Chương 47: 47: Buông Bỏ
Bác gái đây là quà con đi nước ngoài mua về tặng bác và bà nội mong hai người nhận cho con vui."Hà Tuyết cháu khách sáo quá rồi sau này chỉ cần qua chơi cùng bác là được rồi " dạ được ạ nếu bác không thấy phiền."Anh Thiên Hàn đây là quà cho anh em đích thân chọn lựa đấy " cô giữ lại đi không cần đâu.Thưa bà nội trời cũng tối rồi con về nhà trước.."Ừ vậy con về cẩn thận" thấy bà nội cũng đồng ý nên anh cũng nhanh chân bước ra cửa."Thiên Hàn anh đợi em với,Thiên Hàn " sao anh đi nhanh thế không đợi em gì hết."Bây giờ là cô muốn gì đây sao lúc nào cứ đi theo tôi hoài vậy, lúc trước cũng vậy bây giờ cũng vậy " tại em thích anh mà." Hà Tuyết tôi nhắc lại cho cô lần cuối cùng là Thiên Hàn tôi không có thích cô bây giờ và mãi mãi về sau vẫn vậy " anh,sao anh nỡ từ chối em là vì con nhỏ nghèo nàn đó sao.Tâm Anh cô ta có gì hơn em địa vị,học thức lúc nào cũng thua kém.Quan trọng là lúc đó nó còn bỏ rơi anh nữa tại sao cứ nhắc đến là anh bênh vực nó." Là bởi vì tôi yêu cô ấy dù có như thế nào tôi cũng không chấp nhận lấy cô đâu " anh,anh sao cứ cố chấp vậy dù như thế nào thì mẹ của anh không có chấp nhận nó đâu.Nực cười cô nói tôi cố chấp nhưng tôi lại thấy người cố chấp là cô đấy sao cứ muốn thứ không thuộc về mình như vậy.Nói xong anh lái xe rời đi bỏ Hàn Tuyết đứng đó một mình khiến cho cô ta vô cùng tức tối.Tâm Anh cô được lắm thứ gì tôi không có được thì cô cũng đừng hòng.Nói rồi cô ta lấy điện thoại đăng tấm ảnh ăn cơm đoàn viên lúc nãy trên mạng với trạng thái công khai.Lập tức tấm ảnh rất thu hút nhiều người xem,bình luận,chia sẻ với sự ngưỡng mộ như một gia đình hanh phúc.Người thì ước được như cô bữa cơm đầy đủ ấm cúng bên người mình yêu, người thì ước ao được một phần mười như cô thôi cũng được.Nhã Ái đang lướt trên mạng cũng thấy tấm ảnh này nhìn vào thấy quen quen nhưng không ngờ lại thấy Thiên Hàn bên người khác vui vẻ còn bạn thân mình thì hai tuần qua lúc nào cũng khóc.Cô cũng không ngần ngại vào bình luận: đúng là thứ mấy không làm lại đi làm thứ ba, nhà giàu thật giàu tình cảm nữa mà lại giàu tình cảm với người đã có gia đình.Hà Tuyết thấy thế cũng đáp lại: tôi giàu tôi có quyền được chưa,ai như bạn của cô nghèo rớt mồng tơi.Nhã Ái xã giận cho cô bạn của mình một chút thì không ngờ cô ta lại không biết mặt mũi như thế.Lúc trước học chung trường tuy cô ta có chút đanh đá kiêu ngạo nhưng cô cũng không để tâm nhưng không ngờ bây giờ lại lên mặt như thế.Tâm Anh đang sắp xếp quần áo chuẩn bị cho ngày mai về quê.Cô nghĩ sau khi hết tết cô sẽ viết đơn xin nghỉ việc rồi sẽ tìm một công việc mới.Cho dù không có sự ghen tuông đi chăng nữa thì hoàn cảnh gia đình cũng là yếu tố quyết định.Mẹ anh đã luôn ngăn cấm rồi thì cho dù có như thế nào cũng sẽ không đến được với nhau nữa.Yêu nhau được năm ba bữa thì lại xảy ra chuyện,bây giờ cô chỉ cần một cuộc sống bình yên thôi."Ting!..ting! ting! Tâm Anh cậu xem hình ảnh trên mạng chưa " ừm mình xem rồi." Cậu đừng có khóc nha,đừng buồn nữa mình đã thay cậu chút giận rồi " Nhã Ái cậu đừng làm vậy mình không muốn cậu vì mình mà bị mắng đâu."Mình đã quyết định rồi có lẻ sau khi hết lễ mình sẽ buông bỏ cuộc tình này.Mình không muốn sống như thế này nữa cứ yên ổn vài ngày là có chuyện mình cũng mệt rồi " "Ừ dù gì có như thế nào mình cũng ủng hộ cậu.Chứ mình thấy mẹ của cậu ta như thế nào ấy cũng không hiểu nổi lúc nào cũng ngăn cản cậu lúc trước và bây giờ cũng vậy " " Ừm vậy mình ngủ nha mai mình phải về quê rồi.Mà cậu đó tết rồi cũng về nhà với ba mình đi ông ấy ở một mình buồn lắm đấy " Được,tuân lệnh.