vác cái xác heoo này về nhà hắn hả
Bức xúc, bức xúc. Tôi không kìm nén nổi mà phun hết ra nhưng điều ma chưa thông qua não bộ xử lí mà đi thẳng ra ngoài
- Về nhà tôi thế không phải về nhà nó ak ( hắn gắt)
- Anh nói thế là sao? ( Tôi trố mắt tập 1 tỏ vẻ ngạc nhiên)
- Đồ quê 1 cục,! Anh em thì không thể ở chung nhà sao?
- Anh......anh em ruột sao? Sao có thể thế được ( Tôi trố mắt tập 2)
- Trên đất nước này có mỗi mình cô là không biết. QUÊ...
- AK~~! Hóa ra là thế! Anh em gì mà không khác nhau tẹo nào, lạnh như cục~~~......... Ak! Cục đá, cái mặt đểu hết mức đểu, dê xồm, biến thái,...... nhìn mà muốn đấm ( Tôi thản nhiên liệt kê về anh em nhà này) Mỗi câu, mỗi từ tôi đều nhấn mạnh. Mặt hắn cứ từ từ chuyển sang tím, từ tím chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang đỏ như lửa, nhín hắn không khác gì 1 con tắc kè hoa)
- Cô dám! ( Hắn như con sư tử chuẩn bị vồ lấy con mồi thì ngay lập tức, bác tài xế đã cứu mạng)
- Thưa câu chủ! Đến nhà rồi ạ. Mời cậu chủ xuống xe
Bước xuống xe theo hắn, tôi suýt phát choáng. tôi chỉ dám tưởng rằng nhà hắn giàu chứ không giàu đến mức này. Khiếp,, hắn sống trong 1 khu biệt thự nguy nga lộng lẫy. Bước qua cánh cổng to đồ ssoj là 1 đài phun nước, 1 khu vườn mà tôi nhìn thoáng qua cứ tưởng rằng 1 khu rừng trong cổ tích. Hắn dẫn tôi vào trong nhà. OA! Tôi mắt chữ O mồm chữ A nhìn ngôi nhà với vẻ choáng ngợp
- Cẩn thận nước miếng của cô rơi ra sàn nhà tôi ( Hắn đá đểu tôi 1 câu)
- Xí! Tôi đâu có giống như anh. Chỉ có anh mới toàn như vậy
- Đồ bẩn thỉu! Cô tưởng ai cũng học cái thói " tốt đẹp " ấy của cô ư?? NEVER
Tôi tức tối chỉ muốn đấm cho hắn 1 phát chết tươi luôn đi cho rồi
- Đúng rồi. Ai cũng pải học tập tính tốt đẹp của tôi: chăn học nè, ngoan nè,......bla......bla..... và cuối cùng là dễ xương
- Sax. Dễ Thương ư? Dễ thương như con lươn thì còn nghe được
Thế là 1 cuộc võ mồm xảy ra mãi mà khôn chấm dứt cho đến khi bác quản gia bước vào:
- Thưa cậu Thái Minh! Chúng tôi đã đưa cậu Dương về phòng rồi ạ!
Hắn liền lấy lại ve lạnh lùng như trước ma nói:
- Không quan tâm!! ( hắn ngồi trên ghế Sofa nói ma không thèm liếc nhìn bác quản gia đến nửa lần)
- Cậu ta lên phòng nghỉ rồi thì tôi về đây
Nói xong tôi quay lưng chào bác quản gia và ra về.....
- Đứng lại!! Cô nghĩ đây là đâu mà muốn đến thì đến mà muốn đi thì đi thế hả?
- Anh đang bảo tôi đấy hả? Toi có chân tự đến thì cũng có chân tự về
- Có thật là cô tự đến đây không? Hay là bằng phương tiện nào khác ( Hắn nói rất chi chi là đểu)
- Thì tôi cũng có công bước qua cái cổng chứ bộ. Mà anh không cho tôi về, giữ tôi lại làm gì? Chả nhẽ................... ( Tôi nói bằng giọng rất mập mờ)
- Chả nhẽ gì?
- Thì............ Chả nhẽ anh thích tôi. Thích tôi thì mới giữ tôi lại ( Tôi nghĩ rằng đá đeur hắn như thế thì hắn sẽ cho về)
Quả thực không như tôi dự tính, hắn chỉ nhếch mép:
- Cô xứng sao?
Biết là cách này không được. Nói với hắn chỉ có thua. Thấy tôi đang ấm ức hắn lanh lùng quay đầu và bước lên cầu thang
- Này! Cái anh kia! Đứng lại mau! Mở cửa để tôi còn về
- Tự mở ( hắn văng 1 câu rất chi là nổ máu)- nếu có khả năng
Tôi chạy ra đập uỳnh uỳnh vào cửa
- Cô định phá nhà tôi đấy hả? ( hắn bực mình)
- ANH KHÔNG CHO TÔI VỀ LÀ TÔI PHÁ ( tôi hét hết công suất)
- Tối như này mà ngoài đường vắng. Cô định về 1 mình sao?
- Không về 1 mình thì về máy mình
- Okie ( Hắn như có mưu đồ từ trước, hắn vôc tay 3 cái là có người chạy ra mở cửa
Tôi nguẩy đít chsyj ra ngoài
Ầm! Ầm! Ôi! Tiếng sấm
Lách tách! Lách tách. Ôi tiếng hạt mưa rơi
VÀ...............
Cơn mưa ngang qua
Cơn mưa đi ngang qua
( Cơn mưa ngang qua - MTP)
- Cô còn đứng đó làm cái gì. Không mau lên xe đi. Chẳng nhẽ tôi phải trải thảm đỏ mời cô vào xe ư? Không bao giờ...
Nói xong hắn nhếch mép cười, một nụ cười nửa miệng. Còn tôi, eo ơi nghe cái giọng nói ấy mà tôi buồn ói, nổi hết cả da gà. Tôi quyết định "đốp" trả hắn bằng hành động. Xong, tôi gập ngang người lấy tay vuốt ngực làm điệ bộ như gân ói đến nơi:
- Ói luônn đii!! Tôi nghe nói những người phụ nữ " NÔN KHAN " là những người phụ nữ đã có dấu hiệu lạ
- Hở?? ( Mặt tôi đỏ bừng nhưng lập tức tôi lấy ngay lại vẻ dũng mãnh của mình) - Ý anh là tôi....tôi.....mang thai sao? ( Tôi phải nặn mãi mới nói được hai từ đấy)
- Suất sắc ( hắn nhếch mép để cố kìm lại tràng cười giòn giã trong bụng)
Tôi tức ah ách mà không làm gì được hắn, nhưng chị đây không sợ em đâu:
- Cứ coi là thế đi, vậy đứa con hoang tưởng này chắc là của anh phải không?
- Vậy sao? ( Hắn nhếch mép 45o) Cô muốn có con với tôi? ( Đểu kinh khủng, nhìn cái mặ mà muốn phang nguyên chiếc dép vào cái mặt xấu xa, đen tối kia)
Hắn tiến rất sát, rất rất sát ôi, với cự li chưa đầy 3cm:
- Anh......anh......anh định........làm gì đấy hả? ( Tôi hốt hoảng)
- Cô bảo mốn có con? ( Hắn chìa khuôn mặt đểu giả ra)
- Có con? Năm nay tôi đang học lớp 9 sắp lên lớp 10 thôi ak.. Sớm quá!! Anh lại mắc chứng bệnh hoang tưởng giống mấy người trong bệnh viện tâm thần rồi ak. Chưa chi gì đã...... Mà anh đừng bao giờ mơ đấy là con của anh. Chưa đủ trình đâu. Hớ ( lấy lại vẻ dũng mãnh của mình, tôi đốp chát hắn cho hắn tức nghẹn họng)
- Không nói nhiều nữa. Lên xe. Nếu thích thì cô có thể đi bộ. Cô còn muốn tên này sống không hả?
Đang tưc sôi máu nên định nói:" Đi bộ thì đi bộ sợ gì " nhưng khựng lại vì nghĩ rằng:" Trời ơi! Tờ đây về nhà mình 3 cây số chứ chả chơi. Vả lại mình còn đang cứu người nữa chứ. Chị đây không chấp kẻ lên 3 " Suy nghĩ xong, tôi liền gật đầu cái " rụp " rồi nở nụ cườit]ơi roc tươi và bước lên xe. Không khíim lặng bao trùm toàn bộ chiếc xe BMW đang đi trên đường. Đối vớ tôi, im lặng quả là 1 điều rất đáng sợ. Tôi định phá tan không khí im lặng nhưng nghĩ đến con ma kia thì lại thôi: " Cái loại khinh người như vậy có nói chuyện thì hắn cũng trả móilcih sợ đâu mà chỉ có rất lịch sự là đằng khác ". Ở đằng sau, tôi làm các động tác: đấm, đá, chửi rủa..... Và bị thu vào tầm mắt của hắn qua gườn chiếu hậu mà tôi không hề bít
- Này con nhỏ kia!! Cô có thôi ngay cái trò đánh sau lưng người khác đi không hả? Tôi cho cô 10s để dừng ngay cái ánh mắt hùng hổ đang phá tan nhan sắc ngìn năm có 1 của tôi đi. Ô UẾ! ( Hắn phán 1 câu xanh rờn) - Hay là cô ghen với nhan sắc của tôi, muốn ngắm?
- Hả? Ngắm anh ư? Anh tự tin quá rồi đấy. Cái bộ mặt của anh có gì gy ho đâu mà ngắm với chả nghía. Nếu để cho tôi sự lựa chọn á! Thì tôi thà ngồi ngắm tên kia còn hơn. nhìn mặt hắn còn dễ chịu hơn nhìn mặt kẻ khinh trời bằng vung kia ....... (Tôi cừa nói vừa chỉ chỉ chỏ chỏ vào chỗ Dương. Còn hắn ta á? Không phải nói, hắn bị tôi nói thế quê một cục rồi ngồi đó, nhăn mặt nhăn mày nhìn qua khung cửa xe lộ vẻ rất cáu nhưng không làm gì được. Khổ thân bác tài xế bị tra tấn lỗ tai rồi lại phải phá tan đi sợ căng thẳng)
- Thưa cậu chủ! Giờ mình đi đâu ạ?
- Đi về ( Hắn gắt)
- Hả? Đi về? Về nhà anh ư? Anh quá đáng vừa chứ, tôi cứ tưởng anh tốt lắm, dưa tên Dương lên xe đến bệnh viện hay về nhà hắn, hóa ra là đưa về nhà anh sao? Trời! Tôi thì đã đành, còn tỉnh táo để có thể đi bộ. Hắn ta hì sao? Ngất lịn rồi còn đâu? Chả nhẽ anh bắt tôi phải vác cái xác heoo này về nhà hắn hả
Bức xúc, bức xúc. Tôi không kìm nén nổi mà phun hết ra nhưng điều ma chưa thông qua não bộ xử lí mà đi thẳng ra ngoài
- Về nhà tôi thế không phải về nhà nó ak ( hắn gắt)
- Anh nói thế là sao? ( Tôi trố mắt tập 1 tỏ vẻ ngạc nhiên)
- Đồ quê 1 cục,! Anh em thì không thể ở chung nhà sao?
- Anh......anh em ruột sao? Sao có thể thế được ( Tôi trố mắt tập 2)
- Trên đất nước này có mỗi mình cô là không biết. QUÊ...
- AK~~! Hóa ra là thế! Anh em gì mà không khác nhau tẹo nào, lạnh như cục~~~......... Ak! Cục đá, cái mặt đểu hết mức đểu, dê xồm, biến thái,...... nhìn mà muốn đấm ( Tôi thản nhiên liệt kê về anh em nhà này) Mỗi câu, mỗi từ tôi đều nhấn mạnh. Mặt hắn cứ từ từ chuyển sang tím, từ tím chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang đỏ như lửa, nhín hắn không khác gì 1 con tắc kè hoa)
- Cô dám! ( Hắn như con sư tử chuẩn bị vồ lấy con mồi thì ngay lập tức, bác tài xế đã cứu mạng)
- Thưa câu chủ! Đến nhà rồi ạ. Mời cậu chủ xuống xe
Bước xuống xe theo hắn, tôi suýt phát choáng. tôi chỉ dám tưởng rằng nhà hắn giàu chứ không giàu đến mức này. Khiếp,, hắn sống trong 1 khu biệt thự nguy nga lộng lẫy. Bước qua cánh cổng to đồ ssoj là 1 đài phun nước, 1 khu vườn mà tôi nhìn thoáng qua cứ tưởng rằng 1 khu rừng trong cổ tích. Hắn dẫn tôi vào trong nhà. OA! Tôi mắt chữ O mồm chữ A nhìn ngôi nhà với vẻ choáng ngợp
- Cẩn thận nước miếng của cô rơi ra sàn nhà tôi ( Hắn đá đểu tôi 1 câu)
- Xí! Tôi đâu có giống như anh. Chỉ có anh mới toàn như vậy
- Đồ bẩn thỉu! Cô tưởng ai cũng học cái thói " tốt đẹp " ấy của cô ư?? NEVER
Tôi tức tối chỉ muốn đấm cho hắn 1 phát chết tươi luôn đi cho rồi
- Đúng rồi. Ai cũng pải học tập tính tốt đẹp của tôi: chăn học nè, ngoan nè,......bla......bla..... và cuối cùng là dễ xương
- Sax. Dễ Thương ư? Dễ thương như con lươn thì còn nghe được
Thế là 1 cuộc võ mồm xảy ra mãi mà khôn chấm dứt cho đến khi bác quản gia bước vào:
- Thưa cậu Thái Minh! Chúng tôi đã đưa cậu Dương về phòng rồi ạ!
Hắn liền lấy lại ve lạnh lùng như trước ma nói:
- Không quan tâm!! ( hắn ngồi trên ghế Sofa nói ma không thèm liếc nhìn bác quản gia đến nửa lần)
- Cậu ta lên phòng nghỉ rồi thì tôi về đây
Nói xong tôi quay lưng chào bác quản gia và ra về.....
- Đứng lại!! Cô nghĩ đây là đâu mà muốn đến thì đến mà muốn đi thì đi thế hả?
- Anh đang bảo tôi đấy hả? Toi có chân tự đến thì cũng có chân tự về
- Có thật là cô tự đến đây không? Hay là bằng phương tiện nào khác ( Hắn nói rất chi chi là đểu)
- Thì tôi cũng có công bước qua cái cổng chứ bộ. Mà anh không cho tôi về, giữ tôi lại làm gì? Chả nhẽ................... ( Tôi nói bằng giọng rất mập mờ)
- Chả nhẽ gì?
- Thì............ Chả nhẽ anh thích tôi. Thích tôi thì mới giữ tôi lại ( Tôi nghĩ rằng đá đeur hắn như thế thì hắn sẽ cho về)
Quả thực không như tôi dự tính, hắn chỉ nhếch mép:
- Cô xứng sao?
Biết là cách này không được. Nói với hắn chỉ có thua. Thấy tôi đang ấm ức hắn lanh lùng quay đầu và bước lên cầu thang
- Này! Cái anh kia! Đứng lại mau! Mở cửa để tôi còn về
- Tự mở ( hắn văng 1 câu rất chi là nổ máu)- nếu có khả năng
Tôi chạy ra đập uỳnh uỳnh vào cửa
- Cô định phá nhà tôi đấy hả? ( hắn bực mình)
- ANH KHÔNG CHO TÔI VỀ LÀ TÔI PHÁ ( tôi hét hết công suất)
- Tối như này mà ngoài đường vắng. Cô định về 1 mình sao?
- Không về 1 mình thì về máy mình
- Okie ( Hắn như có mưu đồ từ trước, hắn vôc tay 3 cái là có người chạy ra mở cửa
Tôi nguẩy đít chsyj ra ngoài
Ầm! Ầm! Ôi! Tiếng sấm
Lách tách! Lách tách. Ôi tiếng hạt mưa rơi
VÀ...............
Cơn mưa ngang qua
Cơn mưa đi ngang qua
( Cơn mưa ngang qua - MTP)