Chương 7: (Thần Hi, số thẻ tín dụng của em là bao nhiêu)
Thần Hi vừa ngồi vào ghế phụ, liền nghe thấy âm thanh trong xe phát ra một giọng nữ:
"Điểm đến lần này là hướng đến khách sạn xxxx. Hành trình tổng cộng là năm km, ước tính mất 13 phút. Bây giờ chúng ta đã sẵn sàng để bắt đầu."
Cho dù nó nghe như thế nào cũng có cảm giác không đứng đắn.
Cảm xúc đại tiểu thư vừa rồi vốn lãnh đạm, hay là do bởi vì nơi này k, không đủ hai người bọn họ chơi đùa đúng không?
Thần Hi sờ sờ điện thoại cùng túi vải, vẫn là không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta đi đến khách sạn sao?"
Lê Chỉ cầm vô lăng, liếc cô một cái, "chẳng lẽ em thích ở trong xe sao?"
Không phải vậy đâu.
Thần Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, không hiểu tại sao cảm thấy trong xe có chút nóng, nhưng thật chất là do mặt nàng đang dần nóng lên.
Buổi trưa trên đường không có nhiều xe, thời gian đến thực tế hẳn là nhanh hơn dự kiến bốn, năm phút, cũng là do đại tiểu thư lái xe thật sự rất cẩn thận.
Nàng không đạp ga cũng không tăng tốc, trên mặt lạnh nhạt như biểu hiện của ngày thường, không có chút khẩn trương
Thậm trí trên đường nàng còn gọi điện thoại để bàn về công việc.
Giọng nói lạnh lùng của nàng không nhanh không chậm nói về công việc và có cảm giác như hai người họ đang trên đường đến một cuộc họp chính thức, chứ không phải đi đến căn phòng của khách sạn.
Nếu không phải nhìn nàng ở một phương diện khác, Thần Hi sẽ cho rằng nữ nhân này lãnh đạm, không mang một chút dục vọng
Phòng đã được đặt trực tuyến, Lê Chỉ đưa Thần Hi đi đến thang máy sau đó hướng về phía quầy lễ tân lấy thẻ phòng.
Lê Chỉ đang đi phía trước nàng đang đeo tai nghe để nói về công việc còn Thần Hi đứng ở phía sau nàng trên vai mang túi xách.
Nhân viên lễ tân ngẩng đầu nhìn thấy hai người, nở nụ cười quan tâm hỏi: "Xin chào, quý khách có muốn đổi phòng giường đôi cao cấp mà quý khách đã đặt thành phòng giường đôi khác hay không?"
Thần Hi chớp chớp mắt, cho rằng mình nghe được một ít điều quan trọng.
Lê Chỉ nghi ngờ nhìn quầy lễ tân của khách sạn, giơ tay tháo tai nghe tạm dừng cuộc gọi, hơi nhíu mày, "Loại phòng lúc đầu tôi đặt không còn chỗ sao?"
"Đúng vậy, chỉ là nếu hai người đi giải quyết công việc hoặc là nghỉ ngơi ngắn ngày, phòng hai giường sẽ thích hợp hơn phòng giường đôi."
Hôm nay Lê Chỉ đến trường, mặc một chiếc áo sơ mi trắng trang trọng với váy màu đen giống như trang phục công sở, trong khi Thần Hi mặc trang phục màu trắng giản dị.
Sự kết hợp của hai người trông giống như nữ chủ tịch đưa trợ lý riêng đi công tác, đặc biệt là khi nghe Lê Chỉ vừa nói về công việc.
Thần Tịch nghe xong lời này, không khỏi che mặt cười khổ một tiếng.
"Không, tôi cần loại phòng ban đầu đã đặt." Lê Chỉ lại đeo tai nghe, lấy thẻ phòng và đưa Thần Hi đi đến bên thang máy.
Căn phòng ở tầng 15, hình như rộng gần trăm mét vuông, phong cách trang trí tươi mới đặc biệt rộng rãi.
Khi Chen Xi đi vào, cô nhìn thoáng qua chiếc giường lớn sang trọng, đệm cao trông rất đàn hồi.
Bên cạnh còn có một bồn tắm hình bầu dục bằng sứ trắng rất đẹp, được đỡ bằng bệ bậc một cao 5cm, rượu vang đỏ và những chiếc cốc được đặt trên bàn cà phê vừa tầm với.
Ngay đối diện là một cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn, ánh sáng đặc biệt tốt, tầm nhìn ban đêm hẳn là không tệ.
Lê Chỉ đã kết thúc cuộc gọi, bước tới đóng rèm đôi của cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, căn phòng vốn trong suốt và sáng sủa ngay lập tức trở nên tối tăm và mơ hồ.
Dựa vào tấm kính trong suốt từ trần đến sàn phía sau, cô ngẩng đầu nhìn Thần Hi "Đã đủ cho em phát huy chưa?"
"Chẳng lẽ chỉ có em muốn, học tỷ không muốn sao?"
Chiếc giường lớn sang trọng bên cạnh đủ nói lên tâm tư của đại tiểu thư.
Thần Hi ném điện thoại di động lên ghế sô pha bên cạnh, cởi dép lê đi chân trần về phía Lê Chỉ, đem thân mình dựa vào lòng nàng, ôm lấy vai nàng như một con mèo, cười khẽ: "Đại tiểu thư đòi phòng giường lớn như vậy, nếu không biết còn tưởng rằng bản thân được đại tiểu thư bao nuôi a."
Đầu ngón tay nàng lần theo xương quai xanh của Lê Chỉ, đuôi mắt hơi nhướng lên nhìn nàng, giống như một cái móc câu mềm mại, nhẹ nhàng khiến người khác phải động tâm.
"Phú bà tỷ tỷ, lát nữa đừng thương tiếc em a~"
Đây không giống như một học sinh nghiêm túc và tài giỏi, nàng rõ ràng là một con cáo đã tu luyện để trở thành hồ ly tinh.
Lê Chỉ vươn tay nhéo nhéo vào chiếc eo mãnh khãnh của Thần Hi, lông mi cụp xuống, thanh âm mềm mại.
Nàng dùng thanh âm lạnh lùng nói những lời mang theo nhiều màu sắc, "Có vẻ như nước trong bồn tắm không còn cần thiết nữa."
Nước trong bồn tắm vẫn có thể sử dụng được, nhưng bồn tắm hơi trơn và cứng, quỳ lâu sẽ có cảm giác khó chịu, nhưng những thứ khác thì không sao.
Chưa đến năm phút Thần Hi quyến rũ nhẹ nhàng kéo Lê Chỉ đến thử tấm nệm mềm mại cùng đàn hồi tốt.
Điện thoại của cả hai đều ở chế độ im lặng, không ai làm phiền họ cả.
Hiệu quả cách âm của khách sạn năm sao rất tốt, có thể nói hôm nay so với trong nhà của Lê gia còn thoải mái hơn nhiều.
Khi Thần Hi tỉnh dậy, đã khoảng tám giờ tối.
Bên cạnh giường không có ai, Thần Hi đi tìm thì thấy Lê Chỉ đang mặc áo choàng tắm ngồi trên ghế sô pha đọc sách bên cạnh nàng là chiếc đen màu vàng nhạt đang được bật.
Lê Chỉ có thể đã mượn máy tính từ khách sạn nàng đặt trên đùi và đang xử lý công việc một cách nghiêm túc.
Nàng động tác rất khẽ, nếu như Thần Hi không tỉnh lại, nàng sẽ không phát hiện được Lê Chỉ đang làm việc.
Một phần hào quang mềm mại từ đỉnh đầu rơi xuống người Lê Chỉ giống như được chỉ ánh sáng ấy đặt biệt dành cho nàng làm giảm bớt sự lạnh lùng và sắc bén trên người nàng khiến cô trông mềm mại và đáng yêu đến lạ thường.
Thần Hi hất tóc ra sau vai, đi chân trần xuống giường, đi đến trước mặt Lê Chỉ vòng tay qua cổ nàng và nhẹ nhàng nhéo vào tai nàng.
Nàng tựa hồ nửa tỉnh nửa mê lại nghỉ đến chuyện trên giường.
Đại tiểu thư đôi mi run rẩy động tác đánh máy chợt ngưng lại nhưng cũng không có ngước mắt lên, chỉ thấp giọng hỏi nàng: "vẫn còn muốn sao?"
"Không muốn, " Thần Hi tựa hồ thân thể không xương đầu nàng dựa vào vai Lê Chỉ thanh âm mềm mại khẽ vang "Em đói bụng."
"Không muốn thì mặc quần áo vào trước đi," Lê Chỉ khóe mắt liếc Thần Hi một cái, "Trông em như vậy có giống như muốn đang đói sao?"
Hai người bận rộn cả buổi sáng, dậy sớm, trằn trọc cả buổi chiều liền trực tiếp ngủ thiếp đi.
Lê Chỉ đã tỉnh giấc từ sớm để tắm rửa trên người đã được mặt áo choàng tắm, nhưng Thần Hi lại tỉnh lại rất trễ đã vậy nàng cũng vẫn chưa chịu đi tắm và mặt lại quần áo.
Bây giờ ánh sáng nhỏ màu vàng ấm áp rơi trên vai Thần Hi như thể phủ lên viên ngọc trắng mịn một lớp ánh sáng ấm áp mềm mại, với một phần hào quang mờ nhạt.
Khách sạn có cung cấp dịch vụ ăn uống,do dự một lát Lê Chỉ mở khóa điện thoại và đưa cho Thần Hi "Hãy gọi món mà em muốn."
Thần Hi không kén chọn thức ăn, vì vậy sau khi gọi một vài món mà nàng muốn ăn sau đó đưa lại điện thoại cho Lê Chỉ " Chị cũng gọi món chị muốn ăn đi"
Thần Hi từ trên ghế sô pha đứng dậy, tự nhiên kéo một mảnh khăn trải giường quấn lấy mình, nhìn vào tấm gương bên cạnh.
Chắc chắn rồi, nàng trông rất đẹp trong mãnh khăn trắng này~
Thấy bản thân vẫn xinh đẹp, Thần Hi tìm điện thoại di động với tâm trạng hào hứng.
Cô ấy biến mất cả buổi chiều và cả đêm, @她@ trong "nhóm mèo con phát điên"
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Nhan Đà: Sau khi kết thúc bữa tiệc vào buổi sáng, bạn vẫn đi làm vào buổi chiều phải không?
Nhan Đà: Là công ty nào phải tăng ca đêm với cả tịch thu điện thoại của cậu.
Tiếu Tiếu: Thiến Thiến không phải đã đi với tiền bối hay sao? Tiền bối có lẽ sẽ không bán Thiến Thiến chứ.
Nhan đà:Ai có thể bán cậu ấy.
Tiếu Tiếu: Thiến Thiến, tối nay cậu có quay về không?
Thần Hu trả lời hai người họ:
Thiến Thiến: Tớ sẽ không quay về.
Nàng nhìn thoáng qua thời gian là Nhan Đà gửi tin nhắn đầu tiên cho nàng, lúc đó chắc chắn Thần Hi vẫn đang ở trong bồn tắm.
Từ góc khuất của ánh sáng, nàng liếc nhìn bồn tắm bên cạnh vẫn còn dính nước, rồi mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
Bồn tắm thật sự rất lớn, rất thoải mái, ba phần tư bồn tắm đều là nước ấm, hai người ngồi ở nước vừa đến ngực.
Hơi nóng bốc lên, hàng mi dài ướt át, tầm mắt như mơ hồ.
Ngâm mình trong bồn tắm thật sự có thể giải tỏa mệt mỏi trong ngày, được nước nâng đỡ, cơ thể nặng nề dường như trở nên nhẹ nhàng hơn.
Bình thường ở nhà không có việc gì, Thần Hi sẽ tắm sữa tắm, nhưng hôm nay lại là hoa hồng đỏ.
Mái tóc dài sau lưng ướt sũng dính vào bờ vai, vài sợi tóc ướt rơi xuống một bên trước mặt nàng.
Thần Hi buồn chán, không nhịn được nằm xuống bên bồn tắm.
Nàng chống một tay lên thành bồn tắm, nghiêng đầu làm gối, tay còn lại buông thã xuống, đầu ngón tay hơi nóng vô thức lướt trên vách bồn tắm sứ trắng mịn lạnh lẽo.
Lễ Chỉ vén tóc nàng sang bên trái, cúi đầu hôn nhẹ lên vai phải của nàng.
Lông mi của Thần Hi rung lên, và nàng ngước mắt nhìn lên tấm gương từ sàn đến trần cách đó vài bước.
Đây là lần đầu tiên nàng soi gương mà không phải nhìn chính mình.
Lúc này, đại tiểu thư hàng mi dài cụp xuống, chậm rãi cúi đầu, động tác dịu dàng quyến rũ không thể tả.
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Tiếu Tiếu: Xin chúc mừng tất cả mọi người, người mất tích đã quay trở lại / rải hoa
Nhan Đà: Tớ vẫn biết cách trả lời tin nhắn.
Thiếu Thiếu: Uh huh~
Thiếu Thiếu: Tớ có một cuộc sống về đêm, không giống như hai người. / Chỉ trỏ
Tiếu Tiếu: Nếu chúng ta nói về điều này, tớ sẽ tắt đèn trước.
Tiếu Tiếu: Nếu cậu đóng nó, cậu có thể nói nhanh.
Nhan Đà: cậu ngừng chơi game?
Tiếu Tiếu: Gọi lại sau.
Thần đang định gõ phím trả lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa, chắc là thức ăn đã mang đến.
Lê Chỉ đặt máy tính xuống, mở cửa đi lấy đồ ăn: "Đến giờ ăn rồi."
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Thiến Thiến: Ngày mai tớ sẽ trở lại và kể cho các cậu nghe chi tiết hơn nhé.
Thiến Thiến: Loại chuyện này tớ sẽ thu phí.
Thần Hi tắt điện thoại.
"Không phải đi tắm trước sao?" Lê Chỉ nhìn nàng.
Thần Hi vén tóc nàng ngửi ngửi, sau đó cúi đầu chun mũi ngửi bờ vai của nàng, vẻ mặt nhẹ nhõm nói: "Thân thể vẫn còn rất thơm, ăn xong em sẽ đi tắm rửa."
Cả hai người ngồi ở bàn cùng nhau ăn tối.
Thần Hi cảm thấy rằng nàng đã tập thể dục rất nhiều ngày, nhưng hôm nay thức nàng gọi đều chứa nhiều hàm lượng calo.
Chẳng hạn như gà rán, cánh gà và khoai tây chiên.
Thói quen ăn uống của Lê Chỉ rõ ràng là khác với nàng, nhưng nàng không bình luận về sở thích của Thần Hi, mà chỉ gọi một cốc sữa nóng và khoai tây nghiền trong cửa hàng này.
Có một cửa hàng ở trung tâm mua sắm cách đó không xa ở tầng dưới, nên giao hàng nhanh cũng có gì lấy làm lạ.
Thần Hi nhìn Lê Chỉ uống sữa, "Nếu biết Chị không ăn những thứ này, em đã gọi món khác rồi."
"Em thích thì có thể gọi, không cần quan tâm khẩu vị của chị, không cần chìu theo ý chị."
Đại tiểu thư uống sữa cộng thêm đường, nghe có vẻ ngọt ngào.
Thần Hi đeo găng tay vào và cánh gà, hướng mắt nhìn đến Lê Chỉ nàng nở nụ cười tươi.
"Nhìn cái gì?"
"Nhìn chị đáng yêu a."
Thần Hi chỉ chỉ vào khóe miệng, "Đại tiểu thư bây giờ trông rất dễ thương."
Lê Chỉ nhìn vào đôi mắt đầy dục vọng của Thần Hi sau đó lui phần trên của nàng ra xa, không để bị Thần Hi tấn công.
Đại tiểu thư thực sự không thích một nụ hôn có mùi như cánh gà rán.
Nàng rút một tờ giấy lao nhẹ lên khóe miệng, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, "Thần Hi, số thẻ tín dụng của em là bao nhiêu?"
Thần Hi không phản ứng gì mắt nhìn Lê Chỉ một cách trống rỗng và nghi ngờ.
Nàng chớp mắt hai lần, nhớ ra điều gì đó nuốt thức ăn vào miệng và lau môi dưới.
"Đại tiểu thư thật sự muốn bao dưỡng em sao?"
Thần Hi cười cười, nụ cười nhưng ánh mắt lại như không, "Vẫn là vẫn giống như vậy, mỗi cùng nhau ngủ chị đều trả tiền?"
Những thứ mà mọi người đều rất hài lòng đột nhiên dường như thay đổi khi có liên quan đến tiền.
Ngay cả cánh gà trong miệng Thần Hi cũng cảm thấy không còn thơm như trước.
Nói về tiền sau khi ngủ, như thể nàng đi ra ngoài để bán thân.
Thần Hi tháo găng tay, uống một ngụm nước để súc miệng, sau đó đột nhiên chống tay lên bàn và cúi xuống hôn lên đôi môi thơm mùi sữa của Lê Chỉ.
Lê Chỉ hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thần Hi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lại không muốn đẩy nàng ra.
Thần Hi liếm môi dưới thoang thoảng mùi sữa, hỏi: "Cưỡng hôn chị như vậy, cái giá phải trả là bao nhiêu?"
"Hay là chị muốn em làm cho chị vui sướng mới trả tiền?"
"Làm sao để tính là vui sướng? Phun ra sao?"
Lê Chỉ "..."
"Điểm đến lần này là hướng đến khách sạn xxxx. Hành trình tổng cộng là năm km, ước tính mất 13 phút. Bây giờ chúng ta đã sẵn sàng để bắt đầu."
Cho dù nó nghe như thế nào cũng có cảm giác không đứng đắn.
Cảm xúc đại tiểu thư vừa rồi vốn lãnh đạm, hay là do bởi vì nơi này k, không đủ hai người bọn họ chơi đùa đúng không?
Thần Hi sờ sờ điện thoại cùng túi vải, vẫn là không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta đi đến khách sạn sao?"
Lê Chỉ cầm vô lăng, liếc cô một cái, "chẳng lẽ em thích ở trong xe sao?"
Không phải vậy đâu.
Thần Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, không hiểu tại sao cảm thấy trong xe có chút nóng, nhưng thật chất là do mặt nàng đang dần nóng lên.
Buổi trưa trên đường không có nhiều xe, thời gian đến thực tế hẳn là nhanh hơn dự kiến bốn, năm phút, cũng là do đại tiểu thư lái xe thật sự rất cẩn thận.
Nàng không đạp ga cũng không tăng tốc, trên mặt lạnh nhạt như biểu hiện của ngày thường, không có chút khẩn trương
Thậm trí trên đường nàng còn gọi điện thoại để bàn về công việc.
Giọng nói lạnh lùng của nàng không nhanh không chậm nói về công việc và có cảm giác như hai người họ đang trên đường đến một cuộc họp chính thức, chứ không phải đi đến căn phòng của khách sạn.
Nếu không phải nhìn nàng ở một phương diện khác, Thần Hi sẽ cho rằng nữ nhân này lãnh đạm, không mang một chút dục vọng
Phòng đã được đặt trực tuyến, Lê Chỉ đưa Thần Hi đi đến thang máy sau đó hướng về phía quầy lễ tân lấy thẻ phòng.
Lê Chỉ đang đi phía trước nàng đang đeo tai nghe để nói về công việc còn Thần Hi đứng ở phía sau nàng trên vai mang túi xách.
Nhân viên lễ tân ngẩng đầu nhìn thấy hai người, nở nụ cười quan tâm hỏi: "Xin chào, quý khách có muốn đổi phòng giường đôi cao cấp mà quý khách đã đặt thành phòng giường đôi khác hay không?"
Thần Hi chớp chớp mắt, cho rằng mình nghe được một ít điều quan trọng.
Lê Chỉ nghi ngờ nhìn quầy lễ tân của khách sạn, giơ tay tháo tai nghe tạm dừng cuộc gọi, hơi nhíu mày, "Loại phòng lúc đầu tôi đặt không còn chỗ sao?"
"Đúng vậy, chỉ là nếu hai người đi giải quyết công việc hoặc là nghỉ ngơi ngắn ngày, phòng hai giường sẽ thích hợp hơn phòng giường đôi."
Hôm nay Lê Chỉ đến trường, mặc một chiếc áo sơ mi trắng trang trọng với váy màu đen giống như trang phục công sở, trong khi Thần Hi mặc trang phục màu trắng giản dị.
Sự kết hợp của hai người trông giống như nữ chủ tịch đưa trợ lý riêng đi công tác, đặc biệt là khi nghe Lê Chỉ vừa nói về công việc.
Thần Tịch nghe xong lời này, không khỏi che mặt cười khổ một tiếng.
"Không, tôi cần loại phòng ban đầu đã đặt." Lê Chỉ lại đeo tai nghe, lấy thẻ phòng và đưa Thần Hi đi đến bên thang máy.
Căn phòng ở tầng 15, hình như rộng gần trăm mét vuông, phong cách trang trí tươi mới đặc biệt rộng rãi.
Khi Chen Xi đi vào, cô nhìn thoáng qua chiếc giường lớn sang trọng, đệm cao trông rất đàn hồi.
Bên cạnh còn có một bồn tắm hình bầu dục bằng sứ trắng rất đẹp, được đỡ bằng bệ bậc một cao 5cm, rượu vang đỏ và những chiếc cốc được đặt trên bàn cà phê vừa tầm với.
Ngay đối diện là một cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn, ánh sáng đặc biệt tốt, tầm nhìn ban đêm hẳn là không tệ.
Lê Chỉ đã kết thúc cuộc gọi, bước tới đóng rèm đôi của cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, căn phòng vốn trong suốt và sáng sủa ngay lập tức trở nên tối tăm và mơ hồ.
Dựa vào tấm kính trong suốt từ trần đến sàn phía sau, cô ngẩng đầu nhìn Thần Hi "Đã đủ cho em phát huy chưa?"
"Chẳng lẽ chỉ có em muốn, học tỷ không muốn sao?"
Chiếc giường lớn sang trọng bên cạnh đủ nói lên tâm tư của đại tiểu thư.
Thần Hi ném điện thoại di động lên ghế sô pha bên cạnh, cởi dép lê đi chân trần về phía Lê Chỉ, đem thân mình dựa vào lòng nàng, ôm lấy vai nàng như một con mèo, cười khẽ: "Đại tiểu thư đòi phòng giường lớn như vậy, nếu không biết còn tưởng rằng bản thân được đại tiểu thư bao nuôi a."
Đầu ngón tay nàng lần theo xương quai xanh của Lê Chỉ, đuôi mắt hơi nhướng lên nhìn nàng, giống như một cái móc câu mềm mại, nhẹ nhàng khiến người khác phải động tâm.
"Phú bà tỷ tỷ, lát nữa đừng thương tiếc em a~"
Đây không giống như một học sinh nghiêm túc và tài giỏi, nàng rõ ràng là một con cáo đã tu luyện để trở thành hồ ly tinh.
Lê Chỉ vươn tay nhéo nhéo vào chiếc eo mãnh khãnh của Thần Hi, lông mi cụp xuống, thanh âm mềm mại.
Nàng dùng thanh âm lạnh lùng nói những lời mang theo nhiều màu sắc, "Có vẻ như nước trong bồn tắm không còn cần thiết nữa."
Nước trong bồn tắm vẫn có thể sử dụng được, nhưng bồn tắm hơi trơn và cứng, quỳ lâu sẽ có cảm giác khó chịu, nhưng những thứ khác thì không sao.
Chưa đến năm phút Thần Hi quyến rũ nhẹ nhàng kéo Lê Chỉ đến thử tấm nệm mềm mại cùng đàn hồi tốt.
Điện thoại của cả hai đều ở chế độ im lặng, không ai làm phiền họ cả.
Hiệu quả cách âm của khách sạn năm sao rất tốt, có thể nói hôm nay so với trong nhà của Lê gia còn thoải mái hơn nhiều.
Khi Thần Hi tỉnh dậy, đã khoảng tám giờ tối.
Bên cạnh giường không có ai, Thần Hi đi tìm thì thấy Lê Chỉ đang mặc áo choàng tắm ngồi trên ghế sô pha đọc sách bên cạnh nàng là chiếc đen màu vàng nhạt đang được bật.
Lê Chỉ có thể đã mượn máy tính từ khách sạn nàng đặt trên đùi và đang xử lý công việc một cách nghiêm túc.
Nàng động tác rất khẽ, nếu như Thần Hi không tỉnh lại, nàng sẽ không phát hiện được Lê Chỉ đang làm việc.
Một phần hào quang mềm mại từ đỉnh đầu rơi xuống người Lê Chỉ giống như được chỉ ánh sáng ấy đặt biệt dành cho nàng làm giảm bớt sự lạnh lùng và sắc bén trên người nàng khiến cô trông mềm mại và đáng yêu đến lạ thường.
Thần Hi hất tóc ra sau vai, đi chân trần xuống giường, đi đến trước mặt Lê Chỉ vòng tay qua cổ nàng và nhẹ nhàng nhéo vào tai nàng.
Nàng tựa hồ nửa tỉnh nửa mê lại nghỉ đến chuyện trên giường.
Đại tiểu thư đôi mi run rẩy động tác đánh máy chợt ngưng lại nhưng cũng không có ngước mắt lên, chỉ thấp giọng hỏi nàng: "vẫn còn muốn sao?"
"Không muốn, " Thần Hi tựa hồ thân thể không xương đầu nàng dựa vào vai Lê Chỉ thanh âm mềm mại khẽ vang "Em đói bụng."
"Không muốn thì mặc quần áo vào trước đi," Lê Chỉ khóe mắt liếc Thần Hi một cái, "Trông em như vậy có giống như muốn đang đói sao?"
Hai người bận rộn cả buổi sáng, dậy sớm, trằn trọc cả buổi chiều liền trực tiếp ngủ thiếp đi.
Lê Chỉ đã tỉnh giấc từ sớm để tắm rửa trên người đã được mặt áo choàng tắm, nhưng Thần Hi lại tỉnh lại rất trễ đã vậy nàng cũng vẫn chưa chịu đi tắm và mặt lại quần áo.
Bây giờ ánh sáng nhỏ màu vàng ấm áp rơi trên vai Thần Hi như thể phủ lên viên ngọc trắng mịn một lớp ánh sáng ấm áp mềm mại, với một phần hào quang mờ nhạt.
Khách sạn có cung cấp dịch vụ ăn uống,do dự một lát Lê Chỉ mở khóa điện thoại và đưa cho Thần Hi "Hãy gọi món mà em muốn."
Thần Hi không kén chọn thức ăn, vì vậy sau khi gọi một vài món mà nàng muốn ăn sau đó đưa lại điện thoại cho Lê Chỉ " Chị cũng gọi món chị muốn ăn đi"
Thần Hi từ trên ghế sô pha đứng dậy, tự nhiên kéo một mảnh khăn trải giường quấn lấy mình, nhìn vào tấm gương bên cạnh.
Chắc chắn rồi, nàng trông rất đẹp trong mãnh khăn trắng này~
Thấy bản thân vẫn xinh đẹp, Thần Hi tìm điện thoại di động với tâm trạng hào hứng.
Cô ấy biến mất cả buổi chiều và cả đêm, @她@ trong "nhóm mèo con phát điên"
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Nhan Đà: Sau khi kết thúc bữa tiệc vào buổi sáng, bạn vẫn đi làm vào buổi chiều phải không?
Nhan Đà: Là công ty nào phải tăng ca đêm với cả tịch thu điện thoại của cậu.
Tiếu Tiếu: Thiến Thiến không phải đã đi với tiền bối hay sao? Tiền bối có lẽ sẽ không bán Thiến Thiến chứ.
Nhan đà:Ai có thể bán cậu ấy.
Tiếu Tiếu: Thiến Thiến, tối nay cậu có quay về không?
Thần Hu trả lời hai người họ:
Thiến Thiến: Tớ sẽ không quay về.
Nàng nhìn thoáng qua thời gian là Nhan Đà gửi tin nhắn đầu tiên cho nàng, lúc đó chắc chắn Thần Hi vẫn đang ở trong bồn tắm.
Từ góc khuất của ánh sáng, nàng liếc nhìn bồn tắm bên cạnh vẫn còn dính nước, rồi mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
Bồn tắm thật sự rất lớn, rất thoải mái, ba phần tư bồn tắm đều là nước ấm, hai người ngồi ở nước vừa đến ngực.
Hơi nóng bốc lên, hàng mi dài ướt át, tầm mắt như mơ hồ.
Ngâm mình trong bồn tắm thật sự có thể giải tỏa mệt mỏi trong ngày, được nước nâng đỡ, cơ thể nặng nề dường như trở nên nhẹ nhàng hơn.
Bình thường ở nhà không có việc gì, Thần Hi sẽ tắm sữa tắm, nhưng hôm nay lại là hoa hồng đỏ.
Mái tóc dài sau lưng ướt sũng dính vào bờ vai, vài sợi tóc ướt rơi xuống một bên trước mặt nàng.
Thần Hi buồn chán, không nhịn được nằm xuống bên bồn tắm.
Nàng chống một tay lên thành bồn tắm, nghiêng đầu làm gối, tay còn lại buông thã xuống, đầu ngón tay hơi nóng vô thức lướt trên vách bồn tắm sứ trắng mịn lạnh lẽo.
Lễ Chỉ vén tóc nàng sang bên trái, cúi đầu hôn nhẹ lên vai phải của nàng.
Lông mi của Thần Hi rung lên, và nàng ngước mắt nhìn lên tấm gương từ sàn đến trần cách đó vài bước.
Đây là lần đầu tiên nàng soi gương mà không phải nhìn chính mình.
Lúc này, đại tiểu thư hàng mi dài cụp xuống, chậm rãi cúi đầu, động tác dịu dàng quyến rũ không thể tả.
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Tiếu Tiếu: Xin chúc mừng tất cả mọi người, người mất tích đã quay trở lại / rải hoa
Nhan Đà: Tớ vẫn biết cách trả lời tin nhắn.
Thiếu Thiếu: Uh huh~
Thiếu Thiếu: Tớ có một cuộc sống về đêm, không giống như hai người. / Chỉ trỏ
Tiếu Tiếu: Nếu chúng ta nói về điều này, tớ sẽ tắt đèn trước.
Tiếu Tiếu: Nếu cậu đóng nó, cậu có thể nói nhanh.
Nhan Đà: cậu ngừng chơi game?
Tiếu Tiếu: Gọi lại sau.
Thần đang định gõ phím trả lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa, chắc là thức ăn đã mang đến.
Lê Chỉ đặt máy tính xuống, mở cửa đi lấy đồ ăn: "Đến giờ ăn rồi."
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Thiến Thiến: Ngày mai tớ sẽ trở lại và kể cho các cậu nghe chi tiết hơn nhé.
Thiến Thiến: Loại chuyện này tớ sẽ thu phí.
Thần Hi tắt điện thoại.
"Không phải đi tắm trước sao?" Lê Chỉ nhìn nàng.
Thần Hi vén tóc nàng ngửi ngửi, sau đó cúi đầu chun mũi ngửi bờ vai của nàng, vẻ mặt nhẹ nhõm nói: "Thân thể vẫn còn rất thơm, ăn xong em sẽ đi tắm rửa."
Cả hai người ngồi ở bàn cùng nhau ăn tối.
Thần Hi cảm thấy rằng nàng đã tập thể dục rất nhiều ngày, nhưng hôm nay thức nàng gọi đều chứa nhiều hàm lượng calo.
Chẳng hạn như gà rán, cánh gà và khoai tây chiên.
Thói quen ăn uống của Lê Chỉ rõ ràng là khác với nàng, nhưng nàng không bình luận về sở thích của Thần Hi, mà chỉ gọi một cốc sữa nóng và khoai tây nghiền trong cửa hàng này.
Có một cửa hàng ở trung tâm mua sắm cách đó không xa ở tầng dưới, nên giao hàng nhanh cũng có gì lấy làm lạ.
Thần Hi nhìn Lê Chỉ uống sữa, "Nếu biết Chị không ăn những thứ này, em đã gọi món khác rồi."
"Em thích thì có thể gọi, không cần quan tâm khẩu vị của chị, không cần chìu theo ý chị."
Đại tiểu thư uống sữa cộng thêm đường, nghe có vẻ ngọt ngào.
Thần Hi đeo găng tay vào và cánh gà, hướng mắt nhìn đến Lê Chỉ nàng nở nụ cười tươi.
"Nhìn cái gì?"
"Nhìn chị đáng yêu a."
Thần Hi chỉ chỉ vào khóe miệng, "Đại tiểu thư bây giờ trông rất dễ thương."
Lê Chỉ nhìn vào đôi mắt đầy dục vọng của Thần Hi sau đó lui phần trên của nàng ra xa, không để bị Thần Hi tấn công.
Đại tiểu thư thực sự không thích một nụ hôn có mùi như cánh gà rán.
Nàng rút một tờ giấy lao nhẹ lên khóe miệng, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, "Thần Hi, số thẻ tín dụng của em là bao nhiêu?"
Thần Hi không phản ứng gì mắt nhìn Lê Chỉ một cách trống rỗng và nghi ngờ.
Nàng chớp mắt hai lần, nhớ ra điều gì đó nuốt thức ăn vào miệng và lau môi dưới.
"Đại tiểu thư thật sự muốn bao dưỡng em sao?"
Thần Hi cười cười, nụ cười nhưng ánh mắt lại như không, "Vẫn là vẫn giống như vậy, mỗi cùng nhau ngủ chị đều trả tiền?"
Những thứ mà mọi người đều rất hài lòng đột nhiên dường như thay đổi khi có liên quan đến tiền.
Ngay cả cánh gà trong miệng Thần Hi cũng cảm thấy không còn thơm như trước.
Nói về tiền sau khi ngủ, như thể nàng đi ra ngoài để bán thân.
Thần Hi tháo găng tay, uống một ngụm nước để súc miệng, sau đó đột nhiên chống tay lên bàn và cúi xuống hôn lên đôi môi thơm mùi sữa của Lê Chỉ.
Lê Chỉ hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thần Hi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lại không muốn đẩy nàng ra.
Thần Hi liếm môi dưới thoang thoảng mùi sữa, hỏi: "Cưỡng hôn chị như vậy, cái giá phải trả là bao nhiêu?"
"Hay là chị muốn em làm cho chị vui sướng mới trả tiền?"
"Làm sao để tính là vui sướng? Phun ra sao?"
Lê Chỉ "..."